CHƯƠNG 65
“Có động tĩnh gì không?” Reel hỏi, cô lái xe.
Robie ngồi cạnh trên đường tới Williston.
“Đến giờ thì chưa. Nếu chúng ta bị bám đuôi thì bọn chúng khá đấy.”
“Cho đến lúc này thì chúng đã rất khá đấy.”
“Còn bao xa nữa?”
"30km."
“Tôi đã đọc hồ sơ phục vụ của Bradley Daniels,” Robie nói. “Có vẻ là một tay ái quốc đích thực. Quả tim Tím, Ngôi sao Đồng Thập tự Phi hành Ưu tú, và Huân chương Không quân. Hơn một trăm phi vụ ném bom ở các chiến trường Châu Âu và Thái Bình Dương. Bị bắn rơi hai lần. Ngồi trong xuồng cứu sinh cùng ba thành viên phi hành đoàn khác suốt một tháng trên Thái Bình Dương trước khi được một tàu khu trục của Hải quân cứu lên. Rồi sau đó, lập tức trở lại chiến đấu.”
“Đúng như anh nói, một tay ái quốc đích thực.”
Robie liếc nhìn vào kính bên và thấy điều anh đã thấy trong suốt cả tiếng vừa qua: chẳng có gì. Và anh không thấy vui với chuyện này. Tình trạng này khiến anh cảm thấy không ổn chút nào.
Khi họ tới nhà dưỡng lão thì đã quá mười một giờ và giờ vào thăm cũng đã qua, nhưng mấy tấm phù hiệu liên bang của hai người đã át vía người phụ trách trực đêm tới mức anh ta dẫn họ tới thẳng phòng của Daniels rồi chuồn lẹ.
Ông lão đang ngủ say trên giường. Đèn trong phòng ông đã tắt, và Robie mất một lát do dự xem có bật đèn lên không. Cuối cùng, anh lựa chọn không bật.
Hai người lại gần chiếc giường, mỗi người ở một bên. “Ông Daniels?” Reel dịu giọng nói, trước khi đặt tay lên vai ông lão.
Ông lão cựa mình và mở mắt ra, rồi nhắm mắt lại, rồi lại mở mắt ra và giữ nguyên như thế.
“Các người là ai hả?” Ông lão nói, chớp mắt liên tục và hơi nhổm người ngồi dậy.
Robie và Reel chìa thẻ công vụ cùng phù hiệu ra. “Chúng tôi làm việc cho bên tình báo,” Robie nói.
“Bật một cái đèn phải gió nào lên để ta có thể trông thấy rõ.”
Reel bật cái đèn treo lên và ông Daniels xem xét kỹ lưỡng thẻ công vụ và phù hiệu của hai người.
“Chúng tôi được kể là thị lực của ông không tốt lắm” Robie nói.
“Phải, đúng rồi, ta để mọi người nghĩ thế vì lý do riêng.”
“Được thôi.”
“Mấy thứ này có vẻ thật,” cuối cùng ông lão nói, trả lại chúng cho họ.
“Bởi vì chúng là thật.”
“Các người muốn gì ở ta?”
“Trạm Không lực London,” Reel nói.
Ông Daniels nằm lại tựa đầu lên gối. “Ta đã nói với đặc vụ liên bang rồi. Gã to con đó. FBI. Hắn chôm cái mũ của ta, gã khốn kiếp.”
Reel cho tay vào túi áo khoác, lấy cái mũ ra đưa cho ông lão. “Và anh ấy nhờ chúng tôi trả lại nó.”
Ông Daniels có vẻ hài lòng và nói, “Được, ít nhất hắn cũng là một gã thủ tín.”
Robie nói, “Còn Ben Purdy? Ông đã nói với anh ta nhiều hơn những gì ông nói với Decker. Chúng tôi được lệnh tới đây để tìm hiểu nốt phần còn lại của câu chuyện.”
“Tại sao?”
“Vì chuyện này có liên đới, thưa ngài” Reel nói.
“Cô không cần phải gọi ta là ngài.”
“Tôi làm thế vì kính trọng. Quả tim Tím, Ngôi sao Đồng, Thập tự Phi hành Ưu tú, Huân chương Không lực. Ngài xứng đáng được gọi như thế.”
Ông Daniels chớp mắt và đôi mắt ông lão trở nên ướt nhòe. “Tất cả những người ta cùng tại ngũ đều đã chết từ lâu. Vợ ta đã qua đời, các con cũng thế. Không còn lại ai ngoài các cháu và các con của chúng, mà chúng thì có cuộc sống riêng cả. Thật tệ hại khi già cả và cô độc. Ta cứ ngồi đây và mục ruỗng dần, chờ đợi cái kết.”
Reel liếc nhìn Robie và nói với ông Daniels, “Ngài nên ở một cơ sở cho cựu binh. Ngài hẳn sẽ tìm được nhiều điểm tương đồng với những người ở đó hơn là ở đây.”
Ông lão trông có vẻ phấn khích. “Cô có thể thu xếp cho chuyện đó chứ?”
Robie nói, “Nếu đó là điều ngài muốn, thưa ngài.”
Hai người giúp ông Daniels ngồi thẳng lưng dậy hơn. “Hai người muốn biết điều gì?”
“Chính xác thì ngài đã nói gì với Ben Purdy?”
“Tôi nói với cậu ấy sự thật. Tất cả.”
“Và đó là?” Reel hỏi.
Điện trong nhà dưỡng lão tắt phụt, trong tất cả các phòng, trong mọi ngóc ngách.
Những tiếng kêu hốt hoảng vang lên khắp nơi trong nhà dưỡng lão.
Vũ khí của Robie và Reel lập tức được rút ra. Reel khống chế cửa ra vào còn Robie kéo kín rèm cửa sổ lại sau khi nhẹ nhàng đỡ ông Daniels nằm thẳng người xuống giường và thì thầm vào tai ông lão. “Nằm nguyên tại đây và đừng di chuyển.”
Ông Daniels khẽ gật đầu rồi nằm im.
Có thể nghe thấy tiếng bước chân hối hả di chuyển dọc hành lang. Reel ló đầu ra và thấy các điều dưỡng cùng các nhân viên khác đang chạy tứ tán. Người phụ trách trực đêm cuống quýt chạy gấp tới cửa và nói, “Chúng tôi không biết chuyện gì đã xảy ra. Mọi thứ cứ thế tối đen. Và máy phát điện dự phòng không khởi động. Và... và có hai chiếc xe tải lớn vừa dừng trước cửa.”
“Gọi cảnh sát, làm ngay đi. Hãy nói với họ tại đây có một cuộc đấu súng dữ dội đang xảy ra.”
“Thật sao?”
“Thật. Đi mau!”
Anh ta chạy đi, mặt đầy kinh hoàng.
Reel nhìn Robie. “Hai chiếc xe tải lớn à?”
“Chúng là ai vậy?” Ông Daniels thì thào hỏi từ giường.
“Đừng lo, thưa ngài” Reel nói. Cô liếc nhìn chiếc xe đẩy rồi nhìn sang Robie. “Căn phòng này chính là mục tiêu tấn công. Chúng hẳn đã biết.”
Anh gật đầu. Hai người trườn nhanh tới bên giường, nhẹ nhàng nâng ông Daniels lên, rồi đặt ông lão vào xe lăn. Robie đẩy xe trong khi Reel đi trước mở đường.
Họ tới ngưỡng cửa; Reel ló đầu ra rồi ra hiệu an toàn. Họ quay người hối hả di chuyển về phía bên trái, tránh xa cửa trước.
Reel rút một khẩu súng ngắn nữa từ bao đựng thứ hai của cô ra. Cả hai khẩu đều có thiết bị ngắm laser. Cô đeo kính quang học nhìn đêm, và Robie cũng vậy. Bóng tối với hai người họ bây giờ cũng như ban ngày. Rắc rối là ở chỗ, không nghi ngờ gì, đối thủ của họ hẳn cũng sở hữu công nghệ tương tự.
Robie đẩy chiếc xe lăn bằng một tay, tay còn lại lăm lăm khẩu súng ngắn. Họ đi khuất xuống cuối hành lang.
Ba mươi giây sau, cửa vào nhà dưỡng lão bị phá mở tung ra. Nhưng không hề có một đoàn người có vũ trang rầm rập ào vào. Một âm thanh rù rù vang lên trong khi thiết bị robot bằng thép không gỉ có động cơ tự hành di chuyển tới trên những bánh lốp không săm của nó. Con mắt laser của nó quét khắp sảnh, so sánh những gì quan sát được với cấu trúc tòa nhà được lưu trữ trong cơ sở dữ liệu.
Robot quay phải và tăng tốc. Đến đây, nó chạm trán người sĩ quan cảnh sát đã ra khỏi ngành mà Decker thuê trông nom Daniels. Khẩu súng ngắn của ông này chĩa vào con robot, luồng đèn pin của ông ta phản chiếu trở lại từ các cạnh kim loại của cỗ máy.
“Cái quái gì thế này?” Ông ta thốt lên.
Ông ta bắt đầu hạ súng xuống khi con mắt laser quét qua ông ta và dừng lại ở khẩu súng. Một giây sau, người nhân viên an ninh nhìn xuống ngực mình nơi lúc này một mũi lao đang thò ra. Đôi mắt ông ta trợn ngược lên và người đàn ông đổ vật xuống sàn.
Thiết bị robot tiếp tục tiến tới, gọn gàng chạy vòng qua người đàn ông vừa bị hạ.
Nó tới phòng Daniels. Tia laser quét tới cả bốn góc phòng rồi thu lại và nhắm vào cái giường trống không. Robot chạy tới và một đầu dò nhỏ vươn ra từ phía trước. Đầu dò này chạm vào tấm ga trải giường và lướt phần đầu kim loại nhỏ xíu của nó trên tấm vải.
Thông tin nhanh chóng được gửi về cụm cảm biến trong bộ não của robot và xác nhận được đưa ra. Đầu dò thu về song không co hẳn vào trong cái hốc mà từ đó nó đã thò ra. Robot quay lại và chạy trở ra trong khi đầu dò quét từ bên này qua bên kia, thu vào vô vàn mùi trên hành trình của nó, trong lúc nó dò tìm một thứ mùi duy nhất, mùi của Brad Daniels.
Robot quay phải, quay trái rồi dừng lại trước một cánh cửa đóng kín. Đầu dò rung động, như cái mũi của một con chó săn lần theo dấu mùi, và một đốm sáng đỏ bật sáng trên tấm vách thép phía trước. Robot lùi lại chừng ba mươi centimet, một ô trống mở ra ở mặt trước của nó, và những chân chống giữ ổn định xòe ra từ hai bên hông nó chạm xuống sàn, giống như cách một chiếc cần cẩu xây dựng dùng để giữ mình đứng thẳng và cân bằng.
Khoảnh khắc tiếp theo, từ ô trống đó, hàng loạt phát đạn bắn vào cánh cửa, lực va chạm làm cánh cửa đổ ập vào trong.
Reel xuất hiện từ sau làn khói. Cô nhìn thấy thiết bị robot, ánh mắt cô lướt qua khắp bề mặt của nó rồi giơ súng lên bắn ba phát đạn cháy có lượng nổ kích hoạt vào lớp bề mặt, trong đó một viên đạn đập trúng vào con mắt laser của robot.
Con mắt laser vỡ tung, mấy viên đạn thực hiện đúng chức năng chúng được chế tạo ra, và thiết bị robot biến mất sau một đám khói dày.
Reel nghe thấy tiếng rú báo động của đồng hồ hẹn giờ và nhào người trở lại vào trong phòng đúng lúc đồng hồ đếm lùi tự hủy của robot đếm về tới 0.
Vụ nổ đánh sập các bức tường của căn phòng Reel đã lui vào.
Khi khói tan đi, có thể nghe thấy những tiếng còi hụ vang lên.
Hai chiếc xe tải lớn đã đậu trước cửa nhà dưỡng lão mà từ đó robot tấn công được phóng ra thì đã chuồn mất từ lâu.
Bên trong căn phòng, Robie và Reel vừa ho vừa khạc nhổ, chậm rãi nhổm dậy từ những gì còn lại của căn phòng tanh bành. Họ còn sống chỉ vì đã nấp sau một cái tủ lớn bằng kim loại được kê tựa vào tường.
Đưa mắt nhìn quanh, ánh mắt cả hai người cùng bắt gặp và dừng lại ở ông Daniels. Ông lão vẫn ngồi trong chiếc xe lăn, nhưng ngả oặt người sang một bên. Đầu ông lão đang chảy máu, và hơi thở rất nông. Một mảng trần đã rơi xuống ông.
Reel hối hả chạy tới kiểm tra mạch của ông Daniels. “Yếu quá.”
Robie dọn các mảnh đổ nát đi rồi đẩy ông lão ra khỏi căn phòng và lao xuống hành lang, hướng về phía cửa trước. Reel chạy ngay bên cạnh anh.
“Nếu ông ấy chết...” cô bắt đầu nói.
"... thì chúng ta hết manh mối,” Robie hoàn tất câu nói thay đồng nghiệp.