⚝ 6 ⚝
Mọi người tốp năm tốp ba rời khỏi phòng họp có mặt tường bị hổng một lỗ, đối mặt với cơn cuồng phong cuồn cuộn thổi vào, đến cuối cùng, ngay cả Bộc Lượng cũng phải chấp nhận sự thật là Tu Thúc sẽ lãnh đạo tiểu đội công nhân vệ sinh đặc chủng.
Đa số họ đều lê bước nặng nề ra khỏi xưởng giết mổ, tựa như đã hoàn thành xong nhiệm vụ đào đất đắp đai gian khổ.
Tu Thúc đứng trước hai cánh cửa sắt khổng lồ, loang lổ vết gỉ sắt của phòng xưởng, đưa một điếu thuốc cho Lưu Tiệp, rồi dùng bật lửa châm cho ông ta, “Sở phó Lưu, cảm ơn sự ủng hộ của anh đối với công tác của tôi.”
“Có chi đâu, Tu Thúc, người cần phải nói cảm ơn là tôi đây.” Lưu Tiệp cười, nếp nhăn nổi lên nơi khóe mắt, “Thế thì, khi nào ông bắt đầu công tác dẫn đội?”
“Tối nay.”
“Ơ?” Lưu Tiệp hơi không ngờ tới, “Nhanh thế à?”
“Đã huấn luyện hai tuần rồi, dạo trước cũng đã thực tập làm dọn dẹp ở Phong Chi Thự, cũng xem như là đạt chuẩn, nên mau chóng đi vào hoạt động, liền ngay tối nay đi, nếu cứ kéo dài, nhà không hôi, người đã hôi trước rồi.” Tu Thúc nói.
Lưu Tiệp khẽ gật đầu, “Tính đến hết tối ngày hôm qua, theo số liệu mà Cục thành phố báo cáo cho tôi, số căn hộ nhà ở là hiện trường án mạng còn sót lại, chưa được tiến hành dọn dẹp là 65 căn, thêm những căn hung trạch vẫn chưa kịp dọn dẹp trong nửa năm nay, thành phố ta tổng cộng có 114 căn hung trạch đang chờ dọn dẹp, trước mắt đều có hiệp cảnh [26E] và cán bộ liên phòng [27E] đóng giữ, danh sách và phương thức liên hệ của họ và vị trí cụ thể của hung trạch, tôi đã cho anh biết từ trước rồi, anh cần dọn dẹp căn nào, chỉ cần chào hỏi một tiếng với nhân viên canh giữ là được, họ sẽ rút lui trước, để chìa khóa ở gần cửa phòng, để tiện cho các anh đến dọn dẹp.”
Tu Thúc “ừm” một tiếng, quay người định bỏ đi, đột nhiên sau lưng có người gọi, ông ta quay đầu lại nhìn, là Lôi Dung.
“Lôi pháp y, cô có chuyện gì không?” Tu Thúc hỏi.
Lôi Dung nhìn ông ta một lúc, dùng một giọng điệu lạnh băng để nói, “Cho tôi xin số điện thoại của ông.”
Tu Thúc đọc ra 11 con số.
Lôi Dung lấy điện thoại di động ra lưu lại, rồi gọi ngược vào số đó, điện thoại di động của Tu Thúc vang lên mấy tiếng trong túi áo, song Tu Thúc không hề có ý định bắt máy.
“Số di động của tôi, xin ông hãy nhớ lấy.” Lôi Dung nói, “Bằng trực giác, tôi cho rằng chúng ta sẽ còn liên hệ với nhau.”
Cái miệng bị chòm râu ria rậm rạp che phủ của Tu Thúc khẽ nhếch một cái, rồi ông ta quay người bỏ đi.
Lôi Dung nhìn theo bóng lưng ông ta, một cảm giác bất an không sao kìm nén được, đang không ngừng loang ra trong lòng cô, khuếch tán đến từng dây thần kinh, tùng ống huyết quản trên người, cô cảm thấy cần phải bắt người này ngay lập tức, giam giữ ông ta, đấy mới là cách làm đúng đắn, nhưng trước mắt vừa không có chứng cứ phạm tội, lại không có lý lẽ gì để tạm giữ, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn ông ta rời đi, như thể nhìn thấy một con rắn độc trườn qua bãi cỏ không một tiếng động, lẩn vào trong một ngôi trường đang có rất nhiều trẻ em...
Có lẽ, mình sẽ phải hối hận cả đời vì khoảnh khắc do dự này.
Lưu Tiệp nhìn theo Tu Thúc ngồi lên một chiếc xe, dần đi khuất, rồi thở ra một hơi rõ dài.
“Tên khỉ” đang trấn thủ ở một chỗ không xa tiến đến, đưa điện thoại cho anh, bảo, “Sở phó Lưu, nhà an toàn vừa gọi đến, dường như có một người không rõ danh tính đang đi lại ở gần Thuận Cảnh Uyển.
Trong phút chốc, biểu cảm của Lưu Tiệp trở nên vô cùng căng thẳng, anh đón lấy điện thoại, nói chưa được vài câu đã bốc hỏa, “Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, Từ Nhiễm là người may mắn sống sót và là nhân chứng mục kích duy nhất của vụ huyết án ở Phong Chi Thự, vì vậy, nhất định phải không tiếc mọi giá, đảm bảo chắc chắn cho an toàn tính mạng của cô ấy! Nhiệm vụ này mà không hoàn thành, tôi đảm bảo sẽ nhổ sạch sẽ không chừa một bông hoa con mẹ nào trên vai các anh!” Sau đó anh chửi thề một câu, rồi ngắt cuộc gọi.
Anh nhíu chặt mày suy nghĩ hồi lâu, rồi nói với “tên khỉ”, “Theo những gì anh biết được thì, trong đội cảnh sát đặc nhiệm có người nào, cả kỹ năng lẫn thuật dùng súng đều tốt, lại tuyệt đối chưa từng bị cái tên khốn nạn Trần Nhất Tân ấy thẩm thấu qua không?”
“Tên khỉ” khẽ lắc đầu, “Sở phó Lưu, anh cũng biết đấy, lực lượng cảnh sát toàn thành phố hầu như đã bị điều đến hội trường của hội thao toàn quốc để chấp hành nhiệm vụ bảo vệ an ninh, trong đó bao gồm cả đội cảnh sát đặc nhiệm, huống chi, tòa nhà ở của đội cảnh sát đặc nhiệm cũng do Trần Nhất Tân giúp đỡ dàn xếp...”
“Cả một đội ngũ công an thành phố, mà lại không thể tìm ra một người trăm phần trăm không có quan hệ gì với cái tên họ Trần đó!” Lưu Tiệp nghiến răng ken két nói.
“Tên khỉ” khẽ suy nghĩ rồi nói, “Tôi có một vị cấp trên già, nguyên là đội trưởng đội cảnh sát hình sự ở một tỉnh, về sau do phạm sai lầm nên bị điều đi Bắc Kinh, làm nhân viên cảnh sát cơ sở ở một đồn cảnh sát, gần đây ông ấy theo chân trưởng đồn cảnh sát đến thành phố ta để giao lưu trao đổi kinh nghiệm về cảnh sát cùng xây dựng với nhân dân, kỹ năng của ông ấy siêu cừ khôi, đặc biệt là sử dụng thành thạo súng trường tự động, có tài bách phát bách trúng một phát vỡ đầu! Hơn nữa có thể đảm bảo không có dây mơ rễ má gì với bên chúng ta, có thể trông cậy được.”
Lưu Tiệp dường vỡ lẽ ra, “Tôi có nghe qua về ông ấy, trước đây còn gặp một lần trên hội nghị biểu dương tấm gương anh hùng….. vậy cứ mời ông ấy, anh chào hỏi một tiếng với kho súng ống, phân cho ông ấy một khẩu QBZ-95 [28E] đi, hỏa lực lớn mà lại dễ mang, lúc sử dụng sẽ thuận tay, sau đó bảo ông ấy gấp rút đến nhà số 1502 đơn nguyên 2 tòa A, Thuận Cảnh Uyển, bảo vệ an toàn cho Từ Nhiễm, phải nhanh lên!”
“Sở phó Lưu!” “Tên khỉ” kêu lên một tiếng.
Lưu Tiệp lập tức ý thức được rằng đây là một địa chỉ cần được bảo mật cao độ, nên ngượng ngùng kề ngón trỏ lên miệng, tỏ ý là anh biết rồi, lại khẽ trông ra xung quanh, chỉ có Cục phó Tần và Lôi Dung, mới yên tâm trở lại. Anh phác một cử chỉ tay về phía Cục phó Tần, có ý là đi vào trong xưởng giết mổ, bàn bạc thêm về những việc còn sót lại.
“Đứng lại!”
Lưu Tiệp xoay đầu về với vẻ kinh ngạc, trông thấy gương mặt vốn luôn ôn hòa của Lôi Dung, lúc này lại nghiêm túc lạ thường.
“Sở phó Lưu, tôi muốn nói chuyện riêng với anh.”
Cục phó Tần thấy bầu không khí không ổn, vội cười xòa giảng hòa, “Pháp y Lôi, lần đầu chúng ta gặp nhau, cũng sắp giữa trưa rồi, tôi là chủ, mời cô và Sở phó Lưu cùng ăn một bữa cơm nhé...
Lời còn chưa nói xong, ông đã trông thấy hai tia ánh nhìn của Lôi Dung phóng về phía mình, không biết vì sao, ông lại bị dọa đến mức ngậm chặt miệng lại.
Lưu Tiệp khẽ cười khổ vẻ cam chịu, dẫn Lôi Dung đi vào một căn phòng nhỏ.
Trong phòng chỉ có một cái bàn và hai cái ghế đẩu, bàn được đặt ngang ở giữa, trông rất giống một phòng thẩm vấn.
“Đóng cửa lại, ngồi xuống.” Lôi Dung bảo Lưu Tiệp.
Lưu Tiệp có chút không nén được thể diện, vừa đóng cửa vừa lầm bầm một câu gì đấy.
“Sở Lưu, anh có biết hay không, một vị cán bộ cấp sở cục trong hàng ngũ công an, một vị lãnh đạo cấp cao chuyên trách công hình sự điều tra của tỉnh, đem cách làm mê tín vào trong quá trình xử lý vụ án, là hành vi vi phạm nghiêm trọng kỉ luật của tổ chức!”
Lưu Tiệp vừa ngồi xuống ghế, “Trưởng ban Lôi, tôi mời cô đến để nhờ giúp đỡ, bây giờ bộ dạng này của chị, cứ như đang xét xử phạm nhân vậy, thế này là thế nào?”
“Rốt cuộc anh có hiểu không, tôi đây muốn giúp anh, nếu thật sự có ai báo cáo những cách làm này của anh lên trên, những cuộc thẩm tra mà anh phải đối mặt còn nghiêm trọng hơn thế này nhiều!” Lôi Dung nói với vẻ nghiêm túc, “Hiện nay công an và hệ thống tư pháp đều đang đẩy mạnh kỉ luật, dựng làn gió mới, giương cao chính khí, anh giở cái bài này là sai trái, là hành vi đi ngược với đại xu thế đấy!”
Lưu Tiệp thoáng cười, “Chủ nhiệm Lôi, cô ở trên Bắc Kinh lâu rồi, đại xu thế mà cô nhìn thấy, không giống với cái mà tôi nhìn thấy.”
Lôi Dung ngây ra, rồi phản bác, “Tôi không cần biết là giống hay không giống, cả đất nước đang tiến lên trên, tiến về phía trước, không ai được lái ngược xe, kéo bà con nhân dân về phía cái bài mê tín ấy!”
“Thế vừa lúc nãy sao cô không phản bác Tu Thúc ngay tại trận?” Lưu Tiệp hỏi.
Trong thoáng chốc Lôi Dung á khẩu, thật ra cô cũng rất bực: bản thân mình là một nhà khoa học, mà lại không kiên trì tranh luận mặt đối mặt với Tu Thúc đến cùng, tuy nhiên nghĩ kỹ một chút thì lại không thể trách bản thân hết được, dẫu sao cô với Tu Thúc, nói cho cùng, cũng là hai người được đào tạo từ hai hệ thống tri thức khác nhau.
“Được rồi, được rồi.” Lưu Tiệp chỉnh lại sơ sài mái tóc rối bùi nhùi, “Trưởng ban Lôi, tôi xem cô là bạn thân mới bảo với cô đấy, Tu Thúc là tôi đích thân mời tới, nếu không có ông ấy đuổi tà đằng trước, đến bậc cửa của hung trạch, bọn công tác vệ sinh đặc chủng cũng không dám bước qua đâu. Nói vào việc chính nào, Trưởng ban Lôi, hôm nay tôi mời cô đến, thật sự không phải để cho cô tiếp thu bài cải tạo rằng chuyện hung trạch là có lý, mà là vì tôi muốn nhờ cô một việc.”
Lôi Dung thở dài một hơi, “Việc gì?”
“Hẳn cô cũng đã nhìn thấy biểu ngữ hội thao toàn quốc treo khắp thành phố rồi, các sếp nở mặt nở mày, nhưng người cực khổ lại là công an.” Lưu Tiệp cười đắng, “Hội thao toàn quốc khai mạc tối nay, 90% lực lượng cảnh sát thành phố đều bị điều đi xung quanh hội trường để chấp hành nhiệm vụ bảo vệ an ninh, đừng bảo là các phân cục đều vườn không nhà trống, mà ngay đến đồn cảnh sát cũng chỉ còn lại vài người trực mà thôi, mà tôi thì nhất định phải có mặt, chỉ huy công tác bảo vệ an ninh, do đó có một chuyện vô cùng nan giải, đành phải làm phiền cô đứng ra giúp thôi.”
“Anh nói đi.” Lôi Dung bảo.
Lưu Tiệp còn chưa mở miệng, đột nhiên nghe thấy có người đang la lên ở bên ngoài, “Chị ơi, chị Lôi Dung ơi, chị ở đâu đấy?”
Lôi Dung mở cửa ra, Đường Tiểu Đường lủi vào trong tích tắc, xụ miệng xuống bảo, “Chị Lôi Dung, cuộc họp của các chị kết thúc rồi, sao không nói với em một tiếng chứ?”
“Chẳng qua là chưa kịp nói thôi mà.” Lôi Dung mỉm cười nói, “Chị nói thêm vài câu với Sở phó Lưu, xong ngay đây.” Sau đó, cô đóng cửa lại, nói với Lưu Tiệp, “Nói tiếp lời vừa nãy, rốt cuộc anh muốn nhờ tôi giải quyết chuyện gì?”
Lưu Tiệp chậm rãi nói, “Cô có thể giúp tôi đi xem một căn hung trạch không?”
Hung trạch?
Sao lại là hung trạch nữa?
Kể từ lúc nhận được cuộc điện thoại của Đường Tiểu Đường sáng sớm nay, Lôi Dung đã cảm thấy mình dường như đã sa vào một vòng xoáy màu máu được hợp thành từ những căn hung trạch trùng trùng điệp điệp, dù vùng vẫy cỡ nào cũng không dứt ra được, trái lại càng sa vào sâu hơn nữa. Đối với việc này, cô cảm thấy lo âu và bất an, nhưng thứ ma lực mãnh liệt do lòng hiếu kỳ tạo ra lại khiến cô không kìm được mong muốn nhằm về phía nơi sâu nhất của vòng xoáy để tìm hiểu rốt ráo đầu đuôi... Tuy nhiên, cô vẫn cảm thấy rằng, với lời nhờ vả của Lưu Tiệp, cô cần có một lý do để có thể thuyết phục chính mình nhận lời, “Tôi đã nói trước với Đường Tiểu Đường, chiều nay sẽ dẫn em ấy về Bắc Kinh, do vậy xin thứ lỗi cho tôi vì không giúp được anh.”
Lưu Tiệp đứng yên, nhìn Lôi Dung chăm chú, dùng một giọng điệu chân thành đến mức gần như van nài, “Lôi Dung, tôi thật sự hết cách rồi. Từ khi có án mạng giết người đặc biệt nghiêm trọng xảy ra liên tiếp ở Phong Chi Thự, đến nay, tôi đã chịu đựng áp lực mà người thường khó bề hình dung nổi, đầu tiên là thương nhân nổi tiếng nhất và là người đã mở đường cho ngành bất động sản ở thành phố này là Triệu Hồng Pha bị hại, vụ án ấy kỳ dị tột cùng, đông đảo nhân chứng đã tận mắt nhìn thấy, ông ấy chết trong căn phòng kín, với cửa và cửa sổ đều khóa trong, phía cảnh sát đã vận đến chiêu thứ mười chín trong Hàng long thập bát chưởng rồi, nhưng vẫn không thể phá được án. Sau đó cả một tiểu đội công nhân vệ sinh đặc chủng đi dọn dẹp hiện trường, ngoài một người may mắn sống sót ra, những người còn lại đều bỏ mạng trong biệt thự, chỉ cần nhìn thấy cảnh tượng đó thôi là sẽ phải gặp ác mộng cả đời. Cả hai vụ án đều chưa phá được, có một tên mà chúng tôi đặc biệt nghi ngờ là kẻ tình nghi - chính là lão tổng Trần Nhất Tân của cái Địa ốc Viên Mãn đã xảy ra xung đột với cô hôm nay, lão đã mua lại Phong Chi Thự, mời Tu Thúc dẫn theo tiểu đội công nhân vệ sinh đặc chủng mới thành lập thu dọn một lượt, rồi mời không ít người đến để tổ chức một buổi tiệc rượu tại đấy tối nay... Có một tình báo nói với tôi, có thể cử một nhà suy luận ưu tú vào đấy, thử khám nghiệm lại biệt thự một lần nữa, xem có thể điều tra ra sự thật của hai vụ án giết người hay không, e rằng đây là cơ hội cuối cùng để phá án rồi, bằng không, với sự xảo trá của Trần Nhất Tân, phía cảnh sát rất khó tìm thêm được lý do để đặt chân vào Phong Chi Thự, dù có bằng chứng phạm tội nào còn sót lại đi nữa, sớm muộn gì cũng bị hắn tiêu hủy, vì vậy, tôi muốn nhờ cô đi hộ tôi một chuyến.”
Hứng chí ập đến với Lôi Dung ngay tức thì, là một vị pháp y, cô từng ra vào vô số hiện trường phạm tội, số lượng thi thể cô giải phẫu đếm không xuể... Trong giới pháp y có một câu nói đùa cợt là “Một năm còn mới, hai năm thể diện, ba năm không đổi là chén cơm, bốn năm thì quen, năm năm thì lười, sáu năm đơn thuần là xác sống”, ý nói là rất khó để kiên trì trong công tác pháp y, nếu kiên trì được đến một số năm nhất định thì chắc chắn là có nguyên nhân, Lôi Dung rất thích câu cuối cùng ấy, vì trong chớp mắt cô đã công tác trên cương vị pháp y được tám năm rồi, trên cái cương vị vừa bẩn vừa mệt vừa buồn nôn vừa khủng khiếp mà tiền lương lại thấp đến lạ này, có thể kiên trì được tám năm, đồng thời đạt được thành tựu nổi trội, đấy thật sự là một niềm hứng thú và cảm tình đặc biệt với nghề mà cô đã chọn; được thôi, dẫu có bị người ta bảo thành “xác sống” thì cũng đành nhận vậy.
Nhưng cô vẫn giữ im lặng, vì lời của Lưu Tiệp có thể đã chạm đến cô, nhưng vẫn không đủ, đúng vậy, không đủ. Đối với kiểu nhân vật xứng danh là siêu đẳng bậc nhất về kỹ năng chuyên nghiệp cũng như địa vị trong ngành mà nói thì anh không thể chỉ niêm một cái giá ưu đãi trên mạng mà đã trông chờ cô rút tiền ra mua hai chiếc điện thoại Smartisan [29E] được, nhất định phải tặng kèm một tấm vé vào cửa buổi tọa đàm đặc biệt của La Vĩnh Hào [30E] , hơn nữa còn phải là ghế VIP đặc biệt dãy hàng phía trước.
Về điều này, Lôi Dung biết rõ, Lưu Tiệp càng biết rõ hơn, “Ngoài ra, sau khi xảy ra vụ huyết án Phong Chi Thự, đủ các loại lời đồn lan khắp thành phố, khắp cả tỉnh, đều bảo là hung linh tác quái, ác quỷ báo thù, sau đấy, án mạng giết người liên tiếp xảy ra trong một tiểu khu do Triệu Hồng Pha phát triển tên là Tân Thủy Viên, làm cho lòng người bất an. Nói ngay chuyện công tác vệ sinh đặc chủng này, nếu không phải nhờ chúng tôi mời được Tu Thúc, thì căn bản là không ai dám làm nữa, cho nên, nếu cô có thể điều tra rõ ràng sự thật về vụ án giết người liên tiếp ở Phong Chi Thự, đó mới là cách tốt nhất để giúp công chúng tin tưởng vào khoa học, từ bỏ những cách nói mê tín như hung linh đấy.”
Cái tên cáo già này! Lôi Dung nghĩ thầm. Rõ ràng anh ta hoàn toàn không tin cái bài của Tu Thúc, nhưng lại thể hiện ra sự khiêm cung đối với văn hóa truyền thống khắp mọi chỗ, chẳng trách mới bốn mươi có lẻ đã làm đến phó sở trưởng rồi... Tuy nhiên, không thể không thừa nhận, lời của anh ta đã đánh trúng vào tâm khảm của cô, sau khi trải qua cả buổi sáng ròng rã bị oanh tạc bởi những lời kỳ đàm quái luận của Tu Thúc, có lẽ ngoài lòng kiêu hãnh của việc bảo vệ cho khoa học ra, không gì có thể kích thích bầu nhiệt tâm đích thân đến hiện trường phạm tội của cô hơn nữa.
Lôi Dung là người có tâm dạ cực sâu, nghĩ gì trong lòng cũng không hiện ra trên mặt, nhưng Lưu Tiệp lại nghĩ nhiều rồi, “Về mặt an toàn, cô có thể yên tâm, tôi cử cái cậu vẫn đi theo tôi để đi cùng cô, cậu ấy tên là Hầu Kế Phong, là nhân viên cảnh vệ, đừng thấy cậu ta gầy như sợi gai thế, nói về tài nghệ, cậu ta giỏi nhất nhì trong hàng ngũ cảnh sát toàn tỉnh đấy.”
“Nhưng mà, hiện tôi vẫn chưa hiểu rõ tí gì về hai vụ án mà anh nói cả.” Lôi Dung nói, “Hơn nữa, tôi thấy lạ quá, sở tỉnh, cục thành phố nhiều người như vậy, sao anh không cử một cán bộ cảnh sát đắc lực để đi Phong Chi Thự, mà cứ phải để một người ngoài là tôi đây giúp đỡ mới được nhỉ?”
“Gì mà người ngoài hay không người ngoài, cảnh sát khắp thiên hạ đều là một nhà mà!” Lưu Tiệp hiểu là Lôi Dung đã đồng ý giúp đỡ rồi, không nén nổi vui mừng ra mặt, “Cái gã Trần Nhất Tân ấy, cô gặp là sẽ biết, nói về gian trá xảo quyệt, làm chuyện xấu, nếu hắn tự nhận mình là hạng nhì, thì không ai dám nhận hạng nhất cả, quá trình làm giàu phất lên của người này chính là một pho sử lưu manh, khắp trên dưới sở tỉnh và cục thành phố, hễ là cảnh sát điều tra có chút máu mặt thì không ai không quen biết hắn, cũng không có ai mà hắn không quen quan hệ bên trong đấy thì rối rắm phức tạp thôi rồi... Còn nếu như cô đi, thứ nhất là hắn không quen biết cô, thứ hai là cô làm công tác pháp y trong thời gian dài, trên người không có tướng điệu của cảnh sát, chưa chắc hắn đã có thể nhận ra thân phận thật sự của cô. Chốc nữa chúng ta đi chung với nhau, tôi đưa cô đến Phong Chi Thự, trên đường tôi sẽ kể tường tận về diễn biến của hai vụ án giết người, sau đó sẽ biên dụng một danh tính thích hợp, để cô đường hoàng đi vào Phong Chi Thự...”
Lời đã nói gần hết, Lôi Dung và Lưu Tiệp cùng nhau bước ra khỏi gian phòng nhỏ, chợt cô cảm thấy ban nãy trong lúc họp mình đã uống hơi nhiều nước, lúc này cần phải đi vệ sinh, bèn đưa túi xách cho Đường Tiểu Đường bảo, “Em cầm giúp chị, đi cùng chị vào nhà vệ sinh nhé.”
Nhà vệ sinh hơi xa, hai cô gái vai kề vai đi về phía trước, nhìn vào gương mặt nhìn nghiêng có chút trắng nhợt của Đường Tiểu Đường, không hiểu sao, Lôi Dung lại nhớ đến Tu Thúc, nhớ đến chiếc móng tay bên mép bồn rửa tay.
Thế là trong lòng cô lại run lên.
Nhất định phải cho cô bé này rời khỏi đây càng sớm càng tốt, bằng không, cô cứ cảm thấy có chuyện gì đó đáng sợ sẽ xảy ra với em ấy.
“Tiểu Đường, chị vừa nhận được nhiệm vụ, chắc là tạm thời không về Bắc Kinh được rồi, nhưng để em lại đây, thực sự chị không yên lòng, em xem thế này được không, em về Bắc Kinh trước, chị xử lý xong việc ở bên này, rồi về Bắc Kinh đoàn tụ với em.” Lôi Dung nói với giọng điệu êm dịu.
“Em không chịu.” Đường Tiểu Đường dấu môi lên rõ cao.
Lôi Dung đã hiểu nhầm, “Nếu không muốn về Bắc Kinh, thì em về Thượng Hải trước, kể từ sau lần trước em... xảy ra chuyện đó đến nay, bố em vẫn luôn nghe ngóng tung tích của em, hàng vạn lần không yên tâm, em về nhà nghỉ ngơi một thời gian, chị sẽ đến tìm em sớm nhất có thể.”
Đường Tiểu Đường trừng to đôi mắt hạnh nhân, “Chị ơi, thế là chị bỏ mặc em à?”
“Tiểu Đường, em đừng hiểu lầm.” Trong thoáng chốc Lôi Dung không biết nên giải thích thế nào, một mặt, cô cứ cảm thấy chiếc móng tay mà Đường Tiểu Đường trông thấy trong cốc đánh răng sáng nay là một điềm báo không lành, nhưng mặt khác, trong tiềm thức cô biết rằng tiếp đến mình cũng có khả năng rơi vào nguy hiểm, dù trên bề mặt có bình lặng đến đâu, trong nội tâm vẫn là nỗi thấp thỏm và hồi hộp không gạt bỏ được, đương lúc trăm mối ngổn ngang, không ngờ hiếm hoi thay, cô không thốt nên lời.
“Chị Lôi Dung, em thật sự sợ lắm, dù rằng chính em cũng không biết thứ mà mình sợ là gì...” Đường Tiểu Đường lại cho là Lôi Dung bị làm khó bởi câu hỏi của mình, quýnh đến nỗi nắm lấy tay cô lắc một hồi, nói mếu máo, “Có lẽ điều em sợ chính là dù mình đi đến đâu cũng gặp phải hung trạch, em đã cố gắng rồi, em dùng mọi cách để thoát khỏi hồn ma của Lý Viên, nhưng chẳng ích gì... chị biết em vẫn còn là một đứa trẻ mà, em chỉ biết khi có chị ở bên mới là an toàn nhất, chị không được bỏ mặc em đâu đấy!”
Hung linh của người chết treo cổ thường hóa thành vật có hình người, hơn nữa còn vướng lụy đến cùng, báo thù không nghỉ.
Lôi Dung chậm rãi lấy tay Tiểu Đường ra khỏi mu bàn tay của mình. Cô nhìn chăm chăm vào đôi mắt to ngân ngấn nước của Đường Tiểu Đường bảo, “Tiểu Đường, em không còn là một đứa trẻ nữa, có những vấn đề em có sợ cũng vô ích, nhất định phải tự mình đối mặt, tự mình xử lý, nếu không dù em có trốn đi đâu, cũng sẽ gặp phải hung trạch thôi, vì thứ không thể rời khỏi hung trạch không phải là người em, mà là tâm của em.”
Đường Tiểu Đường nhìn Lôi Dung, ánh mắt thay đổi từ kinh ngạc trở nên lưỡng lự, từ lưỡng lự trở nên hoảng sợ, từ hoảng sợ trở nên giận dữ, từ giận dữ trở nên lạnh lẽo... Hình như đây là lần đầu tiên cô nhận ra, người chị mà cô coi như người thân này, thật ra chẳng hề có quan hệ máu mủ với mình. Một cảm giác bị phản bội và bỏ rơi, ập đến trong tâm hồn nhạy cảm của cô, mà cảm giác này do sự khiếp sợ gây ra bởi chiếc móng tay lúc sáng sớm, nên không ngừng phóng lớn lên, cuối cùng bị trở thành một vùng tuyệt vọng không cách nào cảm thông.
Cô vung tay nhét chiếc túi xách cho Lôi Dung, xoay người lại, chạy nhanh như bay ra khỏi ngoài nhà xưởng.
“Tiểu Đường, em quay lại đây!” Lôi Dung thoáng chốc quýnh lên, đuổi theo ra khỏi nhà, “Em hiểu nhầm chị rồi, em mau về đây cho chị.”
Đột nhiên một cánh tay đặt lên vai cô.
Lôi Dung quay lại nhìn, là Lưu Tiệp.
“Kệ cho cô ấy đi đi, đúng là một đứa trẻ không thể trưởng thành.” Lưu Tiệp nói.
Nhìn theo bóng lưng dần đi xa của Đường Tiểu Đường, tim Lôi Dung đập loạn một hồi, suýt nữa thì nước mắt rơi ra, vì cô dự cảm được một cách vô cùng rõ ràng: đây có lẽ là lần cuối cùng cô và Đường Tiểu Đường gặp mặt nhau.