← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 14

Shoko đưa mắt nhìn đồng hồ lúc trả tiền taxi. Kim đồng hồ chỉ mười giờ kém.

Cô bước xuống xe, đi vào chung cư từ lối cửa chính.

Về phòng, đặt túi xách xuống, cô ngả mình lên giường. Cô xem hộp thư thoại của điện thoại nhưng không có tin nhắn gì.

Đây là lần thứ hai trong hôm nay cô trở về nhà. Lần thứ nhất là sau khi ghi hình chương trình tin tức thể thao xong, cô được người của đài truyền hình đưa về. Mọi hôm cô thường chạy chiếc xe GTO màu đỏ đậu ở bãi gửi xe dưới tầng hầm đi đến đài truyền hình nhưng hôm nay do có công việc ở một đài truyền hình khác nữa nên cô đã không lái xe.

Sau đó, khi về đến nhà cô đã nghe tin nhắn của Niwa Junya để lại trong hộp thư thoại. Anh nói có chuyện cần bàn liên quan đến Anjo Takuma. Thế là Shoko lập tức thay bộ đồ giản dị, đi tàu điện đến nhà Junya. Lý do cô không tự lái xe là vì không muốn đậu chiếc xe thể thao nổi bật của mình ở bãi đậu xe trên đường, gây chú ý tới những kẻ thích phá phách.

Trong phòng Junya, Hiura Yusuke đã có mặt. So với Junya thì Yusuke là kiểu người ít nói và không để lộ cảm xúc ra ngoài nhưng trước cái chết của Takuma, anh cũng không thể che giấu nổi sự dao động.

Junya đang chuẩn bị bỏ trốn. Anh ta miệng thì nói sẽ chiến đấu đến cùng nhưng Shoko không thể nào tin được. Bởi khi cô hỏi thử anh ta định chiến đấu như thế nào thì chỉ nhận được những câu trả lời rất mập mờ.

Khi Junya đi chỗ khác, cô hỏi Yusuke tính thế nào.

“Chưa biết nữa.” Sau khi nói vậy, anh suy nghĩ một lát rồi bổ sung thêm. “Nhưng anh không muốn phải giết ai cả.”

Câu trả lời đúng theo tính cách của Yusuke, Shoko nghĩ. Takuma đã muốn giết nhện Tarantula. Junya thì có vẻ đã quyết sẽ bỏ trốn. Hai người này có cách giải quyết hoàn toàn trái ngược nhau nhưng mỗi người đều thể hiện rõ phương châm của mình. Nhưng Yusuke thì lại khác họ. Có lẽ anh không chỉ nghĩ cho bản thân mà còn nghĩ cho nhiều người: vợ, cha mẹ ở quê,… Dĩ nhiên là anh cũng suy nghĩ cho cả Junya và Shoko. Đó là lòng tốt nhưng cũng là điểm yếu của anh. Shoko hình dung nếu như anh không có điểm yếu đó thì có lẽ tương lai của cô và anh đã khác xa hiện tại. Và người làm vợ anh không phải cô nàng Sayoko kênh kiệu kia mà hẳn phải là cô.

Nhưng cô nghĩ cũng chính nhờ vậy mà con đường mới đã mở ra cho cô. Trở thành người nổi tiếng trên truyền hình rồi đi khắp đó đây hợp với tính cách cô hơn là trở thành một bà nội trợ bình thường. Cô định từ giờ sẽ phát triển sự nghiệp hơn nữa. Cô sẽ leo cao, đến nơi mà người bình thường không thể nào với tới được.

Vì vậy Shoko nghĩ phải tìm cách thoát khỏi tình cảnh này. Cô không muốn để cuộc đời đang tiến triển thuận lợi đổ vỡ vì những chuyện chẳng ra gì như thế này.

“Nhện Tarantula ư…”

Nằm trên giường, Shoko lẩm bẩm. Nhớ lại cảnh tượng hơn mười năm trước, cô nghĩ có lẽ bé gái ngày đó đã trở thành người như vậy. Cô bé đã lần lượt thực hiện các động tác phức tạp trên máy thể dục dụng cụ với sự nhanh nhẹn như động vật hoang dã và sự chính xác như máy. Vì vậy, Shoko đã đưa ra kết luận có lẽ Sendo đang bắt đầu đào tạo một tuyển thủ thể dục dụng cụ mới. Nhưng, khi đó Sendo đã nói với Shoko thế này.

“Tầm này chỉ là luyện tập đơn giản thôi.”

Điều đó có nghĩa là ông ấy đang nhắm đến một mục tiêu gì đó cao hơn nhiều.

Đứa con gái có sức mạnh như vậy sắp tìm đến, muốn đoạt sinh mạng cô.

Shoko ngồi dậy, đi vào bếp uống một ly nước. Ngụm nước nguội có vị sắt, vị của đô thị.

Cô không thèm ăn nhưng buộc phải ăn gì đó. Vì mai lại có buổi ghi hình từ sáng sớm. Nhưng cô cũng không muốn tự nấu nên sẽ ra ngoài ăn như mọi khi. Gần đây cô vẫn thường như vậy nhưng vì không có thời gian đi mua cả thực phẩm chế biến sẵn nên đành chịu. Và cô thấy vui với cuộc sống bộn bề công việc như thế này.

Shoko cầm lại túi xách mới đặt xuống khi nãy, lấy chìa khóa để trên bàn và thay giày. Là đôi giày gót thấp tiện cho việc lái xe. Cô thường đi ăn ở nhà hàng quen và đến đó bằng xe hơi. Vì nhà hàng đó có bãi đậu xe rộng hiếm có.

Shoko ra khỏi phòng, xuống tầng một, sau đó nhấn nút thang máy. Vậy là có thể đi xuống bãi đậu xe tầng hầm.

Cửa thang máy mở ra, bên trong có một đôi nam nữ. Shoko tránh chạm mắt với họ, nhìn sang ngang. Khi hai người đi ra, cô nghe lỏm được một phần câu chuyện của họ.

“Cô ta lạ thật nhỉ! Ban ngày cũng thấy cô ta đúng không?”

“Ừ. Chắc cô ta không ở trong xe suốt mấy tiếng vậy đâu nhỉ. Hay là cảnh sát chìm?”

“Làm gì có.” Người con gái cười.

Là chuyện gì vậy nhỉ. Shoko thoáng nghĩ.

Nhưng không nghĩ ngợi thêm về chuyện đó, cô bước vào thang máy. Nhấn nút P. Cửa thang máy đóng lại ngay lập tức, thang máy đi xuống.

Vài giây sau, thang máy xuống tới tầng hầm, cửa mở ra. Shoko chuẩn bị bước ra ngoài.

Khi đó, cô thấy lạnh sống lưng. Đột nhiên, cô khựng lại.

Câu chuyện của đôi nam nữ mà cô mới nghe vừa rồi đột nhiên dội lại trong đầu cô.

Không lẽ là…

Dĩ nhiên, cũng có thể do cô nghĩ quá lên. Nhưng chỉ cần nghĩ điều đó có khả năng xảy ra thì cô không thể bước ra ngoài nổi.

Cô không ra khỏi thang máy mà nhấn nút lên lại tầng một.

Vài phút sau, cô trở lại phòng mình. Cô không muốn ăn gì nữa. Cởi quần áo, mặc nguyên đồ lót, cô nhào lên giường.

Thật ra có một chuyện Shoko thấy lạ. Đó là về tin nhắn trong hộp thư thoại. Trước tin nhắn của Junya còn có một tin nhắn nữa, nhưng không có lời nhắn. Đột nhiên cô nhớ lại chuyện này.

Sáng hôm sau, cô không đi xuống nhà xe một mình mà đứng ở sảnh đợi người khác tới. Không lâu sau có một người đàn ông trung niên tới, cô vào thang máy sau ông ấy.

Đến nhà xe, cô bước nhanh về phía xe mình. Chiếc GTO màu đỏ vẫn đậu ở chỗ quen thuộc. Cô nhìn xung quanh rồi tra chìa khóa.

Khi mở cửa, chuẩn bị ngồi vào xe thì cô nghe tiếng nói từ đằng sau.

“Nhìn này! Kinh khủng quá!”

“Ôi, thật là!”

Shoko quay lại nhìn thì thấy một người đàn ông mặc áo vest và người quản lý tòa nhà đang đứng cạnh tường, nhìn xuống một cái gì đó.

“Chắc là chó rồi.” Người đàn ông mặc áo vest nói.

“Nhưng tôi chưa từng thấy con chó nào xuống đây cả.”

“Vậy là tác phẩm của con người?”

Người đàn ông trông có vẻ là người sống ở đây cười ái ngại. “Ý anh là ai đó đã tiểu tiện ở đây?”

“Chuyện đó cũng không thể…”

Người quản lý bối rối, hơi trề môi, nghiêng đầu. “Là gì đi nữa thì tôi cũng sẽ dọn sạch.”

“Làm phiền anh!”

Người đàn ông lại gần chiếc Gloria bên cạnh, tra chìa khóa. Nhưng ông ấy nhìn xuống cửa xe, lẩm bẩm một mình. “Ôi! Lại quên khóa xe nữa.”

Người đàn ông không dùng đến chìa khóa, mở cửa xe, bước vào trong. Sau khi nhìn cảnh đó, Shoko cũng bước vào xe mình.

Cô nhớ lại câu chuyện của đôi nam nữ hôm qua. Nào là cảnh sát chìm…

Shoko không khởi động xe, cứ thế nhìn lơ đãng vào không khí.

Lúc choàng tỉnh lại, cô thấy mình đang khẽ run.