CHƯƠNG 5
“Mùi sơn trong phòng tôi vẫn còn mới lắm và tấm thảm thì như thể người ta vừa trải nó hôm nay vậy,” Jamison nói.
Họ đã nhận phòng tại khách sạn trên con phố chính của London và đang dùng bữa tối trong nhà hàng kế bên tiền sảnh. Bất chấp giờ muộn, nhà hàng vẫn đông kín khách.
“Tới cùng với chu kỳ bùng nổ và suy thoái,” Decker trả lời trong khi đưa mắt nhìn qua bản thực đơn và cau mày. “Họ có đậu hũ ở đây sao? Giữa vùng nông thôn Bắc Dakota?”
“Sao không?” Jamison hỏi. “Tôi chắc người ở đây cũng ăn đậu hũ.”
“Phải, có thể họ ăn với thịt muối và xúc xích. Và thịt nai sừng tấm.”
Họ gọi món, và Decker ngồi xuống ghế, tay đung đưa một chai bia Corona với một múi chanh cô phục vụ vừa mang tới cho anh, trong khi Jamison nhấp chút trà đá.
“Vậy anh nghĩ sao về Thanh tra Kelly?” Cô hỏi.
“Tôi nghĩ tài năng của anh ấy có thể bị lãng phí ở một nơi như này. Nhưng nói đi phải nói lại, theo tất cả những gì tôi biết, nơi này có thể là một điểm nóng về tội ác.”
“Những người đàn ông với quá nhiều tiền,” Jamison trầm ngâm. “Như anh ấy nói.”
Decker lơ đãng gật đầu. “Kelly muốn biết tại sao chúng ta ở đây. Và tôi cũng thế. Tôi đã gọi và để lại một lời nhắn cho Bogart nhưng tôi vẫn chưa nhận được hồi đáp gì.”
“Tôi cũng đã làm thế, và nhận cùng kết quả. Anh nghĩ sao sau khi xem qua thi thể?”
“Có thể là một gã tâm thần đam mê pháp y, hay kẻ nào đó đang để lại một thông điệp.”
“Thông điệp kiểu gì?”
“Nếu Cramer bị giết vì điều gì đó cô ấy biết, và có người khác cũng biết điều này, thì đó là một lời cảnh cáo chớ có mở miệng nếu không chuyện tương tự sẽ xảy ra với họ.”
“Cô ấy có thể biết cái gì chứ?”
“À, nếu tôi biết điều đó, chúng ta đã có thể tiến hành một cuộc bắt giữ và bay về nhà,” Decker nói.
“Được rồi.”
Vẻ mặt Decker trở nên sa sầm. “Tôi không nghĩ đây là việc chỉ xảy ra một lần, Alex.”
“Nghĩa là sao?”
“Cô đã nghe những gì Walt Southern nói rồi đấy. Những vết mổ và dụng cụ đúng chuẩn y khoa. Cô không thể bước vào một cửa hàng Home Depot và mua một cái cưa Stryker. Thêm nữa, thi thể đã bị cắt mổ trước khi bị bỏ ngoài hiện trường, nếu không chắc chắn phải có các dấu vết của quá trình phẫu thuật, ít nhất là chút máu. Và gã ta phải chở cái xác tới đó. Rõ ràng hắn đã lựa chọn vị trí này một cách cẩn thận.”
“Điều đó cho thấy hung thủ biết rõ khu vực này. Hay ít nhất đã lựa chọn địa điểm từ trước.”
Decker gật đầu. “Chuyện đó đòi hỏi phải có kế hoạch và kiên nhẫn.” Anh nhìn ra sau vai nữ đồng nghiệp và đôi mắt anh mở to ngạc nhiên. Anh chớp mắt hai lần để làm rõ tầm nhìn và đảm bảo mình đang nhìn chính xác.
"Stan?"
Người đàn ông to con vừa bước vào khu vực nhà hàng ăn tối lập tức quay ngoắt về phía họ khi nghe thấy tên mình được gọi. Vẻ ngạc nhiên của anh như phản chiếu lại biểu cảm của Decker.
"Amos?"
Người đàn ông tên Stan đi tới và Decker đứng dậy bắt tay anh trong khi Jamison bối rối nhìn họ.
“Anh làm cái quái gì ở đây vậy?” Decker hỏi.
“Tôi cũng có thể hỏi cậu câu tương tự,” Stan nói.
Anh cao và to con cũng gần ngang Decker, với mái tóc đỏ quạch, hai bên mai ngả xám, một khuôn mặt hồng hào và đôi mắt xanh lục lấp lánh. Bộ râu ngắn được xén tỉa của anh cùng màu với mái tóc.
“Xin chào,” Jamison xen vào trong khi đứng dậy và chìa tay ra. “Tôi là Alex Jamison. Tôi làm cùng Decker tại FBI.”
“Tôi xin lỗi,” Decker nói. “Alex, gã bự này là Stan Baker, anh rể tôi. Anh ấy kết hôn với chị gái Renee của tôi. Họ sống ở California.” Anh tò mò đưa mắt nhìn Baker. “Anh đang ở cách nhà một quãng xa đấy.”
Baker bẻ các ngón tay to vạm vỡ của mình, thái độ của anh đột ngột trở nên bối rối. “Tôi, à, giờ tôi sống ở đây. Và, thế đấy, chẳng mấy nữa, tôi sẽ là anh rể cũ của cậu.”
“Cái gì?” Decker thốt lên, bàng hoàng thấy rõ khi anh lùi lại một bước.
“Renee chưa nói với cậu sao?”
“Về cái gì?”
“Chúng tôi đang tiến hành ly hôn.”
Decker nhìn vào anh, vẻ không tin nổi. “Ly hôn? Tại sao?”
“Nhiều lý do lắm. Tại cả đôi bên.”
“Còn bọn trẻ?”
“Chúng sẽ ở với mẹ.”
“Và họ vẫn đang ở California?”
“Phải,” Baker lúng túng nói. “Mấy đứa nhỏ nhất còn đang phải đi học. Và Renee có một công việc tốt.”
“Nhưng anh đang ở đây, Bắc Dakota. Chính xác thì chuyện này diễn ra thế nào?”
“Tôi chuyển tới Alaska và làm ở đó một thời gian, nhưng công việc đang chậm lại. Cậu cũng biết Tim từng là giám đốc điều hành công ty dầu mỏ ở đấy. Cậu ấy kiếm việc cho tôi.”
“Ý anh nói Tim từng là giám đốc điều hành công ty dầu mỏ là sao?”
“Tim là ai vậy?” Jamison chen vào.
“Người em rể còn lại của chúng tôi,” Baker trả lời. “Cậu ấy kết hôn với em gái Diane của Amos.”
“Có chuyện gì với Tim vậy?” Decker hỏi.
“Cậu ấy bị sa thải và gần đây nhất, tôi nghe nói cậu ấy chạy xe Uber và làm kế toán cho các doanh nghiệp nhỏ. Thế rồi, vị trí của tôi cũng bị cắt giảm. Tôi muốn có một khởi đầu mới. Nơi này đang phát triển bùng nổ. Họ cần những người có kinh nghiệm tại mỏ. Tôi đã ở đây hơn một năm nay rồi. Có ai mà cưỡng được tiền chứ!”
“Còn bọn trẻ nhà anh?” Decker hỏi lại.
“Tôi gần như ngày nào cũng nói chuyện với chúng qua Skype,” Baker biện hộ.
“Anh không thể gửi qua Skype một cái ôm hay dạy con trai anh cách vung gậy bóng chày từ cách xa cả nghìn dặm. Anh đã ở trong quân đội khi hai đứa đầu chào đời. Anh đã vắng mặt quá nhiều.”
“Lúc ấy, tôi đang chiến đấu cho đất nước mình, Amos à!”
“Em chỉ đang nói lũ trẻ cần bố của chúng thôi.”
Baker nói với giọng bực bội. “Phải, thế đấy, đó là cách mọi thứ diễn ra với tôi. Ý tôi là người ta vẫn ly hôn đầy đấy thôi. Và chúng tôi đã cố cứu vãn. Tư vấn và tất cả những thứ khác.”
“Có lẽ anh đã có thể cố gắng nhiều hơn,” Decker nói. “Đó là gia đình, Stan. Không phải thứ có thể rũ bỏ.”
Lúc này, đôi mắt xanh lục của Baker lóe lên tia tức giận. “Xem nào, tôi biết cậu đang định nói gì. Tất cả chúng ta đều biết chuyện đã xảy ra với Cassie, anh trai cô ấy, và... Molly. Thật khủng khiếp. Chưa bao giờ trong đời tôi từng khóc nhiều như tại đám tang họ. Nhưng... nhưng đó là cậu, không phải tôi. Khác rất nhiều. Và tôi cũng không hề muốn chuyện này xảy ra, không ai trong chúng tôi muốn thế, chỉ là nó cứ xảy ra. Đời là vậy.”
Decker liếc nhìn Jamison rồi nhìn xuống đất. “Phải, được rồi. Em... em đoán mình nên gọi cho Renee. Em... em không giỏi giữ liên lạc với mọi người.”
“À, nếu anh không biết chị gái mình đang tiến hành ly hôn hay cậu em rể của mình đã mất việc, tôi dám nói là anh vừa khớp với nhận xét đó đấy,” Jamison chen vào với vẻ không tin nổi.
“Vậy cậu đang làm gì ở đây?” Baker hỏi.
“Điều tra một vụ án mạng.”
“Một vụ án mạng?”
“Ở đây, các anh cũng có những vụ giết người, phải không nào?” Decker bực dọc nói.
“Phải, thường là hai gã đầu bò say khướt lao vào giết nhau, hay vài đám thanh niên băng nhóm ẩu đả vì ma túy. Đá, cocain và heroin ở đây sẵn chả khác gì kẹo. Ai bị giết vậy?"
“Chúng tôi không thể nói về chuyện này với anh được” Jamison vội lên tiếng. “Nhưng nhiều khả năng anh sẽ nghe nói về nó trên các bản tin.”
“Chết tiệt. Và FBI được mời vào cuộc vì một vụ giết người? Cảnh sát địa phương không xử lý được à?”
Decker nói, “Chúng em chỉ tới nơi chúng em được lệnh tới thôi, Stan.”
“Anh dùng bữa tối với chúng tôi chứ?” Jamison hỏi.
Baker tái mặt và lui lại một bước, đưa mắt nhìn Decker. “Gì cơ? Không. Tôi, à, tôi đã ăn tối rồi.”
“Vậy thì anh đang làm gì ở đây?” Decker hỏi, lúc này anh rõ ràng đang tò mò về vẻ bối rối của Baker. “Nếu anh đã ở đây hơn một năm rồi thì chắc chắn không phải anh đang sống trong khách sạn này.”
“Không, tôi có chỗ ở riêng. Tôi tới đây để gặp, à...” Anh ấp úng.
“Gặp ai?” Decker nghiêm giọng.
"Stan?"
Tất cả họ cùng quay lại và thấy một phụ nữ ngoài ba mươi uyển chuyển dạo bước vào phòng. Ít nhất dạo bước là từ hiện ra trong đầu Decker khi anh quan sát cô gái di chuyển. Cô khá đẹp, và anh có thể thấy nhiều người đàn ông trong phòng, kể cả những người có mặt ở đó cùng những phụ nữ khác, quay lại nhìn cô ta không rời mắt.
“Chào, Caroline,” Baker gượng gạo lên tiếng, lúng túng đưa mắt nhìn Decker. “Đây là Caroline Dawson,” anh nói với Decker.
“Phải, tôi hiểu rồi,” Decker trả lời, nghiêm khắc nhìn trừng trừng vào anh chàng sớm sẽ trở thành cựu anh rể của mình.
“À, Caroline, đây là Amos Decker, và đồng nghiệp của cậu ay, Alex. Amos là..."
“Tôi là bạn của Stan,” Decker chen vào. “Cả hai chúng tôi đều không biết người kia đang ở trong thị trấn.”
Caroline mỉm cười. “Hay quá, thật là một bất ngờ thú vị. Anh sẵn sàng rồi chứ?” Cô gái hỏi Baker trước khi liếc nhìn Alex. “Này, hai người muốn đi cùng chúng tôi không? Chúng tôi tới hộp đêm bây giờ đây.”
“Ở đây cũng có hộp đêm sao?” Jamison ngỡ ngàng hỏi.
Caroline mỉm cười và đảo mắt một vòng. “Tôi biết. Cô hẳn sẽ không nghĩ thế, nhưng phải đấy, có đến ba chỗ khá hay ho đấy! À, chúng giống các quán bar hơn là hộp đêm. Nhưng không phải tất cả các quán đều chơi nhạc đồng quê, thứ mà Stan yêu thích còn tôi thì chịu không nổi.”
“Chắc không cần đâu,” Decker nói. “Chúng tôi vừa bay tới. Khá mệt.”
“Được rồi, vậy đành hẹn lần khác vậy.”
“Thế nhé.”
Caroline nắm lấy tay Baker. “Đi thôi. Điểm dừng đầu tiên, Quán rượu OK Corral.”
“Cô sống ở London à?” Decker đột nhiên hỏi.
Cô gái cười hết cỡ. “Phải. Tôi thích sống ở London, Anh Quốc hơn. Có thể một ngày nào đó. Cha tôi sở hữu khách sạn này, cùng vài cơ sở kinh doanh khác. Tôi giúp ông điều hành chúng. Ông sống tại một ngôi nhà lớn bên ngoài thị trấn. Thỉnh thoảng tôi cũng ở đó, nhưng tôi còn có một căn hộ khác trong thị trấn.”
“Được rồi.”
“Hẹn gặp lại,” Caroline nói, rồi cô dẫn Baker rời khỏi phòng.
Jamison nhìn Decker. “Thật là một sự trùng hợp khó tin nhỉ?”
Decker ngồi xuống trở lại và rầu rĩ nhìn xuống mặt bàn gỗ.
“Tôi rất tiếc về chuyện chị gái anh” cô nói.
“Đáng lẽ chị ấy phải gọi cho tôi,” Decker nói, rõ ràng đang rất bàng hoàng.
“Anh chắc là chị ấy đã không cố gắng liên lạc với anh chứ?” Jamison hỏi với giọng nghi ngờ.
Decker đột nhiên trông có vẻ có lỗi. “Tôi nghĩ có thể tôi đã quên trả lời vài thư thoại.”
“Ái chà, với một anh chàng không thể quên bất cứ điều gì thì điều đó đúng là đáng chú ý.”
“Tôi biết, tôi biết,” anh khổ sở nói. “Tôi rất tệ về chuyện đó.”
“Anh cần nói chuyện với chị ấy. Hãy động viên. Hãy để chị gái anh kể chuyện của chị ấy mà không bị phán xét.”
“Rồi đâu sẽ vào đó thôi mà. Và Stan đã kịp tìm người khác rồi.”
“Tôi không chắc anh ta đang tìm một người bạn đời lâu dài trong mối quan hệ này, Decker. Và có vẻ cả Caroline cũng thế. Tôi nghĩ hai người họ chỉ đang vui vẻ qua đường thôi.”
Khi đồ ăn của hai người rốt cuộc cũng được bưng lên, Decker chỉ nuốt vội vài miếng trước khi ấp úng với Jamison, “Xin lỗi, tôi... tôi không thấy đói nữa. Tôi sẽ gặp cô vào buổi sáng.”
Anh rời đi mà không giải thích gì thêm.