← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 67

Trên đường đi, Decker hỏi Kelly, “Điều gì khiến Shane quay lại đây vậy?”

Kelly nhìn anh. “Đây là quê hương của cậu ấy.”

“Tôi hiểu là anh ấy gần gũi với mẹ mình nhưng khi đó bà ấy đã mất rồi, phải không?”

“Phải, đã mất.”

“Và anh ấy không thực sự bận tâm đến ông bố. Vậy tại sao lại quay trở về đây và làm việc cho ông ta chứ?”

“Sao anh không hỏi cậu ấy?”

“Vì tôi đang hỏi anh. Anh là bạn anh ấy.”

“Lý do khiến cậu ấy trở lại thì có quan trọng gì chứ?”

“Ngay lúc này, mọi thứ đều quan trọng”

Kelly ngồi thẳng người lên và nhìn chằm chằm ra ngoài cửa xe. “Shane chưa bao giờ nói về chiến tranh với tôi. Tôi chỉ biết được từ những anh chàng đã tại ngũ cùng cậu ấy. Có vài người tới đây thăm cậu ấy. Tất cả chúng tôi cùng ra ngoài, uống vài ly, ăn hàng đống thịt bò, và xem bóng bầu dục. Những trò của đám đàn ông, anh biết đấy.”

“Và họ đã nói gì?” Jamison hỏi.

“Rằng Shane thực sự dũng cảm. Rằng cậu ấy là một chỉ huy giỏi. Rằng cậu ấy quan tâm tới thuộc cấp còn hơn tới chính mình. Cậu ấy là lính biệt kích, cô biết đấy.”

“Không, tôi không biết chuyện đó,” Jamison nói.

“Phải. Cậu ấy là trung sĩ khi giải ngũ. Cậu ấy đã có thể ở lại và vươn lên cao hơn, tôi đoán thế. Nhưng cậu ấy không làm vậy.”

“Có thể anh ấy muốn gặp ai đó ở đây,” Decker gợi ý.

Kelly tiếp tục nhìn ra ngoài cửa xe. “Nếu anh đang nhắc tới Caroline, tôi sẽ không phản bác đâu.”

“Nhưng có vẻ không được đáp lại,” Jamison nói.

“Cho dù bố của cả hai người họ đều giàu, họ thuộc về hai thế giới hoàn toàn khác. Shane là một anh chàng thích uống bia và săn hươu. Caroline thì có ném vào giữa Paris cũng vẫn xoay xở được.” Anh ngừng lời và xoa má. “Sự thật là cô ấy bỏ xa cả hai chúng tôi từ lâu rồi.”

“Nhưng điều đó không có nghĩa là các anh phải từ bỏ” Decker nói.

“Không, không hề,” Kelly chậm rãi nói. “Nhưng sau từng ấy năm tháng trôi qua, đó là một nỗ lực đem lại ngày càng ít hồi đáp.”

Decker tự hỏi liệu Kelly vừa nói về Shane hay về chính mình.

“Được rồi, cảnh này trông không hay chút nào. Chẳng khác gì cảnh ở nhà Hal Parker lặp lại.”

Jamison nói khi họ dừng xe trước nhà Dawson. Cửa ra vào mở toang.

Họ hối hả bước tới vòm cửa.

Kelly ngó vào trong ngưỡng cửa và gọi lớn, “Ông Hugh? Mọi thứ ổn chứ?”

Không có tiếng trả lời.

Kelly nói, “Vào lúc đêm hôm thế này, tất cả những người giúp việc được thuê đều đã về nhà từ lâu.”

Anh rút súng ra và lao vào trong nhà. Decker và Jamison cũng rút súng và theo sau.

“Hugh!” Kelly gọi lớn. “Hugh, ông ở đây chứ? Mọi thứ ổn cả chứ? Trả lời tôi đi!”

Họ chậm rãi di chuyển dọc hành lang, dành thời gian kiểm tra cẩn thận từng phòng trước khi đi qua.

Họ không nghe thấy gì và không trông thấy ai.

Cuối cùng, ba người tới cửa phòng làm việc của Dawson. Cửa không mở, nhưng Kelly thử xoay quả đấm cửa và phát hiện ra cửa không khóa. Anh gõ lên cánh cửa. “Ông Hugh, Joe Kelly đây.”

Không có tiếng trả lời.

Anh xoay quả đấm cửa và chậm rãi đẩy mở cánh cửa ra.

Cả ba người cùng nhìn vào trong phòng, ánh mắt họ quét qua lần lượt từng khu vực trong phòng cho tới khi dừng lại ở bàn làm việc.

“Chết tiệt!” Kelly thốt lên.

“Ôi Chúa ơi,” Jamison phụ họa.

Decker không nói gì. Anh thận trọng tiến lại bàn làm việc, tránh những thứ đổ vỡ hiển hiện trên mặt sàn, và nhìn chăm chú xuống Hugh Dawson, hay những gì còn lại của ông.

Căn phòng lúc này bừng lên ánh sáng xanh tia lửa điện với Decker khi tấm màn của cái chết bao trùm khắp phòng.

Mình đoán rằng cảm nhận đó sẽ tiếp tục chợt đến chợt đi , anh thầm nghĩ.

Đây là một cái chết đặc biệt bạo lực.

Người đàn ông ngồi gục trên ghế tựa với phần lớn đầu đã bay mất. Bàn làm việc, ghế, sàn nhà và các bức tường phủ đầy máu thịt của người chết.

Kelly và Jamison tới bên cạnh anh, cẩn thận không gây ảnh hưởng tới hiện trường.

Decker đưa mắt nhìn xuống món vũ khí đã gây ra mức độ thương tổn này. Khẩu Remington hai nòng nằm trên mặt bàn. Nó được đặt trên một chồng sách rồi cố định lại bằng băng dính. Nòng súng được chỉnh ngóc lên chĩa vào người chết. Decker nhận ra sợi dây chạy từ cò súng vòng qua báng súng rồi quay trở lại chỗ Dawson ngồi. Tại đó, sợi dây thả xuống rìa bàn làm việc vào khoảng để chân phía dưới. Ông ta có vẻ đã dùng dây để kéo cò súng kết liễu đời mình, không nghi ngờ gì.

Decker kiểm tra máu và những mảnh thi thể trên sàn ở trước bàn làm việc và hai bên.

Kelly lắc đầu. “Tôi không tin nổi chuyện này. Đầu tiên là Stuart chết, và giờ đến lượt Hugh sao?”

Jamison cố gắng tiếp cận bàn làm việc đủ gần để thấy một mảnh giấy nằm đó. Nó dính đầy máu và những thứ khác.

“Đó là thư tuyệt mệnh” cô nói thật khẽ.

“Nó viết gì vậy?” Decker hỏi.

“Viết rằng ông ta tự sát vì cảm thấy tội lỗi do đã sát hại Stuart McClellan."

Không ai trong ba người nói lời nào trong một hồi lâu, họ ngẫm nghĩ về lời thú tội này.

“Ông ấy có đưa ra lý do cho chuyện giết Stuart không?” Kelly hỏi, anh đứng sau lưng Jamison.

“Không. Ông ta chỉ thừa nhận việc đó và cảm thấy bị giày vò sau đó.”

Ba người nghe thấy tiếng bước chân đằng sau họ.

Cả ba cùng quay lại và thấy Caroline Dawson chạy vào phòng.

Cô gái nhìn quanh rồi thấy họ ở cạnh bàn làm việc. Ánh mắt cô bắt gặp thi thể của ông bố, rồi chuyển tới khuôn mặt bị phá hủy của ông. Tất cả các thớ cơ trên cơ thể cô căng ra, Caroline trở nên tái mét, sững lại rồi hét lên như hóa điên. Một khoảnh khắc sau, cô loạng choạng nghiêng người sang bên và đổ vật xuống sàn bất tỉnh, va đầu vào thành ghế trong khi ngã xuống.

Sau đó, cô gái không cử động nữa.