CHƯƠNG 64
Tối muộn hôm đó, Decker và Jamison lại thêm một lần nữa được triệu tập tới gặp Người Xanh. Robie và Reel đến đón hai người bên ngoài khách sạn và lái xe đưa họ tới một ngôi nhà ở cách thị trấn khoảng mười lăm dặm.
Khi họ dừng xe bên ngoài ngôi nhà, Decker nói, “Trông có vẻ như nhà hoang”
“Đó là điều chúng tôi thích về nơi này,” Reel nói. “Quá nhiều không gian tự do để gặp gỡ.”
“Đó là điều duy nhất chúng tôi thích về nơi này,” Robie nói thêm. “Ngoài ra, có khi nó còn nguy hiểm hơn cả vùng Trung Đông.”
Hai người được dẫn vào trong, nơi Người Xanh đang ngồi trên một chiếc ghế lưng tựa gỗ, mặc một bộ vét được may vừa vặn hoàn hảo và trông như thể vừa bắt đầu ngày mới.
“Chúng tôi có vài thứ đáng quan tâm để chia sẻ,” ông bắt đầu. “Patrick McIntosh và Mark Sumter hiện nay đang thu xếp với luật sư, cho dù chỉ để chọn phương án nhận tội để hưởng khoan hồng.”
“Còn Vector?"
“Bọn họ sẽ bị cấm vĩnh viễn tham gia các hợp đồng thầu quốc phòng trong tương lai, và tất cả nhân sự điều hành của họ cũng thế.”
“Nhưng điều đó liệu có thực sự diễn ra không?”
“Để xem. Washington D.C. đầy ắp những trường hợp chuyển nghề thành công. Nhưng những người mặc quân phục can dự vào chuyện này sẽ bị loại khỏi cuộc chơi. Ít nhất là những ai không thể tìm được một chiếc ghế để ngồi vào khi nhạc ngừng.”
“Còn gì khác nữa không?” Decker hỏi.
“Với mục đích của các anh, còn một việc quan trọng hơn nhiều. Và đáng lo ngại.”
“Chúng ta hãy cùng nghe xem nào.”
“Có thể nó không có nghĩa gì, những có thể lại là tất cả, song gần đây chúng tôi đã thu được vài cuộc nói chuyện đáng chú ý từ Trung Đông”
“Cuộc nói chuyện kiểu gì vậy?”
“Loại chúng tôi không thích nghe lắm. Chúng tôi thường ghi nhận được các hoạt động liên lạc tăng cường khi một điều gì đó đáng ngờ đang diễn ra. Điều này đã xảy ra trước vụ 11/9, song không ai ghi nhận. Bây giờ, chúng tôi nhìn nhận những biến chuyển như thế hết sức nghiêm túc.”
“Liệu có manh mối nào cho biết nó có thể xuất phát từ nơi nào không?” Jamison hỏi.
“Chính xác thì không. Nhưng từ những gì chúng tôi có thể nói, có một mối liên hệ với đất nước này.”
“Thế nghĩa là gì?”
“Tôi e là không có gì tốt lành.”
“Chúng ta có thể làm gì đây?” Jamison hỏi.
“Chúng ta cần giải quyết chuyện này thật nhanh, không chậm trễ. Thời gian không đứng về phía chúng ta.”
“Ông đã nói vậy trước đây rồi. Và chúng tôi đang tiến hành nhanh nhất có thể.”
“Vậy thì chúng ta cần nhanh hơn.”
Decker chú mục vào ông ta. “Ông có biết điều gì đã diễn ra ở Trạm Không Lực London hàng thập niên trước đây không? Và nó chẳng có gì liên quan tới radar hay tù nhân cả.”
“Hãy nói cho tôi hay đi.”
“Người ta đã sản xuất vũ khí sinh hóa,” Jamison nói.
Người Xanh gật đầu và nói, “Đó là chuyện từ trước thời của tôi, cho dù tôi biết những nỗ lực quân sự về lĩnh vực đó trong quá khứ. Nhưng các chương trình đó đã kết thúc và tất cả những thứ tàng trữ đều đã được hủy.”
“Có thể người ta chưa nói cho những người ở London biết.”
“Và thông tin này tới từ...?”
“Một ông già sống trong nhà dưỡng lão có tên Brad Daniels. Ông ta đã phục vụ tại đó hồi ấy. Ông ta đã thấy nhiều thứ. Và ông ta biết cả Ben Purdy lẫn Irene Cramer. Chúng tôi đã bố trí một nhân viên an ninh ở nhà dưỡng lão để trông coi ông lão.”
“Và Daniels nói với Cramer và Purdy về hoạt động trong quá khứ này?”
“Phải.”
“Và có liên quan tới tận ngày nay?”
“Nếu những người biết chuyện đang lần lượt chết, chắc chắn phải có gì đó liên quan rồi. Nếu không thì nguyên do là gì chứ?”
“Anh nghĩ sao?”
“Có thể kho vũ khí sinh hóa không bị phá hủy, dù chúng có ở đâu đi nữa?”
“Chúng tôi đã tới cơ sở và không thấy gì cả, nhưng chúng tôi còn lâu mới lục soát hết được toàn bộ nơi đó,” Jamison nhận định.
“Có lẽ cử một đội tới để kiểm tra nơi đó kỹ lưỡng hơn là một ý tưởng không tồi,” Người Xanh nói. “Kín đáo nhất có thể.”
“Tôi nghĩ đó là một ý tưởng rất hay,” Decker nói.
“Chúng ta sẽ làm vậy. Thế này nhé, Purdy đã bị thuyên chuyển khỏi cơ sở, vì thế, nếu vũ khí sinh hóa vẫn còn được tàng trữ ở đây, tôi tự hỏi liệu anh ta sẽ làm gì. Khó có khả năng anh ta có thể trở lại Trạm Không lực London. Và tôi cũng băn khoăn liệu kế hoạch của Cramer có thể là gì. Cô ta nghĩ mình có thể làm gì với một kho vũ khí trong cơ sở của Không lực? Cô ta không thể tới gần nơi đó.”
“Nghe không mấy hợp lý,” Decker tán thành.
“Nhưng nếu chuyện này có liên quan với việc những cuộc nói chuyện từ Trung Đông tăng lên, thì nó lại hợp lý với một số người,” Jamison chỉ ra.
“Thế thì những kẻ đó hẳn phải đang ở đây vào thời điểm này,” Decker nói.
Robie lên tiếng, “Những gã đã bám theo tôi là một đám hỗn tạp. Nhưng chúng có thể đã được kẻ khác thuê. Trông chúng có vẻ giống lính đánh thuê. Những kẻ đã truy đuổi hai người tới nhà kho cũng thế.”
“Có thể lắm,” Decker nói.
“Nếu những kẻ này muốn đoạt kho vũ khí, giả sử rằng nó thực sự tồn tại, hẳn chúng sẽ muốn tuồn lậu số vũ khí này ra khỏi nước Mỹ,” Người Xanh nói.
“Hoặc sử dụng chúng ở đây,” Decker nói.
“Đó là nhận xét tiếp theo của tôi” Người Xanh nói. “Có manh mối nào từ ông Daniels này cho hay chính xác chúng ta đang nói về loại vũ khí sinh hóa nào hay không?”
“Chỉ nói chúng được xếp loại bảo mật và ông ta sẽ mang bí mật đó xuống mồ,” Decker nói.
“Nhưng Decker này,” Jamison nói, “tôi nhớ Daniels đã nói ông ấy cho Purdy biết vì Purdy cũng là quân nhân và được cấp phép an ninh. Và ông ấy đã hé lộ nhiều hơn với anh trên điện thoại không chỉ vì anh giữ trong tay cái mũ của ông ấy, mà vì anh đã nói với ông ấy là anh được cấp phép an ninh ở cấp độ cao.” Cô đưa mắt nhìn Người Xanh. “Nếu tất cả các vị tới nói chuyện với ông ấy, ông ấy có thể còn cởi mở hơn. Rõ ràng ông có thể tiếp nhận những thông tin xếp loại bảo mật.”
Người Xanh nhìn Robie và Reel. “Hãy lo chuyện đó. Ngay lập tức.”
“Chúng tôi có thể cung cấp cho hai người các chi tiết, Jamison nói.
Trên đường đưa Decker và Jamison về khách sạn, Robie nói với Decker, “Trong lúc chúng tôi đi gặp ông lão này, hai người sẽ phải tự xoay xở hoàn toàn đấy.”
Jamison vỗ vào khẩu Glock để trong bao đeo của mình và nói, “Chúng tôi sẽ cẩn thận.”
“Từ những gì tôi đã thấy cho tới lúc này, hai người sẽ phải hơn cả cẩn thận,” Reel nói. “Chúc may mắn.”