← Quay lại trang sách

⚝ 4 ⚝

Lôi Dung kinh ngạc, “Ơ? Đến nơi rồi à?”

“Đúng vậy, cô nhìn sang bên phải, thấy hòn đảo nhỏ bên phía đối diện sông chưa?”

Lôi Dung đưa mắt nhìn ra xa, ban đầu cô còn tưởng thứ mình nhìn thấy là ảo ảnh giữa ban ngày: sương mù bốc lên từ trên mặt sông cực kỳ quái dị, xuyên qua từng cụm lớn sương mù trắng dày đặc nghi ngút, có thể thấy một ốc đảo nhỏ nổi lên ngay giữa dòng sông, bề mặt ốc đảo bị bao phủ bởi lớp bùn đất màu vàng, những hòn đá màu nâu và những khoảnh rừng tre màu xanh. Nơi cao nhất trên ốc đảo ước chừng cao cỡ vài chục mét, có một ngôi biệt thự màu đỏ sẫm nằm trên đấy theo hình trụ dài, do bị bao quanh bởi một bờ tường bao, nên không thể thấy rõ rốt cuộc nó cao ba tầng hay bốn tầng. Một con đường xi măng vừa có thể cho xe chạy qua vừa có thể cho người đi qua, nối thông từ cổng chính của biệt thự thẳng xuống dưới chân núi. Một chiếc cầu đá nối liền bờ sông bên này với ốc đảo, chỉ có điều đầu bờ sông bên này thì mở, nhưng đầu ốc đảo bên kia lại có một thanh chắn ngang màu đen đỏ đan xen, ngoài ra còn có một chốt bảo vệ màu xanh ngói đặt bên cạnh, nhìn không thấy rõ bên trong có người hay không.

Lôi Dung không thích ốc đảo này, cũng không thích tòa biệt thự mà nhìn từ màu sắc đến tạo hình cứ như chiếc quan tài, cô không thể nói rõ vì sao, chỉ là thấy không thích thôi, nếu phải cố gắng tìm một lý do, thì đấy là vì trong giây phút này, bầu trời u ám tựa như một nhà sắp đặt bối cảnh, đã phủ một bầu không khí chẳng lành lên ốc đảo và biệt thự, khiến cô nhớ lại rất nhiều lần đến hiện trường, những đồi núi hoang vu mà có thi thể bị chôn vùi, những mùi thối rữa buồn nôn và tiếng gào thảm thiết như có như không...

Bỗng nhiên cô có chút muốn nuốt lời, vốn dĩ, hôm nay thăm Đường Tiểu Đường xong, cô dự định đi tàu cao tốc thẳng về Bắc Kinh ngay, nếu làm vậy thì giờ này cô đã được ngồi trong tiệm ăn chay Sài Thị Phong Vị để ăn món mì thịt bò thơm phức, bây giờ thì hay rồi, không hiểu đầu cua tai nheo mà bị Lưu Tiệp “bắt cóc” đến một xưởng giết mổ, nghe một gã tên là Tu Thúc bốc phét một tràng liên miên về hung trạch, lại nhận lời của Lưu Tiệp một cách dễ dãi tùy tiện, đến một tòa biệt thự từng xảy ra án mạng trong phòng kín để tham gia tiệc tối gì đấy, mà biệt thự này lại có một thứ khí chất mà bao nhiêu người chết cũng không đủ!

Khoan đã!

Khoan đã!

Đột nhiên Lôi Dung nhớ lại điều gì, “Sở trưởng Lưu, tôi nhớ anh có nói là trong biệt thự này còn xảy ra một vụ án mạng đẫm máu hơn nữa?”

“Đúng!” Đột nhiên giọng điệu Lưu Tiệp trở nên nặng nề lạ thường, “Sau khi Triệu Hồng Pha chết, cảnh sát tạm thời niêm phong Phong Chi Thự để điều tra, không biết Trần Nhất Tân đã dùng quan hệ gì mà chẳng mấy chốc niêm phong đã được gỡ, đồng thời hắn mua lại ngôi biệt thự từ tay hai người thừa kế là Triệu Lân Chi và Đồng Lệ, tìm tiểu đội công nhân vệ sinh đặc chủng duy nhất của toàn tỉnh lỵ đến dọn vệ sinh. Tuy Phong Chi Thự rất lớn, nhưng dẫu sao sự việc chỉ xảy ra trong một thư phòng, nếu làm vệ sinh tính luôn cả hành lang thì ước chừng chỉ cần một ngày là xong, ai ngờ tiểu đội công nhân vệ sinh đặc chủng một đi không trở lại, người nhà không làm sao liên lạc được, có người cha già của một thành viên trong đội đã trực tiếp đến thẳng Phong Chi Thự để kiểm tra, sau đó ông đã báo cảnh sát, giọng nói khi báo cảnh sát gần như bị hoảng loạn, khi cảnh sát tới, vừa trông thấy cũng khiếp sợ sững sờ, có năm xác chết trong biệt thự, người may mắn sống sót, là một cô gái đang thoi thóp dưới chân núi...”

Tuy đã biết chuyện này, nhưng giờ đây nghe kể, Lôi Dung vẫn rùng mình một cái.

Năm mạng người, cộng thêm Triệu Hồng Pha nữa là sáu mạng, chưa kể những người già chết trong một “sự cố đơn thuần” ở viện dưỡng lão...

Dường như có thứ gì đó đang tồn tại trong ngôi nhà...

Làm chuyên gia pháp y đã bao nhiêu năm nay, mà vẫn cực ít thấy có nhiều cái chết kỳ dị xảy ra trong cùng một nơi đến vậy.

Cách làm sáng suốt nhất trước mắt, chính là lập tức nói với Lưu Tiệp: Tôi không muốn đến Phong Chi Thự này nữa, tôi muốn rời khỏi nơi này, thành phố này ngay lập tức, đi về Bắc Kinh ... Có bị anh ta cười nhạo cũng mặc.

Lôi Dung đang nghĩ đến đấy, vừa định mở miệng thì…

Một tiếng “lạch cạch”, chiếc xe đã dừng lại.

Dừng ngay ở đầu cây cầu đá ấy.

Lưu Tiệp nghiêng người qua, nói với Lôi Dung, “Lẽ ra, tôi nên nói qua một chút với cô về tình hình điều tra hiện trường phạm tội của vụ án giết người thứ hai này, nhưng đã đưa hai người đến nơi rồi, tôi phải tranh thủ về bố trí công tác an ninh của hội thao toàn quốc, cho nên không nói nữa vậy. Hơn nữa, vụ án này không giống với vụ án của Triệu Hồng Pha, cái chết của Triệu Hồng Pha, ít nhiều gì tôi cũng xem như đích thân hiểu rõ và trải qua một chút, nên có quyền lên tiếng, nhưng với vụ án thứ hai, tôi cũng chỉ dựa vào báo cáo khám nghiệm tử thi, biên bản khám xét hiện trường và bút lục của người may mắn sống sót để nắm rõ về sau. Ngoài những tài liệu đã gửi vào máy tính cô lúc nãy, tôi còn sao thêm một vài tư liệu giấy, bây giờ đưa hết cho cô, sau khi đến Phong Chi Thự rồi thì cô xem từ từ nhé”

Nói đoạn, anh lấy một túi hồ sơ ra khỏi túi, nhét vào tay Lôi Dung, “Đến Phong Chi Thự rồi, viên nội gián′ mà tôi nói với cô lúc trước sẽ đón tiếp, bố trí danh tính mới cho cô, đồng thời giới thiệu sâu hơn về tình tiết vụ án cho cô. Một khi đến hội trường hội thao rồi thì tôi sẽ đổi sang dùng hệ thống liên lạc nội bộ của an ninh, cô không gọi được vào số di động của tôi nữa đâu, sáng mai tôi lại đến đón cô vậy.” Anh lại dặn dò người đang ngồi trên ghế lái xe là Hầu Kế Phong, “Tiểu Hầu, cậu xuống xe cùng Trưởng ban Lôi, qua cầu, đi bộ đến biệt thự đi, dù sao cũng không phải xa lắm, nhớ lấy, nhất định phải bảo vệ sự an toàn của Trưởng ban Lôi cho tốt, bất cứ chuyện gì cũng đều phải nghe sự chỉ đạo của cô ấy!”

Cần phải nói ngay, bảo anh ta ngay: Tôi không đến Phong Chi Thự nữa!

Nhưng Lôi Dung không sao mở miệng nổi.

Lưu Tiệp nhận ra sự khác lạ trong thần thái của cô, dường như đoán được điều gì, “Trưởng ban Lôi, cô vẫn ổn chứ?”

Lôi Dung nở một nụ cười khổ sở, vì tính cách mãi mãi đều quên thân vì người này của mình, “Không sao. Hành lý của Tiểu Đường để trong cốp sau, anh giữ lấy, đến khi tìm được cô ấy rồi thì trả lại cho cô ấy... Phải rồi, anh cho tôi số điện thoại di động của Bộc Lượng, trong lúc điều tra lỡ như tôi gặp phải vấn đề gì, có thể tìm anh ta bất kỳ lúc nào.”

“Cũng được, cũng được.” Lưu Tiệp đọc số di động của Bộc Lượng cho cô, “Gã đấy cũng đã tham gia công tác điều tra giải quyết vụ án thứ hai, tiếc là cũng như vụ thứ nhất, đã không điều tra được gì cả, anh ấy vốn làm chức Phó đội trưởng Tổng đội điều tra hình sự, về sau kiên quyết yêu cầu được giáng chức về l ©We-love-ebook àm Trưởng đồn cảnh sát Phong Thụ Lĩnh, sống mái với hai vụ án này, tuyên bố nếu không phá được án thì sẽ ở lại đồn cảnh sát cả đời...” Nói đoạn, anh mở cửa rồi xuống xe, đến khi Lôi Dung và Hầu Kế Phong cũng xuống xe rồi, anh ngồi thẳng lên ghế lái của chiếc Prado, quay đầu xe, chuẩn bị lái về, đột nhiên lại hạ cửa sổ, nói với Hầu Kế Phong “Khỉ, cậu qua đây một chút.”

Hầu Kế Phong vội chạy lên phía trước, “Sở trưởng, có chỉ thị gì ạ?”

Lưu Tiệp lôi một vật ra khỏi thắt lưng, đưa cho Hầu Kế Phong, “Cậu cầm lấy cái này, ổ đạn đang đầy đấy, khi gặp tình huống khẩn cấp, cần dùng thì cứ dùng!”

Lôi Dung trông thấy rất rõ: đấy là một khẩu súng ngắn mẫu NP22 chuyên dụng của cảnh sát.

Đưa mắt nhìn theo Lưu Tiệp lái xe đi xa rồi, Lôi Dung và Hầu Kế Phong kề vai nhau đi về phía cây cầu. Mặt sông không rộng, nhưng nước sông rất xiết, xô ào ạt vào bờ, Lôi Dung vịn lan can nhìn xuống dưới, chỉ thấy nước sông mang sắc trời phản chiếu đầy u ám, giữa những gợn sóng cuộn trào, một luồng hơi lạnh màu xanh xám nổi lên khỏi mặt sông, hình như có một bầy cá đuối khổng lồ đang nằm phục dưới đáy sông, đang vẫy những chiếc vây ngực như những chiếc cánh với vẻ toan tính hiểm ác.

“Đang nghĩ gì vậy, Trưởng ban Lôi?” Hầu Kế Phong hỏi.

“Tôi nghĩ đến một phép so sánh mà ban nãy Sở trưởng Lưu đã ví von, anh ấy bảo vụ án đơn giản rõ ràng đến mức như thể được ngâm trong nước lọc vậy, nhưng trên thực tế, một vật bị ngâm trong nước lọc, do hiệu ứng khúc xạ ánh sáng, thứ được phản ánh nên không phải là vị trí thật sự của sự vật.” Lôi Dung nhìn thẳng về phía trước - tòa biệt thự trên đỉnh núi ấy - dường như đang tự độc thoại với chính mình vậy, “Hy vọng tôi có thể tìm được gì đấy, mặc dù chỉ có một buổi tối thôi...”