CHƯƠNG 42
Cuối cùng Shoko cũng vung dao ra, nét mặt cô biểu lộ một trạng thái thần kinh bất ổn. Sayoko cố hết sức tránh đường dao và chạy ra cửa. Nhưng với tốc độ của mãnh thú, Shoko đã vòng lên trước.
“Làm sao mà cô thoát khỏi tôi chứ!” Shoko nhếch môi. “Tôi còn nhào lộn trên không được đó. Một người đàn bà chậm chạp như cô thì làm sao có thể thắng nổi tốc độ của tôi.”
“Cô có giết được tôi ở đây thì cũng không xử lý được thi thể đâu.”
Vừa bước lùi ra đằng sau, Sayoko vừa nói.
“Chuyện đó thì sẽ có cách thôi. Chặt nhỏ ra rồi gửi đến nhà cô cũng được.” Shoko nói rồi cười lớn tiếng.
“Cô điên rồi!” Sayoko lắc đầu. “Đừng lại gần! Tôi la lớn lên đó!”
“Thích thì cô cứ la! Nhà này được cách âm tốt để có thể luyện thanh trong nhà mà. Tiếng có vang ra ngoài một chút thì người ta cũng nghĩ là tôi đang luyện giọng mà thôi.”
“Cứu tôi với! Cứu tôi với!” Sayoko cố thét lên hai lần nhưng giọng không bật ra được như cô muốn.
“Cảnh sát biết tôi đến đây đó!”
“Cô tưởng tôi dễ dàng bị lừa bởi lời nói dối nhạt nhẽo như vậy sao?”
Shoko lại lao tới tấn công. Sayoko chạy vòng khắp nhà. Cô lần lượt ném những món đồ trong tầm tay nhưng do quá sợ hãi, cánh tay cô không cử động được theo ý muốn. Những món đồ cô ném toàn bay sai hướng.
“Bỏ cuộc đi! Cô không thoát được đâu.”
Shoko cầm dao, từ từ tiến tới. Sayoko bị dồn về phía phòng ngủ.
“Dừng lại!”
“Thích thì cứ khóc đi! Hừ, còn bày đặt mặc đồ bầu đến đây nữa chứ! Tôi nói cho cô chuyện này nhé. Con dao này là của Yusuke đó. Anh ta đã mang theo mình để giết người. Chết bằng con dao này thì cô cũng toại nguyện đúng không?”
Nói chưa dứt câu, Shoko lại lao đến. Sayoko cố hết sức nắm lấy cánh tay đang cầm dao của Shoko. Hai người ngã xuống giường.
Nhưng đấu về thể lực thì Sayoko không thể nào thắng được. Cô bị đè xuống, cánh tay nắm lấy tay Shoko cũng bị hất ra.
Sayoko nhắm mắt chờ bị giết. Chuẩn bị tinh thần xong, cơ thể cô cứng đơ lại. Cô chỉ cầu mong cho đứa bé trong bụng được cứu.
Khi đó, cô nghe tiếng thét. Mở mắt ra, cô thấy Shoko đã bị ba người đàn ông khóa chặt lại.
“… cảnh sát!”
Đó là những cảnh sát đã đến nhà mẹ đẻ của cô ở Yokohama hôm qua. Viên cảnh sát tên Negishi đang còng tay Shoko.
“Sakura Shoko. Chúng tôi bắt cô ngay tại hiện trường sắp gây án mạng.”
“Không… không… bỏ tôi ra…” Shoko rên lên.
“Đừng rên rỉ nữa!” Viên cảnh sát nghiêm giọng nói. “Cô không bị thương chứ?”
“Không… tôi không sao!” Sayoko cố điều hòa nhịp thở, bước xuống giường. “Sao các anh biết mà đến đây?”
“Chúng tôi có manh mối truy tìm xe. Loại xe đó cũng không nhiều lắm, cộng thêm điều kiện chủ sở hữu là người trong giới thể thao thì chỉ còn lại mình Sakura Shoko.”
“Ra… ra là vậy.”
“Chúng tôi muốn đến lúc cô ta không cảnh giác nên đã nhờ người quản lý cho qua khâu kiểm tra an ninh. Khi đến trước cửa phòng thì thấy có điều khả nghi nên đã nhờ quản lý mở cửa phòng bằng chìa khóa dự phòng.”
“Nhờ vậy mà tôi đã được cứu.”
Toàn thân Sayoko thả lỏng, cô chỉ muốn ngồi thụp xuống tại chỗ.
“Tiếp theo đến lượt chúng tôi hỏi. Tại sao cô lại ở đây?”
“Vâng… có lẽ tôi phải nói ra hết tất cả rồi…”
Sayoko cúi đầu.
Negishi dẫn Shoko đi. Shito đỡ Sayoko rời khỏi đó. Một cảnh sát trẻ còn lại định gọi xe tới nên nhấc máy điện thoại lên.
“Khoan gọi!” Shoko nói bằng một giọng thật sắc. “Tôi cần trang điểm lại trước khi ra ngoài. Ngoài ra, nếu gọi xe cảnh sát thì nhờ họ đến bãi đậu xe dưới tầng hầm. Tôi không thể ra bằng lối chính diện… Người như tôi đây không thể nào ra cửa chính trong tư thế bị còng tay được!”
Người cảnh sát trẻ bối rối nhìn Negishi.
“Làm theo lời cô ta nói đi!” Negishi gật đầu nói.