CHƯƠNG 16
Cuối cùng cô gái cũng đi qua Shinjuku lúc hơn mười hai giờ trưa.
Đi bộ từ nhà ga về hướng Tây, cô chợt nhận ra các tòa nhà cao tầng hai bên đường đều được xây cao hơn một bậc. Nói cách khác, con đường cô đang đi thấp hơn mặt đất.
Phía bên trái, xuất hiện một tòa nhà cực lớn. Trông nó giống như một đồn lũy. Cô từng nghe nói ở đây có tòa thị chính nhưng không nghĩ nó lớn như vậy.
Góc bên phải cũng có một tòa nhà cao tầng. Tòa nhà này là khách sạn, có ghi chữ THE CENTURY HYATT . Cô quẹo phải ngay chỗ đó.
Cô gái đi về hướng Koenjikita. Là địa danh nằm trong địa chỉ nhà của Niwa.
Từ tối hôm qua đến sáng hôm nay, cô đã đợi Sakura suốt ở bãi đậu xe nhưng mãi không thấy Sakura xuất hiện. Vì vậy, sáng sớm nay cô đã rời khỏi đó. Vì đợi mãi đó cũng không hẳn là cách hay.
Cô gái dựa theo bản đồ, đi về hướng Bắc. Nguyên ngày hôm qua cô chỉ ăn mỗi bữa sáng nên giờ đói bụng khủng khiếp. Cô mua đồ ăn tại cửa hàng tiện lợi trên đường. Tìm thấy một công viên nhỏ, cô vào trong đó ăn.
Cứ như vậy, cô gái đi về hướng Bắc dọc theo con đường Meiji và đã đến được Shinjuku trong buổi sáng.
Đó là một khu đầy ắp người. Những dòng người trôi qua như nước lũ. Rồi lại một lượng người đông như vậy từ nơi khác kéo đến đây.
Tại quảng trường trước nhà ga có những nhóm thanh niên nam nữ nhảy múa. Xung quanh đó, cũng có người đứng lại xem nhưng hầu hết người ta đều làm lơ, cứ thế đi luôn. Cô gái dừng chân, nhìn những thanh niên này nhảy. Cô nhìn kiểu gì cũng thấy họ chỉ đang cựa quậy tay chân chứ chẳng ăn nhập gì với nhạc. Cử động của cả nhóm đều chậm hơn nhạc một chút. Một số cô gái trẻ vỗ tay theo nhịp nhảy của họ nhưng tiếng vỗ tay cũng chệch nhịp.
Mất khoảng một tiếng sau, cô gái mới đến được phía Tây nhà ga Shinjuku. Vì không những bị lạc đường mà cô còn đi nhầm vào đường hầm. Cô cứ đi lòng vòng rồi đến những nơi không liên quan tận ba lần liền.
Cuối cùng khi ra khỏi cửa Tây, cô gái vào quán cà phê, ăn trưa. Nam nhân viên nhìn cô chằm chằm với ánh mắt tò mò lộ liễu.
Chẳng bao lâu sau khi quẹo phải ở góc đường có khách sạn Century Hyatt, cô gái đã đến được tuyến đường Ome. Đi bộ trên con đường tấp nập xe qua lại cô cảm thấy ngột ngạt khó thở. Cô đi về hướng Tây dọc theo tuyến đường Ome.
Khoảng một tiếng sau, cô đã đến được Koenji. Nhưng từ đó tìm đường đến nhà Niwa cũng là cả một quá trình gian khổ. Có quá nhiều những con đường nhỏ không tên. Cuối cùng, lúc cô tìm đến được thì cũng đã gần ba giờ chiều.
Như mọi lần, cô gọi từ bốt điện thoại công cộng gần đó. Điện thoại đổ chuông nhiều lần nhưng không có ai bắt máy. Cô đoán chắc anh ta đã đi làm.
Khu chung cư này không được trang bị hệ thống an ninh như ở chỗ của Sakura. Cả bóng dáng người quản lý cũng không thấy đâu. Cô gái đường đường chính chính bước vào trong. Cô leo lên cầu thang. Theo số nhà thì phòng của Niwa ở tầng ba.
Cô tìm thấy ngay. Trên cửa phòng có dán số 302. Cô gái nghĩ xem có cách nào đột nhập vào trong không. Nhưng, đập vào mắt cô một tờ giấy nhỏ dán ngay cửa.
Trên đó có viết chữ. Cô gỡ nó ra,nhìn chằm chằm. Thông tin cô đọc được chỉ có như sau.
Tạm thời tôi ◯◯. ◯ có việc ◯ thì hãy ◯◯◯.
〒 192 140×◯◯ 8◯◯3 thành phố 8◯◯
◯◯◯◯◯◯◯◯◯◯◯◯◯◯◯◯◯◯
TEL 0426 (61) ××××
Niwa
Cô hầu như không đọc được chữ Hán nhưng cô biết 〒 là ký hiệu bưu điện, TEL là số điện thoại. Nói cách khác, cô nghĩ có lẽ tờ giấy này ghi địa chỉ liên lạc của Niwa. Nghĩa là anh ta hiện tại không sống ở đây.
Ra khỏi tòa chung cư, cô gái đi tìm một nơi có thể thong thả xem bản đồ. Nhưng xung quanh không có công viên, đến một băng ghế cũng không có. Cô đi ra khúc đường có nhiều xe qua lại, ngồi lên thanh chắn, đặt bản đồ lên đùi.
Cô giữ nguyên tư thế như vậy trong khoảng một tiếng. Nhưng cô vẫn không tìm ra được chữ giống với địa chỉ ghi trên tờ giấy trong bản đồ. Cô nghĩ có lẽ chỗ này xa hơn phạm vi của tờ bản đồ cô đang xem. Nãy giờ cô chỉ xem phần trung tâm Tokyo.
Gấp bản đồ lại, cô gái đứng nhìn ra đường. Đường vẫn đông xe qua lại, từ xe tải, xe con đến các loại xe khác.
Lúc đầu cô không biết được xe nào là taxi. Sau đó, cô nhận ra taxi là xe có gắn cái gì đó trên nóc. Khi những xe đó đến gần thì cô giơ tay lên. Nhưng xe nào cũng đã có người ngồi phía sau.
Cuối cùng một xe taxi màu vàng dừng lại. Khi cô bước lên xe, người tài xế đeo kính quay lại, nhăn mặt.
“Ủa, không phải là người Nhật. Cô có biết tiếng Nhật không?”
Cô gái gật đầu, đưa người tài xế xem miếng giấy gỡ ra từ cửa phòng Niwa.
Ông ta cầm lấy rồi nói. “À! Là Hachioji đúng không? OK! OK!”
Giọng người tài xế vui vẻ. Thế là cô gái đã biết nơi mình muốn đến tên là Hachioji.
Người tài xế đưa tay trái ra, đẩy xuống một vật gì trông như tấm bảng tròn, màu đỏ. Ở máy bên dưới có gắn cụm đồng hồ điện tử, số hiện ra trên đó. Cô gái không rõ đó là số chỉ cự ly hay chỉ giá tiền.
Nhưng dù sao thì xe cũng đã bắt đầu chạy.