← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 17

Gần bốn giờ chiều, ba cảnh sát bao gồm cả Shito đi qua cổng Đại học Teito. Ngoài Shito, Kanai còn có trợ lý thanh tra Negishi từ tổng bộ – người đã cùng đi đến nhà Anjo hôm trước.

Bước vào khuôn viên trường, họ thấy ngay phòng đào tạo. Khi họ đề nghị gặp giáo sư Nakasai, nữ nhân viên trong phòng gọi điện thoại để xác nhận.

“Trợ lý của giáo sư sẽ đến đón, các vị vui lòng ngồi đợi.”

Sau khi cúp máy, nữ nhân viên nói vậy. Shito và hai cảnh sát kia gật đầu.

Sau khi chia tay với nhóm người bên JOC, Shito liên lạc ngay với đội điều tra. Yamashina khá bất ngờ về những sự việc liên quan đến Anjo Takuma và Sendo xoay quanh vấn đề sử dụng doping. Ngay lập tức, đội điều tra đưa ra chỉ thị liên lạc với giáo sư Nakasai – người đã gặp Sendo mùa hè này. Dĩ nhiên, Shito và các cộng sự cũng đã tính làm như vậy.

Họ gọi điện theo số Murayama cung cấp, may mắn là Nakasai đã bắt máy. Khi họ đề nghị gặp ông để hỏi về vụ việc của Sendo thì ông trả lời:

“Vậy à. Tôi cũng nghĩ có lẽ hôm nào đó sẽ gặp các anh.”

Đương nhiên ông biết việc Sendo bị giết nên mới phản ứng như vậy.

Nakasai nói hôm nay có thời gian nên Shito đã đề nghị gặp lúc bốn giờ chiều. Anh hẹn giờ hơi trễ vì trước đó muốn đến chào hỏi trụ sở điều tra của Phòng cảnh sát Seijo. Nếu anh tự ý hành động ở Tokyo thì không hay cho lắm.

Đến Phòng cảnh sát Seijo, anh cung cấp thông tin nghe được từ Murayama của bên JOC. Nhưng có vẻ phía cảnh sát Seijo cũng đã từng điều tra vụ tình nghi Anjo Takuma sử dụng thuốc cấm.

“Anjo là vận động viên nổi tiếng nhưng không được lòng các vận động viên khác. Anh ta được chọn vào đội tuyển quốc gia nhưng hầu như không giao lưu với ai. Cả việc luyện tập anh ta cũng không muốn thực hiện chung. Nghe nói bên cạnh anh ta cũng không có huấn luyện viên và anh ta lúc nào cũng đơn thương độc mã.” Trợ lý thanh tra Negishi cho biết.

“Dẫu vậy, anh ta vẫn giành chiến thắng trong các trận đấu?”

“Đúng vậy. Cách phát triển cơ bắp của anh ta hoàn toàn khác với các vận động viên khác. Vì vậy, đương nhiên, sẽ dấy lên nghi vấn anh ta đã dùng doping. Tuy nhiên, cũng có khả năng đó chỉ là lời bôi nhọ vô căn cứ. Nhưng một khi đã nghe thông tin như vậy thì vẫn cần điều tra triệt để theo hướng này.”

Có vẻ Negishi và các thành viên trong nhóm anh cũng từng định nói chuyện trực tiếp với người của JOC.

Ngoài ra, họ còn nắm được thêm một số thông tin mới về vụ sát hại Anjo. Đầu tiên là có khả năng hung thủ đã thay đổi trang phục.

“Một cái áo gió màu đen và một đôi tất màu trắng đã biến mất khỏi quầy bán đồ thể thao ở tầng một. Tạm thời, chúng tôi cho rằng hung thủ đã lấy đi.”

“Nghĩa là hung thủ không còn mặc áo khoác màu nổi nữa đúng không?”

“Đúng vậy. Nhưng không có nghĩa là cô ta hoàn toàn không nổi bật nữa. Vì dù mặc trang phục nào thì cô ta vẫn là một phụ nữ cao trên dưới một mét chín. Thật ra thì từ chiều hôm qua đội điều tra đã lấy lời chứng từ các cửa hàng ăn uống dọc theo tuyến đường chính sau khi nghe nói thủ phạm đã chạy về thành phố bằng xe đạp. Qua đó chúng tôi thu thập được một thông tin đáng chú ý.”

“Là thông tin gì?”

“Vẫn chưa thể khẳng định được nhưng…” Negishi thận trọng nói. “Sáng hôm qua, tại quán cà phê bên cạnh ga Shibuya có một cô gái rất cao mặc áo gió màu đen và quần ngắn. Xem chừng cô ta đói lắm nên ăn hết sạch bánh mì kẹp và đĩa mì Ý trong chớp mắt. Theo lời của nhân viên phục vụ thì có vẻ cô ta không phải người Nhật.”

“Sao…”

Vợ Takuma đã khai rằng ngay trước lúc anh ta bị giết, một người phụ nữ có vẻ là người nước ngoài đã gọi điện đến nhà.

“Trông cô ta giống người nước nào?”

“Nghe nói cô ta da ngăm nhưng không giống như người da màu, đeo kính mát nên không nhìn rõ mặt.”

Thêm một đặc điểm về hung thủ: có đeo kính mát thể thao.

“Dạo này cũng không hiếm người nước ngoài nhưng người hội tụ từng ấy đặc điểm thì đúng là đáng chú ý. Hơn nữa…”

Negishi ngừng lời, như muốn làm bộ nghiêm trọng, anh ngưng một nhịp rồi nói tiếp. “Hình như cô ta còn mở bản đồ trên bàn.”

“Bản đồ?”

“Nhân viên phục vụ đã nói đó là bản đồ đường sá.”

“Nhưng bản đồ mà thủ phạm đã đem theo rõ ràng là bản đồ leo núi khu vực Yamanakako trộm được từ căn biệt thự kia.”

“Có lẽ cô ta đã mua tập bản đồ này ở đâu đó. Vì vậy chúng tôi đang điều tra ở các nhà sách khu vực ga Shibuya.”

Negishi gật đầu, trông có vẻ đầy tự tin.

Câu chuyện về người phụ nữ nước ngoài này có quá nhiều điểm đáng lưu tâm.

Nếu đó đúng là thủ phạm thì cô ta xem bản đồ vì mục đích gì. Khó mà nghĩ đến khả năng cô ta đang tìm đường tẩu thoát. Vậy thì sau khi giết Anjo cô ta vẫn còn muốn đến nơi khác nữa. Đó là đâu? Phải chăng là mục tiêu tiếp theo?

Trong lòng Shito thoáng một dự cảm không tốt.

Sau khi bàn bạc, họ thống nhất Negishi sẽ cùng đi đến Đại học Teito. Shito thấy như vậy cũng tốt vì anh sẽ đỡ tốn công báo cáo sau đó.

“Nhóm anh Shito cứ hỏi trước. Sau đó nếu còn thắc mắc gì khác thì tôi sẽ hỏi.”

Negishi nói vậy trong lúc ngồi ở khu vực chờ của phòng đào tạo. Nghĩa là vị thế giữa họ đã đổi ngược lại so với hôm qua khi đến nhà Anjo. Xét về địa phận quản lý thì Negishi nắm quyền chủ đạo cũng hợp lẽ nhưng có lẽ anh ta cố tình nhường lại vì nhóm Shito đã tốn công lên Tokyo.

“Các anh là cảnh sát đúng không?”

Cô gái mặc áo khoác trắng bắt chuyện với nhóm Shito. Shito trả lời đúng vậy.

“Xin lỗi đã để các anh đợi lâu. Mời các anh đi theo hướng này.”

Cô gái đưa tay hướng dẫn đường đi. Có vẻ cô ấy là trợ lý của Nakasai.

Phòng nghiên cứu của Nakasai nằm ở tầng hai cùng tòa nhà. Trong phòng có rất nhiều dụng cụ tập gym và nhiều loại máy đo lường. Nakasai tầm năm mươi tuổi. Ông có khuôn mặt cháy nắng, tương phản với mái tóc bạc.

Sau khi hai bên tự giới thiệu, họ cùng ngồi xuống bộ sofa đã cũ mèm.

“Em ra ngoài một chút giùm thầy nhé!”

Nakasai nói vậy với cô trợ lý khi cô đem cà phê đến. Cô gái trả lời “Vâng.” ngắn gọn rồi ra khỏi phòng.

“Việc điều tra có thuận lợi không?” Uống một ngụm cà phê xong, Nakasai hỏi.

“Khá gian nan. Cuối cùng chúng tôi mới biết một chút về ông Sendo.” Shito mau chóng đi thẳng vào vấn đề. “Nghe nói giáo sư có quen biết với ông ấy?”

“Đúng vậy. Có lẽ các vị cũng đã nghe qua chuyện tôi đã gặp ông ấy vào tháng Bảy vừa rồi.”

“Nghe nói ông ấy muốn nhờ giáo sư bồi dưỡng một du học sinh?”

“Đó là một cô gái người Canada đã đến nhà ông ấy từ tháng Sáu. Ông ấy nhờ tôi nhận cô gái ấy. Nói cách khác là đưa cô ấy vào câu lạc bộ điền kinh.”

Nghĩa là cô gái cao to đó chỉ mới đến Nhật vào tháng Sáu năm nay. Chuyện này có hơi nằm ngoài suy đoán của Shito. Vì theo kết quả điều tra đến thời điểm hiện tại thì có vẻ cô ấy khá quen với phong thổ và ngôn ngữ Nhật Bản.

“Giáo sư có nghe nói gì về quan hệ của cô gái đó và ông Sendo không?”

“Ông ấy giải thích với tôi rằng đó là con gái của người quen ở Canada nhưng chắc hẳn không chỉ là vậy. Có lẽ cô ấy là quả trứng vàng mà ông ấy đã khai quật được ở bên đó, Không những vậy, ông ấy gần như đã cải biến hoàn toàn cô ấy.”

“Cải biến?” Shito hỏi.

Nakasai chau mày, khẽ giơ tay phải lên. “Chuyện này để nói sau vì khá phức tạp.”

Dù thắc mắc đó là chuyện gì nhưng Shito quyết định tạm thời cứ nghe theo lời giáo sư.

“Vậy chúng ta sẽ bắt đầu câu chuyện từ đâu?”

“Để xem nào. Thôi thì tôi sẽ giải thích sơ lược về lý lịch của Sendo trước nhé.”

Nakasai hơi nhấc đầu gối, chỉnh lại tư thế ngồi.

“Tôi cũng không rõ chi tiết nhưng theo lời Sendo kể thì vốn dĩ ông ấy định tiếp quản bệnh viện của gia đình nên đã theo ngành Y. Nhưng sau đó ông ấy bắt đầu có hứng thú với cải biến thân thể hơn là trị liệu. Đặc biệt, ông ấy rất hứng thú với những loại thực nghiệm trên cơ thể người mà Đức Quốc xã từng tiến hành. Ông ấy đã đi châu Âu để phỏng vấn những người có liên quan và lấy được tài liệu ghi chép về những thực nghiệm đó.”

“Tại sao ông ấy lại hứng thú với những thực nghiệm đó?” Kanai hỏi.

“Đến giờ tôi vẫn không rõ. Nhưng nghe nói hồi còn nhỏ, ông ấy rất nhỏ con và ốm yếu. Vì vậy tôi nghĩ có khả năng mặc cảm thời thơ ấu đã ảnh hưởng đến suy nghĩ của ông ấy.”

“Có lẽ là vậy thật.” Shito đồng ý. Vì động cơ phạm tội của nhiều tội phạm cũng bắt đầu từ những cảm giác thua thiệt rất nhỏ.

“Thật ra những điều tôi biết về ông ấy chỉ có vậy thôi.” Nakasai nhìn các cảnh sát và nói. “Sau đó, không ai biết ông ấy đã làm gì, ở đâu. Ông ấy cũng không kể cho ai. Có lời đồn là ông ấy đã ở Belmeken.”

“Belmeken?” Shito và Kanai đồng thanh lên tiếng.

“Là một vùng hẻo lánh ở Bulgaria. Tại đó có phòng nghiên cứu khoa học thể thao cộng tác giữa Bulgaria và Đông Đức cũ.”

“Ông Sendo đã làm gì ở đó?”

“Dĩ nhiên khả năng cao là làm việc liên quan đến nghiên cứu cải biến cơ thể vận động viên thể thao, bắt đầu từ việc sử dụng doping. Có thể nói ông ấy đã đạt được kiến thức phong phú và kỹ thuật cao ở đó. Sau đấy, ông ấy đã trở lại Tây Đức một lần nữa. Nhưng những điều này chỉ là suy đoán dựa trên lời đồn.”

“Phòng nghiên cứu đó giờ vẫn còn hoạt động chứ?” Kanai hỏi.

“Không, nghe nói nó đã bị đóng cửa do ảnh hưởng của dân chủ hóa.”

“Theo giáo sư, ông Sendo đã ở đó đến khi nào?” Shito hỏi.

Nakasai hơi nghiêng đầu qua một bên. “Ông ấy đã rời khỏi phòng nghiên cứu đó ít nhất là mười mấy năm trước. Sau đó, ông ấy đã đi qua nhiều nước và làm công việc bác sĩ thể thao. Cũng có lúc ông ấy đi theo vận động viên nước ngoài về Nhật. Tôi quen ông ấy cũng từ dạo đó. Sau đấy, ông ấy đã sống ở Canada, chính xác là sống ở Montréal.”

Shito gật đầu. Địa chỉ ghi trên phong thư mà Sendo đã gửi cho Ogasawara Akira cũng đề địa danh đó.

“Ông ấy đã làm gì ở Canada?”

“Vấn đề ở chỗ đó.” Nakasai nín thở một nhịp rồi uống thêm một ngụm cà phê hòa tan. “Theo thông tin chúng tôi biết thì tại bang Québec của Canada cũng có một trung tâm nghiên cứu giống như ở Belmeken. Nhưng không phải là trung tâm nhà nước mà là trung tâm tư nhân. Trung tâm này cũng đã bị phá bỏ cách đây hai năm trước và nghe đâu Sendo đã làm việc ở đó. Nhưng đây cũng chỉ là tin đồn, giả dụ có là thật thì cũng không biết ông ấy đã nghiên cứu gì. Tuy nhiên, khi xảy ra vụ việc Ogasawara Akira tự sát thì tôi chắc chắn ông ấy đã nhúng tay vào doping.”

Shito thấy nội dung câu chuyện rất hợp lý.

“Sau khi trung tâm nghiên cứu ở Canada bị đập bỏ hai năm trước, ông ấy đã làm gì sau đó?”

“Nghe nói đã đi đi lại lại giữa Canada và Nhật Bản. Mục đích thì tôi không biết rõ nhưng có lẽ liên quan đến cô gái ông ấy dẫn đến lần trước.”

“Nghĩa là?”

“Có lẽ ông ấy đã muốn công bố quả trứng vàng mà mình tìm được bên đó tại Nhật. Có lời đồn rằng ông ấy tiếp nhận các máy móc đã được sử dụng tại trung tâm nghiên cứu nọ. Có lẽ hai năm qua là thời gian ông ấy chuẩn bị để đón cô gái đó đến Nhật.”

“Ra là vậy…”

Shito thấy các tình tiết ăn khớp với nhau. Sendo đã dành hai năm để xây dựng phòng luyện tập đằng sau ngôi biệt thự nọ.

“Cô gái đó là vận động viên điền kinh?” Negishi lần đầu lên tiếng.

Nakasai từ từ gật đầu. “Sendo tự hào rằng cho dù là chạy, nhảy, hay ném thì cô ấy đều có thể phát huy sức mạnh hơn người. Sendo nói muốn đưa cô ấy từ Nhật Bản ra thế giới. Vì vậy muốn nhờ tôi trông nom cô ấy ở câu lạc bộ điền kinh này. Vì cô ấy đã là người trưởng thành nên sẽ dính líu đến các vấn đề giấy phép lao động này nọ.”

“Giáo sư đã trả lời như thế nào?” Shito hỏi.

“Dĩ nhiên là tôi đã từ chối thẳng.” Nakasai quả quyết nói. “Lúc đó vẫn chưa xảy ra vụ việc của cậu Ogasawara nhưng cá nhân tôi thấy hoài nghi về ông ấy. Có lẽ cô gái ấy cũng là vận động viên được cải biến cơ thể bằng hormone sinh trưởng hay steroid gì đó. Vì vậy, khi tên ông ấy được nhắc đến sau vụ tự sát của Ogasawara, tôi thấy nhẹ nhõm vì đã không nhận cô gái đó vào đội.”

Nakasai nói bằng giọng mừng rỡ với lựa chọn đúng đắn của mình.

“Có ai biết rõ về phòng nghiên cứu ở Canada không?”

Shito hỏi, nhưng Nakasai nhăn mặt.

“Tôi nghĩ ở Nhật không ai biết về trung tâm nghiên cứu đó. Không, có lẽ đại đa số vận động viên và huấn luyện viên ở Canada cũng không biết. Thậm chí cả địa điểm cũng chỉ biết là nằm đâu đó ở bang Québec mà thôi.”

“Chưa ai từng đến đó sao?”

“Chưa ai cả. Ít nhất là trong số những người tôi biết.”

Nhưng Shito nghĩ chắc chắn Ogasawara đã từng đến đó. Và chắc chắn anh ta đã nhận doping từ Sendo tại đây.

Vấn đề là ngoài Ogasawara còn ai khác đã từng đến đó?

“Những điều tôi biết liên quan đến Sendo chỉ có bấy nhiêu. Sendo là người có nhiều vấn đề nhưng việc ông ấy có năng lực ưu tú cũng là sự thật. Vì vậy, khi biết ông ấy bị giết tôi cảm thấy đáng tiếc hơn là đáng buồn.” Nakasai nói như để kết thúc câu chuyện.

“Giáo sư có nghi ngờ ai là hung thủ giết chết ông Sendo không?”

“Không có.” Vị giáo sư tóc bạc lắc đầu.

Shito nhìn Negishi, tỏ ý hỏi anh ta còn có câu hỏi gì khác không. Negishi khẽ gật đầu rồi nhìn về phía Nakasai.

“Khi ông Sendo đến gặp thì giáo sư có xem hình hay vật gì liên quan đến du học sinh đó không?”

“Không. Sendo chỉ muốn tôi sớm gặp cô gái ấy. Ông ấy nói chỉ cần gặp mặt thì tôi sẽ có hứng thú. Có lẽ Sendo đã rất tự tin về tác phẩm của mình.”

Tác phẩm ư? Shito nghĩ mãi về từ đó. Nhưng có lẽ đúng là vậy.

“Giáo sư có nghe tên hay điều gì liên quan đến cô gái ấy không?”

“Không. Vì điều đó không cần thiết.”

“Ngoài giáo sư ra còn người nào khác nghe chuyện về cô gái ấy từ ông Sendo không?”

“Tôi nghĩ là không.” Trả lời xong, Nakasai hơi rướn người tới một chút. “Vậy đúng là cô gái đó ư? Người đã cướp súng của cảnh sát và gây án liên tục bằng khẩu súng đó ấy?”

Vị giáo sư cũng đã nhận ra.

“Vẫn chưa khẳng định được nhưng có khả năng là như vậy.” Shito trả lời.

Nakasai thở dài, mặt rầu rĩ. “Sendo đã để lại một nhân vật quá nguy hiểm.”

“Sau khi bị giáo sư từ chối, ông ấy đã có dự tính gì nhỉ?”

“Tôi cũng không rõ nhưng kiểu người như ông ấy có thể sẽ trực tiếp liên lạc với ban điền kinh.”

Từ câu chuyện của Nakasai, có thể đoán được Sendo đã dốc hết sức vào cô gái đó từ hai năm trước. Điều này cho thấy ông ấy muốn đưa cô gái ra mắt càng sớm càng tốt.

Shito cũng hỏi thử Nakasai về Anjo Takuma. Nhưng đúng như anh nghĩ, Nakasai có vẻ không biết về chuyện của giới cử tạ.

“Trong giới điền kinh Nhật Bản có ai bị nghi ngờ là dùng doping không?”

Nghe câu hỏi này, gương mặt điềm đạm của Nakasai đột nhiên biến sắc.

“Không!” Nakasai quả quyết. “Nếu làm chuyện đó thì sẽ bị phát hiện ngay thôi. Người trong giới điền kinh Nhật không ngờ nghệch như vậy.”

Shito tính nói “Cũng mong như vậy,” nhưng anh đã nén lại.

“Không chừng sẽ phải gửi người qua Canada.” Negishi nói lúc họ đang trên đường về phòng cảnh sát Seijo. “Vì tình hình hiện tại không cho phép chúng ta ngồi không chờ đến lúc làm rõ thân thế của hung thủ.”

“Không biết hành động kế tiếp của hung thủ là gì? Nếu như mục tiêu của cô ta chỉ là Anjo thôi thì tốt, nhưng…” Shito nói ra nỗi lo ngại đã giữ trong lòng bấy lâu.

“Tôi hiểu.” Negishi đáp.

Nỗi lo ngại của anh càng thêm lớn sau khi trở về Phòng cảnh sát Seijo. Khi thấy họ bước vào phòng họp, thanh tra Kotera vẫy tay.

“Negishi, tìm ra nhà sách mà cô gái cao to đó mua bản đồ rồi.”

“Thật sao? Đúng là ở Shibuya?”

“Là nhà sách ở trước ga. Nữ nhân viên còn nhớ. Sáng hôm qua khi thấy một khách nữ người nước ngoài tìm kiếm gì đó tại quầy bản đồ, cô ấy đã hỏi xem khách muốn tìm gì. Người này mặc áo gió đen, quần ngắn ôm sát đùi, đeo kính mát đậm màu. Chiều cao chắc chắn phải hơn một mét tám.”

Shito đứng bên cạnh nghe và ngẫm nghĩ, anh thấy các đặc điểm đều khớp.

“Nghe nói cô ta đã đưa cho nữ nhân viên xem một tờ ghi chú. Trên đó có ghi tên người và địa chỉ nên nữ nhân viên này đoán là cô ta muốn đi đến đó. Vì vậy đã giới thiệu một tập bản đồ dễ hiểu của Tokyo.”

“Nữ nhân viên có nhớ tên và địa chỉ ghi trên đó không?”

Kotera trề môi trước câu hỏi của Shito. “Cô ấy nói chỉ nhớ tất cả địa chỉ trên đó đều thuộc Tokyo chứ không nhớ rõ cụ thể là ở đâu. Theo ký ức mơ hồ còn lại thì có chữ Koenji trong số đó.”

“Koenji ư… Và nói như thế tức là không chỉ có một địa chỉ đúng không?” Negishi hỏi.

“Đúng vậy.” Kotera ngao ngán gật đầu. “Nghe nói có ba địa chỉ.”

“Ba ư…”

Shito bất giác lẩm bẩm. Nếu đó đúng là hung thủ thì số mục tiêu của cô ta đã vượt quá dự đoán của anh.

“Phương hướng điều tra là gì?” Negishi hỏi.

“Tạm thời đã có chỉ thị điều tra quanh Koenji và tăng cường tuần tra. Thêm vào đó là lên danh sách những người có liên quan đến thể thao sống tại Koenji.”

Kotera nhìn về phía Shito. Có lẽ vì đó là chỉ thị dựa trên thông tin của anh.

“Hiện tại đã có tên người nào trong danh sách chưa?”

“Tạm thời đã có mấy người.”

Kotera đưa cho Negishi tờ giấy để trên bàn.

“Đã liên lạc với họ chưa?”

“Vẫn chưa. Nhưng đã cử đội tuần tra đến canh gác quanh nhà họ. Vấn đề là không chắc nơi hung thủ đến tiếp theo sẽ là Koenji. Xác suất chỉ có một phần ba mà thôi.”

“Và điều này cũng chỉ đúng khi hung thủ chính là người đã mua bản đồ đó.”

Negishi chuyển danh sách cầm trên tay qua cho Shito. Trên đó có tên năm người nhưng ánh mắt Shito dừng lại đầu tiên ở dòng chữ cựu vận động viên cự ly ngắn . Nó khiến anh nhớ lại việc Nakasai khẳng định trong giới điền kinh không có ai làm chuyện bất chính.

Tên vận động viên đó là Niwa Junya.