← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 39

Cúp máy xong, Shoko bất giác nhếch môi.

Cô không ngờ người phụ nữ đó lại gọi điện đến nhà mình. Shoko nghĩ Sayoko hoàn toàn không biết gì về quan hệ giữa cô và Yusuke. Nhưng có lẽ nhân dịp gì đó, Yusuke đã lỡ miệng nói ra. Cái tính thương người, vụng về chính là khuyết điểm của anh ấy.

Việc Sayoko liên lạc muốn gặp trước khi báo cảnh sát là may mắn đối với Shoko. Nếu Sayoko báo ngay với cảnh sát thì Shoko sẽ hết đường thoát.

Chỉ còn cách giết nó thôi. Shoko quyết định như thể đó là một điều vô cùng tự nhiên. Cô nghĩ để Sayoko sống chẳng có điều gì tốt cả.

Nhưng giết bằng cách nào đây? Shoko bắt đầu hình dung ra cảnh sau khi để Sayoko vào nhà. Cô không có thuốc độc cũng không còn súng trong tay. Hơn nữa, bắn trong nhà thì người xung quanh sẽ làm ầm lên.

Cô nghĩ đến việc để Sayoko ngồi xuống ghế, đợi lúc cô ta không đề phòng thì bóp cổ từ đằng sau, nhưng cô nhớ lại đã từng nghe nói người bị bóp cổ chết thường tiểu tiện ra một cách không kiểm soát nên bỏ qua cách đó. Cô không muốn làm bẩn nhà. Như vậy thì dùng dao đâm cũng không tốt, nhưng cô từng nghe nói nếu sau khi đâm mà không rút dao ra ngay thì máu không tuôn ra nhiều lắm.

Shoko khẽ vung tay thử. Cô mở ngăn kéo bàn trang điểm ra. Trong đó có một con dao gấp. Chiều dài dao gần hai mươi centimet.

Sau khi đợi Yusuke chết hẳn, cô đã lấy dao ra khỏi túi anh.

Cô đã nghĩ muốn giữ một vật kỷ niệm từ người đàn ông mà mình từng yêu thương. Nhưng giờ cô đã nhận ra là còn một lý do khác lớn hơn. Đó là vì vật này là con dao, là dụng cụ chiến đấu. Vào thời điểm đó, bản năng Shoko mách bảo rằng cuộc chiến vẫn chưa kết thúc.

Cô quyết định sẽ sử dụng nó. Cô nghĩ nếu bị giết bằng con dao của Yusuke thì người đàn bà đó cũng sẽ mãn nguyện thôi.

Tạm cất dao đi, cô bắt đầu trang điểm. Gặp Hiura Sayoko thì cô cần phải trang điểm kỹ càng hơn bao giờ hết. Cô nghĩ dù sao thì Sayoko cũng sẽ trát phấn đầy mặt thôi. Chắc cô ta sẽ cố chứng tỏ mình rất đẹp. Vì vậy mà cô ta đã có được Yusuke. Đừng đùa nữa, Shoko nghĩ. Còn lâu mình mới để hạng đàn bà tầm thường đó nghĩ như vậy. Người đã tắm trong ánh hào quang của giới thể thao từ xưa đến giờ như mình làm sao có thể thua một ả đàn bà xoàng xĩnh như vậy chứ.

Sau khi dành hơn một tiếng để trang điểm, Shoko mở toang cửa tủ có bề rộng bằng cả bức tường và suy nghĩ xem sẽ mặc đồ gì tối nay. Sau khi chọn xong đồ, cô lại dành thời gian chọn tiếp nữ trang. Rốt cuộc, sau khi chuẩn bị xong thì cũng đã gần đến giờ hẹn.

Shoko đứng trước gương, kiểm tra tỉ mỉ xem có thiếu sót gì không. Cô nghĩ không thể để người đàn bà đó thấy mình có bất cứ khiếm khuyết gì.

Sau khi kiểm tra xong, cô lại rút dao ra, bật lưỡi dao lên. Nhìn lưỡi dao sáng lóe, cô như bị hút mất hồn. Cô hình dung mình đâm con dao này vào lồng ngực người đàn bà đó. Một cảm giác không phải sợ hãi mà là khoái cảm bao trùm lấy người cô.

Ngay sau đó, cánh tay đang cầm dao của cô run lên bần bật. Cô cố ngừng cơn run rẩy nhưng không thể. Cô cong môi lẩm bẩm. “Tại sao lại đến vào những lúc như này chứ!”

Shoko đi đến bồn rửa mặt, mở ngăn kéo kệ cuối cùng, rút ra từ đó ống tiêm dùng một lần và một vật nhỏ gói bằng giấy bạc. Trong tờ giấy bạc là một nhúm chất bột bằng khoảng đầu cây lấy ráy tai. Cô hòa tan số bột này vào khoảng 0,5cc nước khoáng để gần đó. Cô tiêm vào khớp vai trái. Lý do cô không tiêm vào mặt trong của khuỷu tay dĩ nhiên là vì muốn tránh mắt người xung quanh.

Thuốc có hiệu quả ngay lập tức. Shoko cố tình tiêm thuốc từ từ như để tận hưởng khoái cảm đang lan khắp thân mình. Cô thấy đầu óc trở nên sảng khoái, thần kinh có được sự tập trung cao độ.

Đây là loại thuốc được đặc chế riêng cho Shoko. Chuyện xảy ra từ nhiều năm trước. Hồi đó, nó là thứ giúp cô tăng khả năng thi đấu. Hiện tại cô dùng nó để hòa nhập với cuộc sống mới. Sau khi giải nghệ, Shoko vẫn giữ liên lạc với Sendo và nhận thuốc ông ta đặc chế riêng cho cô. Nhưng cô nghĩ đã đến lúc phải cố thoát khỏi sự lệ thuộc vào thuốc. Vì Sendo không còn sống trên đời này nữa. Cô cũng đã chuẩn bị tinh thần đó khi giết ông ta.

Rốt cuộc những liều thuốc đó có ý nghĩa gì chứ? Vừa nhìn xuống cảnh đêm Tokyo từ phòng khách, cô vừa suy nghĩ. Đúng là chúng đã giúp cô thực hiện ước mơ, đã đem lại vinh quang và đưa cô đến với thế giới hào hoa. Dĩ nhiên cô cũng mất mát không ít thứ. Nhưng sự việc nào cũng có hai mặt. Để thực hiện ước mơ đương nhiên phải hy sinh ít nhiều. Cô nghĩ vậy nên không hối tiếc gì về việc sử dụng thuốc.

Ngược lại, người cảm thấy hối hận nhiều là mẹ cô. Chính bà đã làm cho cô trở nên như vậy. Sau khi biết việc cô vẫn sử dụng thuốc sau khi ngừng thi đấu, mẹ cô mới nhận ra mình đã mắc phải một sai lầm không thể nào cứu vãn được nữa. Sau nhiều trăn trở, bà lao ra trước xe tải vào một ngày mưa gió và để lại di thư trong phòng Shoko, khuyên cô đừng dùng thuốc nữa.

Khi đó, Shoko đã nghĩ, mẹ có làm gì sai đâu! Nhờ mẹ mà con đã trở thành số một kia mà!

“Mình không thể thua được!”

Nhìn vào màn đêm Tokyo, Shoko tự nhủ. Phải khó khăn lắm mình mới có được vị trí ngày hôm nay. Mình không thể đánh mất hết vì chuyện nhảm nhí thế này.

Mình phải vươn lên cao, cao hơn nữa! Không ai có thể cản trở mình.

Phải giết Hiura Sayoko! Làm vậy, tất cả sẽ được giải quyết.

Tiếng chuông điện thoại reo lên. Đồng hồ chỉ chín giờ hai mươi phút.