CHƯƠNG 43
Căn phòng tại đồn cảnh sát đang có ba người bên trong nhưng hoàn toàn im lặng, ngoại trừ tiếng hít thở hòa lẫn vào nhau.
Decker, Jamison và Kelly ngồi đó đăm chiêu nhìn xuống sàn nhà lát vải sơn đã mòn vẹt.
Lúc này mới đầu giờ sáng, bình minh còn chưa hé rạng, thi thể Walt Southern đang nằm trên một chiếc băng ca trong nhà tang lễ của chính anh ta. Liz Southern đang ở lại nhà bạn, đau khổ cực độ. Một bác sĩ pháp y khác từ Williston đang trên đường tới để thực hiện chức trách, cho dù tất cả mọi người có mặt trong phòng đều đã biết nguyên nhân chính xác gây ra cái chết của người quá cố.
Walt Southern đã viết nguệch ngoạc một lời nhắn mà họ tìm thấy trên bàn làm việc: Tôi xin lỗi vì tất cả. Tôi ghét chính mình. Tôi...
Rõ ràng anh ta đã lựa chọn không viết nốt câu.
“Tại sao?” Kelly hỏi. “Có phải anh ta đã thực sự thỏa hiệp không?”
Decker nói, “Rõ ràng có ai đó đã khiến anh ta làm sai lệch kết quả khám nghiệm tử thi để làm chúng ta chệch hướng. Thứ nhất là việc Cramer đã nuốt thứ gì đó, rồi sau đó là việc Ames tới nhà gặp Parker, mục đích không phải vì tình dục mà vì thông tin. Chúng đã đe dọa buộc Walt phải bỏ đi những phần kết quả khám nghiệm tử thi hẳn sẽ khiến chúng ta biết được những điều đó.”
“Anh nghĩ Walt đã thực sự bị đe dọa sao?” Kelly hỏi. “Có thể chúng chỉ trả tiền cho anh ta.”
“Những người làm chuyện như vậy vì tiền thường không bắn toang đầu mình ra khi bị bại lộ. Họ sẽ cố mặc cả một thỏa thuận bằng cách phản bội kẻ đã trả tiền cho họ. Và bất chấp những gì tôi đã nói với Southern, chúng ta không có bằng chứng trực tiếp cho thấy anh ta đã làm gì sai trái một cách có chủ ý. Tôi chỉ nhắc nhở anh ta về chuyện đó, và anh ta phản ứng theo cách đã làm. Rõ ràng vì lương tâm cắn rứt. Chỉ cần nhìn vào lời nhắn tuyệt mệnh. 'Xin lỗi vì tất cả'? ‘Tôi ghét chính mình'?” Anh nói thêm, “Nhưng tôi không nghĩ anh ta sẽ tự sát về chuyện đó. Rõ ràng tôi đã sai.”
“Vậy lương tâm anh ta cắn rứt về chuyện gì chứ?” Jamison hỏi.
“Về chuyện đó, chúng ta cần nói chuyện với vợ anh ta,” Decker trả lời.
Tối đó, Liz Southern trông nhợt nhạt và hốc hác khi ngồi trên giường trong phòng dành cho khách tại nhà một người bạn thân. Cô ôm một cốc trà lớn trong tay, đôi mắt vằn máu thể hiện rõ sự đau khổ đang phải chịu đựng. Cô nhìn Decker với ánh mắt ác cảm trong lúc anh ngồi xuống cạnh giường. Kelly và Jamison đứng ngay sau lưng anh.
“Anh không thể chờ được dù chỉ một ngày thôi hay sao?” Liz gay gắt nói. “Chồng tôi đã tự sát!”
“Nếu chúng tôi có thể đợi thì chúng tôi đã đợi. Nhưng chúng tôi không thể. Bởi thế, bất cứ điều gì cô có thể nói với chúng tôi đều rất đáng quý.”
“Tôi không biết tại sao Walt lại làm chuyện đó.”
Decker cúi người ra trước. “Vậy chúng ta hãy cùng nhau tìm hiểu. Bắt đầu bằng những gì chồng cô đã viết trong lời nhắn.”
Southern nhắm mắt lại và thở dài.
“Điều này quan trọng lắm, Liz,” Kelly chen vào.
“Tôi biết thế, Joe!” Cô gắt lên, mở mắt và nhìn như thiêu đốt vào anh.
Decker hắng giọng. “Nếu Walt bị ép buộc phải làm sai lệch kết quả khám nghiệm tử thi của Cramer và Ames, chúng tôi cần biết việc đó diễn ra như thế nào và do ai làm.”
“Tôi không biết tại sao anh ấy lại làm thế. Tôi vẫn không thể tin chồng tôi đã cố ý làm sai lệch các bản báo cáo đó. Nếu anh ấy chết vì lỗi của ai, thì đấy là lỗi của anh! Anh đã cáo buộc chồng tôi tất cả những điều kinh khủng đó.”
Decker ngả người ra sau, trông không có vẻ bị thuyết phục. “Nếu chồng cô vô tội về những gì tôi cáo buộc, không thể có chuyện anh ta tự kết liễu đời mình. Trước khi bước ra khỏi phòng, anh ta đã nhắc tới việc gọi luật sư. Đó không phải là một người tự sát chỉ vì những lời tôi đã nói.”
“Vậy tại sao chồng tôi lại tự sát thay vì gọi cho luật sư?” Cô đáp trả.
“Tôi nghĩ lúc đó anh ta chỉ hăm dọa suông, bám vào bất cứ cái gì có thể trong lúc nóng nảy. Tôi nghĩ khi chồng cô đi vào văn phòng, anh ta đã ý thức được thực tế. Và đó là lúc anh ta đi đến quyết định của mình.”
“Anh thực sự muốn tôi vấy bẩn người chồng đã mất của tôi? Đó là điều anh đang yêu cầu tôi làm có phải không?” Liz rít lên.
“Điều tôi đang yêu cầu cô làm là giúp chúng tôi giải quyết một chuỗi các vụ án mạng. Và bất cứ kẻ nào đã ép buộc chồng cô, đẩy anh ta tới chỗ tự sát cần phải bị trừng phạt. Chúng tôi cần sự trợ giúp của cô để tìm được thủ phạm.”
“Hừm, nếu anh không buộc tội chồng tôi như thế...” Người phụ nữ bắt đầu.
“Nếu tôi để sót mất một chuyện như vậy, thì tôi đang làm nhầm nghề mất rồi,” Decker cắt ngang. “Cô cũng biết ít nhiều về công việc pháp y. Cô có nghĩ chồng cô có thể thực sự bỏ sót những điều quan trọng như thế trong hai cuộc giải phẫu tử thi khác nhau không?”
Southern hít một hơi thật sâu và hướng cái nhìn sắc sảo vào anh. “Tôi nghĩ anh đang làm đúng nghề anh nên làm rồi đấy, Đặc vụ Decker.”
“Được thôi,” anh nói với vẻ trông đợi.
Southern đưa tay lấy một tờ khăn giấy từ cái hộp trên bàn đầu giường. Cô chấm mắt và hỉ mũi trước khi vo viên tờ khăn giấy trong tay. “Chồng tôi là một người tốt.”
“Tôi không hề cho rằng anh ta là người xấu,” Decker nói.
“Nhưng anh ấy có... những vấn đề.”
“Loại vấn đề nào vậy?”
Đôi mắt cô ướt nhòe. “Anh ấy... anh ấy dính vào vài chuyện mà người khác, nhất là ở vùng này, có thể thấy... khó chấp nhận.”
“Chúng ta đang nói tới chuyện gì thế?”
“Có phải là điều gì phạm pháp không?” Kelly hỏi.
“Không, nhưng có thể gây tổn hại lớn đến danh tiếng của chồng tôi.” Cô thở dài. “Anh ấy có quan hệ bất chính với vợ một người bạn.” Cô bám chặt lấy mép ga trải giường, đôi mắt đầy nước.
“Làm thế nào cô phát hiện ra?” Kelly hỏi.
“Tin nhắn. Những thứ tôi thấy trên máy tính của chồng tôi. Những cuộc điện thoại lúc tối muộn. Và tôi đã thuê người theo dõi anh ấy.”
“Cô có... đối chất với anh ta về chuyện đó không?” Decker hỏi.
Cô lấy một tờ khăn giấy khác và lau mắt. “Có. Thoạt đầu, chồng tôi phủ nhận mọi thứ. Nói tôi đã nhầm, nói tất cả chỉ là hiểu lầm. Nhưng cuối cùng chồng tôi thừa nhận. Chúng tôi đã nói về chuyện ly hôn, nhưng vẫn chưa đi đến mức đó.”
“Việc này hẳn đã làm cho cuộc hôn nhân của hai người căng thẳng,” Jamison nói.
“Cuối cùng, tôi đã tự nhủ với mình hãy lờ chuyện đó đi. Chồng tôi làm việc anh ấy muốn và tôi cũng thế. Chúng tôi không có con cái. Vậy là tôi ăn diện, ra ngoài uống vài ly, và nếu tôi không về nhà ban đêm mà ở trên giường người khác, vậy thì sao chứ?”
“Giống như buổi tối mà tôi gặp cô ở quán bar phải không?” Decker hỏi.
“Tôi rời khỏi anh để tới với một cuộc hẹn như thế,” Southern nói, tránh ánh mắt họ.
Decker nhích lại gần người phụ nữ thêm một chút. “Vậy thì có ai khác có lẽ đã phát hiện ra chuyện ngoại tình của chồng cô. Bọn họ có thể đã gửi cho chồng cô những bức ảnh hay bằng chứng buộc tội và đe dọa sẽ công bố nếu anh ta không làm những gì họ yêu cầu.”
“Có thể lắm.”
Jamison nói, “Nhưng người ta vẫn hay ngoại tình mà. Liệu lời đe dọa công bố đó có đủ để khiến anh ta chỉnh sửa các báo cáo khám nghiệm tử thi hay không? Anh ta hẳn phải biết rằng kẻ nào muốn anh ta làm như thế cũng có thể liên quan tới các vụ án mạng.”
“Walt là một người rất kiêu hãnh. Một công dân chính trực của thị trấn này. Tôi đồng ý rằng chuyện chồng tôi có thể chấp nhận làm theo yêu cầu của một người có thể là kẻ sát nhân để bảo toàn danh tiếng cho mình có vẻ thật điên rồ. Song tôi cũng biết đó là điều chồng tôi đã làm.”
“Chồng cô đã có quan hệ với ai vậy?” Kelly hỏi.
Southern lắc đầu. “Không, tôi sẽ không nói cho các vị biết. Điều đó không liên quan gì tới mấy vụ giết người cả.”
“Cô không thể biết có liên quan hay không” Kelly nói.
Nhưng Southern lắc đầu.
Decker ghi nhận tất cả và nói, “Chồng cô có nhắc, dù chỉ là thoáng qua, tới bất cứ điều gì có thể giúp có chút manh mối về kẻ đã khiến anh ta làm việc này không?”
“Tôi đã vắt óc ra để cố nghĩ về điều đó,” Liz Southern nói. “Và tôi không thể nghĩ ra được gì.”
Cô nằm xuống tựa đầu lên gối và nhắm mắt lại.