CHƯƠNG 10
Anjo Takuma nằm sấp trên ghế máy tập thể hình hiệu Nautilus. Anh vừa mới tập cuốn tạ đùi sau, tức là tập uốn cong khớp gối. Phòng tập có đặt khoảng mấy chục máy loại này. Vào ngày nghỉ, phòng tập gần như kín người. Số hội viên của hồ bơi, phòng chơi bóng quần ở tầng một và của phòng tập thể hình ở tầng này thường vượt quá số người cho phép một chút. Do ảnh hưởng của trào lưu chăm lo sức khỏe nên số hội viên tăng nhiều và Takuma đã quyết định không nhận thêm hội viên nữa. Hội viên đồng ý trả hội phí cao cũng là vì làm vậy sẽ khiến họ cảm thấy mình ở địa vị của những người được ưu tiên. Nếu khi muốn làm gì mà phải ghi danh chờ đến lượt thì những vị khách có tiền sẽ bỏ đi chỗ khác.
Nếu như không thể tăng thêm số lượng hội viên thì phải tạo thêm giá trị gia tăng để hội viên sẵn sàng chi thêm tiền. Giá trị gia tăng mà Takuma đang nghĩ đến là việc củng cố thêm phòng chăm sóc sức khỏe. Anh ở lại văn phòng làm việc đến đêm suốt mấy ngày nay cũng là để thực hiện kế hoạch này.
Ông Ashida Zenichi giám đốc câu lạc bộ này là cha cô Emiko vợ Takuma. Vào thời giữ chức vô địch môn cử tạ, Takuma đã quen biết cha con ông Ashida qua sự giới thiệu của thầy giáo cũ. Ashida quý mến Takuma và đối xử ưu ái với anh. Takuma cũng nể phục nhân cách của Ashida. Và hơn hết, anh bị thu hút bởi Emiko. Emiko không quá xinh đẹp nhưng cô khéo ăn nói và tinh tế. Mặt khác, cô là một phụ nữ có lập trường rất vững. Takuma đã coi cô là đối tượng kết hôn duy nhất của mình.
Và mong muốn đó đã được toại nguyện, cứ như một giấc mơ. Emiko cũng yêu anh. Hai người đã kết hôn vào mùa thu hai năm trước khi Takuma giải nghệ. Cùng lúc đó, Takuma đã đầu quân làm việc cho Ashida.
Đáp lại kỳ vọng của cha vợ, Takuma đã học hỏi, tiếp thu nhiều điều và áp dụng chúng vào công việc.
Vị trí thành viên trong ban giám đốc anh có được không chỉ vì anh là con rể của giám đốc mà còn vì những cống hiến anh đã bỏ ra xứng đáng với cương vị ấy.
Takuma cũng linh cảm được rằng một lúc nào đó Ashida sẽ giao lại công ty cho anh. Chỉ cần mọi việc diễn ra suôn sẻ như hiện tại thì điều đó sẽ thành hiện thực.
Mọi việc đều đang thuận buồm xuôi gió. Emiko và anh cũng đã có một con trai. Cuộc sống của anh hiện không có việc gì bất an.
Chỉ trừ một việc.
Takuma dừng chân, nhắm mắt lại. Ngọn lửa đêm đó hiện lên trong đầu anh. Và cả cái chết của Sendo.
“Tại sao đến tận bây giờ mà…” Anh khổ tâm nghĩ. Đối với anh mọi việc đã là của quá khứ. Vậy thì tại sao anh còn phải khổ sở vì nó.
Takuma nằm ngửa người, vung hai tay lên. Hiện tại hai cánh tay này đã yếu đi nhiều nhưng trước đây chúng đã từng tiến gần đến kỷ lục thế giới. Chỉ có điều bí mật về cơ bắp đó tuyệt đối không được để ai biết. Không, nói đúng hơn là tuyệt đối không thể để người cha vợ mà anh kính trọng và người vợ mà anh yêu thương biết. Nếu họ biết được bí mật này thì với tính cách nghiêm nghị, chắc chắn họ sẽ xem thường anh.
Để che giấu điều đó, anh sẵn sàng làm bất cứ mọi việc. Nằm nhìn ánh đèn trên trần nhà, Takuma tự nhủ với bản thân như vậy.
Ngay sau đó, ánh đèn đột nhiên tắt.
Takuma giật mình, bật dậy. Không có thông tin nào về việc cúp điện.
Takuma đứng dậy khi mắt vẫn còn chưa quen với bóng tối. Anh thận trọng di chuyển từng bước, len người giữa các máy móc. Anh bắt đầu lờ mờ thấy được xung quanh nhờ ánh sáng le lói chiếu vào từ cửa sổ.
Đến khu vực máy tập đi bộ trong phòng thì anh thở phào. Từ đây thì có nhắm mắt anh cũng đi đến cửa ra vào được.
Nghĩ vậy, anh đặt chân tiến một bước. Khi đó đột nhiên có một tiếng động nhẹ vang lên. Takuma đứng lại.
“Ai đó?”
Trực giác mách bảo anh có ai đó đang ẩn nấp. Takuma mở to mắt, nhìn quanh các máy luyện cơ xếp hàng như các khối đá đen. Anh cảm giác kẻ nào đó đang ẩn nấp sau một trong những chiếc máy này.
Nếu vậy, người mà anh nghĩ đến chỉ có một.
Là đứa con gái có biệt danh nhện Tarantula .
Takuma đơ người. Cô ta đã đến sớm hơn so với dự đoán của anh. Nhưng nói cách khác thì anh cũng đang đợi cô ta đến. Việc cô ta không rơi vào tay cảnh sát mà đến được đây là điều đáng mừng. Thêm vào đó, Takuma càng mừng hơn khi người cô ta tìm đến đầu tiên là anh. Vì như vậy sẽ không có thêm người nào phải hy sinh.
Bóng người di chuyển.
Takuma chuẩn bị tư thế sẵn sàng. Cô ta đã xuất hiện, không thể nào nhầm được.
Takuma nghĩ có nên bật đèn hay không. Nếu di chuyển nhanh thì anh có thể đến được lối vào trong vòng vài giây. Nhưng anh không rõ việc bật đèn có lợi cho mình hay không. Anh nắm rõ căn phòng này, cho dù tối một chút thì cũng có thể di chuyển. Thêm vào đó bóng tối cũng sẽ bảo vệ anh khỏi súng của kẻ địch.
Cứ để như vậy đi, Takuma quyết định. Anh lập tức nấp vào sau chiếc máy bên cạnh. Anh nín thở, lắng tai nghe. Không khí chuyển động nhẹ. Anh nghe được tiếng vải, tiếng hơi thở nho nhỏ.
Anh bắt đầu di chuyển trong tư thế hạ thấp người. Mắt anh đã quen với bóng tối. Anh nhìn thấy được từng chi tiết bộ phận của máy tập.
Đột nhiên, anh nghe một tiếng động thật lớn. Tiếng động từ phía bên phải. Takuma di chuyển về hướng đó trong tư thế bò trên sàn nhà. Anh từ từ nhìn về phía đó từ sau máy. Đó là khu vực tập cơ sử dụng tạ đòn theo cách truyền thống.
Ở đó có một quả tạ nằm bên cạnh chiếc ghế dùng để tập đẩy ngực. Tiếng động phát ra từ đây. Vậy thì đối phương đang ở đâu?
Khi Takuma vừa nghĩ vậy thì anh cảm nhận có gì đó phía trên đầu. Ngẩng mặt lên, anh thấy một khối đen đang bám trên sợi dây thừng treo ở trần nhà dùng cho việc luyện tập. Bóng đen đó dang rộng tay chân rơi xuống. Hai tay nó bóp cổ Takuma. Takuma cố hết sức vùng dậy. Anh nắm lấy hai cổ tay của kẻ địch, cố gắng gỡ chúng ra khỏi cổ. Ý nghĩ thoáng hiện lên trong đầu anh lúc đó là cơ bắp của kẻ này quá tuyệt vời. Chỉ cầm cổ tay đối phương thôi anh cũng biết. Như chứng minh cho điều đó, kẻ địch bóp cổ Takuma một cách không thương tiếc bằng một sức lực phi phàm. Nếu anh là người bình thường thì có lẽ lúc này đã bất tỉnh. Nhưng sau khi cố hết sức thì cuối cùng anh cũng đã gỡ được tay kẻ địch ra khỏi cổ. Nhưng ngay lúc tính phản công thì tai bên phải anh đau nhói. Anh đã bị kẻ địch cắn. Quá đau, anh buông tay ra. Cùng lúc đó, thân người kẻ địch cũng rời khỏi lưng anh.
Takuma quay người lại thì thấy kẻ đứng đó là một cô gái cao hơn cả anh. Nước da căng bóng của cô ta hơi phản chiếu ánh sáng. Cô ta đưa tay vào ngực, lấy ra một vật gì đó màu đen. Hành động theo phản xạ, Takuma lách người sang ngang. Ngay sau đó, nòng súng lóe sáng, tiếng súng nổ vang lên.
Cô ta đuổi theo Takuma, vào tư thế bắn lần nữa. Takuma núp vào đằng sau chiếc máy bên cạnh. Lần này cô ta không bắn. Xung quanh tối và xem ra cô ta cũng không phải là người thạo bắn súng. Vì vậy có lẽ cô ta chỉ dùng đến súng khi ở cự ly đủ gần để có thể chắc chắn bắn trúng đối phương. Số lượng đạn hẳn cũng có hạn.
Takuma di chuyển nhẹ nhàng không gây tiếng động. Sờ vào tai phải, anh có cảm giác ươn uớt. Có lẽ máu chảy khá nhiều. Cơn đau ập đến như sóng. Anh cố gắng không nghĩ về cơn đau, nhìn xung quanh. Anh tìm vật có thể dùng làm vũ khí. Thanh đòn dùng làm tạ để ở trên ghế. Anh cầm nó bằng tay phải, nấp mình sau cột nhà.
Anh biết cô gái đang đến gần. Có vẻ cô ta mang giày thể thao nhưng anh vẫn có thể nghe được tiếng chân giẫm lên thảm.
Cô gái xuất hiện từ phía bên phải. Takuma xông ra từ sau cột nhà, nện thanh đòn đang cầm trên tay xuống. Thanh đòn đập trúng khẩu súng. Takuma nhắm tiếp vào mặt đối phương. Tuy nhiên cánh tay anh đã bị cô gái nắm lấy. Không những vậy, cô ta còn tính đoạt lấy thanh đòn từ anh. Takuma nhìn vào mặt cô gái, anh như không tin vào mắt mình.
Trong bóng tối, anh không nhìn rõ mặt cô gái, nhưng anh nhận ra cô ta còn trẻ, có gương mặt sắc nét, cằm thon. Và chắc chắn không phải là người Nhật thuần.
Sau một hồi giằng co, thanh đòn rời khỏi tay cả hai, rơi xuống sàn. Takuma đẩy cô gái ra, lao đến chỗ khẩu súng. Tuy nhiên khi anh quay lại, súng sẵn sàng trong tay thì không thấy cô gái đâu nữa.
Giờ thì vị thế hai người đã đổi ngược.
Takuma cầm súng, vừa thận trọng nhìn bốn phía vừa di chuyển. Cô gái chắc chắn đang tìm thời cơ để chuyển đổi tình thế. Nhưng Takuma đã hạ quyết tâm bắn chết cô ta trước khi chuyện đó xảy ra. Việc xử lý xác chết thì anh sẽ từ từ suy nghĩ sau. Anh muốn cả đời sau này mình không còn can hệ tới những chuyện này nữa.
Takuma nghĩ nên bật đèn vì hiện giờ anh không cảm nhận được hành tung của kẻ địch trong bóng tối. Một khi còn cầm súng trong tay thì đèn sáng sẽ có lợi cho anh.
Takuma đề phòng xung quanh và lui đến cửa ra vào. Trên tường có gắn công tắc đèn.
Anh đặt ngón tay trên cò súng, mắt vẫn nhìn vào bên trong phòng, tay trái chạm lên công tắc đèn. Đèn sáng thì đối phương cũng sẽ không ở yên. Khi đó chắc chắn cô ta sẽ hành động. Vì vậy trước đó anh phải bắn cho bằng được.
Takuma hít thở lấy lại bình tĩnh, đặt ngón tay lên công tắc.
Ngay lúc đó, anh cảm giác sau lưng mình có người.
Anh không có đủ thời gian quay lại nhìn. Lúc chợt nhận ra có người đằng sau cũng là lúc Takuma nhận một phát đập ngay sau đầu. Anh mất hết sức lực và không suy nghĩ được gì trong phút chốc.
Khi tỉnh lại thì anh đã nằm trên sàn nhà. Xung quanh vẫn tối mịt. Đầu anh nặng trịch, không ngóc dậy nổi. Dẫu vậy, anh vẫn biết có bóng người đang nhìn xuống mình. Là cô ta, cô gái nhện Tarantula. Nhìn từ dưới lên, trông cô ta càng thêm khổng lồ.
Takuma lẩm bẩm, “Xong đời rồi!”
Khẩu súng trong tay anh khi nãy đã lóe sáng trong tay cô gái.