← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 13

Sau khi sát hại Anjo Takuma, cô gái đã không rời khỏi hiện trường ngay. Cô cũng biết phải mau chóng trốn khỏi đó nhưng hơn hết, cô còn có việc muốn làm.

Đó là tắm. Câu lạc bộ thể thao có khác, phòng tắm có khắp nơi. Cô muốn gột sạch mồ hôi và những vết bẩn.

Sau khi cởi hết đồ, tắm xong, cô mặc lại bộ đồ nịt màu đen thấm đầy mồ hôi và chiếc quần thể thao bó. Cô thích chiếc quần này. Cô cũng tạm thời mang lại tất và giày đi bộ.

Trên đường tới lối ra, mắt cô dừng lại ở quầy bán đồ dành cho dân thể thao chuyên nghiệp tại góc phòng. Ở đó có bày quần áo và giày tập thể thao mới tinh. Sau khi nhìn qua một lượt, cô lấy một đôi vớ để trên kệ trưng bày. Cô mang thử vào thì thấy đôi vớ trắng đó tôn màu da ngăm của mình lên. Cô gái mang giày lại rồi quăng đôi vớ cũ vào thùng rác gần đó.

Tiếp theo, cô chọn chiếc áo blouson trong số những chiếc áo gió treo ở móc. Trên lưng áo có in tên trường đại học Mỹ nổi tiếng về bóng rổ. Áo kích cỡ LL, mặc thử thì hơi chật một chút. Dẫu vậy, cô vẫn mặc nó vào rồi đi về phía lối ra.

Cô gái leo lên xe, nhắm tiếp về hướng Đông mà đạp. Vì cô có cảm giác chỉ cần đi tiếp như vậy thì sẽ đến được vùng trung tâm Tokyo. Nhưng tiếp theo phải làm gì thì cô không nghĩ tới nhiều lắm. Cô bỏ chiếc mũ màu đỏ và chiếc áo khoác đã mặc trước đó vào thùng rác bên đường.

Chạy chưa đầy ba mươi phút thì cô gái tin chắc mình đã đến trung tâm Tokyo. Bởi nơi này không chỉ có rất nhiều tòa nhà cao tầng mà dù đã nửa đêm vẫn có nhiều người qua lại. Có khu vực còn đông đúc một cách bất thường. Cô nghĩ đêm nay ở đây chắc đang có lẽ hội hóa trang hoặc gì đó đại loại như vậy. Những người đang đi lại ở đây hầu hết là trẻ em tầm học sinh cấp hai. Nhưng người Nhật nhìn trẻ hơn tuổi nên có lẽ thực ra chúng là học sinh cấp ba.

Cô gái thấy những đứa trẻ này chỉ đi qua đi lại mà không hướng đến một cái đích cụ thể nào. Có cả những đứa ngồi sà xuống lề đường. Cô gái hoàn toàn không hiểu tại sao chúng lại không về nhà. Vì nhìn bề ngoài chẳng thấy chúng giống người vô gia cư chút nào. Đứa nào cũng mặc quần áo mới và sang. Hơn hết, nhìn chúng có vẻ rất vui với việc đang làm.

Một lát sau, có thanh niên lái xe tới, mở lời rủ rê một cô bé. Cậu ta hỏi cô bé có muốn lên xe không. Cô gái chứng kiến cảnh cô bé nhìn chưa đến mười lăm tuổi bước lên xe không chút do dự. Cô nhớ đến hai gã đi xe dẫn động bốn bánh đã rủ cô và tưởng tượng gã thanh niên rủ cô bé lúc nãy rồi cũng sẽ làm chuyện tương tự như hai gã kia ở đâu đó.

Khi cô gái đẩy xe đạp bước đi, vài người ở đó nhìn cô. Không đến mức người ta tập trung mọi sự chú ý vào cô mà họ chỉ hơi hiếu kỳ về thân hình cao lớn hơn người của cô, sau đó lại quay về với chuyện của mình. Ít nhất thì, có vẻ hầu như không ai hứng thú với việc cô không phải người Nhật.

Đi khỏi đó một đoạn, bầu không khí khác hẳn. Nơi này có những tòa nhà được trang trí kỳ lạ nối tiếp nhau. Có một cặp nam nữ bất chợt xuất hiện, rồi đi vào một trong những tòa nhà này. Đi thêm một chút nữa, cô gái thấy những thiếu nữ trẻ đứng thơ thẩn chỗ này chỗ kia. Họ mặc đồ rất hở hang. Nhìn kỹ thì thấy không chỉ toàn người châu Á mà còn có người da trắng, da màu lẫn trong đó. Thấy cô gái ngồi yên trên xe đạp, chạy ngang qua đó, họ nhìn cô với ánh mắt như thể cô là kẻ địch.

Sau khi đi lòng vòng một lúc, cô đến trước một tòa nhà lớn trông giống như nhà ga. Mắt cô dừng lại ở chữ SHIBUYA , nhưng cô chưa từng nghe nói đến địa danh này trước đó.

Có lối vào tàu điện ngầm nên cô dừng xe đạp bên ngoài, đi vào trong theo lối đó. Có lẽ thời gian này tàu điện ngầm vẫn chưa chạy nên không thấy ai qua lại. Nhưng không phải là hoàn toàn không có một bóng người. Ở góc này góc kia, có những người đàn ông trải giấy báo nằm co ro. Quần áo của họ rất bẩn thỉu. Trông như thể bản thân họ là đống phế thải bị ai đó bỏ đi. Cô gái tin chắc đây mới là những kẻ vô gia cư chính hiệu. Vậy thì đám người trẻ tuổi khi nãy là những người như thế nào? Cô gái không hiểu nổi mối liên quan giữa hai loại người này.

Cô gái lại gần tường, ngồi bệt xuống để dựa vào tường. Ngay kế bên, có một người đàn ông bộ dạng hơi nhếch nhác đang nằm nghiêng. Trên lưng ông ta đắp một tờ báo được trải hết cỡ. Người đàn ông cảm nhận có ai đó đến. Ông quay đầu lại nhìn cô gái. Mặt người đàn ông cũng bẩn thỉu như quần áo của ông ấy.

Khi ánh mắt hai người chạm nhau, người đàn ông có vẻ hoảng hốt. Ông ta bật dậy, rụt rè rời khỏi nơi đó. Hành lý của ông ta chỉ có hai túi giấy trông đã tơi tả.

Người đàn ông bỏ quên một bó giấy báo. Cô gái với tay lấy về, trải rộng một tờ đắp lên lưng như cách người đàn ông đã làm. Thế là cô cảm thấy ấm áp như đang đắp chăn. Cô cũng dùng một tờ nữa quấn phần chân bị hở ra.

Chỉ một lát sau, cơn buồn ngủ đã ập đến.

Tỉnh giấc vì tiếng ồn, cô gái thấy xung quanh đã đông người. Cô ra ngoài đường. Đường cũng đầy người qua lại, hoàn toàn khác với hôm qua. Ánh sáng mặt trời chói chang. Cô gái đeo kính thể thao vào.

Cô không thấy xe đạp đâu. Không biết do bị trộm hay bị cảnh sát đem đi nhưng dù là thế nào cô cũng không thấy tiếc lắm vì cũng sắp đến lúc cô phải bỏ nó để tránh tai mắt của cảnh sát.

Cô gái lấy tờ giấy trong túi ra. Trong số bốn cái tên, cô đã xé bỏ cái tên Anjo Takuma.

NIWA JUNYA, Koenjikita, quận Suginami.

Cô gái dự định tiếp theo sẽ đi đến chỗ của người này. Niwa Junya. Nhưng cô hoàn toàn không biết cách đi đến địa chỉ ghi đằng sau. Cô cũng không biết địa chỉ này đọc như thế nào.

Đầu tiên, cô nghĩ đến việc gọi taxi vì như vậy thì chỉ cần đưa tài xế xem địa chỉ là được. Nhưng dù làm vậy, cô cũng cần biết trước nơi mình đang đứng hiện tại là đâu, ở hướng nào và cách khoảng bao xa so với chỗ đối phương. Vả lại, ra tay thì buổi tối vẫn tốt hơn.

Khi đang đi vòng quanh nhà ga, cô thấy có hiệu sách. Ngay lối vào có xếp những thứ trông giống như tập bản đồ. Cô gái bước vào trong, hòa vào những người Nhật đang nhìn lên kệ sách.

Cô định tìm bản đồ chi tiết của Nhật Bản và của Tokyo nhưng đập ngay vào mắt cô là cuốn sách có chữ CANADA màu đỏ cam. Cô gái với tay lấy cuốn sách, lật thử vài trang. Đó không phải bản đồ mà có vẻ là sách giới thiệu về đất nước tên Canada. Dẫu vậy, trong sách cũng in bản đồ của những địa danh chính, có cả hình chụp cảnh vật.

Cô gái tìm trang về bang Québec , tức PROVINCE QUÉBEC . Cô tìm thấy ngay lập tức nhưng trang này chỉ đăng giới thiệu về những thành phố cổ và thành phố Montréal ở Québec. Cô gái muốn tìm địa danh mang tên Gaspé . Nơi đó không có trong sách này. Nhưng có hình sông Saint Lawrence. Dòng sông Saint Laurent trong hình trong suốt, xanh mát và êm ả. Nó hoàn toàn khác xa dòng sông tối, lớn như biển mà cô biết.

Cô gái để lại cuốn sách về vị trí cũ và lại bắt đầu tìm kiếm bản đồ Tokyo. Xem ra có rất nhiều sách loại đó.

“Cô đang tìm bản đồ Tokyo phải không?”

Đột nhiên có ai đó bắt chuyện. Cô gái quay lại, thấy một thiếu nữ nhỏ nhắn đang mỉm cười. Có vẻ là nhân viên của tiệm sách. Thấy cô im lặng, cô nhân viên nhỏ nhắn tỏ ra hơi lo ngại.

“Xin lỗi, cô có biết tiếng…”

Cô gật đầu ra ý hiểu. Cô nhân viên thở phào nhẹ nhõm.

“Cô đang tìm bản đồ Tokyo phải không?”

Lần này cô nhân viên hỏi chậm rãi. Cô gái gật đầu một lần nữa rồi đưa cô nhân viên xem tờ giấy có ghi địa chỉ của ba người cô đang tìm.

“Cô muốn đi đến nơi này đúng không?”

Gật đầu.

“Vậy thì…” Cô nhân viên nhìn về phía kệ sách rồi nói tiếp. “Tôi nghĩ cuốn này phù hợp.”

Thế rồi cô ấy rút ra một cuốn sách mỏng. Cô gái cầm lấy cuốn sách, lật xem các trang và hiểu lý do vì sao cô nhân viên lại tiến cử cuốn sách này. Trong sách, tên của những khu vực chính được viết cả bằng chữ cái tiếng Anh.

Cô gái gật đầu, lấy tiền trong túi áo khoác ra. Cô lấy ra ba tờ tiền giấy và vài đồng xu.

“Dạ… cuốn này giá một ngàn năm trăm yên.”

Cô nhân viên lấy đủ số tiền cần thiết rồi cầm cuốn sách đi về phía quầy thu ngân, bỏ vào trong bao, đem hóa đơn lại và nói: “Cảm ơn quý khách.”

Cô gái khẽ cười đáp lại nụ cười của cô nhân viên bán hàng.

Ra khỏi nhà sách, cô gái vào một quán cà phê gần đó. Cô vừa ăn mì Ý, bánh mì kẹp vừa xem bản đồ. Tokyo trong bản đồ càng nhìn càng thấy méo mó phức tạp, đường sắt trông cứ như mớ dây xoắn lại nhau.

Đầu tiên, cô xác định vị trí của SHIBUYA . Sau đó cô dành nhiều thời gian tìm chữ Suginami dựa theo hình chữ. Rồi cô tìm ra chữ Koenji trong khu vực đó.

Dựa theo khoảng cách trên bản đồ, cô gái áng chừng từ đây đến nơi đó khoảng tám kilomet. Cô gái đánh giá cự ly này có thể chạy bộ được.

Tiếp theo cô quyết định tra địa chỉ của hai người còn lại.

HIURA YUSUKE, khu Minami, Kichijoji, thành phố Musashino.

SAKURA SHOKO, Kitashinagawa, quận Shinagawa.

Chữ Musashino hơi khó với cô. Cô nhìn nhiều lần mà vẫn không thể nắm bắt được hình dạng của nó. Có gái chạm ngón tay vào bên dưới kính mát, thỉnh thoảng ấn vào hai bên khóe mắt.

Dẫu vậy, khoảng sau gần một tiếng, cô đã định vị được cả hai nơi, Hiura ở cùng hướng với Niwa, nhưng xa hơn một chút. Sakura thì ở cách đây khoảng sáu kilomet về hướng Nam.

Sau khi ra khỏi quán, cô gái suy nghĩ chừng vài giây, sau đó đi về hướng Nam. Rốt cuộc, cô quyết định chọn nơi gần hơn.

Cô đến Shinagawa tầm hơn mười hai giờ trưa. Sau đó cô đã khá vất vả trong việc tìm kiếm địa chỉ của Sakura. Sakura sống tại khu nhà kiểu như nhà trọ mà ở Nhật gọi là chung cư cao cấp nhưng khu vực này có tới mấy tòa “chung cư cao cấp” như vậy. Cuối cùng cô đã tìm ra tòa nhà trong địa chỉ. Đó là một tòa nhà sáu tầng có lát gạch màu nâu nhạt.

Cô gái vào trong bốt điện thoại gần đó, nhấn số căn hộ của Sakura, để xác định xem Sakura có ở nhà hay không. Sau khi chuông đổ năm tiếng, cô nghe có tiếng trả lời.

“Vâng, tôi là Sakura. Hiện tại tôi không có nhà. Phiền bạn để lại tên và nội dung cần liên lạc sau khi nghe tiếng bíp.”

Sau đó, tiếng bíp vang lên. Cô gái gác điện thoại. Tiếng nói khi nãy là tiếng thu âm nhưng giọng nói đúng là của người phụ nữ đã đột nhập đêm đó, không thể nhầm được.

Xem ra Sakura vắng nhà.

Ra khỏi bốt điện thoại, cô gái đi vào bên trong tòa nhà từ lối vào chính diện. Ở đó có một không gian trông như sảnh nhỏ. Để vào sâu hơn nữa thì phải đi qua một cửa kính, nhưng xem ra cửa ấy có lắp đặt hệ thống an ninh. Bên cạnh có lắp một bàn số trông như bàn phím điện thoại, phía chéo bên trên có gắn camera giám sát.

Cô gái đứng đó một lát thì từ đằng sau có một cô gái trẻ đi tới, bấm nút trên bàn số. Thế là cánh cửa kính lặng lẽ mở ra, cô gái kia đi vào bên trong.

Góc trong sảnh có thang máy nên cô gái thử bước vào. Nhưng đó là thang máy để đi xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm.

Xuống bãi đậu xe, cô gái nhìn xung quanh. Có rất nhiều xe đậu ở đây nhưng cô không biết chiếc nào là của Sakura. Mà không, nếu như Sakura ra ngoài bằng xe thì chiếc xe đó sẽ không có ở đây lúc này.

Cô gái thử kéo tay cầm ở cửa xe lần lượt từ chiếc xe gần cô nhất. Chiếc nào cũng được khóa cẩn thận nhưng đến chiếc thứ mười mấy – một chiếc xe sedan của Nhật – thì cửa xe mở ra một cách dễ dàng. Cô gái không ngần ngại bước vào trong. Thêm một điểm có lợi nữa là từ đây cô có thể nhìn thẳng ra thang máy.

Nếu như Sakura ra ngoài bằng xe thì khi về chắc chắn sẽ đi qua chỗ này. Mà nếu không thì khi sử dụng xe cô ta cũng sẽ phải xuống đây. Cô gái hoàn toàn không nghĩ đến khả năng Sakura không có xe hơi. Trong suy nghĩ của cô, những người giàu ở Nhật ai cũng sẽ có ít nhất một chiếc xe hơi.

Cô ở suốt trong xe vài tiếng sau đó. Trong lúc đó, cô không hề rời mắt khỏi thang máy. Theo quan sát của cô thì đã có tám người sử dụng thang máy đi lên. Số người đi xuống chỉ có phân nửa, là bốn người. Không có Sakura.

Nhịn đói được nhưng không nhịn nổi nhu cầu sinh lý, cô gái tạm bước ra khỏi xe. Nhưng cô không hề nghĩ tới chuyện rời khỏi bãi đậu xe. Cô ngồi thụp xuống chỗ trống giữa xe và tường, giải quyết nhu cầu. Vì cô mặc bộ đồ nịt bên trong nên cần phải cởi ra hết, thành ra giờ cô gần như trần truồng. Cô định nếu Sakura đột nhiên xuất hiện thì sẽ cứ thế xông ra.

May mắn cho cô là không có ai xuất hiện. Cô trở lại xe. Vài tiếng nữa trôi qua. Mấy chiếc xe ra vào. Mỗi lần như vậy lại có người sử dụng thang máy nhưng đối tượng cô nhắm đến không thấy xuất hiện.

Đồng hồ trong xe chỉ mười giờ hơn. Có hai người đi ngang qua trước mắt cô. Người đàn ông nhận ra sự hiện diện của cô, mặt anh ta thoáng nét sợ hãi.