CHƯƠNG 33
Không giờ bốn mươi tám phút sáng.
Đến cạnh sông Tamagawa, Yusuke bước xuống xe. Đi theo con đường mờ tối không có đèn, anh đến chỗ công viên được chăng dây thép xung quanh.
Đây chính là nơi Shoko đã chỉ định.
Yusuke vào trong, bước dọc theo con đường dành cho người đi bộ.
Công viên này cũng không lớn lắm. Trong công viên có một cái hồ nhỏ, một đài phun nước và một bãi cỏ bao xung quanh đó. Phía bên ngoài có các bồn hoa.
Đang là ban đêm nên đài phun nước ngừng hoạt động. Yusuke ngồi xuống bên bờ hồ, nhìn xung quanh. Không một bóng người qua lại. Chỗ này không kín đáo, không hợp với những đôi nam nữ trẻ. Hơn nữa, giờ này cũng đã quá trễ.
Tiếng động cơ xe vang lên từ đâu đó. Tiếng xe tiến lại gần anh rồi dừng hẳn. Yusuke nhìn về phía có âm thanh.
Ai đó đang lại gần. Anh nhét tay vào túi áo khoác, nắm chặt con dao. Đồng thời núp mình sau ghế đá.
Nhưng sau khi nhìn thấy người xuất hiện có dáng hình nhỏ nhắn, anh thở phào rồi bước ra ngoài. Sau đó, đến phiên đối phương hoảng sợ. Anh nghe thấy tiếng hít thở thật sâu.
“Anh đừng dọa em. Em cứ tưởng là con nhỏ đó.” Shoko để tay lên ngực.
“Em đi xe đến hả?”
“Ừ. Cô ta đến chỗ anh tức là chung cư nhà em an toàn. Vì vậy, em đã về nhà lấy xe.”
“Ra là vậy.”
Yusuke nhìn món đồ Shoko cầm trên tay. Đó là một cây gậy bằng kim loại.
“Em từng tham gia chương trình thi đấu bóng chày trên TV, nên đã nhận một cây để luyện tập.” Shoko nói khi nhận ra ánh nhìn của Yusuke.
“Hừm…”
Yusuke cảm thấy ái ngại thay cho Shoko khi thấy cô định chiến đấu bằng vũ khí thô sơ thế này.
“Anh có việc muốn nói. Mình đến chỗ xe của em được không?”
“Ngay bây giờ ư?”
“Đúng vậy!” Yusuke trả lời. “Anh muốn nói trước khi cô ta đến.”
Shoko suy nghĩ gì đó nhưng gật đầu đồng ý. “Ừ. Có lẽ cô ta cũng còn lâu mới đến.”
Yusuke đi theo Shoko, họ đến chỗ một chiếc xe màu đỏ đậu bên cạnh công viên. Là xe coupe, chỉ có hai chỗ.
“Anh có đề xuất này.” Sau khi lên xe, Yusuke nói. “Anh muốn ngừng chuyện này lại rồi báo với cảnh sát.”
Shoko chau mày. “Tại sao tự nhiên anh lại nói vậy?”
“Anh nghĩ chuyện này tốt cho chúng ta. Dù sao cả anh và em đều không thể giết người được. Giả sử có làm được đi nữa thì cũng không thể qua mắt cảnh sát. Cuối cùng chỉ là tội chồng tội.”
“Anh đừng bắt em phải nói đi nói lại nữa! Bây giờ mà để cảnh sát phát hiện thì ta sẽ mất tất cả.”
“Làm lại từ đầu là được mà.”
“Làm lại từ đầu ư?” Shoko lắc đầu. “Anh chẳng hiểu gì cả. Đất nước này không phải là nơi người ta có thể làm lại từ đầu. Đặc biệt là những người làm công việc như em. Biến mất rồi thì sẽ bị quên lãng. Sau này sẽ không còn lại gì cả.”
Nói rồi, Shoko nhìn thẳng vào mắt Yusuke. “Anh cũng vậy thôi. Sẽ mất tất cả đó. Vậy cũng được ư? Vợ anh sẽ ra sao?”
“Anh sẽ…” Yusuke thở dài. “Anh sẽ chia tay với cô ấy.”
“Đúng là…” Shoko nhìn chằm chằm vào mặt Yusuke rồi lại lắc đầu. “Anh lúc nào cũng quá tốt. Chẳng thay đổi chút nào.”
Yusuke không nói được gì.
Đó là chuyện hồi họ còn là vận động viên. Nói đúng hơn là thời còn sử dụng doping. Tình bạn đã chuyển thành tình cảm nam nữ lúc nào không hay. Anh đã tin đó là tình yêu. Thậm chí đã nghĩ đến việc kết hôn.
Nhưng đó không phải là tình yêu thật sự. Đó chẳng qua là ý thức liên đới của những người đồng phạm đã gây ra ảo giác cho hai người. Bằng chứng là sau khi bỏ doping, rút ra khỏi cuộc sống vận động viên thì tình cảm giữa hai người cũng mau chóng nguội lạnh.
“Việc con bé đó đến nhà cũ ở Kichijoji sẽ khiến cảnh sát chú ý đến anh. Nên có trốn tránh nữa cũng vô ích.”
“Ừ. Nếu vậy, một mình anh đi gặp cảnh sát là được. Em không đi! Em sẽ chiến đấu với cô ta!”
Shoko rời mắt khỏi Yusuke, nhìn thẳng về phía trước. Cô nói vậy vì biết rõ với tính cách của Yusuke, anh sẽ không thể nào bỏ chạy một mình. Và dù Yusuke hiểu suy nghĩ đó của Shoko, anh cũng không thể bỏ mặc cô.
“Dừng lại đi! Em sẽ bị giết đó!”
“Nếu phải vào tù thì thà chết còn sướng hơn!”
“Khởi động xe đi! Hai chúng ta cùng đi thôi!”
“Để em yên!”
Shoko lườm, Yusuke cũng nhìn lại. Hai người nhìn nhau trong khoảng vài giây.
Ánh mắt hai người thay đổi khi nghe thấy tiếng động lạ từ đâu đó. Tiếng rạt rạt mà Yusuke thấy quen quen.
“Đó là…”
Yusuke nín thở.
“Là tiếng giày patin.”
Shoko rướn người ra phía cửa kính đằng trước, mở to mắt. Yusuke cắn chặt răng. Nhắc đến giày patin, anh nhớ ra cách đây không lâu có mua một đôi. Nó vẫn còn mới và anh đã để nó bên cạnh kệ giày trong nhà.
Cách đó khoảng vài chục mét, một cái bóng to lớn màu đen xuất hiện. Cái bóng lớn ngoài sức tưởng tượng nên phải mất một lúc Yusuke và Shoko mới định hình được đó là bóng người.
“Là cô ta!”
“Chạy thôi!”
Yusuke thét lên. Shoko khởi động xe. Cùng lúc đó, cái bóng khổng lồ mang đôi giày patin đứng lại, thăm dò tình hình.
“Chạy lách qua người nó thôi!”
Yusuke la lên, nhưng Shoko đang cầm lái từ từ lắc đầu.
“Không, em không chạy!”
Nói rồi, cô lên số, rồ máy.
“Ngừng lại đi, Shoko!”
“Bám chặt vào!”
Cô phóng xe. Yusuke cảm thấy lưng bị ép vào ghế, anh nhìn bóng người khổng lồ xông đến.