⚝ 2 ⚝
Đường Tiểu Đường ngã bổ vào lòng Lôi Dung, khóc gào lên, “Chị Lôi Dung, chị dọa em sợ chết đi được!”
Lôi Dung vỗ nhẹ nhàng lên vai cô, “Được rồi, được rồi, không sao đâu. Hôm qua chị đến đây dự lễ cưới của một người bạn, vốn định đi tàu cao tốc về Bắc Kinh vào chiều tối, sau đó chị bỗng nhớ đến em, bèn quyết định sáng nay đến thăm, vì ngại làm phiền em nghỉ ngơi nên đã không chào hỏi trước, ban nãy chị đã đến dưới tầng rồi, nhận được cuộc gọi của em, nhưng vừa bước vào hành lang thì không biết làm sao mà điện thoại bị mất sóng.”
Khó khăn lắm Đường Tiểu Đường mới dứt được tiếng khóc, nước mắt vương lại trên đôi má xinh đẹp, đôi cạnh hàm phúng phính như em bé trông béo núc ních, như thể đã bị nhét hai quả táo vào trong.
“Vẫn ổn, không gầy đi nhiều, thế là đúng rồi đấy.” Lôi Dung nhìn cô kỹ lưỡng, mỉm cười bảo, “Chuyện có lớn bằng trời đi nữa cũng không được để cái miệng chịu thiệt, đây mới là Tiểu Đường của chúng ta chứ.”
Đường Tiểu Đường nín khóc, nở một nụ cười.
Lôi Dung đi vào nhà vệ sinh, vừa đưa mắt nhìn đã thấy chiếc móng tay nằm bên mép bồn rửa tay màu trắng, cô lấy cây nhíp nhỏ ra khỏi túi xách, gắp nó lên để quan sát tỉ mỉ trong chốc lát, khẽ gật đầu với Đường Tiểu Đường đang tựa ngoài cửa, “Không tồi, vẫn chưa đánh mất nghiệp vụ, phán đoán của chị về cơ bản cũng giống em.” Sau đó, cô đi ra ngoài phòng, khiêng một chiếc ghế vào, đứng lên ghế để quan sát mấy thanh đường ống kia.
Lớp sơn màu bạc được sơn phía ngoài đường ống đã bị tróc không ít, vết gỉ sét loang lổ, không có vết máu - chiếc móng tay kia vẫn còn rất mới, giả sử gần đây có vụ án giết người kinh khủng xảy ra trong căn hộ này, móng tay của nạn nhân bị rút ra rồi quẳng lên trên đường ống, nhất định sẽ có vết máu dính vào, thế nhưng, nếu có người từng lau chùi qua, thì sẽ không thể nhìn thấy vết máu bằng mắt thường, nhất định phải dùng dung dịch luminol dạng phun để phun lên vị trí đáng nghi, nếu có phản ứng dạ quang màu xanh da trời thì có thể khẳng định rằng có vết máu tồn tại ở vị trí đáng nghi đó. Chỉ có điều, dù gì thì dung dịch luminol dạng phun cũng không phải son hay dung dịch softener (dung dịch làm mềm da), dù Lôi Dung có tận tụy yêu nghề đến đâu, cũng không thể mang theo món đồ chơi ấy mọi lúc được, do vậy cô áp dụng phương pháp đơn giản hơn: nhẹ nhàng dùng tay lau lên khe hở của đường ống, đầu ngón tay cô cảm nhận được cảm giác gợn nhám của bụi bặm.
Không có ai từng lau chùi qua.
Cũng có nghĩa là, chỗ này không có vết máu.
Thế thì, rốt cuộc chiếc móng tay ấy có mặt ở cốc đánh răng của Đường Tiểu Đường bằng cách nào?
“Em thuê căn hộ này được bao lâu rồi?” Lôi Dung vừa hỏi Đường Tiểu Đường, vừa lấy một chiếc túi ni-lông đựng thực phẩm từ cô, bỏ chiếc móng tay vào trong, dán một tờ nhãn ở phía ngoài, dùng bút nước viết thời gian, địa điểm... lấy mẫu vật chứng lên đấy.
“Một tuần.” Đường Tiểu Đường mếu máo nói, “Cái công ty kinh doanh nhà cũ ấy thề thốt chắc nịch, đảm bảo tuyệt đối sẽ không giới thiệu nhà từng xảy ra án mạng cho em, em đã đóng hết tiền thuê ba tháng, phen này lỗ to rồi.”
Lôi Dung lấy điện thoại ra, gọi liên tiếp mấy số điện thoại, nhập mã số sĩ quan cảnh sát của mình vào theo yêu cầu của lời hướng dẫn, điện thoại liền được kết nối.
Cô hướng vào micro, nói ra vị trí và số nhà của căn hộ, “Các anh thử kiểm tra xem, có án mạng từng xảy ra ở căn hộ này trong vài tháng trở lại đây hay không?
Câu trả lời bảo rằng “Không”.
“Thế thì, đơn vị pháp y trực thuộc văn phòng tỉnh hoặc thành phố các anh, thời gian gần đây có từng tiếp nhận một xác chết hoặc mảnh thi thể với đặc trưng như sau hay không - nữ giới, dưới 30 tuổi, chiều cao khoảng từ 1,65 mét đến 1,70 mét, nghề nghiệp có thể là gái nhảy hoặc nữ tiếp viên hay ra vào các địa điểm giải trí, ngón trỏ hoặc ngón giữa tay phải thiếu mất một chiếc móng tay.”
Câu trả lời vẫn là “Không”.
Lôi Dung ngắt máy, chau mày, trầm tư một lúc, rồi ngẩng đầu lên, trông thấy gương mặt vẫn trắng nhợt của Đường Tiểu Đường.
“Em không nên trọ ở đây nữa.” Lôi Dung nói, “Thu dọn đồ đạc rồi đi theo chị, chúng ta đi tìm cái công ty kinh doanh nhà cũ ấy, bảo họ trả lại tiền thuê cho em, không trả lại cũng được, nhưng phải tìm một căn hộ khác cho em.”
Đường Tiểu Đường chỉ mong nghe được câu nói này, cô xông vào phòng ngủ, thu dọn quần áo, đồ dùng hằng ngày... chất đầy vào trong chiếc va li to, sau đó rời khỏi nhà cùng Lôi Dung, ngay trước lúc ra khỏi cửa, cô còn chắp hai tay, hướng vào căn hộ, vái hai vái, sau đó cô khóa cửa, hai tay nhấc va li, từng bước một đi xuống bậc thang.
Suốt dọc đường, Đường Tiểu Đường mãi không khép miệng lại được, cô không ngừng kể cho Lôi Dung nghe những gì mình đã trải qua trong nửa năm qua: đầu tiên là thuê được một căn hộ cao cấp ở trung tâm thành phố, cuộc sống đặc biệt thuận tiện, về sau không hiểu sao nghe đồn tòa nhà có ma, làm cô sợ đến mức vội vã chuyển nhà, chuyển vào tòa căn hộ của họ hàng đối diện tòa án thành phố, nghĩ rằng địa giới ấy dương khí mạnh, chắc sẽ không sao, đến lúc vào ở rồi mới biết, mấy năm trước có một kẻ là con em cán bộ trọ ở đây, liên tiếp lừa các cô gái trẻ vào nhà hiếp dâm rồi có lần giết hại, cô lại phải chuyển nhà tiếp. Đêm đầu tiên đến chỗ ở mới, cô cứ cảm thấy gờn gợn, hôm sau cô đến cửa hàng vật dụng hóa chất mua một lọ luminol, về rưới ra khắp nhà, tắt đèn, thấy ánh dạ quang sáng lên dưới sàn phòng bếp, cô lập tức báo cảnh sát, khi cảnh sát đến, hỏi chủ nhà trọ mới biết, người ở trọ trước, do ở cữ sau sinh, đã thuê một bà ở dưới quê, bà ấy đã cất công mua gà trống sống về đây, mổ ra nấu canh để thúc sữa...
Chuyện bé xé ra to, chủ nhà đuổi luôn Đường Tiểu Đường ra ngoài, cô tìm đến công ty kinh doanh nhà cũ, thuê được căn hộ này.
“Cũng do em chim phải đạn sợ cành cong thôi.” Lôi Dung cười cay đắng bảo, “Dù gì e ©We-love-ebook m cũng từng làm nghề pháp y, có máu trên sàn thì nhất định là máu người à?”
“Em hoang mang thật mà!” Đường Tiểu Đường dấu cặp môi bé lên, “Ai như chị, không sợ trời không sợ đất.”
Vừa bước ra khỏi tiểu khu, cứ như mở khóa van ra, huyên náo ngay lập tức. Trên con đường chật hẹp, xe buýt, xe tư nhân, taxi, xe đạp, chen chúc kinh khủng lại còn đan cài rối ren, người réo còi thì mải réo còi, kẻ nhấn chuông thì cứ nhấn chuông, giao hòa cùng những cây lá sum sê hai bên đường tạo thành dòng chảy đục màu xanh lục đen khắp một vùng. Một cửa hàng chuyên bán đồ điện vừa mới khai trương đang treo một dải băng rôn ghi: Nhiệt liệt chúc mừng hội thao toàn quốc tổ chức tại thành phố , dàn loa lớn trước cửa phát đi phát lại bài Dạo này thấy hơi sầu , không biết có bao nhiêu ý nghĩa nữa. Một nhóm người già đầu tóc bạc phơ khom lưng, nhặt nhạnh những mẩu lá cải vụn và những quả cà chua bi bị giẫm bẹp trên đất, dễ thấy rõ là đang thu dọn tàn dư của buổi chợ sớm vừa kết thúc. Vài cửa tiệm bán đồ ăn sáng đang dọn hàng, chất đủ loại dụng cụ làm bếp và bộ đồ dùng lúc ăn bẩn thỉu vào trong chiếc nồi khói nóng hừng hực, dường như muốn gói lại cả buổi sáng thối rữa và mờ mịt của thành phố để mang đi, đến mai lại đến.
Công ty kinh doanh nhà cũ không ở đâu xa, nằm ven một con phố nhìn ra đường cái, mặt tiền được sơn màu vàng ấm, ai không biết còn tưởng là bán trứng gà hữu cơ, một tấm biển hiệu được treo trên cửa, đề bốn chữ Địa ốc Viên Mãn , góc dưới bên phải còn đánh cả số hiệu chuỗi văn phòng, ngoài cửa văn phòng có rất nhiều nhân viên môi giới mặc vest đen, đứng thành ba dãy chỉnh tề, nghe lời giáo huấn của người đại diện có cái bụng phệ quan chức đứng ngay hàng đầu tiên. Không biết người đó đã nói gì, bỗng dưng bọn họ vỗ tay tập thể ba nhịp, hô đều tăm tắp, “Muốn! Muốn! Muốn!” khiến cho một ông lão dắt chó đi ngang giật bắn cả mình. Người đại diện lại nói tiếp, chưa được mấy câu, bọn người mặc vest đen lại vỗ tay rồi hô lên, “Được! Được! Được!” Tiếp đấy, bọn họ tản ra như thể những miếng mộc nhĩ nén lại bị ngâm trong nước, một số ít đi vào văn phòng còn lại đa số đứng trước cửa, cầm xấp tờ rơi phát cho người qua đường.
Lôi Dung vừa mới dẫn Đường Tiểu Đường bước vào văn phòng, một gã môi giới tiến lên chào đón với nụ cười cung cúc, “Xin chào, xin hỏi quý khách muốn mua nhà hay thuê nhà ạ?”
Đường Tiểu Đường nói, “Tôi nghi ngờ căn hộ các anh cho tôi thuê là hung trạch, vui lòng trả lại tiền thuê cho tôi!”
Nụ cười của tên môi giới biến mất, hắn hét vọng vào phía trong một tiếng “trưởng phòng”, gã bụng quan chức ban nãy nói lời giáo huấn ngoài cửa bước ra, cặp mắt dâm dật lướt lên người hai cô gái mấy lượt, rồi mới hỏi có chuyện gì. Đường Tiểu Đường kể lại một lượt diễn biến đại khái của sự việc, tên trưởng phòng vừa nghe vừa không ngừng cười khẩy, cuối cùng hắn bảo, “Có chiếc móng tay mà đã là hung trạch, thế có cái bao cao su thì là nhà chứa hả?”
Ngay lập tức, tiếng cười rộ lên khắp văn phòng.
“Tôi nghĩ có lẽ anh nghe mà chưa hiểu.” Lôi Dung nói rất điềm tĩnh, “Đó là một chiếc móng tay hoàn chỉnh, bị kéo giật một cách bạo lực khiến nó bị rơi ra, không biết vì sao mà rơi vào cốc đánh răng của bạn tôi, dĩ nhiên nó không thể trở thành vật chứng chắc chắn để nhận định căn phòng là hung trạch, nhưng chí ít nó khiến người ta rất không thoải mái trong lòng, tôi kiến nghị các anh, tốt nhất nên hoàn trả lại tiền thuê cho cô ấy, hoặc tìm một căn hộ mới cho cô ấy.”
“Không được!” Trưởng phòng lắc đầu, “Tiền thuê đã được trả cho chủ nhà từ lâu, chúng tôi không có cách nào đi đòi lại nữa, tìm một căn hộ mới càng không thể, không phải là chúng tôi không có nguồn cung nhà, mà là nếu tôi đáp ứng yêu cầu của các cô, cũng đồng nghĩa với chuyện ngầm thừa nhận căn nhà ấy là hung trạch, công ty chúng tôi từng cam kết công khai, tất cả nhà qua tay chúng tôi đều được truy ngược lên ba đời chủ trước, tuyệt đối không bán hoặc cho thuê hung trạch. Những chuyện làm hủy hoại thương hiệu công ty, tôi không thể làm được. Một là các cô tiếp tục ở, hai là dọn đi, không còn lựa chọn nào khác.”
Lôi Dung nghĩ một lúc, cảm thấy hắn ta nói cũng có lý, giá nhà thành phố ở tỉnh không đắt như ở Bắc Kinh, căn hộ một phòng ngủ, một tháng tiền thuê hơn một nghìn, chỉ vì chút ít tiền này mà làm to chuyện thì không đáng, thế là cô nói nhỏ với Đường Tiểu Đường, “Tiểu Đường, thôi kệ đi, cả thảy có hơn ba nghìn tệ thôi, hơn nữa thời gian tới em chưa chắc sống ở đây nữa mà, thôi thì dứt khoát, chúng mình không lấy khoản tiền này nữa, em về Bắc Kinh với chị đi.”
Hoàn cảnh gia đình Đường Tiểu Đường cực tốt, cô lớn lên với sự nâng niu chăm sóc từ bé, nên vừa tùy hứng vừa nhát gan, vừa nãy cô bị chiếc móng tay dọa cho không hề nhẹ, tuy không muốn vứt bỏ ba nghìn tệ oan uổng, nhưng cô cũng không mong dành thời gian quá lâu để dây dưa chuyện này, thế là cô khẽ gật đầu, đưa chìa khóa nhà cho tên trưởng phòng rồi bảo, “Đây là chìa khóa nhà, trả lại cho ông, xem như tôi xui xẻo, nhà thì tôi không ở nữa, tiền thuê tôi cũng không cần.”
Hai cô gái vừa quay người định đi ra ngoài, đột nhiên gã trưởng phòng la lên một tiếng “Đứng lại”, đi vòng ra trước mặt họ, chặn đường.
“Ông làm gì đấy?” Đường Tiểu Đường bất giác níu chặt tay áo của Lôi Dung.
Có lẽ thấy hai cô gái đã bỏ cuộc trong việc đòi lấy lại tiền thuê vì không muốn gây chuyện, hoặc nghe giọng họ không phải người bản địa, tên trưởng phòng này chợt cảm thấy họ dễ bắt nạt, “Tôi nói trước, các cô bước ra khỏi cánh cửa này rồi, thì không được nói bậy bạ bên ngoài, bảo nhà chúng tôi giới thiệu cho các cô là hung trạch, không thì đừng hỏi tại sao tôi không khách khí.”
“Này!” Đường Tiểu Đường nổi nóng, “Miệng tôi nằm trên người tôi, chuyện tôi muốn nói gì còn bị ông quản hay sao?”
“Tôi lại muốn cái miệng nhỏ của cô mọc trên người tôi thật nữa cơ.” Gã trưởng phòng cười dâm đãng nói, “Ra khỏi cửa rồi nghe ngóng thử xem, Địa ốc Viên Mãn là công ty môi giới nhà đất lớn nhất thành phố đấy, nếu các cô nói ra những lời không nên nói, truyền đến tai tôi, đến lúc ấy đừng trách sao tôi đây làm ra những chuyện vừa trông không được, vừa nghe không lọt tai đấy nhé.”
Đường Tiểu Đường mắng một câu “Đồ lưu manh thối tha”! Cô đẩy hắn ra bằng cú hất tay, kéo theo Lôi Dung xông thẳng ra cửa, nào ngờ gã trưởng phòng hét một tiếng “Chặn bọn nó lại”! Một tiếng phành phạch như ruồi, bọn mặc vest đen đứng phát tờ rơi tuyên truyền trước cửa ào đến bao vây, người va kẻ quệt vào hai cô gái, miệng phun ra những lời nhơ bẩn. Lôi Dung và Đường Tiểu Đường đang quýnh vã mồ hôi đầy cả trán, bỗng một chiếc Toyota Prado màu đen lù lù xông đến như con tê giác rồi đỗ lại ở mé đường, hai người một béo một gầy từ trên xe nhảy xuống, người béo mặc vest thường phục màu xám đậm, bắp thịt tưng tưng chạy bước nhỏ tới, vừa chạy vừa gọi to, “Trưởng ban Lôi, phải trưởng ban Lôi đó không?”
Mặc dù Lôi Dung đảm nhiệm vị trí chủ nhiệm Trung tâm giám định pháp y, nhưng cô cũng là sĩ quan cảnh sát cấp Trưởng ban của Cục công an thành phố Bắc Kinh, do vậy người ngoài Cục hay gọi cô là “Chủ nhiệm Lôi”, nhưng trong nội bộ Cục cảnh sát, mọi người vẫn hay gọi cô là “Trưởng ban Lôi”.
Lôi Dung ngước mắt lên nhìn, mừng rỡ vô cùng, “Sở phó Lưu à? Tôi đây!”
Người ấy tên là Lưu Tiệp, là Phó giám đốc Sở công an tỉnh chuyên trách công tác hình sự trinh sát, hơn bốn mươi tuổi, tuy tướng mạo rất hiền hòa, nhưng xuống tay rất nghiêm đối với các phần tử phạm tội hình sự, giới giang hồ đặt cho anh biệt danh là “ hổ mặt cười ”. Ngày trước, khi đến Bắc Kinh tập huấn, Lưu Tiệp từng nghe qua bài giảng của Lôi Dung, từ đấy về sau, hễ gặp vấn đề nan giải nào về mặt pháp y trong lúc giải quyết vụ án, Lưu Tiệp bèn trực tiếp xin sự trợ giúp từ Lôi Dung ở nơi cách xa nghìn trùng, Lôi Dung cũng làm hết sức để giúp đỡ, vì qua lại thường xuyên nên họ dần quen thân.
Lưu Tiệp tiến đến gần, bắt tay Lôi Dung, “Tốt quá rồi! Thật không ngờ cô lại ở đây...”
Nhưng cả bọn người của Địa ốc Viên Mãn lại không biết lai lịch của anh ra sao, có tên ngáo ngơ tiến lên hỏi, “Anh làm cái quái gì đấy?”
Lưu Tiệp ngẩn ra một lúc, chỉ vào tên này hỏi Lôi Dung “Thằng này. ở đâu ra đấy?”
Lôi Dung không nói rõ được hết trong chỉ một lúc, cô thật lòng không muốn chuyện bị xé ra to, nên cười nhẹ nói, “Gặp chút hiểu lầm nhỏ thôi, không sao đâu, làm sao anh tìm được tôi vậy?”
Lưu Tiệp nói, “Đi, chúng ta lên xe rồi nói.”
Tên ngáo ngơ kia mắt chẳng hề nhạy, lại tiến lên trước một bước tiếp tục cản đường, nói với Lôi Dung vẻ dữ dằn, “Lời của trưởng phòng chúng tôi đã nói, các cô nhớ chưa!”
“Nhớ rồi, anh yên tâm, chúng tôi sẽ không nói bừa đâu.” Lôi Dung vừa hứa, vừa kéo Lưu Tiệp và Đường Tiểu Đường rời đi.
Mãi đến lúc này, Lôi Dung mới để ý, người xuống xe cùng với Lưu Tiệp, đang đứng chờ ở nơi không xa cũng không gần, anh ta có vóc dáng vừa gầy vừa nhỏ con, bờ vai sụp, cánh tay dài, trông giống một chú khỉ.
Đường Tiểu Đường nuốt không trôi nỗi uất ức này, sau khi lên xe, Lôi Dung vừa giới thiệu với mọi người xong, lập tức cô la lối lên, “Sở phó Lưu, vừa nãy công ty môi giới ấy giở trò lưu manh với chúng em, anh có quản không?” Sau đó cô kể lại sự việc từ đầu chí cuối. Lưu Tiệp nghe xong, nói với Lôi Dung, “Cô yên tâm, nỗi uất ức này, nhất định tôi sẽ xử lý giúp cô!”
Lôi Dung nở một nụ cười, “Anh vẫn chưa nói, làm sao tìm được tôi thế?”
“Cô quên rồi à, chiếc điện thoại của cô đã được sao lưu trong hệ thống điều khiển trung tâm, cô đi đến đâu thì GPS cũng có thể hiển thị.” Lưu Tiệp nói, “Cô là sĩ quan cảnh sát cấp cao trong hệ thống pháp y toàn quốc đấy, cô vừa gọi vào số điện thoại của Sở để tra vấn đấy thôi, chỗ chúng tôi đã lập tức thông báo ngay cho toàn bộ các cán bộ từ cấp sở trở lên trong hệ thống công an tỉnh, lão Cát còn tưởng cô được tổ giám sát điều xuống để điều tra ngầm, làm lão sợ phát khiếp...” Anh vừa cười vừa híp mắt nhìn Lôi Dung.
Lôi Dung cười bảo, “Tôi đến tham dự lễ cưới của một người bạn, lẽ ra đã về Bắc Kinh từ hôm qua, nhưng nhớ đến Tiểu Đường nên sáng nay đã cất công đến thăm em ấy, ai ngờ bị vướng vào mớ bòng bong này - anh tìm tôi có việc gì không?”
“Sẵn nhắc đến, chuyện còn có chút liên quan đến Tiểu Đường nữa cơ.” Lưu Tiệp nói.
“Em ư?” Đường Tiểu Đường chỉ vào chóp mũi mình.
“Cô đừng hiểu nhầm.” Lưu Tiệp nở một nụ cười với cô, rồi tiếp tục nói với Lôi Dung, “Trước tiên cho tôi hỏi một chút, căn hộ mà Tiểu Đường ở, thật sự từng xảy ra án mạng sao? Có cần tôi cử người đến điều ra kỹ lưỡng không?”
Lôi Dung thoáng suy nghĩ rồi nói, “Thật ra cũng không nghiêm trọng đến thế, dù gì thì một chiếc móng tay cũng không chứng tỏ được điều gì, chủ yếu là do một người bạn cùng trọ với Tiểu Đường ở Bắc Kinh lúc trước, đã thắt cổ chết trong nhà, làm cho Tiểu Đường sợ bóng sợ gió, cứ tưởng là vào ở chỗ nào thì cũng sẽ gặp hung trạch... Phải rồi, cứ mang cái này đến trung tâm giám định pháp y tỉnh để lưu mẫu, lỡ như hôm nào cần đến.” Nói đoạn, cô bèn giao chiếc túi ni-lông bảo quản đồ ăn có chứa chiếc móng tay cho Lưu Tiệp.
Lưu Tiệp cất đi, nói với giọng điệu nặng nề, “Chuyện mà tôi phải tìm đến chị, chính là chuyện có liên quan đến hung trạch.”
Tiểu Đường thoáng rùng mình ớn lạnh.
Lôi Dung nhìn Lưu Tiệp nói, “Không phải chứ, nhân viên hình sự điều tra lâu năm như anh, mà cũng tin những thứ này sao?”
“Trưởng ban Lôi, thật sự cô cũng đừng chê tôi mê tín, cô có thể nói cho tôi biết, theo cách hiểu của cô thì hung trạch có nghĩa là gì không?”
Lôi Dung suy nghĩ, rồi nói, “Là ngôi nhà từng xảy ra án giết người”.
“Chưa đúng hoàn toàn.” Lưu Tiệp khẽ lắc đầu.
“Chưa đúng hoàn toàn?”
“Chưa đúng hoàn toàn!” Lưu Tiệp nói, “Lấy ví dụ, một ngôi nhà, trước đây từng xảy ra vụ án hình sự, có người chết, nhưng cô không hề biết, vào ở trong ấy, hơn nữa còn ở rất nhiều năm mà vẫn an toàn vô sự, ngôi nhà như thể có được coi là hung trạch không?”
Lôi Dung sững người, thoáng qua một chốc, cô bỗng cười, “Sở phó Lưu, tôi thật không ngờ, từ khi nào mà anh đã trở nên sâu sắc như thể nhỉ. Vậy theo anh, thế nào mới là hung trạch?
Lưu Tiệp cười hề hề hai tiếng, nói, “Theo tôi, một căn nhà từng xảy ra án mạng giết người, rồi sau đó, đến lúc có người vào ở, lại xảy ra chuyện vô cùng đáng sợ hoặc kỳ dị lần nữa - thí dụ như bị hung linh phá phách, hay thậm chí xảy ra án mạng mới, thì căn nhà ấy mới có thể được xem là hung trạch!”
Có lẽ do trên mặt đường có chỗ lồi lõm, đúng lúc này một tiếng “rầm”, chiếc Prado lún xuống một cú, đột nhiên một cảm giác khác lạ ập đến trong lòng Lôi Dung. Cô xoay ánh mắt đi, nhìn ra phía trước, cảnh vật hiện ra nơi kính chắn gió đằng trước khiến cô trở nên bất an: dưới màn trời âm u, con đường vừa nãy vẫn còn là đường trong thành phố, giờ đây đột nhiên trống trải như thể đã bị dao phạt qua, trên mặt đường có rất nhiều đá vụn nhỏ, lốp xe nghiến qua làm phát ra những tiếng lạch cạch không ngừng, hai bên đường cực kỳ hoang vắng, đừng bảo là nhà lầu, đến cả nhà mái bằng cũng tàn tạ khôn tả, thi thoảng lại có một căn trồi ra, căn nào căn nấy như đang ẩn giấu các mảnh thi thể vậy, những nơi còn lại nếu không phải là gạch ngói vương vãi thì cũng là đất bazan chất đống - rất rõ ràng, họ đã đi đến khu ven rìa của thành phố.
Một, hai đứa bé, một, hai con chó, ngoài ra hoàn toàn không có chút sinh khí nào.
Vậy là đang muốn đi đâu?
Lôi Dung nhìn Lưu Tiệp qua khóe mắt, trong thoáng chốc, khuôn mặt nhìn nghiêng béo núc ních của anh trở nên lạ lẫm khác thường: Đúng vậy, chúng ta có quen biết nhau, anh ta từng là học trò của mình, đều là đồng nghiệp làm trong ngành công an với mình, thế nhưng chúng ta có thật sự quen thân đến thế không? Bao năm nay, chẳng phải 99% những lần liên lạc với nhau đều thông qua điện thoại di động hoặc internet sao? Nội dung liên lạc không gì ngoài chuyện nguyên nhân cái chết của nạn nhân không rõ ràng, mong mình chỉ đạo và kiến nghị, xét về phương diện ý nghĩa nào đấy, chỉ có điểm khác biệt duy nhất trong việc trao đổi nghiệp vụ giữa mình và anh ta so với làm phẫu thuật từ xa, đó chính là một người thì mổ xẻ người sống, một người thì giải phẫu người chết, mình hoàn toàn không hiểu rõ anh ta là người như thể nào, có tính cách và sở thích kỳ cục thế nào, đánh giá tâm lý sau khi nổ súng giết chết phạm nhân được mức mấy... không sai, anh ta là Phó giám đốc Sở công an tỉnh, nhưng trong thời đại mà quân hàm của một người còn không đáng tin bằng thông tin xác thực Taobao, thì điều này hoàn toàn không thể nói lên được gì...
Chết tiệt! Sao mình có thể lên chiếc xe này một cách dễ dãi như thể!
Không khí trong xe đột ngột căng thẳng, nỗi căng thẳng này không cụ thể, không hữu hình, nhưng đang thực sự tồn tại trong xe, mỗi người đều đang im lặng, chờ đợi, không muốn hành động khinh suất, giống như đang ở hiện trường rò rỉ khí gas, không ai dám quẹt vào chiếc bánh răng của chiếc bật lửa...
Cũng vì sự im lặng này mà tiếng rầm rầm của lốp xe vang lên với vẻ khác lạ dị thường. Bỗng nhiên thân xe trở nên dao động, lắc lư qua lại, như thể đang sàng mì vậy. Lôi Dung nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy xe đã đi vào một con đường đất mà thực sự không thể gọi là đường được nữa, ở nơi sâu thẳm giữa đồng hoang có một khoảnh sân bị bao quanh bởi tường gạch, trên bức tường đổ nát được sơn một dòng chữ nhìn không biết là gì, nét chữ đỏ khô như thể vết máu khô quánh.
Khoảng cách giữa chiếc xe và khoảnh sân càng lúc càng gần, cuối cùng xe đi qua một cánh cửa rào sắt gỉ sét loang lổ, một ông lão trông có vẻ không bình thường đang đứng trước cửa, nhìn họ cười nghềnh nghệch, một vòm miệng móm há hốc rõ to.
Chí ít, phải nghĩ cách giúp Tiểu Đường bỏ trốn . Lôi Dung nghĩ, từng hạt mồ hôi rịn ra trên trán.
Đúng lúc ấy, chiếc xe dừng lại, Lưu Tiệp mở cửa rồi xuống xe, “tên khỉ” vẫn ngồi trên ghế lái, chờ hai cô gái xuống xe rồi mới lái xe sang chỗ đỗ xe.
Nếu bây giờ áp chế “tên khỉ” ấy, bắt anh ta lái xe đi, có lẽ sẽ là cơ hội tốt nhất!
Lôi Dung vừa nghĩ đến đấy, “tên khỉ” quay mặt lại, nhe răng ra cười thẳng vào hai người, như đang nói “Mau xuống xe, không được giở trò”.
Đường Tiểu Đường ngây ngô nhảy xuống xe, còn la lên gọi Lôi Dung, “Chị ơi, chị xuống mau đi chứ.”
Hết cách rồi.
Lôi Dung thoáng cười cay đắng, bước xuống xe.
Ngay khoảnh khắc giẫm hai chân lên mặt đất, cô ngửi thấy một thứ mùi kỳ lạ, qua thời gian dài công tác trong lĩnh vực pháp y, thứ mùi này cô không thể quen thuộc hơn nữa, đây là thứ mùi thối um của máu tanh, chỉ bốc lên nồng nặc khi phân giải thi thể với số lượng lớn, để mặc cho chúng bị phơi trần ra trong môi trường lộ thiên, dưới sự tác động của vi khuẩn thối rữa, nhặng và dòi bọ tạo nên, bản thân thứ mùi này không hề trong lành, lại tích tụ quá nhiều, để quá lâu, nên trái lại nghe còn hăng mũi dị thường hơn. Bất giác cô nhớ lại lúc thực tập, cô từng đi đến thị trấn Dương Dụ Hà, khu Thương Châu, thành phố Thương Lạc, đứng trong chính khoảnh sân nhà, nơi chôn 48 thi thể của tên ác quỷ giết người biến thái cực nghiêm trọng là Long Trị Dân, tuy đã gần 20 năm trôi qua, nhưng cái thứ mùi làm người ta sởn hết gai ốc này thì cô vẫn ngửi được thấy rõ.
Lưu Tiệp vươn dài tay ra, bày một tư thế “mời” có đôi phần phô trương, nụ cười trên mặt rất không tự nhiên.
Có là ổ hùm hang cọp cũng phải xông vào thôi.
Lôi Dung nghĩ thế, giẫm bước qua khoảng sân cỏ dại mọc điên cuồng vì không được ai cắt tỉa, đi vào trong một nhà kho đắp gạch trông như có thể chứa vừa mấy chiếc máy bay, bên trong tối như hũ nút, chỉ nghe thấy tiếng đập cánh vo ve của cả bầy ruồi đông đảo. Phải mất một lúc lâu mắt mới có thể thích nghi được, thì cảnh tượng trước mắt lại không khỏi khiến cho cô kinh hoàng: vết máu và mỡ động vật vương vãi khắp những bức tường màu nâu tối và trên nền nhà, từng dãy băng chuyền bằng kim loại được bày ngay ngắn trật tự như thể dàn lẩu băng chuyền của tử thần, những chiếc móc sắt treo trên ấy tuy đã gỉ sét loang lổ từ lâu, nhưng vẫn làm nảy sinh nỗi đau đớn về mặt sinh lý cho người nhìn, bên trong đường ống xả thải máu huyết nằm phía dưới, dường như vẫn còn thứ gì đặc sệt đang trôi chảy ồ ạt...
Lôi Dung mau chóng xác định được, đây là một phân xưởng thao tác của một xưởng giết mổ bị bỏ hoang đã lâu.
Rốt cuộc Lưu Tiệp muốn làm gì? Rốt cuộc là muốn làm gì mình? Ban nãy anh ta nói về hung trạch hết nửa buổi, nếu như mỗi loại sinh mệnh đều hóa thành hung linh sau khi chết thảm, thế thì e rằng không còn hung trạch nào lớn hơn xưởng giết mổ nữa cả, không lẽ anh ta dẫn mình đến đây là vì muốn làm một show nghệ thuật trình diễn [2E] ? Thế thì đây quả thực là màn hài kịch đen mười phân vẹn mười rồi.
Đi qua phân xưởng thao tác rộng lớn của xưởng giết mổ này, lại đi xuyên qua phân xưởng khử trùng và phân xưởng phân loại, tận cùng hành lang là một cánh cửa đóng kín mít, có hai thanh niên mặc vest màu xanh lam thẫm đứng trước cửa.
“Vui lòng nộp điện thoại di động.” Một thanh niên nói với Lôi Dung.
Lôi Dung quay đầu lại nói với Lưu Tiệp, “Xin thứ lỗi, vui lòng cho tôi một lý do.”
Lưu Tiệp nộp cả hai chiếc điện thoại cho người thanh niên ấy, rồi nói với Lôi Dung, “Trưởng ban Lôi, thông cảm nhé, khi mở cánh cửa này ra rồi, bên trong sắp mở một cuộc họp cần được bảo mật, ngay cả tôi cũng phải nộp điện thoại, không ai ngoại lệ.”
Thanh niên kia lại bồi thêm một câu, “Nếu có bất kỳ thiết bị ghi âm nào trên người, xin vui lòng nộp luôn một thể.”
Lời này vừa dứt, Lôi Dung lại cảm thấy vững tâm hơn rất nhiều, nếu thực sự là muốn làm hại cô và Đường Tiểu Đường, thì sẽ không quan tâm đến chuyện ghi âm hay không ghi âm, mà đã quan tâm rồi, thì chẳng qua chỉ lo rằng sau khi đi khỏi, họ sẽ truyền bản ghi âm ra ngoài mà thôi.
Cô khẽ lắc đầu bảo, “Tôi không mang bất kỳ thiết bị ghi âm nào.”
“Nếu thế, vui lòng cho phép tôi khám xét một chút được không?” Người thanh niên nói.
Lưu Tiệp vội kết thúc không khí căng thẳng bảo, “Chuyện này không cần đâu, Trưởng ban Lôi là vị khách do tôi đặc biệt mời đến, cô ấy đến tham dự buổi họp này vào giờ chót.” Tiếp đến anh lại nói với Lôi Dung, “Trưởng phòng Lôi, có chuyện này, tôi cần đến sự giúp đỡ của cô, quý cô Tiểu Đường đây, xin đừng vào, hãy sang căn phòng bên cạnh để chờ cô ấy một lát có được không?”
Đường Tiểu Đường nghe xong, thấy có chút không vui, nhưng cô biết trong công tác công an coi trọng nhất là kỷ luật, nếu đã là bảo mật, thì không có chỗ cho chuyện thương lượng gì hết, cô kéo cánh tay Lôi Dung nói, “Vậy em chờ ở ngoài, xong việc chị ra mau nhé... à phải rồi, chị có mang cái ấy không?
Khuôn mặt cô hơi đỏ lên.
Vẫn biết túi xách là khuê phòng thứ hai của con gái, người khác không được phép tùy tiện xem, nhưng Đường Tiểu Đường cứ bước thẳng sang dùng dằng với Lôi Dung, thẳng thừng lục lọi túi của cô, vì vậy Lôi Dung khẽ cười, đưa túi xách cho Tiểu Đường rồi bảo, “Ngăn trong có một gói nhỏ, em cứ lấy mà dùng, chú ý đừng uống nước lạnh.”
Đường Tiểu Đường tìm ra được một gói khăn giấy vệ sinh, trả túi xách lại cho Lôi Dung, hỏi kỹ vị trí nhà vệ sinh, rồi chạy vụt đi mất.
Lưu Tiệp tiến lên phía trước đẩy cửa ra, Lôi Dung nhìn thoáng qua anh một cái, rồi đi vào trong.