← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 41

Cửa vào nhà tang lễ bị khóa, và Decker phải đấm thình thình lên cánh cửa gỗ tròn ba mươi giây trước khi họ thấy có người thận trọng lại gần cửa trước. Đó là một thanh niên gầy gò mặc đồ lao công và cầm một cây lau nhà.

“Vâng?” Anh ta gọi ra từ sau tấm cửa kính, nét mặt đầy lo lắng.

Jamison giơ phù hiệu đặc vụ liên bang của cô lên áp vào mặt kính và nói, “FBI, mở cửa ra. Ngay!”

Anh chàng kia buông rơi cây lau nhà và thiếu chút thì ngã nhào. Anh ta run rẩy loay hoay với khóa cửa rồi nhảy lùi lại khi Decker hùng hục lao qua trước mặt.

“Tất cả chuyện này là gì vậy?” Anh ta kêu lên. “Đây... đây là nhà tang lễ, vì Chúa. Hãy thể hiện chút tôn trọng nào. Này, các vị đi đâu thế?”

Không ai trong hai người trả lời anh ta.

Decker hối hả dẫn Jamison tới phòng xác và mở cửa ra. Anh nhìn vào bức tường với những ngăn kéo nơi các thi thể được cất giữ cho tới khi nhìn thấy họ “Ames” trên một cái thẻ được dán bằng băng dính lên một trong các ngăn kéo. Anh mở cánh cửa và kéo chiếc băng ca ra ngoài. Decker lật tấm vải liệm lên, để lộ thi thể trần trụi của Pamela Ames.

“Chúng ta đang tìm gì vậy, Decker?” Jamison lo lắng hỏi.

“Theo cô nghĩ thì trang phục của cô ấy đang ở đâu?” Anh lơ đãng hỏi.

“Tôi có thể tưởng tượng ra chúng đang ở đồn cảnh sát, trong tủ bằng chứng. Tôi biết Kelly đã thu thập chúng để phân tích."

“Hãy gọi cho Kelly và bảo anh ta mang tất cả tới đây.”

“Được rồi, nhưng tôi muốn nói cho anh ấy biết lý do.”

“Hãy nói với anh ta rằng có thể Ames chứ không phải Parker mới là mục tiêu thực sự.”

Jamison đã làm việc cùng Decker đủ lâu để không đặt câu hỏi về một tuyên bố như thế. Cô đi vào một góc để gọi điện thoại.

Decker quan sát thi thể rồi liếc mắt nhìn quanh và thấy một bìa kẹp tài liệu trên một cái bàn khác. Anh cầm nó lên và lật ra xem, nhanh chóng nhận ra trong đó là các ghi chú sơ bộ của Walt Southern về cuộc giải phẫu tử thi anh ta đã thực hiện với Ames.

Anh đọc qua tất cả các ghi chép rồi quay lại chỗ thi thể, cầm theo kẹp tài liệu.

Jamison đến bên cạnh anh. “Anh ấy đang lấy các món trang phục và tới đây. Kelly đang ở đồn, thế nên cũng không mất nhiều thời gian đâu.”

Decker lơ đãng gật đầu trong khi Jamison nhìn xuống cái xác.

“Vậy ý anh là gì khi nói Ames là mục tiêu?”

“Hãy nhìn vào cái xác, Alex. Tình trạng tái nhợt hình thành sớm nhất khoảng ba mươi phút sau khi chết, rồi cố định sau khoảng hai giờ. Southern đã cung cấp cho chúng ta bài giảng đó khi khám nghiệm tử thi của Cramer, cho dù không phải là chúng ta không biết gì về vấn đề này.”

“Phải, anh ta đã nói thế.”

Decker chỉ vào phần hông, ngực và đùi của cái xác. “Một khi tình trạng hồ máu tử thi hoàn tất, và máu đã tụ lại, nếu cơ thể tiếp xúc với áp lực cơ học bất cứ loại nào, máu không thể tụ lại ở chỗ đó và da vẫn tái nhợt. Thế này nhé, chúng ta đã tìm thấy Ames cúi mặt về phía trước trong tư thế phủ phục trên tay lái của chiếc mô tô bốn bánh. Sau khi cô ấy chết, trọng lực hẳn đã làm máu bị dồn theo hướng đó ngay khi tim cô ấy ngừng đập. Nhưng thậm chí từ trước khi tình trạng tái nhợt trở nên cố định, những món trang phục bó sát cô ấy mặc hẳn sẽ như dải quấn tạo áp lực vậy. Nhưng cô có thấy tình trạng tái nhợt ở những chỗ đó vì máu không thể dồn tới được hay không?”

“Không, chúng đều có màu thâm tím và đỏ.” Cô ngẩng phắt lên nhìn anh. “Như thế có nghĩa là cô gái đã bị giết, sau đó mới được mặc lên người những món đồ cô ấy đã mặc khi được tìm thấy. Southern có ghi chép gì về chuyện này trong báo cáo của anh ta hay không?”

“Không, anh ta không ghi.”

“Vậy Ames không phải gái mại dâm?”

“Chúng đã cố tình lừa chúng ta bằng cách để cô ấy mặc như thế.”

“Việc này có liên hệ ra sao với Cramer?” Jamison hỏi.

“Pamela chắc chắn đã quen biết Cramer ở khu Cư xá. Có thể khi rời khỏi khu Cư xá, cô tới tìm Cramer nhờ giúp đỡ. Một chỗ để ở, hay một ít tiền. Và nếu Cramer tâm sự với Ames điều gì đó khiến Ames thấy bất an? Rồi Cramer bị giết và được Parker tìm thấy. Ames sẽ làm gì trong tình huống đó?”

Sự vỡ lẽ bừng lên trên nét mặt Jamison. “Ý anh là Ames có thể đã tới đó để hỏi Parker về chuyện ông ấy tìm ra cái xác? Có lẽ với hy vọng ông ấy có thể cho biết điều gì đó giúp mình biết được chuyện gì đã xảy ra? Đặc biệt là nếu như anh nói, Cramer đã nói với Ames về điều gì đó gây bất an.”

“Có điều ai đó đã biết chuyện và tới để ngăn nó xảy ra. Và như chúng ta thấy, kẻ đó đã thành công.” Anh đưa mắt trở lại đọc bản báo cáo. “Và cô còn nhớ chai rượu vang với hai cái ly chứ?” “Có gì với chúng vậy?”

“Trong dạ dày Ames không có dấu vết nào của rượu vang. Làm sao có thể như vậy được nếu cô ấy đã uống rượu vang với Parker?”

“Vậy đó chỉ là dàn dựng.”

“Tất cả chỉ là dàn dựng.”

“Nhưng tại sao lại giết cô gái và bắt Parker đi?”

“Để khiến chúng ta nghĩ chính điều chúng ta đã nghĩ. Rằng ông ấy là mục tiêu còn cô gái không phải. Rằng cô gái chỉ là đã có mặt ở không đúng nơi vào không đúng thời điểm. Và thủ phạm không thể thả Parker đi sau đó. Không thể, nếu ông ta đã thấy việc chúng làm với Ames.”

Jamison thở hắt ra. “Khỉ thật. Vậy thì Parker đang ở đâu?”

“Tôi thực sự không trông đợi chúng ta có thể tìm ra ông ấy còn sống.”

“Chúa ơi, Decker, chuyện này thực sự đang vượt ra ngoài tầm kiểm soát.”

“Thủ phạm đang cố thắt chặt các đầu mối lỏng lẻo, Alex. Nhưng làm vậy sẽ đồng thời phản tác dụng. Mỗi lần chúng hành động như thế, chúng phải mạo hiểm nguy cơ để lại sau lưng thứ gì đó cho phép chúng ta tóm được chúng”

“Nhưng bao nhiêu người nữa sẽ phải chết trước khi chúng ta thực sự tóm được chúng?”

Decker nhìn chằm chằm xuống xác Ames và không trả lời, vì anh không có câu trả lời nào.