CHƯƠNG 5
Sau bữa tối, dù đã ngồi trước máy đánh chữ suốt hai tiếng nhưng anh vẫn chưa đánh được chữ nào. Anh không thể tập trung tinh thần. Yusuke nhận ra quả thật mình sẽ không thể làm việc được trong một thời gian nữa và anh đành bỏ cuộc.
Anh ngồi dang rộng tay chân trên ghế. Lúc đó, có tiếng gõ cửa.
“Anh uống trà không?” Sayoko gọi. Cô tuyệt đối không bao giờ vào phòng trong lúc Yusuke đang làm việc.
“Vừa đúng lúc anh muốn uống.”
Anh tắt điện máy đánh chữ, đứng dậy khỏi ghế.
Anh ra đến phòng khách thì thấy trên bàn đã để sẵn trà và bánh kem phô-mai. Yusuke ngồi xuống ghế sofa, với tay cầm tách trà. Anh hớp một ngụm trà rồi nhìn Sayoko. Cô vẫn chưa đụng đến món bánh kem ưa thích trên bàn, chăm chú đọc tạp chí.
“Em đang đọc gì vậy?” Yusuke hỏi.
Cô chỉ vào bìa nói. “Cái này.”
Đó là tạp chí hằng tháng dành cho phụ nữ mang thai.
“Chưa gì em đã đọc rồi sao?”
“Giờ không đọc thì không kịp đâu.”
“… Cũng phải…”
Yusuke cầm nĩa cắt một góc bánh kem rồi nhìn bụng Sayoko. Cô đã mang thai ba tháng nhưng anh không thấy bụng cô thay đổi.
Anh kết hôn với Sayoko cách đây một năm. Cô làm thêm trong nhà xuất bản. Sau vài lần gặp mặt, họ trở nên thân thiết với nhau.
Cùng thời điểm kết hôn, hai người đã mua ngôi nhà ở Mitaka này. Trước lúc đó, anh sống ở Kichijoji nên có cảm thấy hơi bất tiện khi chuyển về đây. Nhưng việc sống trong căn nhà ba phòng ngủ rộng rãi đã bù đắp sự bất tiện đó. Vị trí của anh trong lĩnh vực viết chuyên đề thể thao cũng được củng cố. Trước mắt anh có thể sống một cuộc sống không cần lo lắng đến vật chất.
Yusuke nghĩ anh phải bảo vệ nó. Dù phải làm gì anh cũng quyết bảo vệ cuộc sống này. Anh tuyệt đối không để cho Sayoko – người phụ nữ đang sống hạnh phúc phải hối hận vì đã kết hôn với mình. Anh sẽ bảo vệ cô bằng mọi giá…
“Công việc sao rồi? Có thuận lợi không?”
Sayoko gấp tạp chí lại rồi hỏi. Yusuke hiện đang viết tiểu sử cho một tuyển thủ bóng chày nổi tiếng.
“Ừ, cũng tàm tạm.”
Yusuke nói vậy rồi bật TV, anh không thể nói là không thuận lợi.
Anh chuyển qua kênh tin tức. Anh cũng muốn biết sự việc sau đó diễn ra như thế nào. Tối hôm qua tin tức chỉ nói đó là vụ hỏa hoạn nhưng trong bản tin trưa nay, đã đổi thành vụ án giết người. Anh cũng lường trước được diễn biến này. Chỉ cần làm gì đó như khám nghiệm tử thi thì cảnh sát sẽ dễ dàng biết được Sendo đã bị trúng đạn.
Sau phần tin chính trị thì trên màn hình hiện lên dòng phụ đề: Một cảnh sát bị sát hại tại hiện trường vụ cháy khu biệt thự. Khi nhìn thấy dòng phụ đề ấy, Yusuke chưa nhận ra ngay đó là vụ việc liên quan đến mình. Anh chỉ nhận ra sau khi nghe phát thanh viên nói.
“ Liên quan đến vụ hỏa hoạn không rõ nguyên nhân tại khu biệt thự ở Yamanakako xảy ra vào lúc trời chưa sáng ngày mùng mười mà chúng tôi đã đưa tin vào giờ này hôm qua, hôm nay cảnh sát tỉnh Yamanashi cho biết thi thể tìm thấy đã bị bắn chết trước khi đám cháy xảy ra. Thêm vào đó, trưa ngày hôm nay cũng đã xảy ra vụ việc một cảnh sát bị ai đó bóp cổ chết khi vào trong gian nhà gần hiện trường. Cảnh sát này đã bị cướp mất súng. Sở cảnh sát tỉnh Yamanashi hiện đang dốc toàn lực điều tra. Phóng viên Ueda sẽ cho chúng ta biết thêm thông tin. Mời anh Ueda! ”
Hình ảnh chiếu trên màn hình thay đổi, một phóng viên nam xuất hiện. Phóng viên này bắt đầu giải thích về những điểm chính của sự việc xảy ra hôm nay và dùng những cụm từ như “sự thiếu sót trong công tác điều tra ban đầu”, “sự bất cẩn” trong bài nói của mình.
“Anh sao vậy?”
Nghe tiếng Sayoko gọi, Yusuke hoàn hồn lại. Miếng bánh kem vẫn còn cắm nguyên trên nĩa. Mắt Yusuke như dán vào màn hình TV.
“Anh sao vậy?” cô hỏi lại lần nữa, có vẻ hơi ngờ vực.
“Không có gì. Anh thấy vụ việc này hơi thú vị thôi.”
Yusuke đẩy miếng bánh vào trong miệng nhưng anh hoàn toàn không cảm nhận được chút hương vị gì của bánh. Cảnh sát bị giết ư? Rốt cuộc là thế nào?
“Em cũng thấy vậy. Nhưng người dân địa phương chắc đang lo lắng lắm. Chỉ cần nghĩ đến việc thủ phạm cầm theo súng quanh quẩn quanh đó thì chắc không thể ngủ yên giấc nổi. Cho đến khi vụ việc được giải quyết xong thì mình không nên đến đó làm gì.”
“Anh cũng không có kế hoạch đến đó nên em không cần lo lắng đâu. Bánh ngon lắm!”
Yusuke đứng dậy, bỏ lại hơn nửa phần bánh.
“Ủa? Anh không ăn nữa hả?”
“Ừ, anh để dành cho em đó.”
Trở về phòng, Yusuke tra số điện thoại của Niwa Junya trong sổ tay điện tử rồi nhấn gọi. Chuông reo ba tiếng thì Junya bắt máy. Yusuke xưng tên xong thì Junya nói. “Tôi cũng đang tính gọi cho anh đây.”
Giọng Junya có hơi cứng. “Anh đã xem tin tức đúng không?”
“Chuyện đó rốt cuộc là thế nào? Ai đã gây ra chứ?”
Yusuke lấy tay che ống nói, nói thật nhanh. “Tôi cũng tính bàn về chuyện đó đây. Thật ra thì Shoko có liên lạc, nói là có chuyện muốn nói với mọi người.”
“Shoko? Cô ấy biết chuyện gì ư?”
“Chắc là vậy. Giờ anh ra ngoài được không?”
“Tôi sẽ thu xếp.”
“Vậy đến nhà tôi đi. Cố gắng đừng để ai thấy.”
“Ừ. Tôi biết rồi.”
Cúp điện thoại, Yusuke mặc áo khoác, ra khỏi phòng. Khi anh nói có việc ra ngoài một chút, Sayoko ngạc nhiên.
“Vào giờ này ư? Anh đi đâu vậy?”
“Đến nhà Junya. Anh có việc muốn hỏi anh ấy. Chắc anh sẽ về trễ nên em ngủ trước đi nhé. Đừng quên đóng cửa đấy.”
Nói xong Yusuke ra khỏi nhà, bỏ lại Sayoko hình như còn có điều muốn nói. Anh tính bắt taxi nhưng đổi ý định, đi về phía nhà xe. Dù gì tối nay chắc sẽ chẳng uống rượu bia gì đâu.
Junya thuê một phòng đơn ở Koenji. Từ đường Waseda đi vào trong một chút là thấy. Nghe nói Junya đã trọ ở khu này từ thời sinh viên, có nhiều kỷ niệm nên không muốn rời đi.
Yusuke gõ cửa phòng, Junya mở cửa. Mặt anh hơi căng thẳng.
“Vào đi! Hai người kia cũng đến rồi.”
“Nhanh vậy.”
Yusuke vào trong. Takuma đang ngồi khoanh chân trên sàn. Shoko ngồi trên giường đặt tại góc phòng. Đây là lần đầu tiên Yusuke nhìn thấy Takuma mặc áo vest. Chắc đây chính là bộ dạng Takuma trong cương vị giám đốc trẻ của câu lạc bộ thể thao. Shoko mặc trang phục đơn giản là quần jean và áo thun. Cô là người cần phải giấu mặt hơn ai hết. Cặp kính mát trên tay chắc cũng là dụng cụ để cô giấu đi khuôn mặt đã quá nổi tiếng vì sức ảnh hưởng của TV.
Sau khi chào hỏi qua loa xong, Yusuke ngồi xuống cạnh Takuma.
“Mọi người uống gì? Mà thật ra cũng chẳng có gì nhiều đâu.”
Junya nói vậy rồi nhìn mọi người.
“Tôi không uống gì đâu. Ta vào chủ đề chính nhanh đi. Tôi đến đây là vì thế.” Takuma nói bằng một giọng thật trầm.
“Tôi cũng vậy.” Yusuke nói tiếp. Shoko gật đầu, không nói gì.
“Được rồi. Mọi người đã nói vậy thì ta vào chủ đề chính luôn. Tất cả đều xem tin tức buổi tối rồi phải không? Chắc mọi người có cùng một nghi vấn. Rằng đó là ai. Ai đã giết cảnh sát?”
“Tôi muốn biết điều đó nên đã đến đây.”
Takuma nói. “Không phải cậu sẽ nói cho mọi người biết sao?”
“Người sẽ cho chúng ta biết không phải là tôi. Như tôi đã nói trong điện thoại, Shoko sẽ giải thích.”
Nói xong, Junya cũng ngồi xuống, tựa lưng vào tường. Ba người đàn ông ngồi vây quanh Shoko. Cô cúi mặt xuống một lúc rồi như đã hạ được quyết tâm, cô ngẩng lên, hít thở thật sâu.
“Người đó chắc là… vũ khí bí mật của Sendo.”
“Vũ khí bí mật? Là gì chứ?” Junya nhăn mặt.
“Trước đây tôi đã từng nghe chính miệng Sendo nói. Rằng ông ta đang đào tạo một vận động viên thi đấu hepthalon vô cùng điêu luyện.”
“Hepthalon?” Takuma hỏi.
Yusuke trả lời. “Là bảy môn phối hợp.” Ngày đầu tiên là chạy vượt rào một trăm mét, nhảy cao, ném tạ, chạy hai trăm mét. Ngày thứ hai là nhảy xa, ném lao, chạy tám trăm mét. Là môn thể thao nữ, thi đấu bằng điểm tổng hợp của các môn.
“Này! Đừng có đùa thế chứ! Ý cậu chuyện đó là tác phẩm của nữ sao? Một đứa con gái đã bóp cổ giết chết cảnh sát?” Junya dang rộng hai tay, làm vẻ mặt đùa cợt.
Nhưng nét mặt nghiêm nghị của Shoko không thay đổi.
“Đó không phải là một đứa con gái bình thường. Nó đã được Sendo nuôi dưỡng từ khi còn nhỏ… Dĩ nhiên là không được nuôi đàng hoàng. Chắc rằng con bé đã phải tập những thứ mà chúng ta không thể nào tưởng tượng ra được.”
“Tôi cũng từng nghe nói.” Takuma nói. “Chuyện Sendo sống chung với một cô bé. Nhưng đó là chuyện khi còn ở Canada…”
“Canada ư…”
Yusuke ho một tiếng rồi im lặng. Anh nhớ lại chuyện khi còn ở đất nước đó. Ba người kia cũng giống anh. Rồi tất cả cùng im lặng trong chốc lát.
“Tôi đã từng gặp cô bé đó.” Shoko hơi nghiêng đầu. “Đó đã là chuyện hơn mười năm trước. Sendo từng dẫn cô bé đến trung tâm tập luyện. Lúc đó, nó mới tám hoặc chín tuổi.”
“Trung tâm tập luyện ư? Ra là vậy.” Junya thở dài một cách có dụng ý. Cụm từ trung tâm tập luyện đã làm dấy lên một nỗi niềm u ám trong tâm bốn người.
“Tóm lại là,” Takuma nói. “Bên cạnh Sendo có một con bé như vậy. Và con bé đó sở hữu một cơ thể mà Sendo gọi là vũ khí bí mật .”
“Nó đã ở trong gian nhà đó.” Yusuke nhớ lại gian nhà trông giống như nhà kho ở đằng sau ngôi biệt thự. “Tôi đã tự hỏi không biết ông ta làm gì trong đó. Thật không ngờ là ông ta đã tạo ra một người như vậy.”
Khi lên kế hoạch đột nhập vào ngôi biệt thự của Sendo, Yusuke đã quan sát nó trước đó mấy ngày. Theo kết quả quan sát thì anh biết được ông ta đã dành gần phân nửa thời gian trong ngày để ở trong gian nhà đó. Cứ đến tối là ông ta vào ở suốt trong đó mấy tiếng liền. Vì vậy mà anh mới hạ quyết tâm đột nhập ngôi biệt thự vào tối hôm đó.
“Shoko, đứa bé gái đó tên gì?” Junya hỏi.
Shoko lắc đầu. “Không biết. Sendo không chịu nói. Chỉ là ông ta đã phấn khích khoe rằng nếu đưa vận động viên đó ra mắt thì cả thế giới sẽ phải kinh ngạc. Đó là một cô gái vừa mạnh vừa nhanh như một con nhện Tarantula.”
“Tarantula… là loài nhện độc ư?” Yusuke lẩm bẩm.
Takuma cau mày nói thêm. “Nghe khiếp quá nhỉ!”
“Vấn đề không phải chỉ là khiếp thôi đâu.” Junya nheo mắt nhìn Yusuke và hai người còn lại. “Con nhện độc đó đã chạy thoát ra ngoài và bóp cổ chết một cảnh sát. Hơn nữa nó còn cướp được súng. Tiếp theo con nhện này sẽ làm gì đây?”
“Ý anh nói nó sẽ đến giết chúng ta sao?” Yusuke mở to mắt.
“Có khả năng đó.”
“Không phải là có khả năng đó mà chắc chắn là vậy. Nếu không, nó đã không cướp súng.”
“Nhưng nó biết ai đã giết Sendo ư? Ý là… con nhện Tarantula đó.”
Yusuke suy nghĩ trước câu hỏi của Takuma. Sau đó anh À lên một tiếng.
“Là camera. Sendo đã nhận ra ngay việc chúng ta đột nhập vào. Chắc là do có máy camera quan sát. Nếu như camera cũng được gắn ở những nơi khác, ví dụ như phòng sách đó và nếu như nó nhìn thấy thì…”
“Nghĩa là con bé đó đã tận mắt thấy cảnh tượng chủ nhân mình bị giết. Điều đó đương nhiên đồng nghĩa với việc nó đã nhìn thấy mặt chúng ta.”
Junya đảo mắt nhìn phản ứng của mọi người.
“Nếu vậy thì người mà nó nhắm đến là tôi. Vì tôi là người đã nổ súng.”
Như để tỏ ra bình tĩnh, Shoko thả lỏng khóe môi. Nhưng hai bên má cô co giật, trông chẳng bình thản chút nào. Thêm vào đó, các ngón tay cô đang siết mạnh đến nỗi cặp kính trên tay như sắp gãy nát đến nơi.
“Không chắc vậy đâu.” Yusuke nói. “Nếu như con bé nhìn thấy tất cả thì nó đương nhiên biết được kẻ thù của Sendo không chỉ có mình em. Nếu trả thù thì nó sẽ nhắm vào cả bọn.”
“Tôi cũng nghĩ vậy. Vả lại ngôi nhà đó là do cả bọn đốt. Chúng ta là đồng phạm.” Junya nói rồi bật cười chua chát.
“Giờ có nói chuyện này bao nhiêu đi nữa thì cũng không làm em yên lòng được. Nhưng chỉ cần nghĩ mục tiêu đang bị nhắm đến không chỉ có mỗi mình mình, thì em sẽ thấy mạnh mẽ hơn ít nhiều đúng không?”
“Xin lỗi mọi người. Tất cả cũng vì tôi đã bắn Sendo.”
“Đừng nói lại chuyện đó nữa!”
Shoko lại cúi đầu nên Yusuke phẩy tay, cố tình nói bằng giọng như đã chán nghe chuyện đó rồi.
“Điều quan trọng cần bàn luận bây giờ là con bé đó sẽ tìm ra chỗ chúng ta ở bằng cách nào.” Takuma lẩm bẩm như muốn hỏi ý kiến mọi người.
Có vẻ không ai nghĩ ngay ra được câu trả lời. Một bầu không khí nặng nề bao trùm.
“Không chừng là… Ở căn phòng đó.”
Ánh mắt ba người đồng loạt dồn về phía Yusuke.
Anh nói tiếp. “Dữ liệu thông tin về chúng ta ấy. Và nếu con bé đó dựa vào mặt của chúng ta để tìm kiếm thì…”
“Thì nó sẽ dễ dàng tìm được.” Junya tiếp lời. “Vấn đề là có bao nhiêu thông tin được lưu lại. Yusuke mới chuyển nhà nên chắc Sendo vẫn chưa cập nhật. Nhưng dù sao việc tìm ra chỉ là vấn đề thời gian.”
“Nếu như dữ liệu đúng là ở căn phòng đó thì có lẽ cảnh sát sẽ đến chỗ chúng ta trước con bé.”
Shoko nêu lên một vấn đề khác. Đúng là có khả năng đó. Junya và Takuma sa sầm mặt, khẽ gật đầu.
Nhưng Yusuke nói. “Tính đến thời điểm hiện tại thì cảnh sát đã vào căn phòng đó khá lâu. Nếu trong phòng còn lưu dữ liệu thì họ đã tìm thấy và liên lạc với ai đó trong số chúng ta rồi. Việc họ chưa liên lạc với ai chứng tỏ rằng ít nhất thì hiện tại dữ liệu không còn lưu lại trong căn phòng đó.”
“Suy nghĩ lạc quan đấy.” Junya nói.
“Nhưng khả năng đó khá cao. Có lẽ con bé đã mang dữ liệu ra ngoài. Hoặc giả nó đã đem đốt.”
“Đành cầu cho chuyện diễn ra như vậy.”
Junya vỗ đùi, đứng dậy. “Tạm thời chúng ta đã rõ sự tình. Khả năng con nhện độc chạy thoát ra ngoài một lúc nào đó sẽ xuất hiện trước chúng ta là rất cao. Vấn đề là khi đó chúng ta nên làm gì.”
Takuma đáp lại ngay lập tức. “Chuyện đó đâu cần nghĩ. Chẳng phải chỉ có một cách duy nhất thôi sao. Đối phương biết hết tất cả về chúng ta đó.”
“Takuma…”
Yusuke không nghĩ ra lời nào để đáp lại, chỉ biết nhìn chằm chằm khuôn mặt nghiêng của nhà cựu vô địch cử tạ.
“Ngoài ra còn một điều quan trọng nữa.” Takuma nói tiếp. “Nếu như con nhện độc đó bị cảnh sát bắt được thì chúng ta cũng tiêu đời. Đúng không? Chúng ta không được sợ nó đến mà phải cầu cho nó đến chỗ ta bình an vô sự.”