← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 40

Khi Decker và Jamison về tới khách sạn, họ thấy một người đang đợi mình.

Shane McClellan đứng dậy từ một cái ghế ngoài tiền sảnh và bước tới gặp họ. Anh ta mặc quần bò và áo sơ mi xám bỏ ngoài quần. Mái tóc anh ta được vuốt ngược ra sau và trên khuôn mặt lởm chởm bộ râu đã vài ngày chưa cạo.

Anh ta lo lắng đưa mắt nhìn từ người này sang người khác. “Hal Parker?” Anh ta mở lời.

“Có chuyện gì về ông ta?” Decker hỏi.

“Tôi nghe nói ai đó đã bắt cóc ông ấy và bỏ lại một cô gái đã chết trong lán để xe của ông ấy.”

“Việc đó có liên quan gì tới anh?” Decker hỏi.

“Hal là một trong những người bạn tốt nhất của tôi. Chúng tôi thường đi săn cùng nhau.”

“Quả thực, chúng tôi đã thấy một bức ảnh có anh và ông ấy tại nhà ông ấy, chụp trong một chuyến đi săn,” Jamison nói.

“Hai người có biết chuyện gì đã xảy ra với ông ấy không?”

Decker nói, “Chúng tôi đang điều tra chuyện đó. Anh có phiền nếu chúng tôi hỏi anh vài câu vì bây giờ chúng tôi biết hai người là bạn không?”

“Tất nhiên rồi, bất cứ điều gì tôi có thể giúp.”

Decker dẫn cả ba tới khu tiếp khách cạnh tiền sảnh. Khi họ đã yên vị, anh nói, “Lần cuối cùng anh thấy ông ấy là khi nào?”

“Hai ngày sau khi ông ấy tìm ra xác người phụ nữ đó. Tôi tới nhà ông ấy lấy vài thứ và ông ấy kể cho tôi hay chuyện ấy. Nó khiến ông ấy chấn động khủng khiếp.”

“Ông ấy có nói gì với anh về con sói ông ấy đang truy lùng không?”

“Có. Ông ấy đang đi săn nó thì tìm thấy cô gái.”

“Parker có biết một cô gái tên là Pamela Ames không?”

Shane cau mày. “Không, theo tôi biết thì không. Có phải là cô gái họ tìm thấy đã chết tại đó không?”

“Đúng thế. Thế này nhé, những gì chúng tôi tìm thấy có thể gợi ý rằng Ames tới đó để bán dâm. Là người biết rõ Parker, anh có nghĩ điều đó hợp lý không?

“Hal? Một cô điếm? Không thể nào. Thế quái nào mà các vị lại có thể nghĩ thế chứ?”

“Chúng tôi tìm thấy vài bằng chứng gợi ý rằng đó có thể là chuyện đã xảy ra,” Decker nói một cách mơ hồ.

Shane khoanh tay trước ngực và nhìn hai người một cách bướng bỉnh. “Chà, tôi sẽ không bao giờ tin vậy. Hal thích đi săn, câu cá và uống bia. Và chỉ thế thôi.”

“Khi anh gặp Hal, ông ấy có tỏ ra lo lắng về điều gì không?”

“Ông ấy không nhắc gì hết. Ông ấy thấy buồn bực về chuyện cô gái, nhưng cũng chỉ có vậy. Chúng tôi lên kế hoạch cho vài cuộc đi săn sắp tới. Ông ấy rất hào hứng về chuyện đó.”

“Tôi thấy ngạc nhiên là anh có thời gian, với tất cả những việc đang làm với bố mình,” Jamison chen vào. “Ông ấy có vẻ muốn anh bận rộn.”

“Ông ấy sẽ khiến tôi bận rộn trong mỗi phút của từng ngày nếu tôi để ông ấy làm vậy, nhưng tôi có một vũ khí bí mật.”

“Gì vậy?” Jamison hỏi.

“Tôi chẳng thèm đếm xỉa tới những gì ông ấy thực sự quan tâm, đó là kiếm tiền từ việc hút dầu lên khỏi lòng đất.”

“Anh có một trang trại phải không?” Decker hỏi. “Ở gần Trạm Không lực?”

“Đúng thế.”

“Anh biết những thành viên của Các Huynh đệ chứ?”

“Có, những người tử tế.”

“Anh từng tới chỗ họ sao?”

“Đương nhiên rồi. Họ chế tác kim loại. Chúng tôi sử dụng một vài sản phẩm họ chế tạo trong hoạt động cắt phá thủy lực. Thêm vào đó, họ có một số lượng lớn xe tải, và chúng tôi trả tiền thuê họ vận chuyển hàng cho chúng tôi.”

“Anh có biết Irene Cramer không?”

“Không, tôi không biết.”

Jamison nói, “Anh và Caroline có phải là bạn bè không?”

“Chúng tôi lớn lên cùng nhau, tôi, cô ấy và Joe Kelly. Học trung học cùng nhau. Hồi ấy, có thể nói là chúng tôi không rời khỏi nhau.”

“Phải, Kelly đã ít nhiều nói với chúng tôi về chuyện đó.”

“Joe và tôi ở trong đội bóng bầu dục. Cậu ấy là tiền vệ trong đội hình xuất phát, còn tôi là cầu thủ nhận bóng giỏi nhất của cậu ấy.” Một nụ cười từ từ nở trên khuôn mặt Shane. “Tôi bắt được bốn mươi lăm đường chuyền chạm bóng từ cậu ấy trong hai mùa giải và chúng tôi giành chức vô địch bang cả hai năm. Không hề có ý huênh hoang hay gì hết, nhưng chúng tôi thực sự được hâm mộ ở trường trung học. Giai đoạn đẹp nhất của đời tôi. Ngày nào cũng thức dậy với một nụ cười.”

“Còn bây giờ?” Jamison hỏi.

“Giờ thì chúng tôi không gặp nhau mấy nữa. Caroline thì bận rộn điều hành tất cả hoạt động kinh doanh của bố cô ấy. Còn Joe là cảnh sát, cậu ấy không có giờ giấc ổn định.” Anh ta buồn bã nói thêm, “Tôi ít nhiều thấy nhớ những ngày đó. Đã trôi qua quá lâu rồi.”

“Nhưng anh thích Caroline?” Jamison hỏi.

Anh ta nhìn xuống sàn. “Khỉ thật, tất cả mọi người đều thích Caroline. Tôi từng có lúc mơ mộng rằng chúng tôi sẽ kết hôn và có thật nhiều con.” Anh ta ngừng lời. “Cô ấy và Joe thậm chí từng hẹn hò hồi học trung học. Có một dạo tôi cứ nghĩ họ sẽ cưới nhau.” Shane mỉm cười yếu ớt. “Đó là điều duy nhất tôi từng ghét ở cậu ấy. Caroline có vẻ thích cậu ấy hơn tôi.” Anh ta ngừng lời. “Tôi và Joe từng là những người bạn thân nhất, lúc nào cũng ở bên nhau.”

“Chuyện gì đã xảy ra vậy?” Jamison hỏi.

“Cuộc đời... cuộc đời đã trôi qua,” Shane buồn bã nói. “Chúng tôi vẫn là bạn. Chỉ là không như trước. Không còn gì như trước,” anh ta trầm ngâm nói thêm.

“Có vẻ ai cũng vậy thôi,” Decker lên tiếng.

“Chúng tôi vừa trở về sau khi ăn tối với Caroline,” Jamison nói.

“Thật thế sao? Tại nhà hàng mới mở của cô ấy à?”

“Đúng thế, Maddie’s, đặt theo tên mẹ cô ấy.”

“Chuyện đã xảy ra với bà ấy thật đáng buồn.”

“Phải, thực sự là một bi kịch,” Jamison nhận xét.

“Vậy là Joe trở thành cảnh sát, Caroline vào đại học, còn anh nhập ngũ,” Decker nói.

“Đúng thế.”

“Anh tại ngũ trong bao lâu?”

“Đủ lâu để làm và thấy những điều tôi sẽ nhớ tới ngày tôi chết,” Shane nói với vẻ gay gắt. “Đừng hiểu lầm tôi. Tôi tự hào thực hiện trách nhiệm của mình, nhưng tôi vui mừng được để nó lại sau lưng. Tôi có những đồng đội đã chết hay mất chân tay. Sau khi giải ngũ, tôi trở về đây.”

“Anh có từng thấy hoạt động lạ nào ở khu phức hợp của Không lực không?”

"Lạ?"

“Bất cứ điều gì khác thường.”

“Thực ra thì không. Họ có rất nhiều biện pháp an ninh tại đó. Dân địa phương gọi radar ở đó là con mắt trên bầu trời. Nó được dùng để phát hiện tên lửa mang đầu đạn hạt nhân, theo như tôi nghe nói. Nó đã có mặt ở đó từ trước khi bố tôi ra đời.”

“Anh đã bao giờ tới đó chưa?”

“Chưa. Tất cả những câu hỏi về chỗ đó là sao vậy?”

“Chỉ là thường quy thôi.”

“Vậy tôi có thể làm gì để giúp tìm ra Hal?”

“Anh đã giúp chúng tôi bằng cách nói với chúng tôi những gì anh đã nói rồi.”

“Chỉ có vậy thôi sao? Tôi không thể làm gì thêm à?”

“Không, trừ khi anh có bất cứ thông tin nào về kẻ có thể đã giết Irene Cramer và Pamela Ames.”

Shane lắc đầu. “Tôi đoán tôi có thể thấy tại sao chẳng có cái quái gì được thực hiện tại D.C. cả.”

Jamison nói, “Chúng tôi đang làm việc cật lực để điều tra vụ này, Shane. Nhưng không dễ.”

“Phải, tôi đoán vậy,” anh ta lập tức trả lời. “Được rồi, hẹn gặp lại.”

Anh ta rời đi.

Decker nói. “Anh ta có vẻ khá chắc chắn rằng Hal Parker không bao giờ thuê gái mại dâm. Nhưng tôi nghĩ...”

Decker đột ngột ngừng lại và trông có vẻ choáng váng tới mức Jamison thảng thốt, “Decker, có chuyện gì vậy?”

“Chúng ta phải đi.” Anh quay người và bắt đầu hối hả lao về phía cửa.

“Đi? Đi đâu?”

Anh nói với lại sau, “Đi xem một cái xác.”