← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 38

Cảnh sát không ngừng lục soát nhà của vợ chồng Sayoko để tìm kiếm manh mối cho biết người còn lại cuối cùng trong nhóm của Yusuke là ai.

Sayoko nằm vùi trong phòng ngủ mờ tối. Cô nghe giọng nói của những người đàn ông lọt từ ngoài vào như thể họ đang nói về chuyện xảy ra ở một thế giới khác. “Đằng đó sao rồi? Tìm lại lần nữa đi! Khốn! Chắc chắn sẽ tìm ra gì đó!”

Cô nằm trên giường, kéo gối lại gần. Khi nhận ra đó là gối của Yusuke, cô cảm thấy như có một khối lớn nghẹn trong ngực mình. Từ sáng đến giờ, cảm giác này đã lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần kể từ lúc cô nhận được tin từ cảnh sát về cái chết của Yusuke.

Đến giờ, cô vẫn chưa thể tin được đó là hiện thực. Hai, ba ngày trước, có nằm mơ cô cũng không thể ngờ hiện thực tàn khốc này lại xảy đến với mình. Cô đã tin rằng một tương lai tươi sáng, một cuộc sống ổn định đang mở ra trước mắt cô và chồng mình.

Giờ thì người chồng đó đã chết rồi, mà còn là bị giết.

Hôm qua, khi nghe anh nói ra sự thật, cô đã chuẩn bị tinh thần phải sống xa anh một thời gian. Cô đã từ chối trước lời đề nghị ly hôn của anh nhưng sau khi anh đi khỏi đó, cô lại nghĩ có thể làm như vậy sẽ tốt hơn cho đứa bé sắp được sinh ra. Cô cũng đã hình dung về một cuộc sống thiếu thốn trong tương lai nếu anh làm nghề viết lách tự do.

Nhưng điều này, điều kia chỉ xảy ra khi anh ấy vẫn còn sống. Giờ anh ấy đã chết. Sayoko không còn bất cứ sự lựa chọn nào nữa.

Sayoko nghe tiếng gõ cửa.

“Mời vào!” Cô trả lời.

Một cảnh sát lớn tuổi nhìn vào.

“Phiền cô cho chúng tôi kiểm tra phòng này một lát được không?”

“À… vâng… xin mời!”

Sayoko lau nước mắt, bước xuống giường.

Đây là phòng ngủ nên các cảnh sát cũng cẩn thận. Họ xin phép cô rồi mới mở ngăn kéo, tủ đồ ra. Nhưng rốt cuộc, họ cũng không tìm được manh mối gì ở đây.

“Lúc nãy, chúng tôi có nhận được thông tin từ tổng bộ. Thông tin cho biết, người còn lại có khả năng cao là phụ nữ.” Viên cảnh sát lớn tuổi nói với Sayoko. “Cô có nhớ người phụ nữ nào là người quen của chồng mình không? Không cần phải là người trong giới thể thao cũng được.”

“Không, tôi không biết ai cả.”

Sayoko lặp đi lặp lại câu trả lời này từ sáng đến giờ.

“Vậy à?”

Giọng điệu của viên cảnh sát không có vẻ gì tiếc nuối lắm. Có lẽ ông ta thuộc thế hệ mà vợ không biết chuyện gì liên quan đến chồng cũng là điều bình thường.

Các cảnh sát đã bỏ về sau khi lục soát hết mọi ngóc ngách mà vẫn không tìm thấy manh mối gì. Có vẻ họ đã cố dọn dẹp lại trước khi rời đi nhưng Sayoko thấy sự dọn dẹp ấy giống như gượng ép đặt các mảnh ghép vào các vị trí không khớp trong trò chơi xếp hình. Mọi đồ đạc trong nhà này đều được sắp xếp theo quy định mà cô đã đặt ra.

Nhưng giờ thì sao cũng được. Nơi này đã không còn là tổ ấm của vợ chồng cô nữa rồi.

Cô trở về phòng, ngồi trước bàn trang điểm, trang điểm thật kỹ. Làm tóc xong, cô mặc bộ đầm cuối cùng mà Yusuke đã mua cho. Đó là bộ đầm bầu, có thể điều chỉnh bề ngang cho phù hợp với vòng bụng. Cô vẫn chưa tính mặc nó nhưng hôm nay là ngày đặc biệt.

Sau đó, Sayoko đi vào bếp, cầm lấy cuốn sổ đặt cạnh lò vi sóng. Trong đó có ghi các công thức nấu ăn mà cô tự hào. Hơn phân nửa trong đó là những món Yusuke thích.

Nhưng giờ, thứ mà cô cần không phải là món giò thủ đặc biệt mà là trang cuối cùng của cuốn sổ. Cảnh sát đã không hề để tâm đến cuốn sổ này.

Cô xé trang cuối, đến chỗ đặt điện thoại. Trong trang này có ghi chú:

Kitashinagawa, quận Shinagawa XXXX

Sakura Shoko 03 3XXX XXXX

Sayoko hít thở thật sâu hai lần. Rồi cô nhấc điện thoại lên, nhấn số. Cô cầu cho người đó có nhà. Nếu không thì có không biết mình có đủ dũng khí để gọi lần thứ hai không.

Tiếng chuông điện thoại đổ liên tục. Khi chuông đã đổ năm tiếng thì cô bắt đầu muốn bỏ cuộc. Nghe hết tiếng thứ sáu, cô bỏ điện thoại ra khỏi tai. Nhưng tiếng chuông thứ bảy đang đổ giữa chừng đột nhiên ngừng lại, có người nhấc máy.

“Alo.”

Đối phương lên tiếng, giọng hơi cao về cuối câu. Giọng nói đó chính xác là của Sakura Shoko.

“Cho tôi hỏi… Cô Sakura Shoko phải không?”

Đối phương im lặng một lát. Sau đó có tiếng trả lời bằng giọng trầm. “Đúng vậy”, ngữ điệu nghe như thắc mắc.

“Tôi là vợ của Hiura Yusuke.”

Đối phương lại im lặng trước lời nói của Sayoko. Sayoko cũng hiểu đối phương đang ngạc nhiên. Đồng thời cô ta bắt đầu tỏ ý thù địch.

“Hiura…? Là Hiura nào?”

“Cô đừng giả bộ nữa! Tôi biết rõ cô đã ở cùng chồng tôi tối hôm qua. Nhưng tôi vẫn chưa kể với cảnh sát. Vì tôi muốn nói chuyện riêng với cô. Nhưng nếu cô cứ vờ vịt thì tôi sẽ liên lạc với cảnh sát.”

Sayoko đã cố bình tĩnh nhưng không kiềm chế được.

Sakura Shoko cũng có vẻ hậm hực.

“Tôi không hiểu cô muốn nói gì.” Shoko chậm rãi nói. “Nếu cô muốn gặp thì cũng không thành vấn đề. Tối nay được không?”

“Vậy thì tối nay gặp. Tôi thì mấy giờ cũng được.”

“Vậy ư. Vậy thì… khoảng chín giờ.”

“Chín giờ ư? Được. Gặp ở đâu?”

“Nếu cô biết số điện thoại này thì chắc cũng biết địa chỉ nhà tôi đúng không?”

“Đúng vậy.”

“Vậy mời cô đến nhà tôi. Đến nơi, cô hãy gọi lên phòng tại khu vực kiểm tra an ninh.”

“Tôi biết rồi. Vậy hẹn cô lúc chín giờ.”

“Tôi sẽ đợi cô đến.”

Trong tai Sayoko lưu lại một giọng nói có vẻ gì đó phấn khởi của Sakura Shoko.