CHƯƠNG 86
“Họ nói anh sẽ hồi phục hoàn toàn thôi," Jamison nói.
Cô và Decker nhìn xuống Joe Kelly, anh này nằm trên một chiếc giường bệnh viện.
Anh chàng thanh tra đã trải qua phẫu thuật phần cánh tay, chân và hông bị gãy cũng như việc gắp vài mảnh lựu đạn ra khỏi người.
Anh nhìn lên họ với biểu cảm mệt mỏi, băn khoăn.
“Tôi... tôi vẫn không tin chuyện về Liz.”
“Điều đó giúp cô ta tránh được việc ngồi tù cả phần đời còn lại,” Jamison nói.
Decker vẫn nhìn Kelly. “Giờ anh định sẽ làm gì?”
“Còn gì khác nữa? Ngay khi bình phục hẳn, trở lại làm cảnh sát.”
“Cậu có thể có những lựa chọn khác,” một giọng nói cất lên. Tất cả họ quay lại và thấy Shane bước qua cửa.
Anh tới đứng bên cạnh giường.
Kelly ngước lên nhìn anh, đôi mắt dần ướt nhòe. “Tôi đã hy vọng cậu ghé qua.”
Shane đặt một tay lên vai Kelly. “Cậu đã lướt qua địa ngục và trở về, Joe.”
“Cả hai chúng ta đều thế, Shane.”
“Và chúng ta sẽ vượt qua nó, cùng nhau.”
“Anh chưa bao giờ nói tại sao anh lại có mặt ở nhà Liz tối đó,” Decker nói.
“Tôi đang lái xe ngoài đường thì thấy Caroline chạy xe ngang qua. Tôi quyết định bám theo cô ấy. Đã lâu rồi tôi không nói chuyện riêng với cô ấy. Tôi chỉ muốn biết cô ấy thế nào. Thế rồi cô ấy tới chỗ Liz và mọi thứ kinh hoàng diễn ra. Tôi vớ lấy khẩu súng trường của mình. Khi anh hét 'Đừng!' tôi đã bắn.” Anh lắc đầu, và biểu cảm của anh thật khổ sở. “Tôi đã bắn như thế nhiều lần ở nước ngoài. Chưa từng nghĩ tôi phải làm thế ở đây. Tôi biết Liz... tôi quý cô ấy.”
Jamison nói, “Ý anh là sao khi nói 'những lựa chọn khác'?”
“Tôi là một gã giàu có,” Shane nói, lúc này hơi mỉm cười. “Tôi cần ai đó giúp tôi điều hành việc kinh doanh. Quá nhiều việc cho một mình tôi.”
“Quỷ thật, tôi không phải doanh nhân, Shane,” Kelly nói.
“Bất kỳ ai cũng có thể học để trở thành doanh nhân. Hãy nhìn tôi xem.” Giọng nói của anh trở nên nghiêm túc hơn. “Chuyện là thế này, Joe, tôi tin tưởng cậu. Điều đó quan trọng với tôi hơn cậu nghĩ đấy.”
Kelly lắc đầu. “Trường trung học là chuyện đã quá lâu rồi. Đã hơn mười năm rồi, tôi không nhận được quả chuyền nào từ cậu để ghi bàn tại vùng cấm địa.”
“Vậy thì có thể đã đến lúc chúng ta kết nối lại,” Shane nói. “Và có lẽ, lúc này là thời điểm tốt để làm việc đó.”
“Vậy là anh sẽ tiếp tục điều hành các hoạt động kinh doanh?” Jamison hỏi.
“Thị trấn cần điều đó. Quỷ thật, tôi cần điều đó.”
“Thế còn về nhà hàng?” Kelly hỏi. “Còn Maddie’s thì sao?”
“Tôi có một ý tưởng về chuyện đó.” Một giọng nói khác vang lên.
Họ quay lại và thấy Dawson bước vào phòng. Vẻ ngoài hốc hác và dáng đi không vững vàng cho thấy cô vẫn chưa hoàn toàn bình tâm lại sau cơn bĩ cực.
Cô bước tới đứng bên cạnh Shane.
“Cậu đã cứu mạng tôi.”
Giọng anh run run khi trả lời, “Tôi không thể để người phụ nữ đó bắn cậu.”
Cô gái hôn lên má anh và nắm lấy bàn tay Kelly. “Cậu thế nào, Joe?”
“Giờ thì tốt hơn rồi,” anh nói, môi cười nhưng mắt thì không.
Cô gái dường như đọc được suy nghĩ của anh. “Tôi vẫn là Caroline như cũ, cậu biết đấy. À, có thể không hoàn toàn chính xác. Tôi cảm thấy mình đã trưởng thành trong mấy ngày vừa qua còn nhiều hơn trong tất cả những năm trước đó.”
Shane nói, “Tôi cũng cảm thấy tương tự.”
Kelly gật đầu tán thành, rồi nói, “Cậu nói là cậu có một ý tưởng?”
Dawson đứng bên giường, hai bàn tay cô nắm lấy một bàn tay của Shane và một bàn tay của Kelly. “Nơi này là nhà của chúng ta. Bố tôi muốn chuyển tới Pháp sống, nhưng tôi chưa bao giờ muốn. Chúng ta đã lớn lên tại đây. Chúng ta đã chứng kiến biết bao thay đổi.” Cô dừng lời. “Và giờ quá nhiều người đã chết. Stuart, bố tôi, Walt, Liz, và cả những người khác nữa.”
Kelly nói, “Và có chuyện lớn đã diễn ra ở căn cứ quân sự cũng như ở chỗ khu đất khoan dầu, nhưng Decker không thể nói cho chúng ta biết là chuyện gì.”
“Ý tôi là,” Dawson nói, “thị trấn này thực sự cần chúng ta vào lúc này. Shane giờ đây sở hữu gần như mọi thứ. Nhưng tương lai của London phụ thuộc vào những khoản đầu tư và những quyết định được đưa ra lúc này. Chúng ta đang ở một ngã tư đường. Dù giờ đã không còn làn sóng suy thoái, thế giới cũng sẽ không sống dựa mãi vào dầu mỏ. Chúng ta cần phải quyết định cho đúng. Vì không còn lựa chọn nào khác.”
Shane nói, “Tôi tới đây một phần là để thuyết phục Joe giúp tôi điều hành việc kinh doanh. Tôi đã nghĩ cậu sẽ rời đi, Caroline, nếu không tôi cũng đã đề nghị cả cậu.”
“À, tôi sẽ không đi, tôi ở lại. Vì nhiều lý do.” Cô hít một hơi dài. “Vậy là tôi nghĩ chúng ta có thể cùng nhau làm việc để giữ cho mọi thứ ổn thỏa. Vậy đấy, tôi đặt niềm tin vào việc London, Bắc Dakota chuyển đổi từ một thị trấn dầu mỏ đơn thuần thành một nơi người ta muốn sống. Và, thế đấy, tôi hy vọng các cậu cũng có cùng cảm nhận.”
Shane nói, “Tôi chưa bao giờ muốn là một phần trong hoạt động kinh doanh của bố tôi. Nhưng giờ đây, nó trở thành hoạt động kinh doanh của tôi, do tôi điều hành, tôi đang nghĩ khác đi rất nhiều. Tôi biết về cắt phá thủy lực, còn cậu biết về mọi thứ khác, Caroline. Vậy thì làm việc cùng nhau có vẻ là một ý tưởng tuyệt vời.” Anh nhìn Kelly. “Cậu tham gia chứ?”
Kelly siết nhẹ bàn tay Dawson. “Xét đến khả năng có thể tôi không qua được bài kiểm tra thể lực để trở lại làm cảnh sát, cũng như chuyện hai người đã luôn là những người bạn tốt nhất của tôi, đó là một quyết định thật dễ dàng.”
Dawson ôm hôn Kelly trước tiên, rồi đến Shane. Cả ba một lần nữa lại cùng trào nước mắt.
“Và chúng tôi chúc ba người thật nhiều may mắn,” Jamison nói, trong khi Decker gật đầu.
Kelly nói, “Tôi hy vọng tôi không bao giờ cần tới FBI nữa, nhưng nếu có, tôi mong họ sẽ cử anh tới.”
Shane nói, “Tôi cũng thế.”
Dawson ôm hôn lần lượt Jamison và Decker. “Cảm ơn, vì tất cả.”
Trong lúc Decker cùng Jamison rời đi, anh quay lại và thấy ba người bạn lâu năm đang bàn bạc về việc thay đổi phần thế giới nhỏ bé của họ theo hướng tốt hơn. Hay ít nhất là phần nhỏ bé của thế giới mà London, Bắc Dakota, đại diện.
Người Xanh điều một chiếc phản lực công vụ tới đón Decker và Jamison cùng Robie cũng như Reel quay về D.C.
Sau khi chiếc máy bay cất cánh khỏi đường băng tại cơ sở Không lực tại London, Robie đưa mắt nhìn Decker, anh đang ngồi trên ghế của mình, hiển nhiên đang chìm trong suy nghĩ.
“Anh đã làm rất tốt, Decker,” anh nói. “Đã cứu được rất nhiều sinh mạng”
“Tất cả chúng ta đã làm tốt,” Jamison nói. “Và nếu không nhờ hai người thì hẳn chúng tôi đã không thể có mặt ở đây.”
Decker không nói gì trước những lời này. Anh chỉ nhìn chăm chăm vào lưng ghế trước.
“Và Brad Daniels đã bình phục, hiện đang sống trong một bệnh viện dành cho cựu binh” Robie nói. “Nghe nói ông lão rất khoái kể những câu chuyện về quá khứ.”
Khi chiếc máy bay ổn định độ cao, Robie lấy hai chai bia từ quầy bar phía trước, tới ngồi cạnh Decker và đưa cho anh một chai. Reel cùng Jamison đã đứng dậy khỏi chỗ ngồi và tới ngồi tại một cái bàn ở phía cuối khoang, uống cà phê.
Robie nhấp một ngụm bia và nhìn qua cửa sổ. “Đã nhận diện được những kẻ làm việc cùng Purdy. Những kênh phản hồi thích hợp đã được kích hoạt để nện cây búa trừng phạt xuống đầu chúng và để đảm bảo một số kẻ bị trừng phạt. Sẽ có hậu quả.”
“Tốt,” Decker lơ đãng nói.
“Sẽ có hậu quả. Và Jess cùng với tôi sẽ là phần mũi nhọn của ngọn giáo đó. Chúng tôi đã tình nguyện.”
Decker chăm chú nhìn anh. “Điều đó khiến tôi cảm thấy khá hơn” anh nói tương đối chân thành.
Robie liếc nhìn anh. “Anh biết đấy, cứ mỗi lần hoàn thành một nhiệm vụ, tôi lại đi bộ qua cầu Memorial ở D.C. lúc đêm khuya.”
“Tại sao anh lại làm thế?” Decker hỏi, đột nhiên trở nên quan tâm.
“Không biết. Tại sao một người lại làm một việc nào đó?”
“Để suy nghĩ chăng?”
“Có thể. Một chút thời gian yên tĩnh trước khi...”
“... trở lại với công việc?”
“Phải.”
Decker uống hết nửa chai bia của anh. “Có lẽ đó là tất cả những thứ chúng ta có.”
“Công việc ấy hả?”
“Còn gì khác nữa đây?” Decker trả lời.
“Anh rất giỏi trong việc mình làm.”
“Anh cũng vậy.”
“Và tôi từng nghĩ thế là đủ,” Robie nói.
Decker liếc nhìn anh. “Và giờ anh không thấy vậy?”
“Và giờ... có lẽ tôi không thấy vậy nữa.” Anh ngừng lời và chú mục vào chai bia của mình. “Tôi đã đọc hồ sơ của anh.”
“Tôi đã không có cơ hội đọc hồ sơ của anh.”
“Tôi chưa bao giờ kết hôn, Decker, chưa bao giờ có con. Điều đó hẳn thật nặng nề với bất cứ ai. Tôi lấy làm tiếc vì nó đã xảy ra với anh.”
Decker không trả lời; anh chuyển ánh mắt ra ngoài cửa sổ, nơi trời đã tối.
“Người ta đã sẵn sàng cho việc tiến vào căn hầm” Robie nói. “Và dọn sạch tất cả những thứ rác rưởi.”
“Thật tốt khi được biết vậy.”
“Thỉnh thoảng làm thế cũng không phải chuyện tồi. Dọn dẹp rác rưởi.”
Điều này khiến Decker nhìn anh chăm chú. “Tôi chưa từng nghĩ anh là một triết gia.”
“Đó là cách anh gọi nó sao?”
“Tôi không biết. Đó là thứ đầu tiên nảy ra trong đầu tôi.”
“Tôi đoán là tôi có thể hiểu.”
“Người ta thường cảm thấy cần phải khuyên nhủ tôi” Decker nói, có chút chua chát.
Robie chậm rãi gật đầu. “Tôi đã cảm thấy tương tự, cho tới lúc nhận ra tôi chưa bao giờ tuân theo bất cứ lời khuyên nào, thế rồi đột nhiên tôi ở một nơi mà mình không muốn.”
“Và bây giờ, anh đã thoát ra được chưa?”
“Thậm chí còn chưa tới gần được. Nhưng cứ nghĩ tôi sẽ ở đâu nếu tôi thậm chí không cân nhắc tới những khả năng khác.” Vài khoảnh khắc yên lặng trôi qua trước khi Robie đứng dậy và nói, “Tôi sẽ để anh được yên tĩnh.”
Anh đi ra đằng trước khoang máy bay.
Decker hỏi với theo. “Anh sẽ tới cầu Memorial sau khi chúng ta hạ cánh chứ?”
“Như mọi lần.” Robie quay lại nhìn. “Ai cũng cần một... nơi chốn, phải không nào?”