⚝ 3 ⚝
Lý Văn Giải quỳ xuống trước mặt Đường Tiểu Đường, đưa một tờ khăn giấy lau mặt cho cô.
Lúc ấy Đường Tiểu Đường mới ý thức được rằng, trên mặt mình đã nước mắt giàn giụa, cô nhận lấy tờ khăn giấy, vừa lau nước mắt vừa khóc bảo, “Các người đang làm gì thế, cứ như là khiêu đại thần [39E] vậy, sợ quá đi mất!”
Lý Văn Giải nhìn cô gái vừa xinh đẹp vừa đáng yêu này, khóc lem nhem hết cả mặt, cảm thấy vừa thương, vừa buồn cười, “Chẳng qua là đốt tà thôi mà, có phải đến mức này không?”
“Vì sao phải đốt chiếc giày đó? Còn nữa, chuyện thủy lộ mà ban nãy anh nói có nghĩa là gì chứ?” Đường Tiểu Đường vừa nức nở vừa hỏi.
Lý Văn Giải giải thích với vẻ kiên nhẫn, “Cái gọi là đốt tà ấy, đấy là trình tự quan trọng nhất trước khi dọn sạch hung trạch, tức là do thầy đuổi tà - chúng tôi thường gọi Tu Thúc như thể - đứng ở chính giữa căn phòng từng xảy ra án mạng, dùng nhiên liệu rắn đã được chuẩn bị sẵn từ trước, thắp lên một đống lửa, đốt một chiếc giày mà nạn nhân từng dùng, đấy chính là cái mà ta gọi là ‘đốt tà, song song với việc đốt tà, nhất định phải đồng thời dùng giẻ ướt lau sàn phòng khách và những căn phòng khác một lượt, gọi là mở thủy lộ, như thể nếu có hung linh thì sẽ không làm hại chúng ta.”
Đường Tiểu Đường nghe đến nỗi ngây ra, “Trong chuyện này có nhiều kiến thức đến vậy sao!”
“Còn chẳng phải sao, nếu cô đọc nhiều sách về tướng trạch hoặc bút ký cổ, thì sẽ nhận thấy, sự ra đời, dọn sạch, làm mới và mua bán của hung trạch, từ lâu đã trở thành một thứ văn hóa cổ, mà đã là văn hóa cổ, thì nhất định phải có cách giải thích hợp tình hợp lý đối với ý nghĩa và tác dụng của mỗi hành động, lấy ví dụ lúc nãy Tu Thúc đã nổi giận chuyện cô bật đèn ấy, đấy không phải chuyện đùa đâu.”
“Hai người nhường đường chút, đừng đứng chắn ngay trước cửa chứ!” Vương Hồng Hà đổ dung dịch tẩy trắng vào trong xô nước, lại nhúng ướt cây lau nhà thêm lần nữa, nhễ nhại bước đến.
Lý Văn Giải và Đường Tiểu Đường vội vàng đứng dậy, né ra mở lối đi, để bà ta đi vào lau mặt sàn của phòng ngủ chính.
Lý Văn Giải cũng đi lấy một xô nước, đổ dung dịch tẩy trắng vào, dùng một miếng khăn để lau chùi kỹ lưỡng tấm ván giường lộ ra của chiếc giường hai tầng, xem ra, trên lớp chăn nệm ở giường dưới nhất định đã vấy máu của nạn nhân, vì vậy cảnh sát đã mang toàn bộ chăn nệm đi. Sau khi lau xong, anh ngậm một chiếc đèn pin mini trong miệng, vặn bật lên, dùng vòng ánh sáng soi rọi, kiểm tra xem có chỗ nào bị sót hay không, mới phát hiện ra trên tường có không ít chấm máu, phần nào đã được cảnh sát lấy đi, thế là anh khẽ dịch chiếc giường hai tầng ra ngoài, dùng một con dao cạo hết lớp sơn tường đó.
Tất cả mọi người đều đang bận rộn, mà bản thân thì ăn không ngồi rồi, Đường Tiểu Đường hơi ngại, bèn đi lấy chổi và hốt rác, quét sạch sẽ những mẩu sơn tường trên sàn.
“Chẳng biết cô gái trên giường này đã chết như thể nào...” Lý Văn Giải nói.
“Có lẽ bị hại bằng búa.” Đường Tiểu Đường nói.
Lý Văn Giải sững người, “Làm sao cô biết?”
“Bởi vì vết máu lúc nãy anh đã cạo, mang đặc trưng “Castoff bloodstain pattern” rất rõ ràng, giọt máu không lớn, mang đặc trưng hình tuyến, có hiện tượng tản ra ở đuôi, tập trung ở chỗ cao hơn là chỗ thấp, dạng này thông thường đều hình thành do bị một vật nặng gì đó đánh đập mà nên.” Đường Tiểu Đường nói xong mới nhớ ra hỏi một đằng mà mình trả lời một nẻo, sau đó hạ giọng nói khẽ, “Đừng quên, tôi là chuyên gia pháp y mà!”
Lý Văn Giải nhấp nháy con mắt hồi lâu, không tiếp lời nổi, quay lưng kê chiếc giường hai tầng về chỗ cũ.
“Tôi bảo này, tiểu pháp y.” Không biết từ lúc nào, lão Bì đã đứng trước cửa, lôi trong túi ra một gói Chu Hắc Áp [40E] , xé mở rồi ném vào miệng, cười hề hề nói, “Có hứng thú xem thử phòng vệ sinh với bếp không, ước chừng chỗ ấy hợp với khẩu vị của cô hơn đấy.”
Ngay từ đầu Đường Tiểu Đường đã không thích người này, vì vậy cô kệ xác lão.
“Chậc chậc.” Lão Bì quay người lại, vừa hít kẽ răng vừa vặn vẹo mông nói, “Lại còn ‘hình thái vết máu’ gì nữa cơ, luyện được cái miệng tốt thế, đến lúc đánh trận với quân thật mới nhận ra - silicon cả thôi!”
Trương Siêu đang đứng ở phòng khách bật cười.
“Hai người vừa vừa phải phải thôi!” Lý Văn Giải có chút không vui, “Người ta là một cô gái mới vừa đến, các ông dọn cả đồ mặn đồ chay lên hết, không phù hợp đâu!”
Lão Bì cười đến nỗi mặt đầy nếp nhăn cứ như chú chó Sa Bì, “Văn Giải, không phải cậu thích cô tiểu pháp y này rồi chứ?”
May nhờ ánh sáng của ngọn đèn ngủ nhỏ khá tối, mới không ai để ý thấy gương mặt Lý Văn Giải đã ửng đỏ lên.
Đường Tiểu Đường không muốn bị bọn họ coi thường, tuy hàng trăm lần không muốn, nhưng cô vẫn cúi đầu nói, “Đi vào phòng vệ sinh, xem thử thì xem thử, có gì đâu mà ghê gớm.”
Lão Bì huýt sáo, khẽ nhướng mày về phía Trương Siêu.
Đường Tiểu Đường bước vào phòng vệ sinh không có cửa sổ, một mùi hôi xộc vào mũi. Không gian trong này không lớn, nhưng cũng không gọi là chật chội, ngoài bồn tắm, bồn rửa tay và bồn cầu, phía sau cửa còn đặt một cái giá nhựa, trên chất đầy mấy thứ dạng như khăn giấy, nước giặt, nước tẩy bồn cầu. Một ngọn đèn ngủ nhỏ được cắm vào trong cái ổ điện cao ngang thắt lưng, do nằm gần sát bồn tắm, nên soi tỏ bên trong cực kỳ rõ ràng.
Mặc dù Đường Tiểu Đường đã theo Lôi Dung đến không ít hiện trường phạm tội, cô cũng bị cảnh tượng trong bồn tắm làm cho giật bắn người lên, không phải là do trong đó có thi thể, mà do trên phần đáy và bốn vách của chiếc bồn tắm màu trắng, bị phủ đầy bởi những vết lờ nhờ đủ để khiến sức tưởng tượng đạt đến tận cùng của sợ hãi. Thế nhưng điều khiến người ta buồn nôn nhất là mấy con cù sưu [41E] vừa đen vừa dài, bò ngang qua những vết máu đã khô đặc lâu.
So với cảnh tượng ấy, mặt đất vẫn gọi là sạch sẽ, chỉ có một ít giọt máu li ti nơi sát gần bồn tắm.
“Đây là thứ gì thế này?” Đường Tiểu Đường chỉ vào một số bọt màu trắng trên vách bên trong bồn tắm hỏi, những bọt màu trắng ấy có mùi thơm dịu của quýt.
Không ngờ Đường Tiểu Đường lại không nôn ngay tại chỗ, lão Bì cảm thấy kinh ngạc vô cùng, vì vậy lão tém lại một chút, “Đấy là dung dịch vệ sinh phòng tắm, lẽ ra sau khi phun lên, dùng khăn lau qua, là có thể lau vết bẩn đi, nhưng thời gian xảy ra vụ án cách đây quá lâu, vết máu đã khô, không dễ lau đi, vì vậy nên phun lên trước, để qua mười mấy, hai mươi phút rồi lại lau, hiệu quả sẽ tốt hơn.”
Đường Tiểu Đường vươn thẳng người, thở dài một hơi, “Có lau sạch đến mấy đi nữa, cũng không ai muốn tắm trong đó nữa đâu.”
“Không sai.” Trương Siêu cười.
“Bớt tán dóc đi!” Lão Bì hậm hực nói, “Lau bồn tắm cùng với tôi đi, đâu như người ta rửa tay bằng chậu vàng [42E] .”
“Thôi dẹp đi!” Trương Siêu nói, “Chỗ chật như vậy, một người ở trong đây cũng đã chê chật rồi, hai người chúng ta lau cùng nhau, đừng nói là ông nhịn để tôi nhặt xà phòng [43E] đấy nhé...”
Đường Tiểu Đường sững người.
Dường như cô đã nhớ lại điều gì đó, nhưng lại hoàn toàn không tìm được mạch suy nghĩ, đấy chỉ là những giọt máu bị bắn ra, tuyệt đối không phải là máu bị phun.
Chợt Trương Siêu lại lên tiếng, “Tiểu pháp y, xem ra cô thật sự đã làm qua pháp y, bằng không cũng sẽ không qua được vòng dạ sắt này dễ dàng như thể, coi như cô giỏi! Có gan thì vào bếp thử, xem mũi của cô có đủ điếc hay không!”
Mũi của pháp y nào chỉ không thể điếc, thậm chí còn phải thính nhạy hơn cả chó săn. Đối với rất nhiều vụ án hình sự - nhất là những vụ án giết người bằng cách đầu độc, những người làm công tác pháp y giàu kinh nghiệm thậm chí không cần hóa nghiệm vật chứa trong dạ dày, chỉ cần thấy mùi trong khoang miệng của nạn nhân là có thể phán đoán được không một trăm phần trăm thì cũng tám, chín mươi phần trăm, ví dụ như mùi hạnh nhân đắng thì là ngộ độc cyanua, mùi tỏi thối thì là ngộ độc kẽm photphua... Vấn đề là, thông thường mà nói, những thi thể được đưa sang bên pháp y, không phải lúc nào chúng cũng nguyên vẹn, mà ngược lại, đại bộ phận đều bị vi khuẩn thối rữa gây mùi ngạt thở, rất nhiều nhân viên pháp y ngửi thấy mùi này đều buồn nôn lộn mửa, có thói quen thoa một ít dầu gió bên dưới mũi rồi mới lên bàn giải phẫu, điều này bị cấm bởi lệnh nghiêm của trung tâm nghiên cứu pháp y Lôi Dung, “Người mà hôm nay che lỗ mũi lại, ngày mai sẽ che mất con mắt đi!” Mỗi khi nói đến vấn đề này, Lôi Dung đều vô cùng nghiêm khắc.
Do vậy, khi Đường Tiểu Đường bước vào bếp, chiếc mũi đã trải qua thử thách lâu dài không hề bị mùi tanh của máu hay mùi thối rữa làm cho ngạt thở ngã ra, trái lại bị cô nhạy bén phát giác ra: đấy là cái mùi đáng sợ chua chát vào tận cốt tủy, trong lúc làm phẫu thuật nha khoa, phát ra kèm với tiếng vang của đầu mũi khoan...
Đường Tiểu Đường khẽ nhìn căn bếp, tuy thi thể, thùng đựng axit sunfuric đã bị cảnh sát lấy đi làm vật chứng cả rồi, nhưng sự âm u đè nén tạo nên do các loại đường ống và bếp lò chồng chất hợp lại với nhau, vẫn có thể trải nghiệm lại nguyên vẹn tình cảnh lúc xảy ra vụ án... lại còn cảm giác dính nhớp khi lòng bàn chân tiếp xúc với mặt sàn, tiếng tí tách bất ngờ của vòi nước, từng mảng vết ố dầu lớn màu vàng trên mặt tường gần máy hút khói, càng khiến cô không lạnh mà run.
Một con người, rốt cuộc là vì sao lại nảy sinh mối thù hận và phân xác đồng loại ghê rợn đến như vậy?
Trong tích tắc, ảo giác xuất hiện.
Tên hung thủ dìm thi thể vào trong thùng axit sunfuric ấy, chầm chậm quay người lại, trên mặt xuất hiện nụ cười hiểm ác...
“Đường Tiểu Đường, mày nhớ lấy, cả đời này dù mày có đi đến đâu, tao cũng sẽ bám chặt trên cổ mày!”
Cô sợ run bắn lên, tức tốc né người về phía sau!
“Loạt soạt”!
Cũng may là ảo giác, cũng may là ảo giác!
Cô vỗ vỗ ngực, thở hổn hển.
“Sao rồi?” Giọng nói của Trương Siêu vang lên sau lưng “Chịu hết nổi rồi à?”
Đường Tiểu Đường chẳng đoái hoài anh ta, cô nghiêng đầu xem lúc nãy thứ gì đã chạm vào vai mình làm phát ra tiếng “loạt soạt”, thì ra một vòng băng dính bản rộng đóng thùng màu vàng, đang được dán lên trên khung cửa của gian bếp.
“Đây là cái gì thế?”
“Lúc bước vào đã như vậy rồi.” Trương Siêu nói, “Đoán chừng là để ngăn cản mùi hôi thối bay ra, nên hung thủ đã dùng băng dính phong kín cả cửa phòng lẫn cửa sổ, cô xem, phía bên này khung cửa còn đang dán rất kín, phía bên đã mở ra có lẽ được dán vào cửa đấy.”
Đường Tiểu Đường dùng tay vuốt nhẹ nhàng lên cạnh viền của cánh cửa, “Ừm, nó dinh dính này.”
Cô lại nhìn thật kỹ dải băng dính được dán lên cạnh bên kia của khung cửa, tuy cạnh viền của băng dính bám chặt vào đoạn rãnh lồi ra trên khung cửa, nhưng quả thực như lời Trương Siêu nói, chúng dính rất chặt kín.
Hoảng hồn, cô quay lưng bỏ chạy, va sầm vào người Tu Thúc vừa bước ra khỏi ban công.
Khắp người đầy mùi thuốc lá.
“Tối như hũ nút vậy, cô chạy bừa cái gì?” Tu Thúc nhíu mày hỏi.
Đường Tiểu Đường hỏi với vẻ cẩn thận dè dặt, “Tu Thúc, lúc nãy trong lúc ông xem tài liệu về vụ án trong máy tính, có để ý tới chuyện cô tiếp viên đã bị giết hại ở nơi nào không?”
Tu Thúc suy nghĩ, rồi chỉ cánh cửa phòng ngủ chính nói, “Vì thi thể đã bị phân xác sau khi di chuyển, do vậy cảnh sát chỉ có thể suy đoán dựa trên vết máu, là chỗ kia, không có dấu vết của sự vật lộn.”
Vết máu đã được lau sạch sẽ hoàn toàn, nước trên sàn còn chưa khô.
Đường Tiểu Đường quỳ xuống, nhìn vũng nước với vẻ ngây dại, thế mà lại khiến Vương Hồng Hà có chút lo lắng, bà xách theo cây lau nhà chạy sang hỏi, “Sao thế? Lau chưa sạch à? Tôi lau lại nhé?
Đường Tiểu Đường khẽ phẩy tay, ra hiệu cho bà đi khỏi.
Vương Hồng Hà vốn tính cẩu thả, cũng không để tâm, bà nói với Tu Thúc, “Sàn phòng ngủ chính đã lau sạch sẽ rồi, mặt tường có vết máu cũng đã được Văn Giải cạo hết rồi, tôi có cần đi thu dọn thêm phòng ngủ phụ không?”
“Vụ án đâu có xảy ra ở phòng ngủ phụ, quan tâm nó làm gì?”
Phòng ngủ phụ...
“Hai cô gái, vì sao không mỗi người một căn phòng, cứ phải chen vào trong một căn phòng mới chịu, đấy ông thấy đấy, chết cũng chết cùng một chỗ luôn.” Vương Hồng Hà lầm bầm đi khỏi.
Dạng bác gái này không thể nào hiểu được hàm ý của từ “khuê mật”, con gái lúc thân thiết, đúng thật là cứ phải chen vào trong một căn phòng - thậm chí trong một tấm chăn, trò chuyện tíu tít không ngừng từ sáng đến tối mới là vui vẻ, cái họ thích chính là cái cảm giác dựa ngả vào nhau, thủ thỉ với nhau ấy. Họ có thể chia sẻ mọi thứ, dù đau buồn hay là mừng vui, dù là hương hoa hay là ánh trăng, dù là sô-cô-la hay mỹ phẩm trang điểm, dù là bí mật của việc yêu sớm hay kinh nghiệm của lần đầu tiên, cứ như...
Cứ như mình với Lý Viên thuở ban đầu...
“Đường Tiểu Đường, mày nhớ lấy, cả đời này dù mày có đi đến đâu, tao cũng sẽ bám chặt trên cổ mày!”
Đường Tiểu Đường nhắm mắt lại.
Dường như bóng tối không đủ để che lấp hết mọi thứ.
Vì sao thân đang ở trong căn hung trạch này, mà lúc nào mình cũng cứ nhớ đến Lý Viên?
Không lẽ là…
Đường Tiểu Đường mở mắt ra, bước lên phía trước, đẩy cánh cửa phòng ngủ phụ ra.
Căn phòng tối om om, vì không ai làm vệ sinh, cho nên cũng không thắp đèn ngủ, nhưng vẫn có thể nhìn ra được những vật hình dạng lập thể nổi bật lên, khác hoàn toàn với phông nền.
Không giống như phòng ngủ chính, nơi này vô cùng quạnh quẽ, chỉ có một chiếc giường đơn, nền nhà và tường đều cực kỳ sạch sẽ, thậm chí ngay cả một tấm thẻ hình đinh ghim để biểu thị vật chứng cũng không có, đủ chứng tỏ rằng sau khi điều tra, cảnh sát đã xác định: căn phòng này chẳng liên quan tí gì đến vụ án mạng.
Thế nhưng...
Cái cảm giác cực kỳ không ổn, đột ngột lại nảy ra từ tận đáy lòng một lần nữa, tựa như một thi thể, bề ngoài chẳng hề mang vết thương nào, nhưng sau khi đã đưa vào lò hỏa thiêu, chợt nhớ ra một chỗ vết bầm xuất huyết... Cảm giác này vừa là tác dụng của giác quan thứ sáu, hơn thế nữa cũng là kết quả của việc huấn luyện công tác pháp y, có thể nảy sinh cảm giác không thoải mái như lưng bị gai đâm với những chi tiết nhỏ nhặt không đáng kể nào đó mà đã nhìn lướt rồi bỏ qua, đồng thời tìm ra sự thật đáng sợ ẩn giấu đằng sau dáng vẻ bề ngoài dựa theo cảm giác không thoải mái này.
“Không phải như vậy đâu...”
Có một tiếng nói đang cất tiếng nhè nhẹ bên tai.
Không phải vậy đâu? Nghĩa là gì? Thế thì nó là như thể nào? Đường Tiểu Đường trở nên mơ hồ.
Một cú giật mình!
Đường Tiểu Đường tỉnh ra!
Cảnh tượng trong căn phòng dường như giống trong bộ phim điện ảnh kinh dị The Shining của Kubrick. Đường Tiểu Đường cảm thấy nỗi thảm thiết lạnh thấu xương, thảm thiết đến mức cô muốn khóc, nhưng ngay cả chuyện khóc lóc cũng đã bị đông cứng rồi.
Đường Tiểu Đường dốc hết sức lực toàn thân, bước lui về sau mấy bước, cô vốn tưởng có thể lui ra khỏi phòng, nhưng không biết khi nào, mà cửa phòng đã bị đóng lại!
Cô quay người lại để vặn tay nắm cửa, một chuyện đáng sợ hơn đã xảy ra, không ngờ cái nắm tay cửa ấy vặn cách nào cũng không nhúc nhích... không quan tâm được nhiều vậy nữa, cô túm lấy tay nắm cửa vừa đẩy vừa lôi, thế nhưng cả cánh cửa đã bị khóa chặt chết cứng!
Dù kiểu gì thì cô cũng không thể ra khỏi căn phòng này nổi!
Khuôn mặt trong suốt không màu ngày càng gần lại, có tiếng cười vọng khắp bốn bức tường.
“Cứu tôi với! Cứu tôi với!” Cô hồn xiêu phách lạc, vừa khóc òa lên, vừa gào thét cầu cứu.
Ngay lúc cô chầm chậm ngã liệt xuống sàn, đột nhiên tiếng gào của Lý Văn Giải vọng lại từ ngoài cửa, “Lão Bì, ông làm gì đấy?” Sau đó, tay nắm cửa xoay một cái, cánh cửa bị đẩy bật mở ra, khuôn mặt điển trai của Lý Văn Giải xuất hiện trước mắt.
Cô vịn vào tường bò dậy, bổ nhào ngay vào trong lòng Lý Văn Giải, khóc òa thành tiếng.
Lý Văn Giải sững người, hai cánh tay không dám ôm lấy cô gái trong lòng, cứ ngây ngô giơ ra như vậy.
“Văn Giải, cậu đừng có bất phân tốt xấu vậy chứ.” Lão Bì nở nụ cười thô tục, “Tôi đây đã tạo ra cơ hội cực tốt để cậu tán gái đấy!”
Vương Hồng Hà đi tới, bà cũng tức giận lắm, “Lão Bì, cô ấy vốn đã nhát gan, ông hù dọa làm trò quái gì.”
“Một nhân viên pháp y như cô ấy, cầm dao giải phẫu thi thể mỗi ngày, cần phải gan dạ hơn công nhân gia đình là bà đây nhiều mới đúng chứ.” Lão Bì khẽ nhún vai, rút một gói Châu Hắc Áp ra khỏi túi, xé mở lớp bao bì, cho cổ vịt vào trong miệng, vừa nhai rột roạt, vừa nói với vẻ chẳng hề quan tâm, “Nếu ngành pháp y nước ta toàn mang cái phẩm chất như cô ấy, thì phải có biết bao vụ án oan đây!”
Đường Tiểu Đường chậm rãi lau nước mắt, trừng mắt nhìn lão Bì.
Lão Bì dẩu môi lên, nhìn khuôn mặt ướt đầm đìa của cô vẻ khiêu khích.
Đường Tiểu Đường nói từng chữ một, “Nếu ông chết, đích thân tôi sẽ giải phẫu cho ông - ông nhớ lấy!”
Lão Bì nhổ xương vịt xuống sàn đánh “phụt” một tiếng, ngoẹo đầu qua cười với Trương Siêu, “Chính nó!”
Trương Siêu cũng cười, nụ cười cực kỳ coi thường.
Lý Văn Giải dìu Đường Tiểu Đường, bước đến phòng ngủ chính, đỡ cô ngồi xuống giường bên dưới của chiếc giường hai tầng nọ, quỳ xuống trước mặt cô hỏi, “Rốt cuộc làm sao thế? Lúc nãy đã xảy ra chuyện gì trong phòng ngủ phụ, mà làm cho cô ra nông nỗi này?”
Đường Tiểu Đường sụt sùi bảo, “Tôi như nhìn thấy một gương mặt trong suốt không màu chầm chậm lại gần, nó nói một câu...”
“Câu gì?”
“Kiểu như là... Không phải như vậy đâu.”
Lý Văn Giải nhíu mày lại, nghĩ một hồi lâu cũng không hiểu nổi, đành an ủi cô, “Chắc hẳn cô đã bị lão Bì dọa cho sợ rồi, lão ấy đóng cửa lại, còn túm lấy tay nắm cửa không cho cô vặn mở ra, lão ấy hay đùa giỡn không biết chừng mực như thể đấy.”
“Chưa chắc.” Tu Thúc không biết đã ẩn náu suốt ở nơi nào, đột nhiên xuất hiện, “Văn Giải, cậu qua đây với tôi một chút.”
Lý Văn Giải có chút không yên tâm về Đường Tiểu Đường, anh đứng dậy, khẽ đưa mắt nhìn cô, rồi mới đi ra khỏi phòng ngủ chính.
Đường Tiểu Đường ngồi ngây ra trên giường, nhìn chính mình trong tấm gương hình bầu dục trên chiếc bàn trang điểm ở đối diện: đầu tóc rối bù, sắc mặt trắng bệch, trên quai hàm còn vương giọt nước mắt vẫn chưa rơi xuống…