← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 1 Móng tay
1

“ Tóc không bằng răng, răng không bằng móng. ”

(Câu cửa miệng của Pháp y)

⚝ ⚝ ⚝

“Đây là... cái gì thế?”

Nhìn vào thứ đang trôi nổi trên chiếc cốc đánh răng, Đường Tiểu Đường thấy hơi khó hiểu.

Bò dậy từ trên giường, vừa dụi cặp mắt nhập nhèm ngái ngủ vừa vào nhà vệ sinh, cầm bàn chải lên... suốt cả quá trình đó, cô đều không nhìn thấy nó, mãi đến lúc dòng nước từ vòi tuôn vào trong cốc đánh răng, nó mới từ từ nổi lên.

Cô ngẩng đầu lên, bên ngoài ô cửa sổ hẹp dài là bầu trời mờ xám, có chút phù nề, và hơi phát sáng tựa như phổi của người bị chết đuối.

Bất giác, xoang mũi có cảm giác đau nhức như bị sặc nước, cô vội cúi xuống, xem xét lần nữa cái thứ nãy giờ vẫn trôi nổi trên cốc.

Không động đậy, nhưng dường như lại đang dao động nhè nhẹ, giống một vật thể sống đã chết, mà như chưa chết hẳn, nhưng vật thể gì lại có màu sắc như thể chứ: một mảnh nửa trong suốt, trong sắc trắng có chút màu da, hệt như mảnh da chân bị xén, trông buồn nôn đến lạ.

Cô căng tròn mắt rồi nhìn thật kỹ.

Bỗng nhiên...

Bỗng nhiên cô ý thức ra được đó là thứ gì!

Cô rùng mình, lui về sau nửa bước, thắt lưng đập lên khung cửa kính của phòng tắm, khiến nó phát ra một tiếng “rầm”.

Không ngờ lại có tiếng vọng.

Đột nhiên, nỗi sợ hãi trong cô lớn gấp hàng trăm lần!

Đúng thế, dù là trong nhà vệ sinh, hay trong căn phòng bên ngoài nhà vệ sinh đi nữa, thì lúc này chỉ có mình cô đơn độc đối mặt với thứ đáng sợ ấy.

“Đường Tiểu Đường, mày nhớ lấy, cả đời này dù mày có đi đến đâu, tao cũng sẽ bám chặt trên cổ mày!”

Trong nháy mắt, lời nguyền rủa đáng sợ xuất hiện trong đầu cô, từng chữ như thể đang dùng búa gõ “boong boong boong” lên võng mạc, cô không chịu đựng nổi nữa, thực sự không chịu đựng nổi nữa. Ta đã trốn chạy đến nơi xa xôi thế này, vì sao người vẫn đuổi theo ta? Rõ ràng người biết ta hoàn toàn vô can, vì sao vẫn không chịu buông tha ta?

Cô chậm rãi ngồi vật xuống đất, mắt nhắm nghiền, thở hổn hển từng hơi mạnh, như thở không ra hơi vì thiếu oxy, trong một thoáng, cô thậm chí không xác định được rốt cuộc mình đang ở nhà vệ sinh hay là trong cỗ quan tài đã bị chốt chặt nắp hòm và đang dần chìm xuống. Hồi lâu thật lâu, thế giới hoàn toàn không có chút động tĩnh gì, như thể đã bị vùi chôn rất sâu dưới lòng đất, mãi đến lúc một tiếng động ào ạt nghe như tiêu chảy vọng lại từ trong đường ống thoát nước, cô mới vui mừng và cũng xót xa nhận thức được rằng: nơi mình ở vẫn là trần gian.

Cô mở mắt ra, một niềm khát khao sinh tồn khiến cô muốn chạy ra ngoài, nhưng cô không cử động nổi, thân thể này đã hoàn toàn không còn là của cô nữa, mà chỉ là một tảng thịt có thể lôi ra xâu xé bất cứ lúc nào. Lần trước ở trong thang máy Tòa nhà thương mại Long Dụ đã xảy ra tình huống như này, cô còn cố tình chọn một chuyến thang máy tham quan lên thẳng, để tránh trường hợp chứng sợ không gian kín tái phát, thế nhưng khi thang máy lên đến tầng bốn, nhân viên bán hàng thời trang nữ đã treo con ma-nơ-canh trên móc treo, khiến trong nháy mắt cô trở lại Bắc Kinh, trở lại căn hộ mình từng thuê trọ, trở lại cái đêm khuya u ám đáng sợ ấy...

Mình phải, mình phải nghĩ cách.

Cô lần tay lên túi quần của bộ đồ ngủ.

Còn may, còn may, lúc thức dậy, cô đã mang điện thoại theo thói quen.

Cô lấy điện thoại ra, dùng ngón trỏ bấm vào màn hình mấy nhát thật mạnh, mở danh bạ, tìm đến cái tên “Lôi Dung”, rồi lập tức nhấn vào biểu tượng gọi màu xanh lục ở bên cạnh.

Lôi Dung là vị nữ bác sĩ pháp y cấp cao nhất của Trung Quốc, kiêm phụ trách Trung tâm Giám định pháp y tư nhân duy nhất trong nước. Trước đây, Đường Tiểu Đường từng công tác ở trung tâm này một thời gian dài, Lôi Dung rất quan tâm cô, cũng hướng dẫn và giúp đỡ cô rất nhiều về nghiệp vụ. Đáng tiếc là kể từ sau sự việc ấy, cô đã dứt khoát rời khỏi trung tâm giám định, rời xa người chị Lôi Dung dịu dàng, hiền lành và ân cần ấy.

“Tút, tút, tút, tút, tút... Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau”, một giọng nữ vọng lại từ trong ống nghe.

Cô tuyệt vọng.

Mái tóc buông thống như dải voan đen che phủ trên vai cô.

Cái thứ ấy, vẫn đang trôi nổi trên chiếc cốc đánh răng.

Đúng lúc này, đột nhiên điện thoại vang lên, tuy nhạc chuông được cài đặt là bài hát chủ đề của bộ phim hoạt hình Nhật Bản Love Live ! nhưng trong phòng vệ sinh lặng im như chết, lại nghe đinh tai chực vỡ màng nhĩ như thể tiếng nhạc rock heavy mental vậy.

Cô nhìn điện thoại, rồi nghe máy như thể nắm lấy ngọn cỏ cứu mạng.

“Chị, chị Lôi Dung.” Mới nói được vài từ thì nước mắt đã giàn giụa, ngay cả chính bản thân cô cũng không ngờ tới.

Ở đầu kia điện thoại truyền đến giọng nói trầm tĩnh vô cùng của Lôi Dung, giọng nói ấy như một miếng nệm dựa khổng lồ bằng bọt biển, khiến Đường Tiểu Đường liền cảm thấy ấm áp và tin cậy ngay, “Tiểu Đường, chuyện gì đã xảy ra vậy?”

“Chị ơi, em sợ quá, trong phòng em có một thứ cực kỳ, cực kỳ đáng sợ.”

Qua ống nghe, Lôi Dung không vì mấy từ “cực kỳ, cực kỳ đáng sợ” mà thay đổi giọng nói điềm tĩnh như thể đang chèo thuyền trên biển Bắc, trời trong nắng ấm, con sóng duy nhất chẳng qua cũng chỉ là hiếu kỳ mà thôi, “Thứ gì thế?”

“Một chiếc móng tay!” Đường Tiểu Đường giọng nghẹn ngào, “Móng tay người!”

Trong ống nghe, trầm lắng xuống một lúc, ước chừng cũng chỉ trong khoảng thời gian để chấm một dấu ngắt, giọng nói của Lôi Dung vang lên lần nữa, “Tiểu Đường, em đang sống ở địa chỉ mà em đã nói với chị trên WeChat hai hôm trước, hay ở nhà bạn?”

“Ở đây em không có bạn bè...” Đường Tiểu Đường nói. Mặc dù đã lên thành phố được hơn nửa năm, nhưng phần lớn thời gian cô chỉ ở trong căn hộ thuê trọ, lên mạng xem manga Nhật, nếu không phải đi ăn cơm thì hầu như cô không bước chân ra khỏi nhà.

“Được, để chị xem thời gian, bây giờ là đúng 8 giờ sáng, ùm, thông thường thì trung tâm giám định pháp y chúng ta cũng đi làm vào giờ này nhỉ?

“Vâng ạ, thường thì chị còn đến sớm hơn một chút...”

“Tốt lắm, em đã đi lâu như thể mà vẫn chưa quên giờ giấc chấm công, xem ra em vẫn còn cơ hội để quay lại làm việc đấy.” Lôi Dung mỉm cười, “Xem như chúng ta bắt đầu làm việc bình thường trong thời gian đi làm bình thường, được chứ?”

Đường Tiểu Đường nghe mà không hiểu lắm, cô ngồi thẳng tấm thân mềm oặt lên một chút, “Ý chị là...”

“Giống như ngày trước, bây giờ chúng ta nhận được yêu cầu khám nghiệm tử thi, nhưng do nghi ngờ nạn nhân đã bị phân xác, không phát hiện được thêm thi thể nào ở hiện trường, chỉ có một chiếc móng tay, không còn cách nào khác, em phải biết rằng, lần nào cảnh sát hình sự cũng đều mong tử thi được gửi đến bằng Thuận Phong [1E] , nhưng không may là hung thủ lại thích EMS hơn.”

Bất giác Đường Tiểu Đường nín khóc và nở một nụ cười, chống tay xuống đất, chậm rãi đứng dậy, cô định thần lại, ừ, cứ xem như đang ở trung tâm giám định pháp y, nhìn những thứ đáng sợ ở đó, đâu chỉ có mỗi một chiếc móng tay.

Thế mà, có khi, một chiếc móng tay còn đáng sợ hơn cả một xác chết.

Điều đáng sợ không phải là một chỉnh thể, mà là những phân đoạn mà trí tưởng tượng có thể được phóng đại đến vô hạn.

Một lần nữa cô lại quay mặt đi.

“Tiểu Đường, rời khỏi trung tâm giám định lâu như thể rồi, thật sự em chưa từng nghĩ đến chuyện quay lại sao?” Lôi Dung đột nhiên nói.

Đường Tiểu Đường ngẩn ra, suy nghĩ một lúc, hạ giọng nói, “Sao em lại chưa từng nghĩ đến chứ, em nhớ chị lắm.”

“Thế thì tốt, để chị xem ngoài giờ giấc chấm công ra, em còn nhớ được bao nhiêu nghiệp vụ pháp y.” Lôi Dung nói, “Đề bài kiểm tra, à, lấy luôn chiếc móng tay ấy là được rồi, một chiếc móng tay là đủ để dựng nguyên cả một hiện trường vụ án rồi.”

“Vâng….. vâng ạ.” Ánh mắt Đường Tiểu Đường nhìn kỹ chiếc móng tay đang trôi nổi trên mặt nước trong chiếc cốc đánh răng, giống như trước đây, bắt đầu bước mô tả đầu tiên về vật chứng, “Đầu tiên, chiếc móng tay này...”

“Không đạt rồi.” Giọng nói bên trong ống nghe có chút trách móc, “Ở hiện trường phạm tội, nhân viên pháp y trước tiên cần phải làm gì với mẫu vật cần kiểm nghiệm?”

Ở hiện trường phạm tội, một nhân viên pháp y trước tiên cần phải làm gì với mẫu vật cần kiểm nghiệm?

Ồ, đúng rồi, phải phân biệt xem đó có phải là “mẫu vật ban đầu” không, hay nói cách khác, trước tiên phải làm rõ, mẫu vật này không phải do cảnh sát hình sự để lại trong quá trình khám nghiệm. Môn khám nghiệm hình sự học chỉ rõ rằng, có bốn loại nguyên nhân chủ yếu khiến cho hiện trường phạm tội và các chứng cứ liên quan bị phá hoại: khí hậu, kẻ phạm tội, thân nhân người bị hại và người đầu tiên phát hiện ra vụ án (ở Trung Quốc có thể còn phải tính thêm “quần chúng vây lại xem”), nhưng nhiều khi, một viên cảnh sát chưa từng được huấn luyện nghiêm khắc về công tác bảo vệ hiện trường có mức độ phá hoại còn nghiêm trọng hơn cả khi kết hợp những yếu tố trên lại với nhau, thi thể là “chứng cứ thứ nhất” của hiện trường phạm tội, vậy nên cũng không thể thoát khỏi “quy luật” này. Do vậy, Lôi Dung yêu cầu, bất kỳ mẫu vật nào do phía cảnh sát gửi đến, trước tiên đều phải giám định xem có phải mẫu vật ban đầu hay không, nếu không phải mẫu ban đầu hoặc mẫu vật ban đầu đã bị bẩn, thì phải ghi vào hồ sơ vụ án, điều này mang ý nghĩa cực kỳ quan trọng đối với công tác khám nghiệm tử thi, thậm chí là phá án sau này. Đến tận bây giờ, Đường Tiểu Đường vẫn nhớ, có lần, trong lúc cô và đồng nghiệp là Cao Đại Luân kiểm tra một thi thể, phát hiện một ít tro thuốc lá nơi khóe miệng của người chết, nghiền ngẫm hết nửa ngày trời xem đây có phải là “chữ ký” gì đó do kẻ giết người hàng loạt để lại hay không, đến lúc biết được rằng đấy là kết quả của việc một viên cảnh sát hình sự không kiềm chế được cơn nghiện thuốc lá ở hiện trường, hai người họ suýt nữa tức vỡ cả phổi.

Vậy thì, ý của Lôi Dung là... mình hiểu rồi.

Đường Tiểu Đường xem lại mười ngón tay cửa chính mình với vẻ vô cùng nghiêm túc và chăm chú, sau đó nói vào điện thoại di động, “Chị à, có thể xác định, chiếc móng tay này không phải của em.”

“Tốt lắm, bắt đầu mô tả đi, chú ý trình tự quy phạm và dụng cụ để quan sát mẫu vật.”

Trong việc tiến hành lấy và quan sát những mẫu vật loại nhỏ, cách làm theo quy phạm là dùng nhíp, tuy nhiên xét đến tính đặc thù của môi trường xử lý vụ án, khi nhân viên công tác không mang theo nhíp, vật thay thế tốt nhất là đũa, về điểm này ngoài nhân viên pháp y của một số ít quốc gia như Trung Quốc và Hàn Quốc, những nhân viên pháp y khác hoàn toàn không thể thao tác được, về chất liệu thì đũa kim loại là tốt nhất, vì trong cuộc sống thường ngày, kim loại dễ khử trùng nhất, sẽ không làm cho vật mẫu bị bẩn lần hai, nếu thực sự không có thì cũng có thể dùng đũa tre, đũa gỗ và tệ nhất là đũa nhựa. Thế nhưng, đũa ở trong bếp, trước mắt giờ đây, thế giới bên ngoài phòng vệ sinh đối với Đường Tiểu Đường đều lớn quá, đáng sợ quá, cô đành phải dùng cán của hai bàn chải làm đũa, nhắm nửa mắt gắp chiếc móng tay ấy ra, đặt lên một tờ khăn giấy sạch.

Tờ khăn giấy lau mặt hút hết lượng nước trên chiếc móng tay đi rất nhanh, nằm giữa một vệt nước loang nhỏ là một vật trông vẫn buồn nôn như trước, như thể một miếng da chết.

Thế nhưng nói cho cùng thì, móng tay chính là một dạng “da chết”.

Từ góc độ của y học, móng tay là sản phẩm được sản sinh ra trong quá trình sừng hóa của biểu bì ở chóp đầu ngón tay, có thành phần chủ yếu là chất keratin, cấu tạo của nó có thể chia làm ba phần, từ dưới lên trên lần lượt là chân móng, đĩa móng và viền móng. Lúc còn đi học có một thầy giáo với vẻ ngoài trông giống Nam Hải Ngạc Thần, trong lúc giới thiệu về viền móng, một câu nói của thầy suýt nữa làm cô phụt nước bọt ra ngoài, “Chính là cái phần mà các em có thể gặm được ấy”. Nhân viên pháp y có kinh nghiệm có một câu cửa miệng là “Tóc không bằng răng, răng không bằng móng”, nghĩa là lượng thông tin nhận dạng cá nhân mà một nắm tóc có thể cung cấp không nhiều bằng một chiếc răng, mà một chiếc răng lại không bằng một cái móng tay. Một nắm tóc, có thể cho biết độ tuổi và tình trạng sử dụng thuốc của nạn nhân; một chiếc răng, trừ khi nạn nhân từng lập hồ sơ sức khỏe răng miệng ở bệnh viện răng hàm mặt, còn không thì nhiều lắm chỉ có thể nhìn ra độ tuổi, nạn nhân có mắc bệnh và có nghiện thuốc lá hay không, riêng móng tay thì có thể cung cấp lượng thông tin phong phú hơn nhiều. Ngay cả trong việc lấy ADN, móng tay cũng chiếm một ưu thế nhất định, thông tin ADN ở tóc tập trung toàn bộ ở vị trí nang tóc, nhìn từ góc độ này mà nói, đối với phần thân tóc mà thợ cắt tóc cắt đi, khả năng lấy được thông tin ADN là bằng không. Móng tay thì lại khác, chân móng và đĩa móng được cung cấp dinh dưỡng bởi giường móng có chứa mao mạch dẫn, mạch bạch huyết và thần kinh, vì vậy việc tiến hành kiểm nghiệm ADN vô cùng dễ dàng, cho dù là nơi thiếu thốn chất dinh dưỡng, tế bào bị sừng hóa ở mức độ cao, còn thoái hóa cực kỳ nhanh là viền móng, chỉ cần có phương pháp tách chiết thích hợp, hiệu ứng phân hình của STR (đo kiểm tra để phân biệt các cá thể dựa trên trình tự lặp lại của các phân đoạn ADN) thậm chí có thể sánh được với mẫu máu.

“Phương thức cắt đứt chiếc móng là gì?” Một hồi lâu Lôi Dung không nghe Đường Tiểu Đường nói gì, bèn chủ động hỏi.

Lúc này Đường Tiểu Đường mới nhận ra mình đã mất tập trung, cô thoáng nhìn qua vết thương bị xước ở phần chân móng nói với vẻ quả quyết, “Giật gãy một cách bạo lực, từ dấu vết trên đĩa móng, em suy đoán là dùng thứ gì đó kiểu như là kìm kẹp chặt lại, sau đó rút mạnh ra.”

“Giới tính của chủ nhân chiếc móng thì sao?”

Đường Tiểu Đường tập trung ánh nhìn lên trên chiếc móng vừa xem vừa nói, “Tỉ lệ giữa chiều cao và chiều rộng của chiếc móng này không quá rõ ràng, tương đối mỏng, bề mặt tương đối trơn bóng, có màu hồng nhạt, có lẽ là kết quả của việc tô sơn móng tay trong thời gian dài. Các đường sọc dọc khá ít, khá thấp, khá nhẵn nhụi, em cho rằng đây là móng tay của nữ giới.”

Bề mặt của móng tay chủ yếu được tạo thành từ các đường sọc chạy theo chiều dọc xuyên suốt toàn bộ thể móng, các đường vân này hơi nhô lên, chúng chính là các đường sọc dọc của móng.

“Tốt lắm, độ tuổi của chủ nhân móng tay thì sao?”

Đường Tiểu Đường hơi do dự.

Phán đoán độ tuổi của một người thông qua móng tay, cách chuẩn xác nhất là thông qua độ dày của móng, vì móng của con người sẽ tăng độ dày lên theo tuổi tác, lấy ví dụ người dưới 30 tuổi, độ dày của móng tay thường nằm trong khoảng 0,5-0,6 micromet, còn trên 60 tuổi thì sẽ tăng đến 0,7 micromet, thế nhưng điều này hoàn toàn không thể nhìn ra bằng mắt thường...

Dường như ở đầu bên kia điện thoại, Lôi Dung đã nhận ra suy nghĩ của Đường Tiểu Đường, “Quên mất hệ số Braille rồi à?”

Louis Braille là người đã phát minh ra chữ nổi, bảng ký tự do ông sáng tạo ra dùng 6 điểm nổi để biểu đạt chữ cái tiếng Anh, có những ký tự chỉ có một điểm nổi (như chữ A), nhưng có những ký tự thì lại có đến tận 5 điểm nổi (như chữ Q). Nhưng “Hệ số Braille” lại là cách diễn đạt của khoa học pháp y, tức là thông qua mức độ nhô lên nhiều ít của các hình chấm trên móng để phán đoán độ tuổi của người sở hữu móng, thông thường, móng tay có hệ số Braille thấp thì người sở hữu móng tương đối trẻ, trường hợp ngược lại thì tương đối lớn tuổi.

Thế nhưng cái này chỉ nhìn thôi thì không được.

Nhất định phải sờ vào bằng chóp đầu ngón tay để cảm nhận.

“Chị ơi, em không dám...” Tiếng nói của cô nghe như thể bị bơm ép ra từ trong ống tiêm, “Em không dám sờ, em không biết từ đâu ra một chiếc móng tay thế này, em thề tối qua, lúc đánh răng trước khi đi ngủ, em còn chưa nhìn thấy nó.”

“Tiểu Đường, em nghe chị nói này.” Giọng nói của Lôi Dung vẫn điềm đạm, “Từ khi được sinh ra, cả cuộc đời con người đã là một quá trình không ngừng gặp phải những chuyện kỳ lạ, hơn nữa cái được gọi là trưởng thành chẳng qua là một phản ứng loại bỏ sự dị ứng để xem những chuyện cổ quái là trạng thái bình thường mà thôi, ví dụ như phát hiện ra một chiếc móng tay không biết từ đâu ra trong cốc đánh răng, điều này không hề kỳ lạ hơn chút nào so với việc hứa sẽ đi hết cuộc đời với một người không có chút quan hệ huyết thống trong lễ cưới cả, vì vậy em hãy tập trung một chút, chúng ta đang làm việc.”

Không ngờ những lời này đã giúp cảm giác sợ hãi trong nội tâm Đường Tiểu Đường giảm đi rất nhiều, cô hít sâu một hơi, vươn tay ra, vớt chiếc móng tay lên, nhắm mắt lại, về miết giữa ngón trỏ và ngón cái tay phải, một vật phẳng dẹt như thể, mà cô lại cảm thấy tựa như đang về miết một con mắt vừa bị móc ra vậy, thật lâu thật lâu, mới tìm được cảm giác biến không gian hai chiều thành ba chiều.

“Hệ số Braille rất thấp.” Đường Tiểu Đường nói, “Dưới 30 tuổi.”

“Tiếp đến là chiều cao của người này.”

Thoạt nghe dường như là chuyện không tưởng, từ một chiếc móng tay có thể suy ra được chiều cao của một người ư? Nhưng câu trả lời là chắc chắn được, hệ số trung bình giữa chiều dài ngón trỏ của một người (tức là theo trục dọc ngón trỏ, đo độ dài tính từ viền dưới nếp nhăn của đốt ngón tay thứ ba đến đầu ngón ngón trỏ) và chiều cao cơ thể là 24, do đó công thức tính của nó là “tổng chiều dài ngón trỏ x 24 = chiều cao cơ thể”; hệ số trung bình giữa chiều dài ngón giữa của một người (tức là men theo trục dọc ngón giữa, đo độ dài tính từ viền dưới nếp nhăn của đốt ngón tay thứ ba đến đầu ngón giữa) và chiều cao cơ thể là 21, do đó công thức tính của nó là “tổng chiều dài ngón giữa x 21 = chiều cao cơ thể”, mà thông thường thì độ dài của móng tay bằng 3/5 đốt cuối của ngón tay, đốt cuối của ngón tay bằng 1/3 ngón tay, vì vậy việc tính ra chiều cao của một người thông qua một chiếc móng tay hoàn chỉnh dễ dàng hơn nhiều so với việc đoán mã xác thực để đặt vé tàu hỏa trên trang web 12306.

Điều khó khăn duy nhất là làm rõ chiếc móng này thuộc về ngón tay nào. Thông thường, rất dễ để nhận biết và loại trừ móng của ngón út và ngón cái, còn đối với móng của ngón áp út, do có tính đối xứng rất tốt nên cũng rất dễ dàng để phân biệt nó, ngón trỏ và ngón giữa thì tương đối phiền phức, móng của hai ngón này sở hữu “đặc trưng dốc nghiêng”, tức là móng của tay phải sẽ nghiêng xuống từ phải sang trái, còn tay trái thì ngược lại, nhưng bản thân hai loại móng ấy có độ lớn tương đương nhau, nếu không có ngón tay để làm “hệ quy chiếu” thì sẽ rất khó để phân biệt chúng.

Chiếc móng tay trước mặt sở hữu “đặc trưng dốc nghiêng” nổi bật, có lẽ là của ngón trỏ hoặc ngón giữa của tay phải.

“Chị Lôi Dung, em ước tính chiều cao cơ thể người này nằm trong khoảng từ 1,65 mét đến 1,70 mét.” Đường Tiểu Đường nói.

“Nghề nghiệp thì sao?”

Với nữ giới dưới 30 tuổi, cao khoảng 1,65 mét, sơn móng tay trong thời gian dài, phạm vi nghề nghiệp có thể chọn lựa thực sự là quá nhiều... Đường Tiểu Đường đang định xin sự trợ giúp từ Lôi Dung theo thói quen, đột nhiên cô nhớ ra điều gì đó, đưa mắt chăm chú nhìn về phần trước của chiếc móng, và trông thấy một lớp màu vàng nhàn nhạt.

Thông thường thuốc lá của phái nữ có “lực hun” khá nhẹ, dù hút thuốc trong thời gian dài đi nữa, màu sắc này cũng rất khó xuất hiện.

“Chị Lôi Dung, em nhìn thấy có màu vàng nhạt trên móng tay, cô ta hút thuốc trong thời gian dài, loại thuốc lá chất lượng tương đối kém, kết hợp với chiều cao, em nghi ngờ đây là một cô gái thường xuyên ra vào những địa điểm vui chơi giải trí thấp kém.”

“Rất tốt!” Lôi Dung khen ngợi, “Em có nhớ không, dạo trước, chị mời trưởng ban Lâm Phụng Xung của Cục tập huấn cho các em, ông ấy từng bảo: nếu gái nhảy hoặc các cô nàng tiếp viên làm trái phép tắc trong giang hồ, ví như giữ riêng tiền khách cho, hay bán bột Ketamine hoặc thuốc lắc trong những cơ sở “sạch”, thì sẽ phải chịu hình phạt nhổ móng tay’.”

“Em nhớ ạ!” Có lẽ là nhớ lại những ngày tháng ở trung tâm giám định pháp y, giọng điệu Đường Tiểu Đường nhẹ nhõm đi rất nhiều, “Có một vụ án, nhờ việc chúng ta phát hiện ra móng tay của một xác chết không còn nguyên vẹn, từ đó mới trợ giúp cho phía cảnh sát bắt được hung thủ thực sự - một tên khốn hành nghề dân anh chị.”

Lôi Dung mỉm cười nói, “Tiếp theo là khâu mấu chốt nhất, chúng ta cùng phân tích một chút, về đường đi của chiếc móng tay này, nghĩa là làm thế nào nó đến được phòng của em.”

“Em... em cũng không biết, sáng nay, em thức dậy, đi vào nhà vệ sinh để đánh răng, vặn mở vòi, hứng nước vào trong cốc, sau đó thấy nó nổi lên.”

“Tối qua trước khi ngủ em có đánh răng không?”

“Dĩ nhiên là có.”

“Lúc ấy trong cốc không có chiếc móng tay này à?”

“Tuyệt đối không, nếu có thì lúc súc miệng chắc chắn em đã cảm nhận được rồi...”

“Có khả năng chiếc móng tay ấy vốn nằm trên chăn nệm, lúc em thức dậy mặc đồ vào thì vướng ở tay áo, sau đó rơi vào trong cốc không?”

“Chị này, chị biết em ưa sạch sẽ đến mức nào mà, chăn nệm của em đều được dọn dẹp mỗi ngày.”

“Được thôi, nếu loại trừ khả năng em tự mang theo chiếc móng tay ấy, vô tình làm rơi nó trong cốc. Vậy thì, có ba con đường để nó có thể vào được cốc đánh răng của em.” Lôi Dung nói, “Trước tiên, vì nguyên nhân nào đấy, chiếc móng bị mắc ở phần đáy của tuýp kem đánh răng, trong lúc em nặn kem thì bị rơi ra.”

“Kem đánh răng em vừa mới mua, chỉ mới mở ra vào tối qua.”

“Khả năng thứ hai, chiếc móng bị kẹt bên trong ống của vòi nước, bị cuốn ra cùng với nước vào sáng nay.”

“Điều này cũng không thể.”

“Vì sao?”

“Cái vòi nước này đã được lắp thêm một đầu lọc nước, chỗ miệng nước chảy ra là mắt lưới vô cùng nhỏ.”

“Thế thì, chỉ còn lại khả năng cuối cùng thôi.”

Đột nhiên giọng nói của Lôi Dung trở nên hơi nặng nề, trong lòng Đường Tiểu Đường chợt run lên, thực ra cô đã đoán được rất rõ ràng khả năng cuối cùng này, vậy nên ngay từ đầu lúc nhìn thấy chiếc móng tay, cô mới sợ hãi tột độ đến thế.

“Tiểu Đường, em còn trong nhà vệ sinh không?”

“Còn... vẫn còn ạ.”

“Em ngẩng đầu lên, xem thử phía trên cốc đánh răng có gì không?”

Đường Tiểu Đường ngẩng đầu lên, mấy đoạn đường ống thô lớn trên đỉnh đầu, đan víu vào nhau như thể những con mãng xà khổng lồ màu xám, ở một góc chết nơi ánh mắt không nhìn thấy được, hình như đang ẩn giấu một thứ gì vừa âm u vừa hiểm ác.

Đường Tiểu Đường nói vào điện thoại, “Chị ơi, có vài thanh đường ống.”

“Được, tiếp đến em ra ngoài phòng mang một chiếc ghế vào, đứng lên trên ghế xem thử các khe hở của đường ống, xem xem có vết máu không - hãy chú ý những vết máu dạng phun.”

Một cơn rùng mình, chiếc móng đang vê trong tay cô, rơi xuống viền màu trắng của bồn rửa mặt.

Không!

Đường Tiểu Đường bụm miệng lại, trong khoảnh khắc, nước mắt trào ra khỏi khóe mắt. Cô hiểu rằng Lôi Dung cũng nghĩ giống mình, sở dĩ mới sáng sớm tinh mơ mà chiếc móng tay ấy đã bơi ngửa trong cốc đánh răng của cô, lời giải thích chính xác duy nhất, chính là trong căn hộ này đã từng xảy ra một chuyện mà cô không chịu thừa nhận, không muốn thừa nhận, mà cũng không dám thừa nhận...

“Chị ơi, em sợ quá, đây không phải là chuyện có thực, em không muốn quan tâm đến chiếc móng tay ấy nữa, chẳng cần biết nó đến từ đâu! Chuyện này ngay từ đầu đã không liên quan đến em, vì sao cứ phải chọn em?” Đường Tiểu Đường ngồi sụp xuống sàn, vừa khóc vừa nói, “Chị có biết hơn nửa năm nay em đã chịu đựng như thể nào không, có biết bao đêm em không dám nhắm mắt, sợ rằng đột ngột sẽ có thứ gì đó trong nhà ghìm chặt cổ em, chỉ cần có chút biến động thôi là em sẽ vội vã chuyển nhà, chỉ lo rằng mình đang ở trong căn nhà không “sạch sẽ”, nhưng em vẫn không trốn thoát được, không chạy trốn được, rốt cuộc vì sao lại như thể? Chị nói đi, rốt cuộc vì sao lại như thể chứ...”

“Tiểu Đường, em bình tĩnh một chút.” Có lẽ do bất ngờ trước tâm trạng bùng phát đột ngột của Đường Tiểu Đường, giọng nói của Lôi Dung cũng có chút run rẩy, “Bây giờ em lập tức ra khỏi nhà vệ sinh, sau đó...”

Bỗng dưng cuộc gọi rơi vào một vùng im lặng chết chóc, như thể cổ họng bị chặn lại.

“Chị Lôi Dung, sao chị không nói gì nữa thế? A lô? A lô?!” Đường Tiểu Đường hét toáng lên, như đang hét từ dưới đáy giếng đen ngòm để gọi một người chỉ vừa khuất dạng khỏi mép giếng.

Mấy thanh đường ống có hình dạng như mãng xà khổng lồ trên đỉnh đầu, bị nỗi sợ hãi khủng khiếp biến thành những con mãng xà khổng lồ có hình dạng đường ống, chúng trườn xuống một cách ngoằn ngoèo, Đường Tiểu Đường cảm thấy một luồng khí lạnh đang áp sát gần gáy sau, cô thét lên một tiếng thất thanh, dùng cả tay lẫn chân để bò khỏi nhà vệ sinh, ra đến phòng khách, chống tay vào đầu gối để đứng thẳng dậy, đang sắp sửa tông cửa xông ra thì...

Ngoài hành lang vọng lại tiếng bước chân đang bước lên từng bậc thang, càng lúc càng gần...

Tiếng bước chân đã dừng lại, phía ngoài cửa căn hộ của cô.

Ai?

Người ngoài cửa là ai?

Từng sợi lông tơ trên người Đường Tiểu Đường dựng đứng cả lên.

Tay nắm tròn trên cửa chính khẽ động đậy...

Có người đang vặn tay nắm cửa!

Kế đến... cánh cửa chầm chậm đẩy mở ra một khe hở.

Ôi trời ơi!

Chắc chắn lúc thức dậy vào buổi sáng, mình đã buộc túi rác của phòng ngủ, rồi tiện tay ném vào hộp giấy ngoài cửa, sau đó đã quên mất khóa cửa!

Đường Tiểu Đường ngồi vật xuống sàn, tưởng tượng lúc cửa được mở ra, tên ác quỷ từng giết người và phân xác trong căn nhà này, sở hữu gương mặt man rợ đến thế nào.

Cả một vùng mơ hồ trong tầm mắt.

Cửa đã mở ra...

Khuôn mặt điềm đạm mà dịu dàng của Lôi Dung xuất hiện.