⚝ 2 ⚝
Không hiểu vì sao, ngọn đèn compact treo trên trần hành lang không có chụp đèn, chỉ để lộ một vòng uốn trông như thể con bạch xà, đầu nuốt lấy đuôi kêu lẹt xẹt.
Tu Thúc xem kỹ lưỡng cánh cửa chống trộm của phòng 701, cuối cùng tìm ra được hai chiếc chìa khóa trong một kẽ hở nào đấy giữa tấm thép và dây thép, đầu tiên là mở cửa chống trộm ra “cạch” một tiếng, rồi lại cắm một chiếc chìa khóa vào trong lỗ khóa của cánh cửa bên trong, vặn hai lần, rồi đẩy ra kêu “cách” một tiếng. Bóng đen há miệng ra.
Một luồng hơi lạnh xộc ra từ trong nhà, có chút tanh thối, nhưng lại tươi mới khác thường, cảm giác ấy rõ ràng cứ như thể đột nhiên mở cánh cửa tủ lạnh ra vậy, điều khác nhau là, luồng hơi lạnh này chỉ dừng lại trên da trong vòng không đến 0.01 giây, mà đã ngấm vào tận trong tim Đường Tiểu Đường, kích động cô đến nỗi tim cô run bắn lên, cô nhìn về phía trước, như thể một người đã biết trước là sẽ xảy ra tai nạn khai khoáng đang mặt đối mặt với miệng giếng mỏ mà anh ta không thể không đi xuống.
Đột nhiên có tiếng không biết ngâm vịnh hay là hát ngân nga vọng lên trong hành lang, âm thanh đơn điệu nhạt nhẽo, tựa hồ như có vô số sợi rong màu xanh lục đen mọc ra từ giữa các kẽ hở khắp bốn bức tường, vừa trôi nổi vừa sinh trưởng.
Là Tu Thúc, đứng trước cửa, chắp hai bàn tay lại, nhắm mắt lại niệm lầm bầm, vạt chân của chiếc áo bào dài màu đen dường như đang khẽ lay động, khiến ông ta trông như mẩu tàn thuốc ở đốt trên cùng của đầu lọc điếu thuốc đã cháy hết đồng thời đang nứt rời ra, mà ông ta lại không biết gì về chuyện này, hoặc không hề bận tâm.
Đường Tiểu Đường hơi sợ, khẽ rụt người về sau, va vào người Lý Văn Giải đằng sau.
“Sao thế?” Lý Văn Giải nhận ra người cô đang run lên khe khẽ.
“Mấy lời Tu Thúc niệm là gì thế?” Đường Tiểu Đường nén thấp giọng xuống hỏi, “Nghe sợ quá.”
“ Kinh Địa Tạng ’.” Lý Văn Giải khẽ giải thích, “Đấy là Tu Thúc đang nói nhóm người chúng ta sắp sửa xâm nhập vào lãnh địa này không hề có ác ý, xin hung linh nhất định không được làm hại những người vô tội là chúng ta.”
Đường Tiểu Đường thoáng bĩu môi, “Anh cũng thật sự tin có hung linh sao?
“Sao lại không có được?” Lý Văn Giải hơi ngạc nhiên, “Không lẽ một người bị giết hại, sẽ chết đi oan uổng vậy sao?”
Đường Tiểu Đường định ra vẻ ta đây là chuyên gia pháp y, phổ cập chút kiến thức khoa học cho anh, nhưng nhớ lại bộ dạng mình bị một chiếc móng tay làm cho sợ gần chết vào sáng sớm, lại có chút hơi ngại ngùng không dám thuyết giảng nữa.
Cô khẽ ló đầu qua bả vai Tu Thúc, nhìn vào bên trong căn nhà....
Bóng tối chưa hề nhạt yếu đi phần nào bởi lời niệm tụng của Tu Thúc.
Bầu không khí lạ lùng quá, mọi thứ đều không chân thật, như thể đã bước vào trong phim kinh dị vậy.
“Xong rồi.” Niệm lời kinh xong, Tu Thúc ngẩng đầu lên.
Lão Bì là người đầu tiên bước vào căn nhà.
Bóng tối đậm đặc quá, nên không thể nhìn thấy bóng lưng lão nữa, như thể đã bị chìm nghỉm, mãi đến lúc nghe thấy lão ho lên một tiếng, mới biết rằng thực ra lão chỉ đứng ở sảnh trước cách đấy không đến ba mét.
Tiếp đến, Tu Thúc, Lý Văn Giải, Vương Hồng Hà, Trương Siêu lần lượt bước vào.
Đường Tiểu Đường giống như Harry Potter đang đứng ở “Sân ga số chín ba phần tư”, do dự một lúc lâu, mới cắn chặt lấy răng căng đỉnh đầu, bước vượt qua ngưỡng cửa như thể bước xuyên qua tường.
Tất cả mọi người đều đã đứng ở sảnh trước để chờ cô. Thấy cô bước đến, Tu Thúc cởi chiếc ba lô vải bố màu xám xuống, lấy từ trong ra một chiếc máy tính bảng, bật lên, ánh sáng của chiếc máy tính bảng rọi sáng khuôn mặt của mỗi người đến mức trắng bệch và xanh xao hệt như ma. Tu Thúc dùng ngón tay lướt vài lần trên màn hình, vừa chỉ trỏ vào một bản vẽ và những chữ trên ấy, vừa nói với mọi người, “Trước tiên tôi giới thiệu qua một chút về tình trạng của căn hung trạch đầu tiên cần được làm vệ sinh tối nay, đây là một căn hộ hai phòng ngủ, phòng khách và phòng ngủ chính hướng ra phía nam, phòng ngủ phụ hướng về phía bắc. Căn hộ này từng hai lần xảy ra chuyện, có ba nạn nhân đã tử vong. Lần đầu tiên là vào một năm trước, một cô bảo mẫu trẻ chết bởi một sự cố ngoài ý muốn, sau khi sự việc xảy ra, căn hộ này đã được dọn sạch một lần, nhưng không mời Quách tiên sinh; lần thứ hai là vào hơn hai tháng trước, hai cô tiếp viên thuê trọ ở đây bị giết, sau một khoảng thời gian rất lâu mới bị hàng xóm phát hiện ra, tên chủ nhà nghi là hung thủ giết người đang bỏ trốn - nhìn thấy chưa, đây chính là hung trạch điển hình.”
Từng hai lần xảy ra chuyện, từng có ba người chết.
Thoáng nghĩ thôi mà da đầu đã hơi ngứa ran lên.
“Tu Thúc, hai cô gái ấy không phải là bị giết hại hay sao? Không thể nói là do hung linh làm hại.” Lý Văn Giải bỗng đặt câu hỏi.
“Có nghe nói qua bệnh Moyamoya chưa?” Tu Thúc nói, “Một chứng bệnh lý rối loạn kỳ lạ, người bệnh như thể đã bị một thế lực vô hình điều khiển, ngờ nghệch hoặc phát cuồng, không thể tự chủ hành vi, khi chụp ảnh mạch máu não của người mắc chứng bệnh này, có luồng mây mù lan tỏa trong não bộ. Trong bút ký Tiểu Đậu Bằng thời nhà Thanh từng nói về chuyện có một gia đình họ Mạnh, trong nhà gặp việc tang, cỗ quan tài được để ở sảnh trước, có một người to gan tá túc ở nhà Mạnh, trong đêm đó thấy: ‘Khắp người như thể băng tuyết sống, tim đập mạnh nhịp đến nỗi vọt lên tận cổ, hai bên thái dương tự dưng nghe tiếng chuông khánh ', đúng như thể bệnh Moyamoya vậy. Do đó, kẻ giết người thoạt trông ngỡ là A, thực ra rất có khả năng do một thế lực B tồn tại trong người A gây ra.”
“Thế à.” Lý Văn Giải gật đầu.
Tu Thúc giới thiệu tiếp, “Địa điểm mà hai cô tiếp viên bị giết hại chính là trong phòng ngủ chính, hình như hung thủ có mối thù hận đặc biệt đối với một cô gái trong số đó, hắn đã chuyển thi thể của cô ấy vào nhà vệ sinh, rồi cho vào dung dịch gì đó có chứa axit sunfuric để ăn mòn, nói chung lại là các dạng tiêu hủy xác; thi thể của cô gái còn lại nằm ở giường dưới của chiếc giường hai tầng khám nghiệm hiện trường cho rằng chưa từng bị di chuyển. Vì vậy, trọng điểm vệ sinh của căn hộ này là phòng ngủ, phòng vệ sinh và bếp. Phía cảnh sát đã mang tất cả các vật chứng đi rồi. Trong lúc vệ sinh, chúng ta chú trọng vào mấy phương diện sau: nhất định phải lau sạch vết máu trên sàn phòng ngủ chính, trên tường, trên giường hai tầng; kiểm tra xem trong bếp có mô cơ thể nào sót lại hay, nếu có thì mang đi; với bồn tắm trong nhà vệ sinh, nhất định phải dùng dung dịch vệ sinh lau thêm nhiều lần, mọi người đã nhớ cả rồi chứ?”
Mọi người không hẹn mà cùng “vâng” một tiếng.
“Tôi làm ấm căn nhà một chút trước, sau đó đốt tà trừ hung.” Tu Thúc nói, “Xong việc rồi, các anh chị hẵng mở thủy lộ từ phòng ngủ chính thông ra cửa chính.”
Đường Tiểu Đường không biết có mấy ý nghĩa được bao hàm trong câu nói này, thấy Tu Thúc đã cắm một ngọn đèn ngủ nhỏ vào một ổ cắm điện trong phòng khách, ánh sáng vàng vọt như thể nắm chặt lấy đôi bàn tay người già, cô bèn vươn tay ra mò mẫm trên tường.
Nghe thấy động tĩnh, Tu Thúc quay đầu lại hỏi: “Tiểu Đường cô định làm gì đấy?”
“Ông thắp cái đèn ngủ nhỏ ấy thì nhìn thấy được gì chứ, tôi tìm công tắc điện đây.”
Tu Thúc đứng phắt dậy, rảo bước về phía trước, “Đã nói với cô từ trước rồi, không được tùy tiện thắp sáng các vật phát ra ánh sáng! Bản thân cô lúc đang ngủ vào buổi tối, bất chợt có người bật đèn lên, cô sẽ khó chịu lắm chứ? Chợt tối chợt sáng, như thể vẩy mực lên đất tuyết, làm xáo động linh hồn đấy, cô cứ nhất định phải chọc giận hung linh hay sao?!”
“Thế ông đây thì là gì?” Đường Tiểu Đường có chút không phục, chỉ thắng vào chiếc đèn ngủ nhỏ.
“Cái này gọi là làm ấm phòng, là dùng tia sáng vàng êm dịu để soi sáng cho các công nhân vệ sinh, để có thể triển khai công tác được như thường, nhưng lại không đến nỗi kích động.”
“Nếu đã vậy, vì sao không chọn làm vệ sinh vào ban ngày đi?”
“Công tác vệ sinh hung trạch cũng giống như công nhân viên của công ty gia chánh thông thường, không có thời gian làm việc cố định, ban ngày hay buổi tối đều được, sở dĩ họ lựa chọn làm việc sau khi trời đã tối, hoàn toàn là để chiều theo tôi.”
“Chiều theo ông?”
Tu Thúc gật gật đầu, “Công việc của họ không cần trời phải tối, nhưng công việc của tôi thì không được, là một Quách tiên sinh, tôi nhất định phải chọn sáu khung giờ có âm khí nặng, vào lúc này tôi mới có thể tìm được và xua đuổi hung linh.”
Đường Tiểu Đường dựa vào tường, không nói một lời.
“Còn gì cần hỏi nữa không?” Tu Thúc nói với vẻ lạnh lùng lời ấy có ý rất hiển nhiên là nhắc nhở: cô đã hỏi quá nhiều câu vì sao rồi...
“Thôi bỏ qua đi Tu Thúc, cô ấy mới đến, không hiểu chuyện.” Vương Hồng Hà khuyên một câu.
Tu Thúc không nói thêm gì nữa, bước đến bên kệ giày, khom lưng xuống mò mẫm sột soạt hết một hồi, tìm được một chiếc dép nữ, ông ta cầm theo đi vào trong phòng ngủ chính.
Đây là gian phòng ước chừng khoảng mười sáu, mười bảy mét vuông, một chiếc giường hai tầng trên dưới làm bằng sắt được kê sát tường, trên trần nhà ngay phía trên có một thanh xà ngang, nhìn chướng mắt cứ như thể chữ đậm trong chữ in thể Tống. Chăn nệm trên giường đã bị thu sạch trơn từ lâu, chỉ còn mảnh ván giường sót lại. Đối diện bên kia giường có một chiếc bàn trang điểm màu hồng, không biết mặt gương bị bôi thứ gì lên mà trông bẩn quá thể. Dàn điều hòa hiệu Xuân Lan trông tựa hồ như thể đồ cổ treo phía trên bàn trang điểm. Nằm bên trái của bàn trang điểm là chiếc tủ áo đơn giản làm bằng vải, dây khóa kéo mở ra toang hoác như thể lồng ngực áo phanh ra; bên phải là một giá sách màu đen bằng sắt trông rất nghệ thuật, trên đó có vài cuốn sách báo và vài vật dụng kim loại lộn xộn. Kê sát cửa sổ là một cái bàn hợp kim nhôm, mấy ngọn cây cảnh cắm trong lọ hoa eo nhỏ làm bằng nhôm, khoằm lưng xuống vừa đen vừa gầy, đã chết khô từ lâu.
Trương Siêu phủ bốn mảnh vật có hình miếng nửa trong suốt lên sàn nhà, Tu Thúc đặt chiếc giày nọ lên trên vật hình miếng, lẩm bẩm vài câu vè, ngón giữa và ngón trỏ của tay phải dựng lên, vẩy một phát sau tai, chỉ thấy một đốm lửa màu xanh lục lóe lên kêu một tiếng “xẹt” nơi đầu ngón tay, trong tích tắc ông ta không ngừng vẽ ngón tay theo hình vòng tròn bên tai, đường viền của một vòng này lại lớn hơn của một vòng trước, ngay giây phút đốm lửa biến thành ngọn lửa trong lúc quay vòng, Tu Thúc vẩy thẳng đầu ngón tay “soạt” một cái, ngọn lửa như con rắn trườn đến trước ngực, bốc lên giữa không trung, múa may lơ lửng, quay vòng không ngừng, ánh lửa soi rọi đôi tròng mắt của Tu Thúc trông như hai hòn than đỏ rực.
Đứng trước cửa phòng ngủ chính, Đường Tiểu Đường kinh hãi đến mức ngây mặt sững sờ!
Ngay tiếp đó, Vương Hồng Hà mang bao tay áo vào, dùng thùng nhựa vào hứng nước trong nhà vệ sinh, nhúng ướt cây lau nhà, tức tốc lau một mạch đoạn đường băng qua phòng khách đi từ phòng ngủ chính ra đến cửa chính.
“Tu Thúc, thủy lộ đã dọn xong!” Lý Văn Giải nói.
Tu Thúc dường không nghe thấy, miệng ông ta lẩm bẩm không ngừng, tốc độ nói càng lúc càng nhanh, trong căn phòng bé xíu này không ngờ lại có tiếng vọng khủng khiếp, “... li loạn bi khổ, toàn trong kiếp này, luân hồi vãng sanh, không cần cố chấp, đi đến nơi tịnh thổ của người, tìm sự an lạc cho chính người!”
Trên vách tường và trần nhà, trong thoáng chốc như đung đưa, khiến người ta sinh ra cảm giác như cả căn phòng đều đang bị nóng chảy!
Một đốm lửa nhỏ xíu này đây, làm sao có thể soi rọi ra hình ảnh khổng lồ như thể?!
Đường Tiểu Đường đang kinh sợ khôn tả, chỉ nghe thấy Tu Thúc niệm xong bài vè rồi, đôi môi nhổ một tiếng “Phụt”, đôi tay ủ vào nhau, tay trái để sau lưng, tay phải chỉ về phía trước, ngọn lửa ấy tựa hồ con chồn sấm chớp của Chung Linh trong Thiên long bát bộ , “vù” một tiếng đập thẳng vào chiếc giày đang nằm trên sàn, ngọn lửa lớn lập tức bùng lên!
Hơi nóng cuồn cuộn, như thể nổ tung, bốc lên sùng sục đến nỗi làm tóc của mọi người trong phòng bị hất hết dậy! Đường Tiểu Đường sợ đến nỗi run lẩy bẩy, thân người quỳ thụp xuống như thể cầu xin tha mạng, ngón tay đang bấu vào khung cửa gần như bới cả vào trong gỗ.
Ôi trời ơi! Ôi trời ơi!
Điều khiến Đường Tiểu Đường sợ hãi hơn tất cả những điều này là Tu Thúc đang đứng quay lưng về phía cô ở ngay giữa phòng ngủ chính, bất chợt giơ hai cánh tay, ngẩng đầu lên, mà ông ta y hệt như đá, vẫn không mảy may cử động, tựa hồ đã hoàn toàn hòa làm một với không gian và cảnh tượng khủng khiếp này, không biết rốt cuộc ông ta là người, là ma, hay đứng giữa người và ma, tự do điều khiển sợi tơ, lèo lái cả sinh lẫn tử, cả ma lẫn đạo!
Mãi đến khi chiếc giày trên sàn đã cháy đến mức gần như thành tro rồi, Tu Thúc mới buông hai cánh tay xuống, giơ một tay ra, Trương Siêu liền vội trình lên một chiếc túi vải, Tu Thúc nắm lấy một vốc từ trong miệng túi, rải lên trên đống lửa tàn, thì ra là một vốc sỏi cát, dập tắt ngọn lửa hoàn toàn.
Lý Văn Giải tiến lên trước nói, “Tu Thúc, đã đuổi được hung linh đi chưa?
Thần sắc Tu Thúc nặng nề, ông ta không trả lời.
“Có khi nào Tu Thúc đã từng sẩy tay chưa?” Trương Siêu vừa mở cửa sổ ra để thoát hơi khói, vừa cười bảo, “Nếu chủ nhà chính là hung thủ giết người, e là hắn sẽ không trở về nữa, một khi sa lưới pháp luật, thì căn hộ này sẽ được sung công, đúng chứ?” Nói đoạn, anh ta lôi một chiếc máy tính ra bấm lách tách, không biết đang tính toán gì, đột nhiên nghe thấy lão Bì la lên trong nhà vệ sinh, “Chú Siêu, mau vào giúp một tay!”
Trương Siêu nhét máy tính vào túi, đi vào nhà vệ sinh.
Tu Thúc quay người lại, đưa mắt nhìn Đường Tiểu Đường đang ngồi trên sàn nhà, nói một câu với Lý Văn Giải “Các anh chị bắt đầu dọn dẹp đi”, sau đó ra ngoài ban công hút thuốc.