CHƯƠNG 11
Hơn một giờ, Chủ nhật, ngày mười ba tháng Chín, Shito cùng Yamashina và các đồng nghiệp khác có mặt trong phòng họp ở Phòng cảnh sát Seijo.
“Không còn nghi ngờ gì nữa!” Chánh thanh tra cảnh sát Konno thuộc Đội điều tra số một Sở cảnh sát Tokyo nói sau khi xem báo cáo giám định pháp y. “Trường hợp nào cũng là đạn được bắn ra từ khẩu súng của cảnh sát Yoshimura.”
“Quả đúng như vậy sao.”
Yamashina khoanh tay, nét mặt rầu rĩ. Shito cũng cùng tâm trạng. Hai người đã cầu mong chuyện không phải vậy trước khi đến đây nhưng sự tình tồi tệ nhất đã xảy ra.
“Như vậy, thủ phạm đã bắn ít nhất là ba phát. Tức là khẩu súng còn lại hai viên đạn.”
Thanh tra Kusaka thuộc Sở cảnh sát tỉnh Kanagawa cũng có mặt. Ông có mái tóc bạc phơ và khuôn mặt trông như một trí thức. Khẩu súng bị trộm mất là khẩu New Nambu, có năm viên đạn.
“Có thể nói là chỉ còn hai viên nhưng cũng có thể nói là còn tới hai viên. Việc quan trọng nhất bày giờ là không được để thủ phạm dùng đến hai viên còn lại đó.”
Chánh thanh tra cảnh sát như nói thay lời cho tất cả mọi người ở đó. Thủ phạm vụ án lần này đã khiến các cảnh sát phải ôm một nỗi sợ hãi bất thường.
Xếp theo thứ tự được phát hiện, vụ án giết người ở câu lạc bộ thể dục thể thao được phát hiện ra đầu tiên.
Trước tiên, một người đi trên đường đã phát hiện nhân viên bảo vệ nằm gục ở bãi đậu xe. Tiếp sau đó, người ta tìm ra xác người bị bắn chết trong tòa nhà. Thời gian là tầm bảy giờ sáng nay.
Nhân viên bảo vệ vẫn còn sống nhưng bị trọng thương do nứt xương sọ và hiện vẫn đang hôn mê bất tỉnh. Hung khí được suy đoán là chiếc đèn pin thép nằm kế bên đó.
Thân thế thi thể bị bắn chết được xác minh là Anjo Takuma, thành viên ban giám đốc câu lạc bộ và cũng là con rể của giám đốc. Nạn nhân đã bị bắn một phát trúng tim và đó được cho là vết thương trí mạng. Trong phòng có dấu vết giằng co và có vết máu ở một vài chỗ. Anjo có vết thương giống như vết cắn ở tai phải. Vì vậy cảnh sát suy đoán máu rơi xuống từ đó.
Không lâu sau khi vụ việc được phát giác, một đội điều tra được thành lập tại Sở cảnh sát Seijo. Những cảnh sát trực thuộc Phòng cảnh sát Tokyo do chánh thanh tra Konno dẫn đầu, đội cảnh sát gồm mười người mà thanh tra cảnh sát Kodera làm đội trưởng, và mười lăm người thuộc đội cảnh sát cơ động đã đến đây.
Lúc đầu, khi phát hiện ra nạn nhân bị bắn chết, cảnh sát đã nghĩ vụ việc có liên quan đến nhóm bạo động nhưng chánh thanh tra cảnh sát nhớ đến vụ cảnh sát bị giết ở Yamanashi nên đã liên lạc với Sở cảnh sát tại đó và nhờ gửi tài liệu liên quan đến khẩu súng của cảnh sát Yoshimura. Tất cả súng của nhân viên cảnh sát đều lưu lại thông tin về đạn và vỏ đạn bắn thử. Sau khi nhận được liên lạc, Shito và Kanai đem theo tài liệu lên Tokyo. Lúc này vẫn chưa khẳng định được thủ phạm vụ giết Yoshimura và thủ phạm vụ án lần này là một, nhưng việc hiện trường vụ án mới là phòng tập thể hình đã khiến họ lưu tâm. Vì nó có cùng điểm chung với phòng tập kỳ lạ kia.
Tuy nhiên, ngay trước lúc Shito xuất phát, họ lại nhận thêm một thông tin mới. Lần này là từ cảnh sát tỉnh Kanagawa. Người ta tìm thấy thi thể bị bắn chết tại kho vật liệu thành phố Zama nên đã yêu cầu giám định đầu đạn.
Vụ án này cũng có hai người bị hại. Và cả hai cùng bị giết. Một người bị bóp cổ chết bên chiếc xe Land Cruiser được cho là xe hai nạn nhân lái. Và một người nữa bị bắn chết tại khu vực chất bánh xe phế thải cách đó chừng hai trăm mét.
Hai vụ việc này không thể nào xảy ra một cách ngẫu nhiên. Vì vậy cả Yamashina và Shito cùng đến hiện trường vụ án.
Kết quả giám định đã rơi vào trường hợp xấu nhất đúng như lời chánh thanh tra Kono. Thủ phạm đã giết cảnh sát Yoshimura đích thị là kẻ gây ra vụ án lần này.
Ba đội đặc nhiệm được lập ra tại ba nơi khác nhau nhưng trên thực tế sẽ cùng hành động. Yamasuhina giải thích tóm tắt vụ án hỏa hoạn vào ngày mùng mười cho các cảnh sát thuộc Sở cảnh sát tỉnh Kanagawa và Sở cảnh sát Tokyo.
“Khó mà tin nổi vụ việc này do con người làm ra.” Chánh thanh tra Konno rầu rĩ nói. “Thủ phạm trong một đêm đã giết chết ba người đàn ông, đánh trọng thương một người còn lại. Trong số đó có cả Anjo Takuma là người mà đàn ông bình thường cũng khó lòng địch nổi. Vậy mà thủ phạm lại ra tay chớp nhoáng… Hơn nữa lại là nữ.”
“Thủ phạm không thể là một người… một phụ nữ bình thường được. Vì đó là một kẻ bỏ trốn bằng xe đạp.” Yamashina nói.
“Mục tiêu mà thủ phạm nhắm đến là gì? Có lẽ nào cô ta là kẻ giết người điên cuồng?” Trưởng đội hình sự Phòng cảnh sát Seijo bâng quơ nói.
“Không, chắc chắn không phải vậy!” Chánh thanh tra Konno phủ nhận ngay. “Nếu kẻ đó chỉ đơn thuần muốn nổ súng thì cả bốn người đều đã lãnh đạn. Vì vậy chắc hẳn thủ phạm phải có một động cơ nào đó. Giống như lời những người thuộc đội anh Yamashina vừa nói, khả năng vụ việc này có liên quan đến vụ án Sendo bị giết rất cao.”
“Khoan bàn đến vụ án tại câu lại bộ thể hình, vụ án tại địa phận của tôi chắc là vụ giết người ngoài dự tính của thủ phạm.” Thanh tra Meshita thuộc Sở cảnh sát tỉnh Kanagawa phát biểu. “Theo kết quả điều tra về nạn nhân, tối hôm qua lúc hơn tám giờ, nạn nhân đã lái xe đi lòng vòng quanh ga Atsuki. Người bạn của hai nạn nhân là nhân chứng. Theo lời người bạn này thì hiện trường hai người bị giết là nơi họ thường hay đến khi tán gái. Mục đích của hai người đó không cần nói cũng biết.”
Nghĩa là hai nạn nhân bị giết đã tán tỉnh trúng cô gái khổng lồ. Shito cũng có cùng suy nghĩ như trên.
Ngay lúc đó một cảnh sát nói đùa. “Tán tỉnh trúng quái vật nên phải đánh đổi tính mạng.”
Nhưng không ai cười.
“Xem ra khó nắm bắt được thân thế thủ phạm. Thủ phạm là một cô gái như thế nào nhỉ?” Konno nghiêng đầu thắc mắc.
“Hiện tại đang cho điều tra chi tiết về Sendo. Tôi nghĩ với hướng này thì chắc sẽ biết được thân thế của cô ta.” Giọng Yamashina đầy quả quyết.
Sau khi kết thúc cuộc họp bàn về phương hướng điều tra tiếp theo, Yamashina và Kanai đi về phòng cảnh sát thành phố Zama. Shito thì đồng hành cùng hai cảnh sát đi lấy lời khai của vợ Anjo. Một người là cảnh sát Tashiro thuộc Phòng cảnh sát Seijo, một người nữa là trợ lý thanh tra Negishi đến từ tổng bộ. Tashiro là một người đàn ông trung niên có khuôn mặt thô kệch và toát ra khí chất của một quân nhân ưu tú. Trái lại, Negishi lại có dáng vẻ mảnh khảnh trông như một doanh nhân trẻ. Nghe nói đây không phải lần đầu hai người hợp tác với nhau.
Theo lời hai cảnh sát này, lẽ ra nên đến hỏi chuyện vợ Anjo sớm hơn, nhưng sau khi biết tin chồng chết, cô ấy đã ngất đi vì quá sốc. Vì vậy họ đã chờ thêm.
Nhà Anjo nằm trong khu dân cư được quy hoạch chỉn chu trông như bàn cờ. Tashiro nói đây là khu dành riêng cho giới người giàu mới nổi với giọng có vẻ khó chịu.
Anjo Emiko có nhà. Có vẻ cô đã khóc rất nhiều. Mắt cô vẫn đỏ tấy. Bên trong nhà hình như có rất đông người. Emiko mời cảnh sát vào phòng khách.
“Tôi không nghĩ ra được điều gì.” Emiko ngồi thẳng lưng, khẳng định.
Đó là lúc Negishi hỏi về động cơ vụ án. Ánh mắt cô nhìn ba cảnh sát như thể không ngờ họ lại hỏi những câu như thế. Trông cô chẳng có vẻ gì là một người vợ đã ngất đi vì quá sốc. Shito nghĩ không ngờ tiểu thư nhà giàu cũng có người như cô. Điều này là một phát hiện mới với anh.
“Vậy cô có thấy chồng mình có gì thay đổi gần đây không?” Negishi hỏi tiếp.
“Gần đây anh ấy bận rộn nên về nhà trễ. Vì vậy trông có vẻ mệt mỏi. Nhưng không có thay đổi gì đặc biệt.”
“Liên quan đến vụ việc này, không biết hôm qua cô có nói cho ai việc chồng mình ở lại văn phòng câu lạc bộ đến khuya không?”
“Không, không có chuyện…” Emiko đang phủ nhận thì đột nhiên kêu “À” một tiếng. “Đêm hôm qua có một cuộc điện thoại. Có lẽ tầm hơn mười hai giờ một chút. Người gọi đến hỏi chồng tôi có nhà không và tôi đã trả lời là anh ấy còn đang bận làm việc nên chưa về. Khi tôi hỏi tên thì người đó đột nhiên cúp máy… Tại sao tôi lại không nhớ ra sớm hơn chứ!”
Emiko đặt tay lên má, lắc đầu như thể cô đã mắc một lỗi gì đó rất nghiêm trọng.
Ba cảnh sát nhìn nhau gật đầu. Điều này đã giải thích được lý do thủ phạm không đến nhà Anjo mà lại đến câu lạc bộ thể hình.
“Người đó nói giọng như thế nào?” Tashiro hỏi.
“Là một phụ nữ. Giọng hơi khàn… Và phát âm của cô ta nghe có vẻ hơi lạ. Cảm giác giống như cách nói chuyện của người nước ngoài.”
“Người nước ngoài?” Shito bất chợt lên tiếng. Không phải vì anh thấy bất ngờ mà vì anh cũng đã linh cảm được điều đó. Phụ nữ Nhật mà cao một mét tám, mét chín thì rất hiếm.
“Chỉ có một cuộc điện thoại đó thôi sao?” Negishi hỏi.
Emiko nhẹ nhàng gật đầu. “Nhưng ngay sau đó chồng tôi đã gọi về. Anh nói sẽ tập cơ một chút rồi mới về nên bảo tôi ngủ trước.
“Khi đó cô có nói cho anh ấy biết về cuộc điện thoại trước đó không?”
“Vâng, tôi có nói.”
“Anh ấy nói gì?”
“Anh ấy có vẻ hơi ngạc nhiên vì không biết ai lại gọi điện đến vào giờ đó.”
“Sau đó, đến sáng mà chồng cô vẫn chưa về, cô có thấy kỳ lạ không?”
“Tôi cũng thấy hơi lạ nhưng anh ấy cũng có lúc ở lại văn phòng. Tôi không ngờ chuyện lại thành ra như vậy…”
Emiko nghẹn lời, bặm môi. Khóe mắt cô đỏ lên. Nhưng cô thật cứng cỏi khi cố không để người khác thấy mình khóc.
Sau đó, Negishi và hai cảnh sát kia hỏi về quan hệ bạn bè xã giao của Anjo. Theo như lời Emiko thì chồng cô là người không có thiếu sót gì trong cả công việc lẫn cuộc sống riêng.
Shito vừa theo dõi cuộc trò chuyện vừa nhìn ngắm các cúp và huy chương xếp trên kệ. Vừa nãy ở Phòng cảnh sát Seijo, anh mới nghe được thông tin Anjo Takuma là vận động viên cử tạ nổi tiếng.
“Anh có điều gì cần hỏi không?”
Sau khi hỏi xong một lượt, Negishi nhìn qua Shito.
Shito trả lời rằng anh có hai điều cần hỏi rồi ngồi thẳng lên.
“Cô có biết người mang tên Sendo không? Sendo Korenori. Cô có từng nghe từ chồng cô về người này không?”
“Sendo…” Emiko nhắc lại rồi lắc đầu nói không biết.
“Câu hỏi tiếp theo là, từ ngày chín đến ngày mười tháng này, chồng cô có đi đâu không?”
“Ngày chín với ngày mười tức là thứ Tư và thứ Năm.” Emiko trông như đang tra lại lịch trong đầu. “Vâng, anh ấy có ra ngoài. Đi đánh golf với khách hàng ở Izu.”
“Cô có biết địa chỉ liên lạc của người đó không?”
“Biết nhưng… đợi tôi một chút.”
Emiko đi khỏi phòng khách với vẻ nghi ngại. Sau khi chắc chắn cửa đã đóng, Tashiro kề sát Shito nói.
“Anh cho là có khả năng Anjo liên quan đến vụ giết Sendo ư?”
“Không chắc nhưng cũng có khả năng này.”
“Cũng có thể lắm. Tức là vụ việc lần này chính là báo thù vụ Sendo bị giết.”
Negishi dường như hiểu suy nghĩ của Shito.
Emiko trở lại, cô cho cảnh sát biết tên và địa chỉ liên lạc của vị giám đốc doanh nghiệp mà Anjo Takuma đã đi đánh golf chung.
“Không hiểu sao anh lại hỏi đến nhưng mong anh đừng gây phiền hà cho vị này.” Cô chau mày dặn dò.
“Chúng tôi hiểu mà, thưa có.” Shito vừa trả lời vừa ghi chú lại.
Emiko không biết rằng Shito đang định điều tra xem Anjo có chứng cứ ngoại phạm vào ngày chín và ngày mười không. Có lẽ cô ấy biết về vụ án ở Yamanakako qua tin tức nhưng không nghĩ việc đó có liên quan đến cái chết của chồng mình. Nếu cô ấy biết được Shito đang nghĩ gì thì chắc chắn sẽ nổi cơn thịnh nộ.
Sau khi rời khỏi nhà Anjo, Shito cùng với nhóm Negishi về Phòng cảnh sát Seijo, chào chánh thanh tra Konno và trưởng phòng cảnh sát rồi về lại Yamanashi.