← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 44

Jamison và Decker thả Kelly xuống đồn cảnh sát rồi lái xe về khách sạn.

Trên đường, Jamison nói, “Chúng ta đã có ba người chết, hai bị giết và một tự sát, bao gồm cả nhân viên pháp y đã thực hiện khám nghiệm tử thi của hai người kia và làm sai lệch cả hai bản báo cáo, vì nhiều khả năng anh ta đã bị đe dọa do một mối quan hệ lầm lạc. Và người tìm ra cái xác thứ nhất đã mất tích, nhiều khả năng đã chết. Thật là một mớ hỗn độn.”

“Và một ông già trong nhà dưỡng lão biết rất nhiều thứ nhưng không nói cho chúng ta biết bất cứ điều gì” Decker nói thêm, trầm tư nhìn ra ngoài cửa xe.

“Tôi đồng ý rằng Cramer tới đây nhiều khả năng vì những gì Brad Daniels đã nói với cô ấy. Nhưng nếu ông lão không cho chúng ta biết điều có thể ông ta đã nói với cô gái, chúng ta sẽ làm gì đây? Chúng ta không thể trấn nước ông ta được.”

“Chúng ta có thể dọa ông ta tội cản trở công lý và tống ông ta vào tù,” Decker chỉ ra.

“Một ông lão cựu chiến binh đã hơn chín mươi tuổi sống trong nhà dưỡng lão sao? Thật chứ. Anh có thể hình dung ra FBI hay một tòa án nào làm vậy không?”

Chiếc điện thoại Robie đã để lại cho anh bắt đầu rung.

Anh lấy nó ra khỏi túi quần và bấm vào cái nút màu lục. “A lô? Robie hả?”

Robie nói, “Hãy có mặt tại địa chỉ này sau nửa giờ nữa.” Anh ta cho biết điểm đến rồi ngắt liên lạc.

Decker nhìn Jamison, cô nói, “Gì vậy?”

“Đổi kế hoạch.”

Anh nhập địa chỉ vào điện thoại, và họ lên đường.

Điểm hẹn nằm cách thị trấn 24km, tại một nơi trông như một tòa chung cư bỏ hoang.

“Tôi đoán đây là một nạn nhân của cuộc suy thoái gần đây, Jamison nói trong khi dừng chiếc SUV lại trước mặt công trình và hai người ra khỏi xe. “Vậy anh chàng Robie này đâu rồi?”

Robie bước ra từ bóng tối của cửa trước và khẽ gọi họ. “Theo tôi.”

Anh dẫn họ đi xuống một lối đi có mái che dẫn tới đằng sau tòa nhà.

Tới đó, anh mở một cánh cửa ra rồi ra hiệu bảo họ vào trong.

Khi đi ngang qua trước mặt anh, Jamison nói, “Rất vui được gặp anh, Robie.”

Anh gật đầu.

Từ bên trong, Robie đóng và khóa cửa lại, sau đó dẫn hai người đi qua một bể bơi cạn khô, cáu bẩn rồi đi xuống một hành lang trong nhà, soi đường bằng cây đèn pin nhỏ. Anh mở một cánh cửa trong nhà rồi ra hiệu bảo hai người vào trong.

Khi anh đã đóng cửa lại, một ngọn đèn nhỏ bật lên chiếu sáng căn phòng, dù chỉ yếu ớt.

Người Xanh đang ngồi trên ghế, mặc một bộ vét và cà vạt chỉn chu hẳn cho phép ông ta hòa mình vào gần như mọi sự kiện ở Washington, D.C., nhưng khiến ông ta nổi bật quá đáng tại London, Bắc Dakota.

“Anh Decker, Đặc vụ Jamison, mời ngồi,” Người Xanh nói.

“Ông là thứ quái gì vậy?” Decker hỏi.

“Một câu hỏi khôn ngoan. Điện thoại của anh chắc sắp rung rồi.”

Decker rút chiếc điện thoại đang rung ra và nhấn nút trả lời.

“Ross? Chuyện quái gì...? Cái gì?” Decker liếc nhìn Người Xanh. “Phải. Đúng thế. Được rồi. Anh chắc chứ? Được. Cảm ơn.”

Anh ngắt máy và nhìn Jamison. “Bogart nói tay này là cấp cao của cấp cao, và chúng ta nên lắng nghe ông ta.”

Jamison gật đầu và để ý thấy Robie đứng quay lưng về phía cánh cửa họ đã đi qua. “Dù sao thì tôi cũng không nghĩ chúng ta có lựa chọn nào khác,” cô nói, quan sát biểu cảm như đá hoa cương của Robie.

Người Xanh ra dấu về phía hai chiếc ghế trước mặt. “Mời ngồi.”

Họ ngồi xuống.

Người Xanh nói, “Theo tôi hiểu, vụ này đã có tiến triển?”

“Nếu ông gọi việc giám định viên tử vong bất thường của vụ này tự bắn anh ta là một tiến triển, thì đúng thế, đã có tiến triển,” Decker cộc cằn.

“Và lý do?” Người Xanh hỏi.

“Vợ anh ta nghĩ có thể anh ta bị đe dọa do một mối quan hệ lầm lạc,” Jamison nói.

“Và hai người tin cô ta?” Người Xanh hỏi.

“Tôi không tin bất cứ ai chỉ vì họ cho tôi biết gì đó,” Decker nói. “Và tôi không chắc liệu người đang nói chuyện với tôi lúc này có là ngoại lệ hay không.”

“Tôi chắc sẽ thất vọng nếu anh trả lời khác,” Người Xanh hiền hòa nói. “Có tiến triển nào khác không?”

“Tôi đã nhờ người tìm kiếm Ben Purdy. Anh ta có gia đình sống ở Montana.”

“'Quả bom hẹn giờ', như anh đã nói với đồng nghiệp của tôi?”

“Phải.”

“Anh có suy nghĩ nào về chuyện đó không?”

“Có, tất cả đều đậm chất tận thế.” Decker ngừng lời và quan sát Người Xanh. “Và tại sao ông lại can dự vào việc này? Bởi như tôi cảm nhận, ông không phải kiểu người của lực lượng hành pháp.”

“Tôi không có quyền làm bất cứ điều gì trong quốc gia này. Cả Robie cũng không.”

“Ông đang vượt qua quy tắc đó đấy.”

“Đó là một cách hiểu. Có gì khác nữa không?”

“Chúng tôi nghĩ Pamela Ames là mục tiêu chứ không phải Hal Parker."

“Tại sao?”

“Thủ phạm đã khiến cho tình hình có vẻ như cô gái đã tới đó để phục vụ mại dâm cho Parker, nhưng tôi tin đó chỉ là dàn dựng.”

“Tại sao thủ phạm lại làm thế?” Robie hỏi.

“Để giải thích theo hướng khác lý do Ames có mặt tại nhà Parker. Nếu không phải vì tình dục, thì tại sao? Cô gái đã sống ở khu Cư xá. Cô ấy có thể đã biết Irene Cramer. Hoàn toàn hợp lý nếu khi rời khu Cư xá, Ames tìm đến Cramer nhờ giúp đỡ. Trên thực tế, tôi nghĩ cô gái đã làm thế. Và rất có thể chính vào lúc đó, Cramer đã kể cho Ames biết điều gì đó khiến Ames nghi ngờ. Kẻ sát hại Cramer rất có thể đã lo ngại rằng Ames biết gì đó giúp lần ra thủ phạm. Và cũng có thể thủ phạm có lý do để trừ khử Parker. Quả là một ý tưởng khôn ngoan khi loại bỏ cả hai người cùng một lúc, và làm như thể Parker là mục tiêu duy nhất còn Ames chỉ có mặt không đúng chỗ, không đúng thời điểm.”

“Parker liệu có thể biết gì gây hại cho thủ phạm?” Người Xanh hỏi.

“Ông ấy là một người tìm dấu vết lão luyện. Ông ấy đã tìm được thi thể trước khi cơn mưa bắt đầu. Kẻ sát nhân đã đưa thi thể tới chỗ đó. Và nạn nhân không thể nằm đó một thời gian dài vì chưa hề bị động vật hoang dã tấn công. Vì vậy, tôi nghi rằng kẻ sát nhân đã mang nạn nhân đi nhiều dặm để bỏ lại đó. Và nền đất ở đó tương đối mềm.”

“Vậy là hắn có thể đã để lại dấu vết,” Robie nhận xét.

“Phải. Và rất có thể Parker đã thấy chúng.”

“Nhưng tại sao ông ấy không nói gì với cảnh sát về những dấu vết đó nếu đã thấy?” Jamison băn khoăn.

“Đó là một câu hỏi thú vị” Decker nói. “Vì nó mở ra rất nhiều khả năng”

“Thú vị,” Người Xanh nói. “Rất thú vị.”

“Đây có phải đường hai chiều không?” Decker hỏi.

“Nghĩa là sao?”

“Ông có thể nói gì với chúng tôi?”

Người Xanh chậm rãi gật đầu và trông có vẻ suy tư. “Tôi nghĩ ở đây cần có đi có lại. Anh hỏi tại sao tôi can dự vào, và sau rốt, tại sao anh và Đặc vụ Jamison lại can dự vào vụ này?” Ông ta dừng lời. “Irene Cramer là câu trả lời, tất nhiên rồi.”

“Hay Mary Rice, như người ta gọi cô ấy tại nhà dưỡng lão ở Williston,” Jamison chen vào.

Người Xanh nói, “Hay Terry Ellison hay Denise Finley. Tôi có thể kể thêm nhiều nữa.”

“Ông cứ nói,” Jamison hối thúc.

“Irene Cramer là nạn nhân ngoài ý muốn trong một điệp vụ thảm họa mà chính quyền Mỹ thực hiện hàng thập kỷ trước.”

“Sao lại thế? ” Decker hỏi.

“Mẹ cô ấy là điệp viên Nga.”

Jamison liếc nhìn Decker. “Tội lỗi của cha mẹ, như anh đã nói, Decker.”

“Ồ, vậy là anh đã đoán ra chuyện đó?” Người Xanh nói.

“Chỉ tới mức ấy thôi. Vậy mẹ cô ấy là điệp viên và các ông bắt bà ta. Sao đó lại là một tai họa được?”

“Để tôi nói nốt. Mẹ cô ấy là một điệp viên người Nga mà chúng tôi đã nghĩ là bà làm việc chống lại chúng ta. Trên thực tế, bà ta là điệp viên hai mang làm việc cho một cơ quan đồng ngành với chúng tôi, cơ quan này đã quên cho chúng tôi biết về việc đó.”

“Thế còn chuyện FBI vào cuộc? Vì dấu vân tay của Cramer đã làm những cái chuông báo động rung lên khắp Cục.”

“Họ chính là cơ quan chịu trách nhiệm bắt giữ mẹ Cramer, vì chúng tôi không có quyền bắt giữ bất cứ ai.”

“Chuyện gì đã xảy ra?” Jamison hỏi.

“Irene Cramer khi đó mới tám tuổi. Tôi sẽ không nói với các vị họ tên thật của họ. Điểm đáng nói là cuộc bắt giữ diễn ra không như dự định và mẹ cô ấy... đã bị giết. Thật không may, Irene đã chứng kiến toàn bộ câu chuyện ám ảnh này.”

“Và mẹ cô ấy đã làm việc cho chúng ta?” Jamison nói. “Mạo hiểm tính mạng bà ấy?”

“Thật là một mớ bòng bong chết tiệt,” Decker chêm vào.

“Phải, đúng thế. Chúng tôi không thể để con gái bà ấy quay lại Nga, tất nhiên rồi. Vậy là chúng tôi gần như đã nhận nuôi cô bé. Cho cô gái một danh tính mới. Trả tiền cho việc học hành và chi phí sinh hoạt của cô. Cung cấp tiền cho cô khi cần trong quá trình khôn lớn.”

“Các vị đã trả tiền để mua sự im lặng của cô ấy?” Jamison gay gắt hỏi.

“Phải, theo một cách nào đó, cho dù ai sẽ tin cô ấy chứ? Nhưng điều quan trọng hơn là giữ an toàn cho cô ấy. Người Nga nhớ dai lắm. Và nếu họ phát hiện ra việc mẹ cô làm gián điệp chống lại họ, mà chúng tôi tin trên thực tế họ đã khám phá ra, Moscow sẽ không e ngại dùng cô con gái làm một tấm gương. Khi đó cô ấy sẽ chết một cách rất khủng khiếp, tôi có thể cam đoan với hai người.”

“Ông có biết cô ấy ứng tuyển làm giáo viên ở đây không?” Jamison hỏi. “Cô ấy nói với Các Huynh đệ là cô ấy từng theo học tại Amherst. Và cô ấy có chứng chỉ sư phạm. Có vẻ họ đã không kiểm tra lại mấy chuyện đó vì họ rất cần giáo viên.”

“Thông thường, nếu cô ấy cần thư giới thiệu vì lý do nào đó, thông tin cô ấy cung cấp cho nhà tuyển dụng sẽ được đưa qua một trong các ban của chúng tôi, ban này sẽ xử lý việc đó.”

“Vậy là các vị sẽ cung cấp cho cô ấy một thư giới thiệu giả mạo?” Decker hỏi với vẻ không tin nổi.

“Cô ấy cũng đâu có ứng tuyển làm phi công thương mại hay bác sĩ phẫu thuật tim. Và thực tế, đúng là cô ấy đã học đại học ở Amherst, và đúng là đã có chứng chỉ sư phạm dưới tên họ Irene Cramer."

Decker nhìn Người Xanh. “Nhưng các vị không biết gì về việc cô ấy xin việc ở đây?”

Người Xanh lắc đầu và nói, “Khoảng mười bốn tháng trước, cô ấy biến mất hoàn toàn khỏi sự theo dõi của chúng tôi. Chuyện như thế chưa từng xảy ra trước đó. Tất nhiên là chúng tôi lo ngại.”

“Đó chính là lúc cô ấy thôi làm việc ở nhà dưỡng lão” Jamison nhận xét.

“Vậy là vân tay cùng họ tên của cô ấy đã khớp cơ sở dữ liệu của FBI?” Decker hỏi.

“Chúng tôi biết chuyện gì đã xảy ra với cô gái. Nhưng chúng tôi không biết kẻ nào đã giết cô ấy.”

“Hay tại sao cô ấy lại ở đây?” Decker nói.

“Chính xác.”

“Có một ông lão tên là Brad Daniels tại nhà dưỡng lão đó từng làm việc tại Trạm Không lực London nhiều thập kỷ trước. Irene, dưới tên Mary Rice, đã làm nhân viên vật lý trị liệu và gặp Daniels qua công việc đó.”

“Kỳ thực chúng tôi biết về việc làm của cô ấy tại nhà dưỡng lão,” Người Xanh nói. “Chúng tôi trả tiền đào tạo vật lý trị liệu cho cô ấy. Tôi nghĩ cô ấy liên tục thay đổi công việc chỉ để khiến chúng tôi làm gì đó cho cô ấy. Cung cấp giáo dục và tiền.”

“Cô ấy chắc phải căm ghét tất cả các vị,” Jamison chỉ ra.

“Hẳn là thế rồi, tôi cũng sẽ như vậy nếu vị trí đảo ngược. Nhưng còn quý ông lớn tuổi kia, ông Daniels ấy? Làm ơn hãy giải thích xem nào.”

Decker nói, “Chúng tôi đã nói chuyện với ông lão. Ông ta ngậm chặt miệng khi chúng tôi hỏi về công việc ông đã làm ở trạm. Nói đó là việc được xếp loại bảo mật.”

“Và khi Decker nói với ông lão rằng Mary Rice đã bị giết hại, ông lão đã mất bình tĩnh. La hét đuổi chúng tôi ra.”

“Anh nghĩ ông lão đã nói gì với cô gái sao? Và đó là lý do cô ấy tới đây?” Robie bình luận.

Decker và Jamison cùng gật đầu. “Đúng thế,” anh nói.

“Và có thể ông lão cảm thấy có lỗi về những gì đã xảy ra với cô gái,” Người Xanh nói. “Điều có thể đã khiến ông lão nổi giận.”

Decker nhìn Người Xanh. “Ông biết gì về Phức hợp Quốc phòng Douglas S. George?”

“Trên lý thuyết, Không lực quản lý nó. Nhưng chuyện thật lạ.”

“Chuyện gì cơ?” Jamison hỏi.

“Có một cơ sở tương tự ở khu vực khác của Bắc Dakota. Trạm ở đây được xây dựng vào những năm 50, còn cơ sở kia vào những năm 60. Cơ sở thứ hai này chỉ hoạt động một thời gian rất ngắn trước khi bị loại biên; nhiệm vụ nguyên bản của nó không còn được đề cao và chi phí vận hành của nó trở nên quá tốn kém. Nhưng trạm này vẫn tiếp tục quan sát bầu trời với dàn radar PARCS của nó.”

“Hệt như trạm ở đây?” Jamison nói.

“Phải.”

“Vậy là hai trạm này trùng lặp nhau?” Decker lên tiếng.

“Chính xác.”

“Ngoài những chiếc xe cấp cứu và những người Robie trông thấy được chở đi, chúng tôi đã nói chuyện với một nông dân sống ngay cạnh trạm.” Decker tiếp tục thuật lại những gì Robert White đã trông thấy tối hôm đó.

“Điều đó thật đáng lo ngại,” Người Xanh nói.

“Nhưng có thể cũng soi sáng tình hình nữa, phải không?” Decker gợi ý.

“Ít nhất cũng khai sáng được chút đỉnh,” Người Xanh trả lời. “Robie!”

“Vâng, thưa ngài?”

“Chúng ta cần kiểm tra chuyện đó. Ngay lập tức.”

“Rõ.” Robie rời đi.

Người Xanh quay lại nhìn Decker. “Vụ này rõ ràng vượt xa một cuộc điều tra án mạng.”

“Tôi chỉ là một cảnh sát làm việc của mình.”

“Tôi không có chút nghi ngờ nào về việc anh sẽ làm tốt việc của mình, anh Decker. Và đất nước này cần anh.”

“Nếu chuyện khỉ này nghiêm trọng đến thế, sao ông không gọi các 'ông lớn' vào cuộc?”

Người Xanh nhìn anh với vẻ cam chịu bình thản. “Anh Decker này, vấn đề là tôi ngờ rằng họ đã hiện diện trong cuộc rồi.”