CHƯƠNG 43
Trong lúc Sakura Shoko trang điểm lại thì Shito và Negishi đợi ở sofa phòng khách. Viên cảnh sát trẻ tên Takayama theo trông chừng Shoko.
Hiura Sayoko ngồi co người lại như để bảo vệ đứa bé trong bụng. Mặt cô vẫn trắng bệch. Shito nghĩ chắc cô đã sợ hãi lắm. Nhưng cũng phải thôi.
Shito hoàn toàn không hiểu lý do nào đã đưa bước Sayoko đến đây. Nhưng thấy cảnh cô cố gắng đối đầu với hung thủ đến mức qua mặt cảnh sát thì anh chắc rằng cô có tình cảm sâu đậm với chồng.
Anh thật ngu ngốc! Shito thầm nghĩ. Dĩ nhiên đó là lời Shito muốn nói với Hiura Yusuke, chồng Sayoko.
Shoko trang điểm xong, quay lại. Nhìn gương mặt cô ta, anh không nói nên lời. Lối trang điểm gợi liên tưởng đến búp bê phương Tây hòa hợp với gương mặt có phần u ám tạo nên một nét quyến rũ có tính cám dỗ.
“Xin lỗi đã để các anh đợi.” Shoko nói với các cảnh sát.
“Chúng tôi gọi xe cảnh sát được chưa?” Negishi hỏi.
“Vâng, nhưng nếu xe đến cửa chính thì tôi sẽ không đi đâu cả.”
“Chúng tôi hiểu rồi.”
Negishi ra dấu cho Takayama gọi điện.
“Chúng tôi có rất nhiều chuyện muốn hỏi cô.” Shito nói với Shoko trong thang máy.
“Tôi không có chuyện gì để nói cả.” Shoko đáp lại mà không nhìn mặt Shito.
Tất cả đã xuống đến bãi đậu xe ở tầng hầm nhưng xe cảnh sát vẫn chưa đến. Cảnh sát Takayama ra cửa để kiểm tra tình hình. Bốn người còn lại đợi ở trước thang máy.
Negishi rút điếu thuốc ra, châm lửa rồi hút một hơi thật sâu. Trong lúc khói thuốc vẫn chưa tan, Shoko lên tiếng hỏi.
“Đã tìm thấy thi thể chưa?”
“Thi thể của Hiura Yusuke ư?” Shito nói.
“Không phải!”
Ngay lúc đó, vang lên tiếng rên của nam giới từ đâu đó. Shito và Negishi nhìn nhau.
“Tiếng gì vậy?”
Negishi nói giọng đầy bất an, anh nhìn ra phía viên cảnh sát trẻ vừa đi. Lối đi phía trước ngoặt sang trái nên đứng đây không thể nhìn tiếp được.
“Để tôi ra đó xem.” Nói rồi, Shito bước ra.
Bãi đậu xe có gắn bóng đèn huỳnh quang nhưng không sáng lắm. Hai bên dọc theo lối Shito đang đi là các hàng xe sang trọng xếp dài.
Khi rẽ qua, anh thấy có người nằm ở phía trước. Shito chạy lại gần. Là cảnh sát Takayama. Máu chảy sau đầu cậu ta. Cậu ta vẫn thở nên có vẻ như chỉ đang bất tỉnh. Ngay kế bên là một thanh thép gỉ. Shito lật người Takayama lại thì thấy khẩu súng trên người cậu ta đã mất.
Shito đứng dậy la lên. “Ả hung thủ đó ở gần đây. Mọi người mau lên thang máy!”
Nhưng anh không nghe thấy tiếng Negishi trả lời, thay vào đó có tiếng hai phụ nữ thét lên. Đó là tiếng Hiura Sayoko và Sakura Shoko. Shito chạy vội lại.
Khi quay lại bãi đậu xe thì đập ngay vào mắt anh một bóng người đen, to lớn khủng khiếp. Bóng người đó đang nắm lấy cổ Negishi từ đằng sau và nhấc anh ta lên. Hai người phụ nữ chạy về hướng đối diện với Shito.
“Thả ra! Không thì tôi bắn!”
Shito rút súng ra, thủ thế. Nhưng thực ra, nếu đối phương không chịu buông Negishi thì anh không thể bóp cò.
Có lẽ biết điều đó nên cô gái to lớn vẫn một tay ghì cổ Negishi, tay còn lại từ từ giơ về phía Shito. Bàn tay đó cầm súng.
Shito nhận ra nguy hiểm, vội nhảy ra đằng sau chiếc xe đậu kế bên. Ngay sau đó, tiếng súng vang lên nhưng đầu đạn bay ra phía khác.
Shito ló đầu khỏi đuôi xe. Negishi nằm gục trước thang máy. Shito khom người chạy lại gần. Tiếng súng mới nổ ban nãy không nhằm vào Negishi. Cũng giống như Takayama, Negishi bị đánh vào gáy. Có vẻ là bị đánh bằng cán súng.
Shito cầm chắc súng trong tay, từ từ rời khỏi đó. Xung quanh chỉ có xe, không có bóng người. Có lẽ Sayoko và Shoko đã ẩn nấp để bảo vệ mình khỏi cô gái to lớn. Và chắc chắn cô gái đó cũng đang ẩn mình đâu đó để tìm cơ hội.
Khi Shito tiến thêm bước nữa thì đột nhiên xung quanh trở nên tối om. Có vẻ cô ta đã tắt đèn. Shito khom người xuống ngay lập tức và nín thở.
Anh lắng tai nghe tiếng động xung quanh nhưng hoàn toàn không cảm nhận được bóng dáng người nào. Mồ hôi lăn từ trán xuống cằm. Ngược lại, môi anh khô khốc.
Shito cố điều hòa nhịp thở, cẩn thận chú ý tiếng chân và bắt đầu di chuyển. Chắc chắn trong bóng tối cô gái kia cũng đang chuẩn bị cho hành động tiếp theo.
Hình ảnh cô gái đã tấn công Negishi hiện ra trong đầu Shito.
Cô ta có một thân hình rắn chắc và to cao hơn cả tưởng tượng của anh. Đúng là không uổng công Sendo Korenori đã dành hết tâm huyết tạo nên thân hình ấy.
Shito thận trọng bước, anh nín thở kiểm tra từng khoảng trống giữa các xe. Trong một thoáng, anh cảm giác như mình đang đi trong khu mộ.
Một tiếng soạt vang lên ngay phía đối diện chiếc xe gần đó. Anh dừng lại, dỏng tai nghe. Anh nghe thấy một tiếng thở rất khẽ.
Shito liếm môi, nắm súng thật chặt. Sau đó, anh thở sâu hai lần rồi nhìn thật kỹ. Đó là Hiura Sayoko và Sakura Shoko.
Anh khẽ gật đầu, chĩa súng xuống bên dưới.
“Giết nó đi!” Shoko la lên. “Mau giết nó đi!”
“Suỵt!”
Shito khẽ lên tiếng cảnh cáo. Ngay khi đó, có bóng người chuyển động trong không khí. Anh quay lại, nhìn xung quanh. Ngay sau bóng hai chiếc xe hơi có một bóng người to cao đang cầm súng.
“Cúi xuống!”
Đồng thời với lúc Shito la lên, họng súng của đối phương lóe sáng. Viên đạn bắn trúng tường bê tông. Shoko thét lên một tiếng chói tai nghe như tiếng kim loại cứa vào nhau.
Lần này tới lượt Shito giương súng, nhưng cô gái đã lao sang ngang với một tốc độ nhanh như mãnh thú.
“Áaaa! Chân tôi… đau quá!”
Shoko ôm chân thét lên. Máu phun ra. Có vẻ viên đạn đã sượt qua chân cô.
“Đứng im đó!”
Nói rồi, Shito lao ra khỏi khoảng trống giữa hai xe. Anh nhìn xung quanh nhưng không thấy cô gái cao to đâu.
Vừa hạ súng xuống, thắc mắc cô ta đã biến đâu mất thì anh thấy bóng người trên đầu. Ngay sau đó, một khối lượng lớn đè xuống người anh. Thế rồi hai tay và nửa thân trên của anh bị siết chặt bằng một sức mạnh phi thường.
Shito cố gắng vẫy vùng để hất tay đối phương ra. Ngay sau đó, bóng kẻ địch lại biến mất. Anh vừa há miệng kinh ngạc thì nhận ra thân người mình đang bị nhấc bổng khỏi mặt đất. Khi còn chưa kịp kháng cự gì thì cả người anh đã bị đập xuống sàn bê tông. Anh ngừng thở, toàn thân như bị tê liệt.
Shito nghiến chặt răng, vắt hết sức để nhấc mình dậy. Anh thấy cô ta đang đi về phía Sayoko và Shoko. Nhưng trái ngược với cử động nhanh nhẹn mà Shito đã thấy, lần này cô ta bước đi trông rất khổ sở.
Shoko thét lên. Sayoko ngồi bệt xuống, mắt mở to. Đứng từ đằng xa Shito cũng thấy được cô đang run lên bần bật.
Nữ hung thủ đi đến trước mặt Sayoko và Shoko. Cô ta đứng lại, từ từ rút súng ra.
Shito tìm súng của mình. Nó văng tới chỗ cách anh chừng một mét. Anh cố hết sức vươn tay ra.
“Không kịp rồi.” Shito nghĩ.
Bên cạnh Sayoko, Shoko thét lên. Đó là một tiếng thét không giống tiếng người. Shoko tính bỏ chạy nhưng vết thương ở chân khiến cô không chạy được.
“Cứu tôi với! Làm ơn cứu tôi!”
Shoko uốn éo thân người như con sâu, nấp ra sau Sayoko.
Sayoko run cầm cập, giương mắt nhìn người phụ nữ có thân thể cao lớn đến mức tưởng chừng sắp chạm đến trần. Một cảm giác sợ hãi bao trùm lên cô, nhưng hoàn toàn khác biệt với nỗi sợ bị Shoko giết khi nãy.
Ngay cả ý nghĩ kháng cự, cô cũng không có.
Nữ hung thủ giơ súng lên, vẻ mặt vô cảm.
Mình sẽ bị bắn mất thôi, Sayoko nghĩ. Cô nhắm mắt lại. Và cô nhận ra nước mắt mình đang chảy.
Nhưng Sayoko không nghe thấy tiếng súng. Cô cảm nhận một khoảng lặng thật dài trôi qua. Cô mở mắt ra.
Nữ hung thủ cao lớn đang từ từ khuỵu xuống trước cô. Hai cánh tay dài của cô ta vươn tới người cô, Sayoko nín thở. Sayoko nghĩ mình không bị bắn mà sẽ bị bóp cổ.
Nhưng không hiểu sao nữ hung thủ không có vẻ gì định làm vậy. Cô ta nhìn Sayoko bằng một ánh mắt thật buồn, ánh mắt như muốn nói điều gì đó.
Miệng nữ hung thủ khẽ cử động, một âm thanh thật nhỏ vang vào tai Sayoko.
“Hả…”
Sayoko vừa hỏi lại thì tiếng súng vang lên. Cùng lúc đó, thân hình nữ hung thủ giật mạnh. Rồi lại một phát súng nữa.
Người nữ hung thủ từ từ sụp xuống như một thước phim quay chậm. Nhưng cô ta không gục hẳn. Lông mày cô ta hơi nhíu lại. Cô ta bặm môi, cố gắng tiến về phía trước. Không hiểu sao mắt cô ta cứ nhìn về phía Sayoko. Cô ta vươn tay ra, ngón tay cử động như đang tìm thứ gì.
Cuối cùng nữ hung thủ cũng kiệt sức, ngã xuống. Ngay lúc đó, một tiếng động vang lên trên mặt đất.
Shito lảo đảo lại gần. Tay phải anh cầm súng nhưng gần như buông thõng xuống.
“Cô không bị thương chứ?”
“Vâng.” Sayoko gật đầu.
Shito cất súng, nhìn xuống nữ hung thủ to lớn đang nằm đó.
“Cuối cùng cũng có thể về Yamanashi.” Anh thì thào.
Sayoko nhìn thi thể nữ hung thủ, cô đặt tay lên bụng. Cô có cảm giác nữ hung thủ vươn tay ra vì muốn chạm vào bụng mình. Và lời mà cô ta đã khe khẽ nói là.
“Em… bé.”
Sayoko đã nghe nữ hung thủ nói từ em bé .
Sayoko không rõ tại sao cô ta lại nói lời cuối cùng như vậy. Hay đó chỉ là tưởng tượng của cô mà thôi.
Ánh đèn xe cảnh sát đang tiến lại gần trong đêm.