← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 6

Lễ canh linh cữu của cảnh sát tuần tra Yoshimura diễn ra tại ngôi chùa gần nhà cha mẹ anh ở Kofu. Shito thắt cà vạt đen mua tại cửa hàng ở ga Kofu, đến tham dự buổi lễ. Cảnh sát trưởng và những người đồng nghiệp khác sẽ tham dự tang lễ diễn ra vào ngày mai nhưng Shito cảm thấy không thể đợi nổi đến lúc đó. Anh muốn tới xin lỗi sớm nhất có thể. Anh muốn tạ lỗi và thề sẽ bắt được kẻ đã giết cậu ấy.

Những người tiếp khách là những thanh niên tầm trên hai mươi tuổi. Không chỉ vậy, những người xếp hàng trước và sau Shito cũng đều thuộc lứa tuổi này. Theo như Shito nghe được thì có vẻ họ là bạn thời cấp ba và đại học của Yoshimura. Một lần nữa nhận thức rõ tuổi trẻ của Yoshimura, Shito càng thấy đau lòng trước mất mát lớn lao này.

Khi thắp nhang, Shito nhìn thấy cha mẹ của Yoshimura. Hai người vẫn còn khá trẻ, mới độ hơn năm mươi. Cạnh hai người có lẽ là em gái Yoshimura. Cô bé áp mãi khăn tay lên khóe mắt, người bất động như búp bê.

Sau khi thắp nhang, khách được mời sang phòng có chuẩn bị sẵn sushi và nước uống. Những người có lẽ là bạn bè và người quen của Yoshimura ngồi xuống ghế, lặng lẽ nói chuyện gì đó. Shito nghe thấy một thanh niên trẻ thì thầm. “Làm cảnh sát đúng là nguy hiểm quá.” Một thanh niên khác trả lời. “Hy sinh vì nhiệm vụ đi nữa thì chết vẫn là chết.”

Shito chỉ uống một ngụm bia rồi rời khỏi đó.

Đang đợi tàu điện ở nhà ga thì Shito cảm giác ai đó đến gần mình. Quay qua nhìn, anh thấy Yamashina mỉm cười đứng đó.

“Đội trưởng… Không phải mai anh mới đến sao?”

“Tôi đâu có giống các sếp lớn. Ban ngày đâu có thời gian bỏ đội đi làm việc khác.”

Nói rồi, Yamashina chìa hộp kẹo cao su đang cầm bên tay phải về phía Shito. Yamashina gần đây đang bỏ thuốc lá. Shito thì vốn không hút thuốc.

“Không cần, cảm ơn anh.” Shito khẽ vẫy tay từ chối. Xong, anh thở dài. “Người chết còn trẻ tuổi thì đêm đưa tiễn và lễ tang sẽ càng thêm đau buồn.”

“Cậu cũng còn trẻ mà nói năng như ông cụ.”

“Cha mẹ cậu ấy tầm bao nhiêu tuổi vậy nhỉ? Chắc chỉ hơn năm mươi, gần sáu mươi gì đó. Dẫu sao, họ cũng mới được thảnh thơi khi con trai vừa bắt đầu đi làm.”

“Cậu không cần quá đau buồn. Đối với cha mẹ thì nỗi đau mất con vẫn không đổi cho dù đó là đứa con mới sinh hay đứa con đã ở tuổi trung niên.”

“Chắc họ hối hận vì đã để cậu ấy làm cảnh sát lắm.”

“Shito!” Yamashina đưa mắt nhìn xa, khẽ nói. “Đừng nghĩ ngợi nữa!”

“Khó quá!” Shito nhún vai gượng cười.

“Nghe nói ông ta là bác sĩ?”

“Sao cơ ạ?”

“Sendo ấy.”

“À… đúng vậy. Nghe nói gia đình ông ta nhiều đời làm nông nhưng cha ông ta đã trở thành bác sĩ. Chịu ảnh hưởng của cha mình, Sendo cũng theo ngành Y.”

Hôm nay, Shito đã đi đến thành phố Matsumoto quê của Sendo. Tại địa chỉ ghi trong hộ tịch trước đó thì đã có người khác sinh sống nhưng trong số những người sống gần đó có vài người vẫn nhớ chuyện nhà Sendo. Theo lời họ kể thì khoảng hai mươi năm trước ở đó có một bệnh viện. Sau đó, hai vợ chồng viện trưởng lần lượt qua đời. Rốt cuộc bệnh viện cũng bị đập bỏ.

“Vì sao Sendo không ở lại điều hành bệnh viện?”

“Không ai rõ chuyện đó nhưng theo những người sống ở khu lân cận thì ông ta đã bỏ nhà đi từ mấy năm trước khi bệnh viện ngưng hoạt động và không quay lại nữa. Nghe đâu là đã bỏ ra nước ngoài.”

“Nước ngoài? Nước nào?”

“Chuyện đó thì không ai biết.” Shito lắc đầu.

Tàu điện cũng vừa tới. Hai người lên tàu. May mắn là tàu vắng người nên cả hai có chỗ ngồi kế nhau.

“Chuyện này thì điều tra sẽ biết ngay thôi. Nhân đây, những điều tra viên đi nghe ngóng tin tức ở khu vực nghỉ dưỡng đó đã nghe được từ công ty vệ sinh bể nước một chuyện khả nghi.”

“Là chuyện gì?”

“Nghe nói nhân viên công ty đó cứ ba tháng một lần sẽ đến nhà khách hàng để kiểm tra bể nước, và khi đến đó vào mùa hè này thì họ đã nhìn thấy một bóng người kỳ lạ.”

“Bóng người kỳ lạ? Là sao?” Shito nhăn mặt trước từ ngữ nghe có vẻ mông lung.

“Đại khái là một người thân hình to lớn. Người đó đã ẩn mình ngay lập tức nên nhân viên này không thấy rõ nhưng anh ta đoán người đó chắc cũng phải cao tầm một mét chín. Giới tính thì không rõ là nam hay nữ.”

“Người như vậy thì chắc là nam rồi?” Shito nghĩ theo lối thông thường.

“Tạm thời thì không có ai khác nhìn thấy người cao lớn đó. Tôi đoán người cao lớn này chính là người bị giam trong gian nhà kia.”

“Ra là vậy. Nếu là người có thân hình như thế thì đúng là việc bóp cổ chết cảnh sát cũng không khó gì.”

Shito nắm lấy vật cất ở túi áo trong của áo vest đang mặc. Đó là một chiếc hộp có ghi chữ Quà Đáp Lễ mà anh đã nhận tại đêm canh linh cữu.

“Vẫn chưa tìm thấy manh mối nào tại phòng tập gym đó sao?”

“Tạm thời thì chưa có thông tin nào đáng giá. Trong đó có máy tính và đầu máy video nhưng các công cụ lưu trữ như băng đĩa đều bị đập vỡ hết. Đối phương rất cần trọng.”

“Rốt cuộc Sendo xây gian nhà đó vì mục đích gì?”

“Không biết nữa. Theo thông tin điều tra được đến hiện tại thì Sendo đã mua biệt thự đó cách đây hai năm. Theo lời chủ cũ thì đằng sau ngôi biệt thự có gian nhà riêng dùng làm nhà kho. Sendo đã cải tạo nó thành gian nhà như bây giờ. Các máy luyện cơ cũng được mang vào đó cách đây hai năm.”

“Nguồn gốc tiền bạc của ông ta cũng là một dấu hỏi. Những máy đó, loại nào cũng rất đắt đỏ.”

“Vẫn đang điều tra. Hiện đang cho người đi đến từng ngân hàng. Cả căn biệt thự đã bị đốt cháy nên không tìm được sổ ngân hàng nào của ông ta cả.” Yamashina nói, trông có vẻ cau có.

“Phải rồi, cũng không tìm được vật gì đáng giá từ dấu vết còn sót lại sau đám cháy đúng không?”

“Không chỉ vậy, có những vật trông có vẻ như khung tranh bị vứt bừa bãi. Mà khung nào cũng không có dấu vết là có lồng tranh. Có người cho rằng có lẽ tranh đã bị trộm trước đó.”

“Nghĩa là hung thủ giết Sendo là kẻ trộm? Sau đó để xóa bỏ chứng cứ, hắn đã phóng hỏa?”

“Đúng là cũng có khả năng đó nhưng…” Yamashina dùng ngón tay di di hai khóe mắt. “Vụ án này không đơn giản như thế đâu.”

Khi họ trở về văn phòng của đội điều tra thì thấy cả phòng đang lao xao. Tổ trưởng Tổ điều tra số một Kato vẫy tay khi vừa thấy Yamashina. Shito cũng đi theo.

“Vừa đúng lúc tôi tính gọi anh. Nghe nói một ngôi biệt thự gần đó đã bị ai đó đột nhập.”

“Ở đâu cơ?” Giọng Yamashina đanh lại.

“Chỗ cách hiện trường đám cháy khoảng năm trăm mét. Nghe nói thủ phạm đã đập kính cửa sổ để vào trong. Hiện tại ta đang cho người liên lạc với chủ nhà.”

“Tôi sẽ đến đó liền.”

Yamashina quay gót đi, Shito cũng tính đi theo. Nhưng tổ trưởng đã gọi hai người lại. “A! Đợi chút đã! Đã có báo cáo mới từ giám định pháp y. Hai anh xem qua trước rồi hẵng đi. Là kết quả điều tra về mẩu tóc rớt tại nơi cảnh sát Yoshimura bị giết.”

Yamashina nhìn qua hồ sơ được đưa ra. Mắt ông mở to kinh ngạc.

“Là nữ?”

“Đúng.” Tổ trưởng nói bằng giọng điềm tĩnh. “Các mẩu tóc thu được chia làm ba loại. Hai loại của nam, một loại của nữ. Một trong số đó là của Yoshimura, một trong hai loại còn lại là của Sendo. Vì vậy người bị nhốt trong gian nhà kỳ lạ đó là một phụ nữ.”

“Phụ nữ cao một mét chín?”

Shito vừa nói vừa hình dung ra vóc dáng của người đó trong không gian trước mặt mình.