Chương 2 Vụ án gian trá
1
“ Có rất nhiều điểm kỳ lạ trong vụ án này, thực sự đáng để suy ngẫm, không thể chỉ vì trông có vẻ không thể nào là mưu sát, mà đã phủ định triệt để khả năng nó là mưu sát. ”
(Ác quỷ của Dartmoor - Paul Halter)
⚝ ⚝ ⚝
“C ậu có tin là có hung linh ẩn hiện trong hung trạch không? ”
Tin nhắn WeChat được gửi đi, chờ một lúc lâu sau, Hô Diên Vân trả lời, không có ký tự, chỉ có một biểu tượng cảm xúc ngoáy mũi.
Lôi Dung bất giác cười mỉm.
Hô Diên Vân là nhà suy luận số một trong nước, người này cậy tài mà khinh người, phóng túng ương ngạnh, chỉ vì lớn lên từ nhỏ với Lôi Dung, tình cảm như chị em, nên cậu ta mới trả lời bằng một biểu cảm như vậy, nếu đổi thành người khác mà hỏi kiểu đó, chắc hẳn sẽ bị cho luôn vào danh sách đen rồi xong chuyện.
Niềm tin của người này vào khoa học kiên định hơn mình nhiều . Lôi Dung nghĩ, “Nếu vừa nãy người có mặt không phải mình mà là cậu ta, chắc chắn sẽ không thể thiếu một trận tranh luận khốc liệt với Tu Thúc đâu.”
Chiếc xe Prado màu đen đi tròng trành trên con đường đất vùng quê rất lâu, cuối cùng ưỡn thẳng lưng, vọt lên trên đường quốc lộ, men theo đường giới tuyến vạch ra bởi những cây cối thấp bé mà thưa thớt hai bên đường để lái về phía trước, bức màn trời vẫn ảm đạm như lúc nãy, như thể có hàng ngàn hàng vạn lớp mây dày đặc đang ấp ủ thứ gì đó, lại như thể chẳng hề có sợi tơ mây nào cả, chỉ là một miếng máy ép nước hoàn chỉnh màu xanh thép đang chầm chậm buông, hướng xuống đỉnh đầu.
Hai tòa công trình đắp chiếu màu xám, đứng sừng sững trên cánh đồng hoang ở nơi xa, từng ô cửa sổ mở toang hoác như thể từng ống cổ họng xi măng gào khóc đòi ăn nhưng lại khó lấp đầy cơn thèm.
“Giá nhà ở Bắc Kinh thế nào?” Ngồi kề vai cạnh Lôi Dung ở hàng ghế sau, Lưu Tiệp bỗng hỏi, thân hình to béo căng đến nỗi chẳng còn bao nhiêu không gian sót lại trong xe.
“Còn thế nào được, đất xây dựng trong vòng Năm Vành Đai [31E] ngày càng ít, không có nhà mới nữa, nếu có thì cũng mười mấy vạn một mét vuông, vài năm trước nếu không nhờ vay vốn để mua được một căn hộ hai phòng, e là tối đến tôi cũng phải ngủ trong phòng làm việc với xác chết như rất nhiều đồng nghiệp khác - - dù sao thì xác chết còn có chiếc tủ đông.” Lôi Dung cười khổ sở.
Lưu Tiệp trợn tròn mắt, “Mười mấy vạn một mét vuông ư? Ba năm trước tôi đi công tác ở Bắc Kinh, nghe nói nhà trong vòng Năm Vành Đai năm vạn một mét vuông thôi, mà đã giật mình đến mức suýt tái phát bệnh tim rồi... Sao lại tăng cao đến thế?”
“Ai mà biết được, mặc dù là người cầm dao giải phẫu, nhưng tôi không biết làm khám nghiệm tử thi cho thị trường nhà đất Trung Quốc đâu... Giá nhà ở thành phố tỉnh lỵ thì sao?”
“Cũng thế, có tiền cũng không mua được.” Lưu Tiệp nói, “Vài năm trước, chỉ cần có khung cửa sổ thì có thể nhìn thấy xe cần cẩu, hễ gió nổi lên là khắp thành phố đều ngập đầy bụi bặm xây dựng khắp nơi đều nghe tiếng xây lắp leng keng loảng xoảng, giá nhà thì nóng đến mức, chỉ trong thời gian ăn hết bát mì khô nóng [32E] , là giá nhà đã có thể lộn nhào, tăng đến thế cũng chưa chắc sẽ giành được, căn nhà của tôi đấy, cũng là nhờ có thương nhân bất động sản lớn nhất thành phố mà lúc nãy tôi có bảo với cô là Triệu Hồng Pha, chăm lo cho, mới kiếm được đấy... nói rõ trước nhé, ông ấy chỉ thêm giúp tôi một số thứ tự [33E] , tiền nhà là tôi bỏ tiền ra trả đấy, không phải lạm quyền để tư lợi đâu... Cô đừng cười, bây giờ chỉ cần là người từ Bắc Kinh đến, tôi đều thiếu điều muốn mời họ đến nhà tắm công cộng trước để chứng minh mình trong sạch.”
“Quan hệ giữa Triệu Hồng Pha với anh tốt lắm sao?” Lôi Dung hỏi.
“Nói thực là, không tồi!” Lưu Tiệp thẳng thắn đáp, “Triệu Hồng Pha vào nghề từ thập niên chín mươi của thế kỉ trước, làm công ty xây dựng, bố ông ấy từng làm tư lệnh quân khu, vì vậy toàn bộ cấp quản lý của công ty ông ấy đều là sĩ quan quân đội giải ngũ, họ vâng lời, tuân thủ kỷ luật, bằng lòng chịu khổ, chỉ trong vài năm đã làm cho công ty phất lên. Về sau do tranh chấp sử dụng đất, họ đã chạm trán với một băng đảng xã hội đen trong thành phố, dưới trướng Triệu Hồng Pha toàn là quân nhân chuyên nghiệp, hễ đánh nhau thì không phải tay mơ, sự việc càng làm càng căng hồi ấy tôi làm đội trưởng đội hình sự điều tra, trong lúc xử lý chuyện này, đã có ý thiên vị Triệu Hồng Pha - quân cảnh thì một nhà mà, về mặt tình cảm thì không có cách nào không thiên vị được. Về sau ông ấy biết được, đã tìm tôi uống vài bữa rượu, kết giao tình nghĩa, nhưng người này cực kỳ biết điều, sau lần ấy chưa bao giờ vì chuyện riêng mà tìm đến nhờ tôi giúp lần nào, chủ yếu là do việc kinh doanh của ông ấy càng làm càng lớn, trở thành ông lớn trong tỉnh, mạng lưới quan hệ xã hội rộng thấu trời xanh, căn bản ông ấy không cần tôi giúp gì cả.”
“Vài năm trước, ông ấy nhận ra thị trường bất động sản đã sa sút, cộng thêm việc người cha già qua đời, khiến ông ấy bị đả kích rất mạnh về mặt tinh thần, kèm theo đấy còn mắc một căn bệnh nặng, hình như là xương cột sống bị nhiễm virus gì đó, sau khi bình phục thì ông ấy trở thành người gù lưng, ông ấy nghĩ, dẫu sao tiền cũng đã kiếm đủ, bèn chính thức tuyên bố về hưu, giao công ty cho đàn em chăm lo, bản thân ông ấy xây một biệt thự trên Phong Thụ Lĩnh, dự định mang theo cô vợ trẻ dọn vào đấy ở ẩn. Ai ngờ vừa dọn vào chưa đầy một năm, bên ngoài đồn đại rằng ông ấy mắc bệnh tâm thần, thường mặc đồ ngủ màu trắng, chân để trần, không phân biệt ngày đêm gì, cứ đi qua đi lại trong ngôi biệt thự, thường xuyên lẩm bẩm một mình, như thể đang tìm kiếm thứ gì, lại như thể đang trốn tránh điều gì, vợ ông ấy sợ chết khiếp, chạy mất, trong biệt thự chỉ còn lại một người quản gia già, một cô đầu bếp và hai cô giúp việc... Sau khi nghe kể thì tôi cũng định đi thăm ông ấy, nhưng công việc bận rộn, không có thời gian, cho đến lúc sự việc đáng sợ ấy xảy ra.”
“Một ngày tháng giêng năm ngoái, nửa đêm, tôi đang trực ban thì đột nhiên nhận được cuộc gọi từ đồn cảnh sát Phong Thụ Lĩnh, bảo là vừa xảy ra một vụ án ở Phong Chi Thự: Triệu Hồng Pha vung dao rượt chém khiến một cô giúp việc bị trọng thương viên quản gia là người báo cảnh sát. Khi cảnh sát lao đến nơi, trời đất lạnh lẽo, Triệu Hồng Pha đang mặc bộ đồ ngủ phong phanh ngồi trên bậc cấp, ngây người ra nhìn cô giúp việc đang nằm sấp trên đất. Trên đường bị dẫn về cục cảnh sát, ông ấy cứ nhắc mãi đến tên tôi, cho nên nhân viên cảnh sát mới gọi cho tôi. Tôi nghe xong, vội vã lao sang, chỉ mới một năm không gặp, tóc của ông ấy đã bạc trắng hết, lưng đã gù càng gù ghê gớm hơn, tia máu đỏ đầy trong mắt, thân thể gầy khô không ngừng run rẩy, một lớp tử khí bao trùm trên mặt, tôi hỏi ông ấy vì sao lại vung dao chém người, ông ấy bảo không nhớ nổi đã xảy ra chuyện gì, lại còn bảo có một con ác quỷ vô số chân trong biệt thự, bám theo ông ấy. Điều đáng sợ nhất là, lúc ông ấy cởi áo cho tôi xem, tôi phát hiện có đường vằn đỏ hình mạng nhện trên người ông ấy, như thể thật sự có một thứ gì đó như dây roi độc vướng mắc trên đó...”
Lôi Dung thoáng nghĩ rồi hỏi, “Có phải bệnh Zona [34E] không?
“Không phải, tôi từng mọc qua cái món Zona ấy rồi, không giống như thể.” Lưu Tiệp nói, “Tôi cảm thấy lão đàn anh này đáng thương quá thể, bèn huy động chút quan hệ, dẫn ông ấy đi làm một bài giám định ở trung tâm tâm thần, điều làm tôi kinh hãi là bác sĩ bảo thần trí của ông ấy hết sức bình thường, tôi bảo thế chuyện ông ấy nói trông thấy ma quỷ ở nhà là thế nào? Bác sĩ vừa cười vừa nói ra một câu, đến giờ tôi vẫn nhớ mãi, ông ấy nói ‘ Đầu óc của Triệu Hồng Pha minh mẫn hơn người ngày ngày thức khuya giải quyết vụ án như anh đây nhiều, nếu thật sự ông ta nhìn thấy ma quỷ trong nhà, thì tôi khuyến nghị, thay vì mang ông ta đến đây làm bài kiểm tra, thì anh hãy đi điều tra nhà ông ta một chút ’.”
“Thế anh đã đến nhà ông ấy chưa?” Lôi Dung hỏi.
Lưu Tiệp khẽ gật đầu, “Trước tiên tôi để ông ấy ở lại viện điều dưỡng của trung tâm tâm thần nằm ở ngoại thành nghỉ dưỡng, sau đó dành thời gian đến Phong Chi Thự một chuyến. Cô biết người xuất thân là cảnh sát hình sự lão làng như tôi, chuyện gì cũng đã thấy qua, thứ không tin nhất là tà đạo, nhưng tòa biệt thự đấy cứ như có một luồng tà khí...”
“Tà khí kiểu như thể nào?” Lôi Dung hỏi, “Cầu thang gãy khúc? Nền nhà nghiêng lệch? Tường nhà sơn thành màu đen cả? Hay là treo đủ các loại mặt nạ kỳ dị?”
Lưu Tiệp hấp háy mắt hết nửa buổi, “Cô đang nói gì thế? Hiện giờ chúng ta đang nói về vụ án thật sự, không phải đang tán gẫu về tiểu thuyết trinh thám với thám tử lừng danh Conan.”
“Vậy tà khí mà anh nói là muốn chỉ điều gì?”
“Nhìn vẻ bề ngoài, Phong Chi Thự cũng chỉ là một tòa biệt thự rất đỗi bình thường nằm trên một ngọn đồi nhỏ được bao quanh bởi con sông nhỏ, phong cách kiến trúc cũng chẳng mấy đặc biệt hay kỳ dị gì lắm, bước vào trong, cách xây lắp hay đồ nội thất cũng đều bình thường, đâu phải chúng ta chưa đi qua những nhà giàu có, chẳng qua là giẫm lên đá cẩm thạch, ngồi lên da bê thuộc, nhưng Phong Chi Thự thì khác, thời gian nán lại lâu thì sẽ cảm thấy khó chịu khắp người, để tôi nghĩ xem nên diễn tả cảm giác ấy thế nào, ấy là... ấy chính là, có ai đó trong nhà.”
Lôi Dung rùng mình ớn lạnh, “Kỳ lạ nhỉ, sao lại có cảm giác như thể được?”
“Tôi cũng không biết, nhưng tôi cứ có cảm giác như thể đấy.” Biểu cảm bối rối hiện lên trên mặt Lưu Tiệp, “Hôm ấy đến Phong Chi Thự rồi, trước tiên tôi tra hỏi quản gia và cô đầu bếp, làm rõ một chút về diễn biến trước sau của sự việc, họ bảo, quả thực trạng thái tinh thần của Triệu Hồng Pha một năm trở lại đây rất kỳ lạ, lúc thì ngơ ngơ ngẩn ngẩn, lúc thì cáu kỉnh dễ giận dữ, lúc nào cũng một mình đơn độc, nói chuyện với hư không, lúc ngủ cũng không nằm trên giường, có lạnh cỡ nào cũng thích nằm trên sàn. Buổi tối hôm xảy ra chuyện, ông ấy ở thư phòng trên tầng ba mãi không chịu bước ra, đêm hôm khuya khoắt, có tiếng cà xát đinh tai vọng ra, loẹt xoẹt loẹt xoẹt, làm ồn đến mức mọi người không ai ngủ được. Viên quản gia định đi nhắc chủ nhân nghỉ ngơi sớm chút, vừa đẩy cửa ra nhìn, cảnh tượng trước mắt làm ông ta sợ chết điếng, chỉ thấy Triệu Hồng Pha đang ngồi dưới ánh trăng trắng nhợt, cầm một con dao làm bếp, cạo từng nhát lên lớp sơn tường, mặt tường ấy cứ như phải chịu hình phạt, để lộ ra bức vách màu xám và loang lổ bên trong. Như tên tội phạm giết người bị bắt quả tang ở hiện trường, vừa trông thấy viên quản gia, Triệu Hồng Pha liền thét lên một tiếng kỳ dị rồi lao bổ ngay về phía ông ta, viên quản gia co giò bỏ chạy, Triệu Hồng Pha rượt theo sát không tha, rượt từ trên tầng ba xuống tầng một, có một cô giúp việc ở dưới tầng một không biết có chuyện gì đã xảy ra, đang dụi đôi mắt còn mơ màng, vừa bước ra khỏi phòng, đã đâm đầu va ngay phải Triệu Hồng Pha, bị ông ấy chém phải một nhát dao lên vai, cô ấy mang theo con dao trên vai chạy trối chết về phía trước, chạy ra khỏi cửa chính rồi cắm đầu ngã xuống đất, Triệu Hồng Pha chạy đến rút dao khỏi vai cô gái, nhìn vào con dao làm bếp máu me đầm đìa, ông ấy run rẩy khắp người, ném nó xuống đất, rồi ngồi cắm phịch xuống bậc cấp, không ngừng nói ‘ Không phải tôi chém, không phải tôi chém ’... mãi cho đến khi cảnh sát đến.”
“Thế thì, rốt cuộc có phải ông ấy chém hay không?” Lôi Dung hỏi.
Lưu Tiệp thở dài ra bảo, “Viên quản gia và cô giúp việc bị thương ấy, là nhân chứng; chỉ phát hiện ra dấu vân tay của Triệu Hồng Pha trên cán dao, là vật chứng.”
Lôi Dung khẽ gật đầu, “Anh hãy kể tiếp đi.”
“Tôi nghe xong, cảm thấy vụ án này có điểm kỳ lạ, bèn quyết định khám nghiệm kỹ lưỡng mấy địa điểm có liên quan đến vụ án, bắt đầu từ bậc cấp bên ngoài cửa chính tầng một, tôi đi vào từng căn phòng, lúc đầu viên quản gia còn đi cùng tôi, rồi không hiểu sao, bỗng nhiên ông ta biến mất không thấy đâu nữa, trong ngôi biệt thự rõ lớn, hình như chỉ còn lại có mình tôi, bốn bề trống trải như thể, im ắng đến nỗi hệt như đã chết rồi, tôi bắt đầu cảm thấy thở dốc, cổ chân mềm nhũn ra, vài cảnh tượng quái lạ vụt lóe qua trong ánh mắt, hình nhân mơ hồ, lửng lơ bất định... Tôi đi lảo đảo trong hành lang tối tăm, bước vào trong một căn phòng hướng nam ở đầu xa nhất về phía tây của tầng ba, thứ ảo giác đấy càng nghiêm trọng hơn, đột nhiên như thể có một người bị phong kín ở đằng sau bức tường đang dộng đập trối chết để cầu cứu vậy. Tôi sợ chết khiếp, chạy đến bên cửa sổ, định mở cửa ra để thay đổi không khí, nhưng không biết vì sao, tuy cánh cửa sổ ấy chỉ cách cánh tay tôi khoảng tầm một thước, vậy mà tôi vươn tay ra, làm thế nào cũng không thể với tới cần gạt được, liền đó tôi cảm thấy sau gáy lạnh lên từng cơn, tôi hốt hoảng nhớn nhác, tôi là một phó sở trưởng sở công an tỉnh, sao có thể bị yêu quỷ làm thành bộ dạng thảm hại như thể! Thế là tôi rút súng lục ra, bắn một phát về phía sau lưng, một tiếng ‘đoàng’ lớn vang lên, màng nhĩ rung lên đau điếng, kính trên cửa sổ bị rung vỡ, nhưng món vũ khí ấy cũng đã rung tinh chính tôi, tôi nhận ra trong phòng vốn dĩ không có ai, chỉ có viên quản gia vừa giật mở cửa phòng đang trố mắt sững sờ nhìn tôi.”
“Tôi tiến lên trước túm chặt cổ áo viên quản gia, hỏi lão ta rằng rốt cuộc tòa biệt thự này có vấn đề gì mà cảm giác quái gở vậy, suốt nửa buổi lão già nói chẳng nên lời, cuối cùng mới bảo tôi rằng, trước đây tòa biệt thự này là một viện dưỡng lão, có chuyện từng xảy ra, làm cho nhiều người già bị chết, về sau Triệu Hồng Pha mua lại miếng đất này, cho tháo dỡ viện dưỡng lão đi rồi xây biệt thự này lên, sau đó thì có lời đồn đại. Sau khi Triệu Hồng Pha dẫn người nhà vào ở, ông ấy trở nên kỳ cục quái lạ, nhiều người giúp việc sợ quá, bỏ đi hết, chỉ còn lại hai người giúp việc và một cô đầu bếp, vì ham lương cao nên ở lại, về phần chính lão thì, lão bảo chỉ đơn thuần là do lão từng làm nhân viên cảnh vệ của bố Triệu Hồng Pha, bao nhiêu năm nay đã quen đi trước về sau, giờ đây thực sự không nỡ rời đi... Dù không biết những gì lão nói là thật hay giả, tôi cũng chỉ còn cách xem như là thật thôi.” Nói đến đây, Lưu Tiệp khẽ vỗ lên vai của Hầu Kế Phong đang lái xe ở phía trước, “Tiểu Hầu, chuyện tôi bị hãi đến nỗi nổ súng ấy, không được nói với ai cả nhé.”
“Hiểu rồi ạ!” Hầu Kế Phong cười hì hì bảo, “Lời này mà đồn ra ngoài, em theo anh, em cũng chẳng nở mặt đâu.”
“Mẹ kiếp!” Lưu Tiệp cười mắng một câu.
Chợt Lôi Dung nhớ ra điều gì, “Chuyện người chết ở viện dưỡng lão mà anh kể, phải chăng chính là sự kiện tử vong liên tiếp xảy ra tại viện dưỡng lão Phong Thụ Lĩnh’ mà ban nãy Tu Thúc nhắc đến?”
“Ừm.” Lưu Tiệp gật đầu, “Chuyện ấy chẳng có gì kỳ lạ cả, chỉ là một sự cố đơn thuần, về trải qua cuộc điều tra kỹ lưỡng được Sở công an tỉnh phối hợp với Cục hành chính nhân dân, Sở y tế cùng triển khai, thì chính là do viêm phổi lây nhiễm lan rộng, mà không được kịp thời chữa trị gây ra.”
Thật sự là như thể sao?
Ý niệm này vừa mới lóe trong đầu Lôi Dung, lại bị lời kể của Lưu Tiệp ngắt ngang, “Triệu Hồng Pha ở lại trong viện điều dưỡng gần một năm, trạng thái thân thể và tinh thần đều đã phần nào hồi phục, thế nhưng công ty ông ấy lại xảy ra chuyện lớn. Kể từ sau khi lượng xây dựng của nhà ở thương mại và tòa nhà thương mại tuột dốc theo đà giảm thiểu dần dần của đất sử dụng có thể khai thác được trong thành phố, công ty đã đầu tư toàn bộ nhân lực lẫn tài chính vào việc mở mang thị trường nhà cũ, trước khi lui về ở ẩn, Triệu Hồng Pha đã đích thân ủy nhiệm cho một cấp dưới mà ông ấy rất tin tưởng để toàn quyền phụ trách thay đổi mô hình của công ty, vậy mà ngay trong khoảng thời gian Triệu Hồng Pha bị bệnh, tên cấp dưới này đã dùng hàng loạt thủ đoạn lừa đảo để hoàn thành xong việc chuyển nhượng quyền cổ đông gì đấy... Tôi cũng không hiểu nổi cái đống từ ngữ trong ngành thương mại ấy, dẫu sao thì cuối cùng công ty này đã bị thay tên đổi họ, biến đổi hoàn toàn thành công ty cửa chính hắn...”
Lôi Dung nói, “Không lẽ công ty mà anh nói, chính là Địa ốc Viên Mãn của Trần Nhất Tân?”
“Chính xác!” Lưu Tiệp gật đầu.
Lôi Dung nói, “Hoàn thành việc chuyển nhượng quyền cổ đông, cải tổ công ty gì gì đó, có thể chỉ là chuyện trong một ngày, nhưng toàn bộ kế hoạch, hoạt động không thể nào hoàn thành nổi trong một năm Triệu Hồng Pha bị bệnh, chắc chắn tên Trần Nhất Tân đã bày mưu tính kế, chuẩn bị từ rất lâu, mới có thể hoàn thành một nhát chí mạng trong khoảng thời gian thích hợp được.”
Lưu Tiệp khẽ gật đầu, “Trần Nhất Tân này, tôi đã quen biết từ trước, hắn lợi dụng chuyện hối lộ để cấu kết cùng với những tên quan tham, chuyên kinh doanh những món đầu cơ trục lợi, bán trộm tài sản quốc gia, thậm chí mang cả vật tư chống lũ và vật liệu xây dựng trường tiểu học tình thương đi bán ngược lại, táng tận lương tâm, điều đáng tiếc là ô dù của hắn quá lớn, bên điều tra tội phạm kinh tế không cách nào động đến hắn. Vài năm gần đây, nhà nước thật sự làm nghiêm chuyện chống tiêu cực, chúng tôi đều tưởng là thằng oắt này sẽ vào nhà lao ăn dưa muối gặm bánh ngô đến nơi rồi, thế mà không biết hắn giở thủ đoạn gì, lại luồn lách được đến bên Triệu Hồng Pha làm đến chức phó tổng, được giao phó trọng trách, tôi đã nhắc nhở lão Triệu phải cẩn thận hơn, ai ngờ lão Triệu đã quá tự tin, cuối cùng còn bị cái tên nhãi này gài ngược lại...”
“Trở lại với chuyện Phong Chi Thự. Tôi đã làm nhiều việc cho người giúp việc bị thương nọ, còn tìm đến viên quản gia, nhờ lão rút một số tiền lớn từ tài khoản của Triệu Hồng Pha ra để bồi thường cô ta mới hủy bỏ kiện tụng. Cái hôm mà lão Triệu trở về nhà từ viện điều dưỡng, thê thảm vô cùng. Bọn cấp dưới nếu không phải bị Trần Nhất Tân loại trừ, thì cũng đã thay nhà đổi chủ về phe Trần Nhất Tân rồi, hoàn toàn không ai quan tâm đến chuyện sống chết của ông ấy, làm ông anh già lẻ loi khốn khổ lắm, chính tôi đã lái xe đi đón ông ấy. Tuy đã không còn cái bộ dạng tâm thần phân liệt như lúc mới vào trong đấy nữa, nhưng ông ấy vẫn tiều tụy già cỗi như trước, vai kéo cụp xuống, người cúi lom khom, như con chó già không có nhà để về.” Lưu Tiệp thở dài nói, “Không ngờ chúng tôi gặp Trần Nhất Tân trước cửa viện điều dưỡng, hắn dẫn theo một đám thuộc hạ, làm cả một đội toàn là siêu xe cứ như là đại ca xã hội đen vậy, trông thấy Triệu Hồng Pha, Trần Nhất Tân làm ra bộ dạng như đặc biệt đến để đón ông ấy, thực ra muốn xem trò cười là vị sếp ngày nào nay đã phượng hoàng sa cơ theo đàn gà [35E] , còn hỏi ông ấy có về cái biệt thự khắc ông ấy đó hay không, nếu không thì bán cho hắn. Tôi tức đến nỗi suýt nữa đã động thủ với Trần Nhất Tân, ngay lúc ấy, lão Triệu đột nhiên vươn tay ra cản lại, ánh nhìn ngời sáng vắng bóng lâu nay phóng ra từ trong mắt, ông ấy nói với Trần Nhất Tân: ‘ Nhất định ta sẽ về nơi ấy, nhất định ta sẽ bắt tên tiểu nhân vô lại chỉ biết lén hạ độc thủ, mãi mãi không dám bước ra ánh sáng đang nấp trong biệt thự của ta! ’ Cô không nhìn thấy vẻ mặt của Trần Nhất Tân khi nghe thấy câu nói này, vừa hãi hùng, vừa thù hận, hơn nữa một nhân viên hình sự điều tra lão làng như tôi tuyệt đối không thể nhìn nhầm được - trong đôi mắt tam giác ấy tràn đầy ý định giết chóc!”
“Sau khi Triệu Hồng Pha về nhà rồi, tôi rất không yên tâm, mới đầu còn gọi điện mỗi ngày một lần để hỏi thăm, Triệu Hồng Pha cứ cười hà hà trong điện thoại, bảo mình đang bận điều tra một chuyện rất vui thú, một khi đã có kết quả rồi thì đảm bảo đấy sẽ là vụ án lớn kinh thiên động địa, tôi bảo ông ấy nói cụ thể thêm chút, ông ấy không chịu nói, chỉ bảo rằng, một khi đã xác thực rồi nhất định sẽ nói với tôi đầu tiên, tôi căn dặn ông ấy rằng điều quan trọng nhất là chăm lo sức khỏe cho tốt, những việc khác tạm thời cứ gác sang một bên đã... Về sau công việc trở nên bận rộn thì tôi cũng không chăm gọi điện cho ông ấy nữa, ai ngờ vài tháng sau, tôi đột ngột nghe tin về cái chết của ông ấy.”