← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 87

Gần ba giờ sau, chiếc máy bay phản lực hạ cánh xuống D.C. và dừng lại. Sau khi xuống máy bay, bốn người chào tạm biệt nhau.

Jamison bắt tay Robie và Reel. “Tôi hy vọng đây không phải là lần cuối cùng chúng tôi gặp hai người.”

“Cẩn thận điều cô ước đấy,” Reel nói, đôi mắt lấp lánh. “Chúng tôi thường chỉ xuất hiện khi thế giới sắp tận số.”

“Chà, nếu là vậy, tôi sẽ không phiền nếu có hai người giúp đỡ chúng tôi.”

Decker bắt tay Reel, rồi quay sang Robie và nói, “Chúc vui với quãng thời gian trên cầu Memorial của anh.”

“Và chúc anh vui ở bất cứ nơi nào anh tìm tới cho ‘quãng thời gian yên ả' của mình.”

Trong lúc Decker và Jamison đi tới nhà ga, cô nói, “Tôi không nghĩ sẽ có lúc nào đó tôi muốn trở lại Bắc Dakota.”

“Này, đừng định kiến với bang này thế. Và Kelly, Shane cùng Caroline sẽ sớm đưa nó phát triển mạnh thôi.”

Cô liếc nhìn anh. “Nhưng tôi vẫn không hiểu làm thế nào mà anh lại có thể gọi vụ án này là đơn giản được. Hãy nhìn mọi thứ anh luận ra, mọi thứ anh đã nói ở nhà Liz.”

“Nhưng phần cốt yếu cho phép tôi tóm được đầu sợi xích và lần ra nó thì sao? Cái đó thật đơn giản.”

“Ý anh là sao?”

“Lòng tham, Alex, một trong những động cơ cổ xưa nhất trên đời. Nó giải thích mọi điều Liz đã làm.”

“Tôi nghĩ có thêm một thứ nữa cần thêm vào nó, Decker.”

“Thứ gì vậy?” Anh nói, ngạc nhiên nhìn cô.

“Có lẽ là động cơ cổ xưa nhất trên đời để làm hại ai đó.”

“Là gì?”

“Tình yêu” cô nói gọn gàng. “Tình yêu méo mó, khủng khiếp Liz dành cho Caroline. Nhưng dẫu sao vẫn là tình yêu.”

Decker buông một tiếng thở dài và gật đầu. “Tôi nghĩ đó là điều sáng suốt nhất mà một trong hai chúng ta từng nói trong toàn bộ vụ này đấy, Alex.”

“Quả là một sự khen ngợi lớn lao khi đến từ anh,” cô nói.

Trong khi họ đi vào nhà ga, Decker nói, “À, chị tôi mời tôi tới thăm chị và các cháu tại California sau hai tuần nữa. Stan cũng sẽ bay tới đó.”

“Hay quá, Decker. Anh sẽ đi chứ?”

“Tôi vẫn chưa quyết định.”

Cô nhìn anh thật gần. “Tôi nghĩ anh nên đi. Và tôi thực sự nghĩ vậy. Sau tất cả những gì vừa xảy ra, một chút thời gian bên gia đình có thể đem đến cho anh những điều kỳ diệu. Tôi biết tôi sẽ tới thăm gia đình mình. Tôi cần vài cái ôm và vài nụ hôn.”

Decker nói, “Tôi biết thế, Alex. Tôi đã có một gia đình, cô biết đấy.”

“Anh vẫn đang có một gia đình, Amos,” cô đáp lại.

Hai người đi taxi về căn hộ họ chia sẻ với nhau ở Đông Nam D.C.

Khi hai người về tới đó, Jamison tắm vòi sen, thay sang đồ mặc ở nhà, thả mình xuống giường là lập tức chìm vào giấc ngủ.

Decker mặc lại áo khoác và đi dạo ven sông Anacostia.

Anh hình dung ra ở phía bên kia của thành phố nơi Will Robie hẳn lúc này đang trên đường tới cầu Memorial và sông Potomac để ngẫm nghĩ, suy tư.

Decker ngồi xuống một băng ghế và nhìn về phía dòng nước tối đen đang chảy và ánh sáng ở phía bên kia sông.

Giờ thì sao? Như Robie đã ẩn ý.

Anh lấy điện thoại ra và gọi cho chị gái.

Renee trả lời sau hai tiếng đổ chuông. “Chúa ơi, Amos, Stan đã gọi và kể cho chị nghe vài chuyện đã xảy ra. Quả thực là phép màu khi em vẫn còn sống.”

“Vâng, em đoán thế.”

“Chị chắc là những chuyện như thế xảy ra với em rất nhiều.”

“Có lẽ nhiều hơn so với phần lớn những người khác. Chị nghe này, về việc tới thăm chị và các cháu...”

“Yên tâm, chị và các cháu sẽ để em có không gian riêng. Không làm em ngộp thở vì tình cảm và sự quý mến đâu," Renee nói thêm với giọng vui vẻ. Tuy thế, khi chị nói tiếp, giọng nói của chị đã mất vẻ bông đùa. “Em... em sẽ đến chứ?”

Anh không trả lời ngay. “Em không chắc, Renee. Em phải báo để chị biết.”

“Đ..được.” Giọng nói đầy thất vọng của Renee vang vọng trong đường dây và quật vào tai Decker mạnh chẳng kém gì những cú va chạm bất cứ ai từng phải nhận trên sân bóng.

“Chỉ là đã có nhiều chuyện xảy ra.”

“Chị biết. Và, Amos, cho dù em có tới hay không...”

“Vâng?”

“Em sẽ luôn là cậu em trai bé nhỏ yêu quý của chị.”

“Em không chắc em có xứng đáng vậy không, Renee.”

“À, chị nghĩ em xứng đáng đấy. Và đây là lời của chị gái em, chị hy vọng em biết nó có ý nghĩa lớn đến thế nào.”

Renee tắt máy và Decker đứng dậy, bắt đầu bước đi. Có lẽ để tìm kiếm cây cầu Memorial của riêng anh. Có lẽ để tìm kiếm một điều... một điều gì khác. Và lo sợ rằng anh sẽ không bao giờ có thể tìm ra nó, vì có lẽ nó không tồn tại cho một người như anh. Anh lấy bức ảnh của Cassie và Molly ra và ngắm nhìn nó dưới ánh trăng.

Thời gian đã không chữa lành mọi vết thương cho anh. Kỳ thực, nó hầu như không động chạm gì đến chúng. Cảm giác giống như đổ iod lên một khối u ung thư vậy.

Anh không nguôi nhớ em và con. Anh nhớ em và con ngày càng da diết. Và anh xin lỗi vì anh hoàn toàn không thể làm được gì với nó.

Decker cất bức ảnh đi và bắt đầu bước tiếp, nhưng rồi dừng lại.

Trong tâm trí anh hiện lên hình ảnh vợ con.

Anh cứ đứng đó, đông cứng trong vài khoảnh khắc. Dường như họ đang nói với anh, bằng cách nào đó gửi gắm tới một điều anh vốn đã biết, chỉ có điều anh luôn từ chối thừa nhận.

Rồi những lời cuối cùng của Jamison trở lại với anh.

Anh vẫn đang có một gia đình.

Decker chậm rãi thò tay vào trong túi, lấy điện thoại ra, và bấm số.

"Renee?"

“Amos, có gì không ổn sao?”

“Em chỉ muốn nói với chị là... là em sẽ tới.”