CHƯƠNG 68
Kelly nói, “Caroline sẽ ổn thôi. Người ta đã khám cho cô ấy rồi. Không bị xuất huyết trong, nhưng cô ấy bị sang chấn. Người ta chỉ giữ cô ấy lại để theo dõi. Tình hình đã có thể xấu hơn nhiều. Cô ấy bị đập đầu rất mạnh khi ngã xuống.”
Anh uống nốt cốc cà phê loãng toẹt mua từ quán cà phê của bệnh viện, vo cái cốc giấy lại ném vào thùng rác, rồi ngồi xuống cạnh Jamison trong phòng dành cho khách thăm. Decker đứng tựa lưng vào tường.
Kelly nói, “Chúng tôi đã đưa tờ giấy cho vài bạn làm ăn của Dawson. Họ nói trông nó giống chữ viết tay của ông ấy.”
“Vậy thì tôi đoán lá thư tuyệt mệnh đó là thật,” Jamison nói.
“Vậy là ông ấy bắn vỡ đầu mình vì cảm giác tội lỗi,” Kelly lẩm bẩm. “Tôi không bao giờ tin ông ấy có dính dáng gì tới vụ sát hại McClellan."
“Có thể Caroline sẽ có vài ý tưởng về chuyện đó.”
“Tôi không nghĩ cô ấy biết chuyện này sẽ xảy ra. Anh thấy phản ứng của cô ấy đó.”
“Không, ý tôi là có thể cô ấy biết tại sao bố cô ấy muốn giết McClellan.”
“Phải. Nghe này, hai người họ đã là đối thủ làm ăn trong nhiều năm, chuyện đó chẳng phải là bí mật gì. Nhưng đó là tất cả: làm ăn. Và tại sao lại là bây giờ? Sau khi họ hoàn tất vụ làm ăn lớn này?”
“Đó là câu hỏi trị giá sáu mươi tư nghìn đô la,*” Decker nói.
“Chà, tôi phải hoàn thiện giấy tờ cho vụ này tại đồn” Kelly nói.
“Còn chúng tôi sẽ quay lại hiện trường.” Decker trả lời.
Một khoảnh khắc sau, Liz Southern bước vào, trông có vẻ thở không ra hơi và khổ sở. Cô mặc quần màu xanh nhạt, áo sơ mi màu nâu sẫm và đi giày đế bằng. Mái tóc cô được búi lại.
“Ông Hugh thực sự đã chết sao?”
“Tôi e là vậy.”
“Nhưng vì sao mà chết?”
“Có vẻ là tự sát,” Kelly trả lời. “Ông ấy để lại một lá thư.”
Southern trông có vẻ sững sờ. “Tại sao ông Hugh lại tự sát?”
“Chúng tôi sẽ phải tìm hiểu.”
“Tại sao cô lại ở đây?” Decker hỏi. “Và làm thế nào cô biết chuyện xảy ra với Hugh?
Kelly nói, “Tôi gọi cho cô ấy và báo với cô ấy chuyện đã xảy ra.”
“Caroline đâu?” Southern hỏi. “Cô ấy sẽ ổn cả chứ?”
Kelly nói, “Cô ấy đang ở trong phòng 203. Cô ấy sẽ ổn thôi” anh nói thêm khi Southern có vẻ lo lắng.
“Tôi có thể vào ngồi bên cô ấy được không? Tôi không thể tưởng tượng nổi những gì cô ấy phải trải qua.”
“Tôi không thấy lý do nào không cho phép cô làm việc đó. Cô ấy chắc cũng cần ai đó ở bên mình. Thực ra, tôi gọi cho cô cũng vì lý do này.”
“Cảm ơn.” Người phụ nữ hối hả rời đi.
Sau khi Kelly ra về, Jamison nói, “Caroline sẽ cần nhiều hơn một người bạn để qua được thử thách này. Phải thấy bố mình không còn đầu nữa ư? Cô ấy sẽ cần trị liệu tâm lý.”
“Rất nhiều là đằng khác,” Decker nhận xét.
Hai người rời bệnh viện và chạy xe quay lại nhà Dawson. Hai cảnh sát đang canh trực ở đó. Một trong hai nhân viên tuần cảnh cho Decker và Jamison biết có một nhân viên pháp y đang ở trong.
Họ xỏ bao chụp giày và đi găng tay, rồi bước vào trong nhà. Dawson vẫn chưa được chuyển đi. Người nhân viên pháp y đang chụp ảnh.
“Thật tanh bành,” anh chàng trẻ tuổi lên tiếng, trước đó anh ta đã tự giới thiệu tên mình là Ryan Leakey.
“Những phát đạn ghém bắn vào đầu thường như thế cả." Jamison khô khan bình luận.
Decker đi vòng quanh chu vi căn phòng, ghi nhận lại tất cả.
“Reynolds đã ghé qua rồi,” Jamison nói trong khi nhìn xuống điện thoại của cô. “Ông ấy vừa nhắn tin cho tôi một đánh giá sơ bộ về thời điểm tử vong. Dựa vào nhiệt độ thi thể nạn nhân đã chết khoảng một giờ trước khi chúng ta tới đây.”
Decker gật đầu. “Điều đó rất quan trọng. Đó là một khoảng thời gian đủ chặt chẽ để sàng lọc người đưa vào danh sách nghi vấn.” Anh bước lại gần thi thể hơn và xem xét đầu sợi dây buông xuống phía trước. “Anh chụp hình chiếc bàn chưa?” Anh hỏi Leakey.
“Mới một bộ thôi.”
“Hãy chụp nhiều bộ vào, bao gồm một bộ chụp trực tiếp từ trên nhìn xuống. Từ vị trí cao nhất có thể.”
“Tôi có một cái thang trong xe của tôi ở ngoài.”
“Đi lấy đi.”
Decker đi vòng ra sau bàn làm việc và nhìn từ đằng sau vai người chết. Anh nhìn vào khẩu súng, sợi dây, và tư thế của cái xác. Và anh phải thừa nhận tất cả đều khớp với nhau.
“Có thấy gì đáng quan tâm không?” Jamison hỏi.
“Có, một người chết không đầu, và lúc này còn quá sớm cho Halloween."
Decker nhìn xuống sợi dây, rồi ngồi xổm xuống xem xét bàn làm việc. Anh cúi người tới để nhìn rõ hơn.
Anh thẳng người lên và nhìn về phía cửa vào trong khi Leakey quay lại cầm theo một cái thang chữ A cao ba mét. Decker giữ thang trong khi Leakey leo lên và chụp ảnh.
“Hãy đo cả sợi dây nữa,” Decker nói.
“Sợi dây?” Anh chàng pháp y hỏi lại.
“Phải, sợi dây. Tôi muốn biết chính xác nó dài bao nhiêu.”
Jamison nói, “Decker, có chuyện gì vậy? Anh đang nghĩ gì thế?”
“Tôi không chắc. Chưa chắc.”
Khi nhân viên pháp y đã chụp ảnh và đo đạc xong, Decker bước ngang qua phòng, tới ngồi xuống cùng chiếc ghế anh đã ngồi khi hai người tới gặp Dawson lần đầu tiên. Jamison tới đứng bên cạnh anh.
“Tôi đoán vụ này có vẻ khá rõ ràng” cô nói.
“Phải, ngoại trừ là chính những vụ rõ ràng rốt cuộc lại xoay theo hướng không thể ngờ. Và tôi vẫn chưa thấy chuyện này dẫn chúng ta tới chỗ quả bom hẹn giờ theo cách nào cả.”
“Tôi đã nói với anh điều đó suốt rồi đấy thôi,” Jamison chỉ ra.
Khi Decker không trả lời, cô nói thêm, “À, ít nhất chúng ta không phải tìm hiểu nguyên nhân và cách thức gây ra cái chết trong trường hợp này.”
“Chắc không?" Decker hỏi lại, quả quyết nhìn vào người chết.