CHƯƠNG 23
Bị lay mạnh nên anh choàng tỉnh. Nhưng mắt vẫn còn nhòe. Giọng nói “Trời ơi! Trời ơi!” vang lên bên gương mặt lờ đờ ngái ngủ của anh.
Mở to mắt, Yusuke thấy gương mặt căng thẳng của Sayoko hiện ra ngay trước mặt mình.
“Có chuyện gì vậy?” Yusuke hỏi.
“Anh Niwa…”
Sayoko chỉ nói được vậy rồi im bặt. Nét mặt cô cho thấy cô không muốn nói tiếp từ còn lại. Trong đầu Yusuke thoáng hiện một linh cảm. Một linh cảm không tốt. Anh bật dậy ngay lập tức.
“Junya bị làm sao?”
“Trên bản tin nói là… anh ấy bị… bị giết gần sân tập Hachioji.”
Yusuke bật dậy khỏi giường, mặc nguyên bộ đồ ngủ đi ra phòng khách, mở TV.
Anh nhìn đồng hồ. Bây giờ là chín giờ kém. TV đang phát tin tức dành cho các bà nội trợ.
Yusuke bấm đổi kênh liên tục. Không kênh nào còn đưa tin về vụ đó. Anh dừng lại tại một kênh rồi lấy tay chà mặt như để lấy lại bình tĩnh. Những lúc thế này TV lại chỉ toàn chiếu những tin tức yên bình.
Junya dã bị giết.
Dĩ nhiên, Yusuke biết chuyện gì đã xảy ra. Anh không cần phải xem tin tức. Con nhện Tarantula đã giết chết Takuma nay tiếp tục vươn dài thêm đôi tay của nó.
Nhưng trong đầu anh hiện lên dấu hỏi. Tại sao Junya lại bị giết một cách dễ dàng như thế? Junya không phải là người thiếu cảnh giác. Không, phải nói rằng Junya là người sợ bị con quái vật đó tấn công hơn bất kỳ ai. Vì vậy mà anh ta đã chuyển từ chung cư ở Koenji tới sống tại ký túc xá ở Hachioji.
“Anh ơi…”
Sayoko đến bên cạnh Yusuke, đặt tay mình lên tay anh. Có lẽ do bất an, ánh mắt cô đảo qua lại.
“Lấy giùm anh ly nước được không?” Yusuke nói.
Sayoko gật đầu, đứng lên. Ngay lúc đó, trên màn hình TV, dòng chữ Cựu tuyển thủ Olympic bị sát hại hiện lên phía dưới hình nữ phát thanh viên.
“ Khoảng mười giờ tối qua, gần ký túc xá Aobaso của đội điền kinh công ty Công nghiệp Hóa chất Katsura đã xảy ra một vụ án mạng. Nạn nhân là Niwa Junya, huấn luyện viên của đội. Người phát hiện ra là huấn luyện viên trưởng Ibuki cùng đội này. ”
Từng câu từng lời phát ra bằng giọng nói khô khốc của phát thanh viên cứ như siết chặt dạ dày của Yusuke. Khi nhìn thấy hình ảnh chiếc xe hơi bị những cây lao đâm vào, trong đầu anh thoáng hiện lên hình ảnh thi thể của chính mình.
Nữ phát thanh viên đưa tin vụ người trong băng nhóm gây rối bị giết sau đó. Đó là vụ giết người dùng súng, cùng một hung thủ với những vụ án trước và có khả năng cao hung thủ đã quay lại trung tâm thành phố. Tất cả đều là tin dữ.
Trên TV đã chuyển qua tin khác rồi mà Yusuke vẫn ngây người ra, không động đậy. Khi tỉnh trí lại, anh thấy Sayoko cầm chiếc ly đứng ngay bên cạnh mình. Trong ly có nước.
“Ca… cảm ơn em…”
Cổ họng anh khô khốc. Cầm lấy ly nước, anh uống một hơi cạn sạch. Nước rơi vào khí quản khiến anh ho sặc sụa. Sayoko đưa khăn lại. Anh cầm lấy, đặt lên miệng. Một lát sau, cơn sặc nước đã qua nhưng Yusuke vẫn để khăn lên mặt, ngồi yên bất động. Đầu anh trống trơn.
“Anh…” Sayoko gọi. “Anh có sao không?”
“Không sao…” Yusuke trả lời. “Kinh ngạc quá nên anh thấy hỗn loạn. Nhưng giờ thì bình tĩnh lại rồi.”
“Vậy sao… Anh nè,” Sayoko im lặng một lát rồi hỏi. “Hai hôm trước anh có đến chỗ anh Niwa đúng không? Có liên quan gì đến việc này không?”
Yusuke lấy khăn ra khỏi mặt, nhìn vợ mình. Cô cũng nhìn thẳng vào anh.
Cô đúng là một phụ nữ nhạy bén. Bình thường không bộc lộ ra nhưng có đôi lúc có lại bất ngờ cho thấy sự tinh ý của mình.
Nên làm gì đây? Yusuke lưỡng lự trong phút chốc. Anh nghĩ hay là thú nhận tất cả với vợ mình. Nhưng ý nghĩ đó bị dập tắt ngay lập tức. Nỗi khổ này, anh không thể nào chia sẻ với vợ được.
“Không!” Anh lắc đầu. “Không liên quan gì cả. Hôm đó anh chỉ tới xin lời khuyên về bài viết thôi.”
“Thật không?”
“Thật.”
“Nếu vậy thì không sao… Vậy là anh không biết gì về việc anh ấy bị giết hại đúng không?”
“Ừ. Vậy nên anh mới hoảng hồn. Anh không tin nổi. Anh hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra.”
“Vậy sao?” Sayoko khẽ gật đầu. Nhưng nỗi bất an trong mắt cô vẫn chưa tan.
“Anh ra ngoài một chút nhé.” Yusuke đứng dậy khỏi ghế.
“Anh đi đâu vậy?”
“Đi thu thập thông tin. Chuyện này có lẽ sẽ thành một chủ đề để viết lách.”
“Bữa sáng thì sao?”
“Anh không ăn đâu.”
Thay đồ trong phòng xong, Yusuke cầm lấy chìa khóa xe ra ngoài. Sayoko tiễn anh đến cửa, nhưng anh không thể nhìn thẳng vào mắt cô.
Anh ra khỏi nhà, ngồi vào xe nhưng cũng không biết nên đi đâu. Chỉ là anh không thể ngồi yên trong nhà nữa. Anh không tự tin sẽ bình tâm nổi khi cứ nghĩ đến việc con quái vật đó cũng sẽ tìm đến chỗ mình. Và anh sợ Sayoko đọc được sự hoảng loạn của mình. Nhưng cũng có thể cô đã cảm nhận được điều gì đó rồi.
Có một điểm khiến anh suy nghĩ.
Hung thủ – tức cô gái mà Sendo gọi là nhện Tarantula – đã tìm ra nơi ở hiện tại của Junya bằng cách nào. Dĩ nhiên cũng không phải là không có cách. Cô ta có thể đến Koenji, nhận thấy Junya không có ở đó thì gọi điện đến công ty hỏi. Khi đó cô ta sẽ biết được người của đội điền kinh đang ở Hachioji.
Nhưng một kẻ ngoại quốc sao có thể làm được như vậy? Theo lẽ thường, cô ta sẽ đến căn hộ ở Koenji ngồi túc trực cho đến khi Junya về.
Yusuke có lý do để lưu tâm đến điểm này.
Cho đến bây giờ anh vẫn luôn nghĩ có lẽ mình có lợi hơn những người còn lại trong nhóm. Giống như Junya đã nói, anh mới chuyển nhà gần đây nên ít có khả năng nhện Tarantula sẽ biết được địa chỉ. Junya cũng mong có cùng ưu thế này nên mới chuyển chỗ ở.
Nhưng đã làm đến vậy mà Junya vẫn bị giết một cách nhanh chóng. Yusuke không rõ diễn biến sự việc nhưng anh nhận ra địa chỉ thay đổi vẫn không giúp anh bớt lo lắng chút nào.
Hơn nữa, cả cách thức sát hại cũng thật khủng khiếp.
Trường hợp của Takuma cũng vậy, nữ hung thủ không chỉ đơn thuần sử dụng sức nhanh hơn người. Cô ta đã nhắm vào sơ hở của đối phương và tiếp cận bằng cách thức không lường trước được. Việc cô ta nhắm đến nữ vận động viên trước để bẫy Junya làm Yusuke cảm thấy kinh hãi. Anh liên tưởng nếu định xử anh thì người đầu tiên cô ta nhắm đến sẽ không ai khác ngoài Sayoko. Anh tuyệt đối không để điều ấy xảy ra.
Yusuke chạy xe vô định không mục đích. Thấy có bốt điện thoại công cộng, anh dừng xe lại bên đường, thử gọi điện đến nhà Shoko. Nhưng Shoko không có nhà, chỉ nghe thấy tiếng trả lời tự động trong hộp thư thoại. Anh lưỡng lự một chút nhưng cuối cùng đã cúp máy mà không để lại tin nhắn gì. Khi đó anh cảm thấy mình đang có tính toán thật đê tiện. Anh đã nghĩ nếu như Shoko bị giết thì cảnh sát đương nhiên sẽ đến nhà cô ấy để điều tra. Và anh sợ họ sẽ phát hiện ra mình nếu để lại tin nhắn thoại.
Sau khi ra khỏi bốt điện thoại công cộng, anh thấy gần đó có trung tâm mua sắm, nơi hẳn có bán các loại dụng cụ làm mộc tại nhà. Anh đưa xe vào bãi đậu xe ở đó, rồi đi vào trong.
Anh nhìn vào bảng hướng dẫn các gian hàng dán bên hông thang cuốn, tìm chữ Gian đồ dao kéo . Gian đó nằm ở tầng hai. Anh leo lên thang cuốn.
Cảm giác bất an kết lại thành khối trong lồng ngực anh. Anh chưa quyết định được mình nên làm gì. Nhưng anh ý thức được rằng lựa chọn của mình ít đến đáng thương. Và anh cũng lờ mờ tự biết mình sẽ có kết cục như thế nào. Bởi vậy, anh mới đang đi trên thang cuốn như thế này đây.
Gian đồ bán dao kéo nằm trong góc ở tầng hai. Đủ loại dao kéo được bày biện trong tủ kính.
Loại nào thì được nhỉ, Yusuke nghĩ.
Anh chưa từng vung dao bao giờ. Dĩ nhiên cũng chưa từng làm ai tổn thương. Vì vậy anh không biết phải lựa loại dao có hình dạng thế nào để đạt được mục đích đó.
“Quý khách đang tìm dao phải không?”
Một nam nhân viên bán hàng có nước da rám nắng tiến lại gần. Định thần lại, Yusuke thấy mình đang đứng ở góc bán dao dùng ngoài trời.
“Nếu quý khách tìm dao dùng khi cắm trại thì loại này đang rất được ưa chuộng.”
Nhân viên bán hàng đem đến một con dao gấp, lưỡi dao dài chừng mười centimet. Yusuke cầm thử, nó nhẹ hơn anh nghĩ. Anh liên tưởng đến cảnh tượng cầm con dao này đối đầu với ả quái vật và nhận ra nó hoàn toàn không thể giúp anh đánh gục kẻ địch khổng lồ đó.
“Ngoài loại này vẫn còn rất nhiều loại khác.” Cậu nhân viên nói. “Chẳng hạn như Camillus, Puma, Buck, Gerber…, hàng trong nước thì có A.G.Russell…”
“Có loại nào lớn hơn không?” Yusuke hỏi. “Dài hơn, lưỡi dao dày và cứng cáp hơn.”
“Quý khách vui lòng đợi một lát!”
Cậu nhân viên đi vào trong và đem ra một con dao dài và dày hơn gấp đôi so với con dao lúc này. Yusuke cầm thử thì thấy nó nặng hơn hẳn.
“Loại này rất bền. Có thể dùng cả đời.”
Yusuke liên tưởng đến cảnh anh dùng con dao này để đâm đối phương. Anh thắc mắc, liệu mình có thể làm nổi không. Nhưng không làm vậy thì mình sẽ bị giết.
“Tôi lấy con dao này.”
Anh gấp dao lại, trao cho nhân viên.