← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 34

Thấy chiếc xe thể thao màu đỏ đang phóng đến với một tốc độ cực nhanh, cô gái đoán chắc chắn là bọn họ. Chính là Hiura Yusuke và Sakura Shoko. Họ không chạy trốn mà rõ ràng muốn tông chết cô.

Khi ánh đèn đầu xe tiến đến trước mắt, cô gái tránh qua bên trái. Chiếc xe thể thao sau khi chạy ngang qua lại lăn bánh quay đầu, tiến lại lần nữa.

Cô gái thủ thế, canh thời điểm. Trong đầu cô hoàn toàn không có ý nghĩ bỏ chạy. Bỏ chạy thì không thể nào hạ gục được đối phương.

Chiếc xe đỏ lại phóng đến. Cô gái cong đầu gối, nín thở. Khi còn khoảng hai, ba mét cô dùng hết sức nhảy lên. Sau một thoáng, đôi giày patin cô mang đã trượt trên kính trước xe. Ngay sau đó, cô di chuyển từ kính trước xe lên nóc xe. Nhưng khi trượt xuống phần cửa sau xe, cô bị mất thăng bằng.

Dẫu vậy, cô gái vẫn không ngã. Cô nắm lấy cánh gió sau, thả chân đang mang giày patin xuống đất. Xe vẫn tiếp tục chạy. Cô bị xe kéo đi giống như đang trượt băng.

Có rút súng ra. Cô thấy bóng hai người ở phía đối diện cửa kính sau xe. Cô dùng tay trái nắm cánh gió sau, tay phải cầm súng.

“Cúi xuống! Nó đang cầm súng.”

Nhìn thấy bóng cô gái phản chiếu qua ánh đèn đỏ bên hông xe, Yusuke la lên. Nhưng Shoko chỉ nhìn về phía trước bằng con mắt đỏ ngầu. Cô vẫn đạp ga, bẻ bánh lái sang trái phải liên tục. Có lẽ cô muốn hất kẻ địch xuống.

“Cúi đầu xuống!”

Yusuke vươn tay ra, định ấn đầu Shoko xuống.

“Gắng chịu đi!”

Shoko la lên. Yusuke lập tức vươn cả hai tay tới. Ngay sau đó, Shoko đạp thắng gấp. Bánh xe rít lên, Yusuke cảm giác như toàn thân mình bị ném ra đằng trước. Dây an toàn siết chặt vai anh.

Vì sau lưng có tiếng va đập mạnh nên có vẻ cô gái đang bám vào cánh gió đã bị lệch tư thế.

Khi xe chưa dừng hẳn, Shoko sang số về phía sau.

“Tao sẽ nghiền nát mày!”

Shoko lẩm bẩm, đôi môi đỏ méo xệch. Cô đạp côn rồi nhấn ga. Người cô như muốn bay ra khỏi ghế. Chiếc xe bắt đầu lùi về sau bằng một tốc độ kinh hồn.

Yusuke co người lại, chuẩn bị tư thế hứng chịu một chấn động mạnh. Shoko đang cố gắng tông xe vào đâu đó để chèn chết kẻ địch.

Một tiếng động mạnh vang lên, chiếc xe đã va đập vào đâu đó. Yusuke bị đẩy về phía sau ghế, anh cảm giác như ngừng thở.

Anh quay người lại sợ hãi nhìn về phía sau. Phần sau xe đã tông vào hàng rào kẽm của công viên. Không thấy bóng dáng cô gái kia đâu cả.

Khi anh định nói “Không thấy nó đâu!” thì phía trên đầu vang lên một tiếng động thật lớn. Yusuke rùng mình nhìn về phía trước. Đôi chân mang giày patin đã bay ngang qua cửa kính trước xe.

Cô gái nhảy xuống xe. Sau khi trượt theo đà khoảng hơn mười mét thì quay vòng người lại. Và lần này cô ta lao đến Yusuke và Shoko bằng một tốc độ nhanh kinh hoàng.

Động cơ xe im bặt. Shoko vội vã xoay chìa khóa. Nhưng trước lúc máy nổ thì cô gái kia đã đến phía bên trái xe, định mở cửa. Sau khi biết cửa xe bị khóa, cô ta cầm súng định bắn xuyên qua cửa.

Ngay giây phút ấy, Yusuke lần đầu tận mắt nhìn rõ hình dáng cô gái đang muốn giết anh. Đúng như lời một số người đã chứng kiến nói, cô ta có một cơ thể cực kỳ hoàn mỹ. Yusuke nghĩ đây có lẽ là kiệt tác để đời của Sendo Korenori. Cô ta có gương mặt có thể nói là xinh đẹp, và vẫn còn vương lại nét trẻ con. Gương mặt ấy trông lệch lạc hẳn với cơ thể cơ bắp cuồn cuộn, càng khiến anh cảm giác cô ta đúng là một tác phẩm nhân tạo.

“Chạy đi, Shoko!”

Sau một thoáng chìm vào suy nghĩ, Yusuke la lên.

Sau đó anh mở khóa cửa, tông mạnh cửa để hất văng kẻ địch. Cô gái bất ngờ, nhảy lùi về sau.

Ngay sau đó, động cơ GTO nổ máy. Cô gái khựng lại trong giây lát, có vẻ đang cân nhắc xem nên hạ gục Yusuke hay đuổi theo chiếc xe thể thao màu đỏ, nhưng có vẻ cô ta đã quyết định xử người ngồi trong xe trước nên ngay trước lúc chiếc xe phóng đi, cô ta đã nắm lấy cánh cửa xe đang mở hờ.

Động cơ GTO rú lên, lao đi. Cô gái nắm chặt cánh cửa xe bên hông, trượt theo trên đôi patin.

Trong súng chỉ còn một viên đạn nhưng đối phương có tới hai người khiến hành động của cô gái bị hạn chế. Cô không tự tin sẽ bắn trúng. Muốn bắn thì cần phải chặn đối phương lại trước. Vừa bám lấy chiếc xe đang chạy, vừa nhắm vào chỗ hiểm của đối phương qua kính là điều không thể.

Người phụ nữ đang lái xe chắc chắn là Sakura Shoko. Cô ta chạy xe vòng vèo, quẹo trái phải liên tục để hất văng cô gái đang bám lấy cửa xe. Cô gái vừa cố giữ thăng bằng trong khi hai chân đang trượt cho kịp tốc độ xe, vừa cố gắng trườn nửa thân bên phải lên.

Sakura thét lên. Cô ta vừa giữ tay lái, vừa xoay người, với lấy cây gậy kim loại để đằng sau xe. Nhưng trong chiếc xe chật chội này thì cây gậy đó không phù hợp dùng làm vũ khí.

Sakura thắng gấp. Cô gái đang uốn nửa thân người vào trong xe bị hất văng về trước theo quán tính. Cô bị đập mạnh vào khung và kính trước xe. Sau đó, cô rơi xuống bên ngoài xe.

Nắm lấy cửa xe, đứng dậy, cô nhìn theo hành tung của con mồi. Sakura đã ra khỏi xe, chạy về hướng con đê của sông.

Cô gái mang đôi giày patin, đuổi theo đối phương. Giữa đường có cầu thang nhưng cô không ngại ngần leo lên. Tiếng bánh xe của đôi giày đập xuống cốp cốp.

Sau khi chạy một đoạn dọc theo con đê, Sakura đi xuống bờ sông. Dĩ nhiên, đường bờ sông không được rải nhựa mà mọc toàn cỏ dại. Những tảng đá lớn nằm lăn lóc, những cây thông đang vươn cao.

Dẫu vậy, cô gái vẫn không ngần ngại trượt trên đường đó bằng giày patin. Sakura chạy phía trước, quay đầu lại, vẻ mặt thảng thốt.

“Đừng lại đây!”

Sakura la lên, tiếp tục chạy về phía sông. Càng tiến về ven sông thì đường lại càng nhiều đá nhỏ, hầu như đã thành đường lát sỏi. Cô gái nhanh chóng cởi bỏ đôi giày patin, chạy chân không, đuổi theo Sakura.

Sakura bắt đầu leo lên một tảng đá lớn. Tại chỗ này có rất nhiều tảng đá nằm lăn lóc.

Cô gái vượt qua các tảng đá một cách dễ dàng. Cô nhảy từ tảng đá này qua tảng đá khác bằng đôi chân dài, rồi chạy lên phía trước để chặn đầu Sakura. Không còn cách nào khác, Sakura phải chạy về phía sông. Khi đã hết đường chạy, Sakura quay lại van xin.

“Làm ơn, tha mạng cho tôi! Đừng giết tôi!”

Nhưng giọng nói ấy không lay động cô gái mảy may. Vào đêm đó, sau khi Sendo bị giết, cô chỉ nghĩ đến chuyện báo thù.

Cô gái từ từ giơ súng lên, đặt ngón tay lên cò.

Một âm thanh vang lên.

“Là tiếng súng!” Yusuke nghĩ. Lúc ấy anh đang lẩn quẩn quanh chiếc xe GTO mà mình đã đổ nhào ra khi nãy.

Anh không rõ âm thanh phát ra từ hướng nào. Nhưng theo trực giác, anh nghĩ đó là từ hướng sông.

Yusuke leo qua đê, đi xuống bờ sông. Ánh đèn thưa thớt, đám cỏ dại mọc dày rạp xuống theo gió nên việc tìm kiếm bóng người trở nên cực kỳ khó khăn. Yusuke khom người, bước đi một cách thận trọng.

Khi mắt quen dần với bóng tối thì anh bắt đầu nhìn thấy mặt đường rõ hơn. Ngay sau đó, anh phát hiện ra những dấu chân mới đi qua còn lưu lại.

Là dấu giày patin, anh nhận ra.

Đi theo dấu vết đó, anh thấy con đường dưới chân mình đổi thành đường đá sỏi. Ngay tại đó có đôi giày patin bị bỏ lại.

Yusuke vừa nhìn trái phải trước sau vừa đi tiếp. Phía trước có vài tảng đá. Anh không thể ngờ Shoko đã leo lên những tảng đá này để chạy trốn. Cho dù cô ấy có là cựu vận động viên môn thể dục dụng cụ, cơ thể nhanh nhẹn đến mấy đi nữa thì cũng không thể nào đọ lại với đứa con gái khổng lồ đó. Shoko hẳn phải biết nếu làm vậy thì sẽ bị kẻ địch đuổi kịp ngay.

Yusuke đổi hướng, quay lại. Khi đó anh nghe thấy tiếng động ngay bên cạnh.

Anh nín thở, thủ thế. Từ sau tảng đá, một bóng đen xuất hiện.

“Là em!” Bóng người lên tiếng.

Đó là Shoko.