⚝ 5 ⚝
Lưu Tiệp lái chiếc Prado, chạy hối hả về hướng nội thành, có một cuộc họp nhất trí về phương diện an ninh của hội thao toàn quốc, tuyệt đối không thể đến trễ, càng không thể vắng mặt, vì chuyện này, sáng nay sở trưởng Cát còn đặc biệt gọi riêng cho anh để dặn dò, “Chuyện công tác vệ sinh đặc chủng là việc dân sinh, còn chuyện hội thao toàn quốc là việc chính trị, tất thảy đều rất quan trọng, chuyện nào cũng không được chậm trễ!”
Chính anh còn nói đùa một câu, “Ừm, tôi cứ xem như mẹ và con dâu đều rơi xuống sông, không cứu người nào thì cũng không được.”
Nhắc đến con dâu, sức tập trung của anh lại có chút bị phân tán, thoáng một cái, bản thân đã hơn tứ tuần rồi, nhưng kể từ khi làm cảnh sát, suốt ngày chạy vụ án rồi ra hiện trường không quản ngày đêm, những người giới thiệu đối tượng cho, vừa nghe thấy nghề nghiệp của anh đều xua tay, “Cảnh sát pháp y nhà tang lễ, ba chuyện người mai mối không quản.” Về sau đổi sang bộ phận văn phòng rồi, vẫn bận rộn từ sáng đến tối, đến mức không uống nổi một ngụm nước, đến tận bây giờ về nhà còn phải để cha mẹ già gần bảy mươi làm cơm cho ăn, câu nói mà hai vị ấy nhắc mãi là, “Có ngày hai chúng ta đều đi hết cả, để xem ai làm cơm cho con.” Anh vẫn cười đùa hí hửng, “Không sao, trên đơn vị có nhà ăn mà!” Tuy vậy anh thật sự không biết lời này có phải càng khiến cha mẹ đau lòng hơn hay không.
Nếu nói về cô gái anh thích thì không phải là không có, chỉ có điều không phải lúc mình nên ngỏ lời đã không ngỏ lời, thì cũng là lúc anh ngỏ lời người ta đã là hoa có chủ mất rồi. Tuổi tác lớn dần, da mặt càng dày, nhưng dũng khí để thật sự dấn thân vào một mối tình lại ngày càng ít đi, rất nhiều phụ nữ cố ý bám vào người anh, đều chẳng phải do nhìn vào cái chức danh cấp phó sở trưởng của anh thôi sao. Dĩ nhiên, cũng có ngoại lệ... ví dụ như Lôi Dung, anh vẫn luôn âm thầm thích Lôi Dung suốt nhiều năm nay, nhưng địa điểm công việc cách xa nhau nghìn dặm, về tuổi tác thì lại lớn hơn cô ấy mười mấy tuổi, lại mang hình tượng óc bé bụng phệ, người ta vừa ý chỗ nào được chứ? Nhưng thật sự là do ngồi văn phòng nhiều quá nên anh mới có bộ dạng này, nhớ lại năm xưa, anh cũng là một mẩu “tiểu thịt tươi” ấy chứ!
Có khả năng xúc tiến một chút không nhỉ?
Lưu Tiệp khẽ nhấc mí mắt cụp xuống ghê gớm do quá béo, để lộ ra một tia kỳ vọng hư hỏng trong ánh mắt.
Chờ Lôi Dung trải qua một đêm trong Phong Chi Thự, sáng sớm mai đến đón cô ấy, mình biểu lộ một chút tấm lòng thì sao, nên nói sao cho phải nhỉ? Không được, có giết chết thì mình cũng không nói ra những lời như “Anh thích em” được, không thì mua một bó hoa hồng đỏ rồi đưa cho cô ấy với vẻ hào phóng tự nhiên bảo “Cho cô đỡ sợ một chút”? Ôi thôi mẹ ơi, cái này vớ vẩn quá rồi...
Nghĩ đoạn, anh bất giác cười.
Tối nay, Phong Chi Thự sẽ không xảy ra chuyện gì, sẽ không gây ra mối nguy hiểm gì cho Lôi Dung chứ?
Có lẽ là không, không đến nỗi đâu, tuy nó đúng là một hung trạch, nhưng không phải có rất nhiều người sẽ đến đó sao, lần trước trong lúc trò chuyện với Tu Thúc, ông ta còn đặc biệt nói đến “Hung linh sợ nhất là dương thịnh”, nơi nào có hơi người vượng, ma quỷ sẽ không dám làm càn, về phương diện này thì nghe lời Tu Thúc chắc chắn sẽ không sai...
Thế nhưng, không lẽ vào cái ngày mà Triệu Hồng Pha chết thì người đến lại ít hơn hay sao? Không phải ông ấy vẫn cứ chết một cách rất kỳ dị hay sao? Trong phòng kín, một ngọn đèn lẻ loi, một con dao nhọn, một thi thể, trông giống như tự sát, nhưng lại cũng giống như bị giết, vấn đề là, nếu là bị giết, thì là ai đã dùng cách gì, và làm như thế nào? Liên tưởng đến cảnh Triệu Hồng Pha cạo lớp sơn tường suốt đêm như thế đã phát điên, đường vằn đỏ có hình mạng nhện trên người, ông ấy vung vẩy con dao làm bếp chém ngã người giúp việc, cả ảo giác đáng sợ được tạo ra trong cái lần mình đến thăm Phong Chi Thự một mình, lúc bước vào căn phòng mà về sau Triệu Hồng Pha đột tử trong ấy...
Đột nhiên, như thể có một người bị phong kín ở đằng sau bức tường đang đập lên trôi chết để cầu cứu vậy, có tiếng khóc và tiếng kêu thét vang lên bên tai...
Bảo không có hung linh tác quái, ai mà tin được?
Có phải mình nên quay lại, đón Lôi Dung về thì tốt hơn?
Cũng chỉ là một ý niệm thoáng qua, rồi lại ngay lập tức phủ định, chiếc đồng hồ trên cổ tay nhắc nhở Lưu Tiệp, thời gian họp đã sắp đến gần, nhất định phải lao đến đấy cho đúng giờ mới được.
Không sao đâu, dù gì đã có tên nhãi Hầu Kế Phong bảo vệ Lôi Dung rồi mà.
Lòng bàn chân anh đạp thẳng xuống chân ga, tốc độ xe tăng nhanh thêm một chút. Dù sao con đường này cũng trống trải, chẳng có xe gì mấy, cũng không cần kiêng dè đột nhiên có một chú bé nào chạy phóc ra, những khu hộ ở lều cũ kỹ đổ nát dọc hai bên con đường, đừng bảo là người, mà đến một con chó cũng không có.
Bầu trời u ám ghê gớm, thế giới đang lùng nhùng một cách ẩm ướt như thể đã bật mở một cỗ máy làm ẩm khổng lồ không gì sánh bằng, trời sắp mưa rồi đấy nhỉ, nhưng ngẩng đầu nhìn thì lại không thấy gợn mây nào, cái vẻ u ám tuy không có mây đen mà dường như mây đen đè chặt thành phố thế này, trông càng đáng sợ hơn, báo hiệu trước một trận mưa lớn ngã rạ cành khô, thế trận như trút nước đang đến gần!
Cái vẻ u ám tuy không có mây đen mà lại dường như mây đen đè chặt thành phố...
Người Lưu Tiệp chợt run lên!
Đột nhiên anh đã nghĩ ra điều gì đó!
Câu nói mà Lôi Dung không chủ tâm nói ra, bầu trời u ám tuy không có mây đen mà lại dường như mây đen đè chặt thành phố trước mắt này, hiện trường vụ “tự sát” của Triệu Hồng Pha, toàn bộ đội công nhân vệ sinh đặc chủng bị giết hại ở Phong Chi Thự, vị trí và tư thế phô bày của một thi thể trong số đó cùng với hai vết máu khiến người ta nghi hoặc, mọi thứ, chẳng lẽ là vì...
Trời ơi!
Thì ra là như thế!
Sự thật được phát hiện ra đột ngột, như thế một chiếc kim đuôi của con bò cạp có độc, đâm trúng vào cụm thần kinh tủy sống, khiến anh đau đớn tận xương, sởn hết tóc gáy!
Bỗng anh đạp thẳng xuống phanh xe, một tiếng “két két” vang lên, chiếc Prado dừng lại bên đường, lốp xe để lại một vết phanh thật sâu do ma sát trên mặt đường.
Không được, mình phải quay lại, mình phải quay lại ngay lập tức, nếu không thì...
Anh đánh cái vô lăng trong tay mình, vừa định quay đầu chiếc Prado, đột nhiên, một chiếc xe tải hạng nặng chạy đến từ xa, do vận tốc quá nhanh, thân xe khổng lồ rền vang rầm rầm trong lúc chạy như thế một con bò hoang đang phì phò thở mạnh, vốn dĩ chiếc xe tải này đang chạy theo hướng ngược lại ở bên làn xe còn lại, nhưng đến chỗ khoảng cách ước chừng còn năm mươi mét, đột nhiên đầu xe vùng qua, xông thẳng một mạch sang phía chiếc Prado!
Sao thế, đường rộng như thế cơ mà?
Chết tiệt!
Nó đang định...
Lưu Tiệp trông thấy đôi mắt hẹp dài như thể cá sấu của gã tài xế nọ.
Hai tia sáng âm u lạnh lẽo phóng ra từ đôi mắt ấy.
Anh cảm nhận được nỗi sợ hãi khủng khiếp.
Không kịp rồi, tất cả đều đã quá trễ, sống hơn bốn mươi năm trời, mãi đến giờ đây anh mới hiểu rằng, cuộc đời bắt đầu từ sự kéo dài dằng dặc vô hạn, nhưng không ngờ lúc kết thúc thì lại đột ngột không kịp trở tay đến thế.
Anh trợn tròn mắt, muốn nhìn rõ xem tất cả những chuyện hoang đường này đã xảy ra như thế nào, thế là anh trông thấy chiếc xe tải hạng nặng như quả núi tông vào đầu xe chiếc Prado! Tiếp sau tiếng “rầm” cực lớn vang lên, phần mui xe lăn nhào, những mảnh gương tan nát, phần cột A vặn xoắn biến dạng cùng với xương chân cửa chính mình, gần như cùng lúc phát ra tiếng răng rắc đau thấu xương tủy!
Chỉ trong chớp mắt, chiếc Prado đã bị văng đi mười mấy mét, lăn nhào va đập về phía khu hộ lều!
Ánh mắt của anh cũng lăn nhào như đèn chớp dây trong sàn nhảy disco.
Đùng đùng... Rầm!
Chiếc Prado như hòn thiên thạch rụng rơi nghiêng xuống, va đổ hết năm, sáu căn hộ liên tiếp, cuối cùng mắc lại giữa một đống gạch vỡ ngói vụn, bốn bánh chỏng lên trời.
“Lôi Dung, chạy mau...”
Đây là ý niệm cuối cùng của Lưu Tiệp trên thế giới này, ngay sau đó, một tiếng nổ cực lớn vang bên tai anh, một ngọn lửa dữ dội chiếm lấy đôi con ngươi của anh, anh cảm nhận một cách rõ ràng thân thể mình bị xé tan thành từng mảnh...