⚝ 5 ⚝
Họ đứng chờ đợi Tu Thúc trong sảnh khách dưới tầng 1. Hơn 8 giờ tối, đã qua giờ cao điểm về nhà, có thể dùng hai từ “thưa thớt” để hình dung mức độ ít ỏi của cư dân ra vào, đứng được khoảng tầm 10 phút, chỉ thấy có một cụ già đang chống gậy chậm rãi đi từ bên ngoài vào, thoáng nhìn nhóm người mặc đồng phục công tác màu xám nhạt này bằng ánh mắt hồ nghi, bị lão Bì trừng mắt với vẻ dữ tợn, cụ sợ đến nỗi vội vã lủi đi mất.
“Lão già!” Lão Bì lầm bầm, lôi gói thuốc ra khỏi túi, chìa cho Trương Siêu, Trương Siêu rút một điếu ra, lão Bì châm cho anh ta, cũng châm một điếu cho chính lão, cứ thế để cho bản thân bị bao quanh bởi khói thuốc mịt mờ.
Sảnh khách tĩnh mịch, đến nỗi đèn cảm ứng cũng đã bất giác tắt ngóm từ khi nào.
Trong bóng tối, bóng nghiêng của mỗi người trông giống hình ảnh cắt bóng có dáng viền mơ hồ, nhưng lại không làm gì được với sự thô kệch của bàn tay số phận.
Ánh lửa của hai điếu thuốc tựa như một cặp con ngươi đỏ mệt mỏi khôn thấu, chớp mãi với vẻ tuyệt vọng mà lại chẳng cam lòng.
Trung tâm nghiên cứu pháp y cấm thuốc lá tuyệt đối, vả lại xung quanh cô rất ít người hút thuốc, vì vậy Đường Tiểu Đường không chịu nổi mùi thuốc lá, không cầm được khẽ ho một tiếng.
Ngọn đèn cảm ứng tinh nhạy lập tức sáng lên.
Ánh sáng trắng chói mắt, xua đi nỗi tê dại chốc lát của mỗi người trong bóng tối, điều này khiến họ nổi cáu như thể bị tỉnh giấc bởi tiếng ồn lúc 4 giờ sáng.
Lão Bì nổi giận, ném điếu thuốc vẫn chưa hút xong xuống nền nhà, giẫm chân thật mạnh, nhìn Đường Tiểu Đường trừng trừng bảo, “Chết tiệt, có phải cô đến để gây chuyện cho chúng tôi không vậy?”
Đường Tiểu Đường đâu thể ngờ rằng một tiếng ho khẽ lại gây nên tai họa lớn đến thế, lập tức bị dọa đến mức nói không nên lời.
“Da nõn nà thế kia, vừa nhìn đã biết không giống chúng ta, con cừu non nấp trong nhà uống sữa, mà chạy đến lẫn vào với chúng ta, có trời mới biết cô muốn giở trò mèo gì!” Lão Bì tiến lại gần Đường Tiểu Đường, nhe hàm răng vàng ố xiêu vẹo ra, nói với vẻ hung tợn, “Tu Thúc nói không sai, chắc chắn cô có điều gì mờ ám! Nói, rốt cuộc vì sao cô muốn vào đây! Rốt cuộc cô muốn làm gì? Không nói thật thì ta cho tiểu nha đầu nhà cô biết tay!”
Đường Tiểu Đường sợ hãi, nhìn quanh bốn bề, thử van xin trợ giúp bằng ánh mắt: Vương Hồng Hà đang loay hoay sửa thanh cán cây lau nhà, ánh mắt đầy hoài nghi lén nhìn trộm cô; Trương Siêu ngẩng đầu lên, vừa hút thuốc vừa nhìn vào một dấu giày không tưởng trên trần nhà, dường như hoàn toàn không để ý đến mọi chuyện đang xảy ra; Lý Văn Giải ngồi thụp xuống đất để buộc dây giày, trong khoảnh khắc ánh mắt anh và cô chạm nhau, anh đứng dậy...
“Văn Giải, cậu có phải anh em với chúng ta không? Nếu phải, thì chuyện hôm nay cậu đừng quan tâm!” Lão Bì nói lớn, “Cậu xem tôi nhất định sẽ ép nọc độc trên chiếc đuôi bò cạp của cô ta ra!”
Lý Văn Giải tiến lên một bước, chắn trước mặt Đường Tiểu Đường, “Lão Bì, ông có phải anh em với tôi không? Nếu phải, thì hôm nay ông không được động đến một sợi tóc của cô ấy!”
Lão Bì không ngờ Lý Văn Giải thật sự dám đứng ra chắn ngang, mà giọng điệu lại nghiêm túc đến thế, nên sững người, hồi lâu, lão phì ra một tiếng cười, “Văn Giải, cậu nói thật đi, có phải cậu đã thích cô tiểu pháp y này rồi hay không? Nếu phải, thì không cần nói, người anh trai tôi đây sẽ lập tức rút lui, hơn nữa còn đảm bảo sẽ dâng trứng gà đỏ lúc đứa con nhà các cậu chào đời.”
“Lão Bì, ông nghĩ nhiều rồi!” Gương mặt thanh tú của Lý Văn Giải vẫn căng thẳng, “Tôi giúp cô ấy chỉ đơn thuần vì cô ấy lương thiện, tuyệt không phải là dạng người thích giở trò mà ông nói.”
“Hô hô hô!” Miệng lão Bì uốn lại thành một hình tròn, “Mới chỉ gặp mặt chưa đầy hai tiếng, cậu đã hiểu rõ cô ấy đến mức... sâu sắc như thể rồi à?”
Lý Văn Giải khẽ gật đầu, “Bởi vì cô ấy chính là cô gái mà tôi đã kể qua với các anh chị, người đã cho tôi một trăm đồng, lúc tôi còn làm ca sĩ hát rong ở Bắc Kinh hồi năm ngoái...”
Lời này vừa dứt, lão Bì, Trương Siêu và Vương Hồng Hà đều sững sờ, Đường Tiểu Đường lại càng không hiểu gì cả.
“Thì ra là cô ấy à!” Biểu cảm vốn có chút đề phòng của Vương Hồng Hà lập tức giãn ra, bà cười bảo, “Tôi còn tự nhủ tại sao Văn Giải cứ luôn bảo vệ cô ấy.”
Song lão Bì và Trương Siêu vẫn còn chút bán tín bán nghi, ngay lúc ấy, Lý Văn Giải đã nhè nhẹ nắm lấy cánh tay Đường Tiểu Đường, kéo cô ra khỏi hành lang, kéo thẳng ra bên ngoài tòa nhà.
Sắc đêm đang chuyển từ đen xám sang đen thẫm, có thể thấy các loài thực vật cả cao lẫn thấp ở khắp nơi trong tiêu khu, từng ngọn hay từng lùm, phân bố rải rác khắp các ngóc ngách như thể những mảnh vỡ đĩa từ mà bóng đêm chưa thu dọn. Ở phía không xa, một dãy hàng rào sắt bám đầy dây leo chia cắt tiểu khu khỏi thế giới bên ngoài, từ nơi xa xăm hơn, tiếng sóng dào dạt vọng lại, ngẩng đầu lên, bầu trời nặng nề căng phình phát sáng lên như thể phần bụng bị vỗ đầy nước của xác chết trôi.
“Tôi cho anh một trăm đồng hồi nào?” Đường Tiểu Đường hỏi Lý Văn Giải.
Lý Văn Giải cười gượng, “Không phải tôi đang giải vây giúp cô đấy sao?”
“Làm tôi giật cả mình.” Đường Tiểu Đường thở dài một hơi, “Hôm nay đã phải trải qua đủ mọi chuyện không tưởng tượng nổi… Phải rồi, bọn họ bảo tôi trông không giống một công nhân vệ sinh, tôi thấy anh cũng trắng trẻo nõn nà, đâu giống người làm việc này đâu?”
Lý Văn Giải nói, “Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi làm nhiều việc ở Bắc Kinh, từng làm ca sĩ hát rong, cũng từng làm qua việc tuyên truyền nội bộ cho doanh nghiệp.”
“Tuyên truyền nội bộ là gì?”
“Là làm tạp chí trong doanh nghiệp và nhiều cái khác nữa.”
“Thế sao anh không ở lại Bắc Kinh, về đây làm công tác vệ sinh hung trạch làm gì?” Đường Tiểu Đường hơi tò mò, “Hai công việc này khác nhau một trời một vực đấy.”
“Đối với người như tôi, cuộc đời chính là một cuộc đảo lộn lực bất tòng tâm, không có gì gọi là trên trời hay dưới đất.” Giọng điệu của Lý Văn Giải không khỏi chua chát, “Đi làm được vài năm, thắt lưng buộc bụng muốn mua một căn nhà, nhưng số tiền kiếm được có bấy nhiêu, ngay cả nhà vỏ ốc ngoài Sáu Vành Đai cũng không mua nổi; thuê nhà để ở, giá thuê không ngừng tăng. Cuối năm ngoái, bạn gái đã chia tay với tôi, tôi không trách cô ấy, tình yêu thì lãng mạn, nhưng hôn nhân thì hiện thực, ngoài bóng bay ra, không ai có thể trôi trên trời từ sáng đến tối mà không xuống đất. Tôi tính toán thử, từ nay phải gánh vác tiền thuê nhà, đi từ Lâm Hà Lý đến Ung Hòa Cung để đi làm, giá vé tàu điện ngầm một chiều đã sáu đồng, còn tiền ăn cơm, tiền điện thoại và các khoản khác, một tháng tiền lương dư ra không được bao nhiêu, mà áp lực công việc thì lớn đến nỗi bạc cả tóc. Một hôm, tôi ngồi trên tuyến Bát Thông ngay khoảnh khắc nhìn đoàn tàu gào rít chạy vào hố đen, đột nhiên tôi cảm thấy cực kỳ sợ hãi, vì tôi biết rằng, dù mình nỗ lực đến đâu, cũng không thể trốn chạy khỏi số phận phải rơi vào hố đen nữa, dù có tạm thời vào ga, tạm thời dừng xe, tạm thời xuống xe, tạm thời thấy chút ánh sáng, cũng chỉ là để chuẩn bị cho việc rơi vào hố đen mới... Năm nay, tôi 28 tuổi, nhưng tôi đã nhìn thấy được bộ dạng mình lúc 38 tuổi, 48 tuổi, 58 tuổi - đây chính là thời đại mà hai mươi mấy tuổi còn tuyệt vọng hơn cả sáu mươi mấy! Thế là, tôi thôi việc rồi trở về tỉnh lỵ.”
Đường Tiểu Đường lặng lẽ lắng nghe.
“Hồi mới về đây, thật sự ăn gió nằm sương, trên người chỉ có bấy nhiêu đồng bạc, không dám ở nhà nghỉ, cũng không dám về quê, bố mẹ kiệm ăn bớt mặc để chu cấp cho tôi học đến đại học, mà lại chỉ đào tạo ra một nông dân cày ruộng giống như họ, họ sẽ xót xa biết mấy! Đang lúc không tìm được đường đi, thấy tin tuyển dụng công nhân vệ sinh đặc chủng trên báo, tôi đã đến đây, vả lại thời đại học nhờ học chuyên ngành tài liệu lịch sử cổ, nên được Tu Thúc trọng dụng, bác ấy đồng ý nhận tôi làm học trò, chờ đến khi thành nghề rồi, trở thành một Quách tiên sinh, tuy đến lúc ấy khó tránh khỏi chuyện thường xuyên tiếp xúc với những thứ kỳ quái, tôi đã sợ ma quỷ tự nhiên rồi, nhưng càng sợ hố đen nhân tạo hơn...”
“Nói thật là, tôi không thích Tu Thúc, cứ cảm thấy ông ta u ám thế nào ấy.” Đường Tiểu Đường thoáng nhìn cổng tòa nhà, nén thấp giọng nói.
Lý Văn Giải cười, “Tu Thúc đúng là có chút làm người ta không đoán được, nhưng mà, những người mang chút hơi tiên đều thế cả.”
“Sao anh lại tin là ông ta thật sự có thể xua đuổi hung linh vậy?” Đường Tiểu Đường hậm hực nói, “Ông ta cứ mãi biểu diễn một vai giả thần giả quỷ suốt thôi mà! Nói gì mà ma ám, có mà ông ta nói vớ vẩn thôi!”
“Lúc đầu tôi cũng nửa tin nửa ngờ, nhưng về sau bác ấy đã phá giải được ‘Bí ẩn sát hại cả nhà ở Trung Gia Xung, khiến tôi phục sát đất!”
“Cái gì? Bí ẩn sát hại cả nhà gì?”
“Trung Gia Xung là quê tôi, những năm cuối thời nhà Thanh, nơi ấy từng xảy ra một sự việc đặc biệt khủng khiếp. Lúc ấy trong thôn có hai dòng họ lớn, đó là họ Lý chúng tôi và họ Nghê. Năm ấy, trời khô hạn kéo dài, không có nước, mạ giống ngoài đồng sắp chết khô hết. Người hai họ bèn tụ họp để bàn bạc xem làm thế nào, nhà họ Nghê nhiều trai tráng, bảo là cứ bổ thẳng núi sau ra, dùng công cụ bơm nước bằng gỗ thời xưa để bơm nước từ một cái ao lớn từ bên kia núi vào trong ruộng; tộc trưởng của nhà họ Lý không đồng ý, bảo ngọn núi ấy giúp Trung Gia Xung có chỗ dựa sau lưng, một khi bổ ra, chỉ sợ bảo khí phong thủy sẽ chảy ra khỏi chỗ nút, dẫn tai họa đến... Nhà họ Nghê không nghe, ngay đêm ấy đã khởi công đào núi, không bao lâu sau, quả thật đã đào ra một miệng nứt to, dùng máy bơm nước để dẫn nước từ cái ao lớn sang Trung Gia Xung, dĩ nhiên, toàn tưới tiêu cho đồng lúa của nhà họ Nghê.” Lý Văn Giải khẽ ngưng lại, rồi nói tiếp, “Thế nhưng, vào một đêm không lâu sau khi sự việc này xảy ra, mấy chục người nhà họ Nghê đều mất tích một cách kỳ lạ, nhưng không phải dọn đi, mà là mất tích, con ngựa gỗ nhỏ của em bé vẫn đang lắc lư trong sân, mà trong nhà ngoài nhà không còn dấu vết của em bé.”
Đường Tiểu Đường trợn tròn mắt, “Ơ? Sao lại thế?”
“Không biết nữa, lúc nhỏ tôi tưởng đây chỉ là một truyền thuyết thôi, vì lúc ấy ngọn núi sau hoàn toàn chẳng có miệng nút nào, lúc tôi đi chăn bò, nhận ra nơi ấy ngoại trừ có rất nhiều cát, không hề có chỗ nào đặc biệt cả. Thế nhưng dưới quê có rất nhiều lời đồn, chuyện kỳ lạ ở Trung Gia Xung, phần nhiều xảy ra ở núi sau, có đủ các thể loại: đất cát bay mù trên núi, hạt cát bay hướng vào người nào, thì người đó chết, gọi là ma cát; còn ma đụng đầu nữa, nghĩa là đi ngang qua đấy thì lạc đường, lượn vòng tại chỗ suốt đêm... dĩ nhiên, người dân vẫn có các phương pháp để phá giải, ví dụ gặp phải ma cát, họ tết một hình nhân rơm, thì cát sẽ ném hết lên trên hình nhân; gặp phải ma đụng tường, thì tè một vũng…” Lý Văn Giải nói đoạn, có lẽ bản thân anh cũng thấy có chút hoang đường, nên mỉm cười khẽ lắc đầu, “Sau khi gia nhập đội công tác vệ sinh đặc chủng, một buổi chiều tối nọ, tôi tản bộ bên sông với Tu Thúc, nghe bác ấy giảng giải những kiến thức về đuổi tà, không biết sao, đột nhiên đem chuyện nhà họ Nghê mất tích ra kể lại một lượt, bác ấy lặng lẽ nghe hết, rồi nói vì thu hoạch ruộng đất nhất thời, mà hỏng mất phong thủy của tổ tông, ứng đúng lời trong Tử Hạ Kim Môn trạch kinh , đắc địa thất cung, tôn đương hung. Tôi hỏi Tu Thúc, thế người nhà họ Nghê mất tích đi đâu rồi? Tu Thúc bảo, người ta có câu ‘ Sinh thì phải tăng bằng sinh, chết thì phải bù bằng chết ', người nhà họ Nghê nọ, e rằng không thể tìm lại được rồi.”
“Điều này phét lác quá rồi chăng!” Đường Tiểu Đường nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Cô nghe đây, không bao lâu sau, một hôm, bố tôi từ nhà gọi điện, hỏi tôi gần đây ra sao, nói được vài câu chuyện vô thưởng vô phạt, bỗng ông nói, trong thôn có một tin động trời, do nguyên nhân sửa đường, đội thi công đục núi sau ra, phát hiện có một chỗ ở núi sau đất cát rất xốp, có vết tích thi công thủy lợi, điều khủng khiếp hơn nữa là đã khai quật ra được một số bộ hài ở đó, trang sức trên người những bộ hài cốt ấy có kiểu dáng thời nhà Thanh rõ nét, sau khi so sánh ADN, không ngờ những bộ hài cốt này là họ hàng xa của một hộ thuộc gia tộc họ Nghê ở huyện bên, nói cách khác - họ chính là những người nhà họ Nghê của Trung Gia Xung mất tích năm xưa!”
Đường Tiểu Đường kinh ngạc đến ngẩn người, không nói nên lời.
“Bởi thế mới nói, Tu Thúc không phải là một người thường đâu!” Giọng điệu Lý Văn Giải đầy kính phục, sau đó đề tài câu chuyện bỗng chuyển đột ngột, “Phải rồi, Tiểu Đường, nói thử về bản thân cô đi, vì sao cô lại đột nhiên tới đây, gia nhập nhóm công nhân vệ sinh hung trạch chúng tôi?”
Bờ môi Đường Tiểu Đường khẽ mấp máy, định nói gì đó, rồi lại khẽ lắc đầu nhè nhẹ, răng hàm trên cắn chặt lấy môi dưới, trong bóng tối, hàng răng đáng yêu trắng muốt ấy, Lý Văn Giải nhìn mà ngẩn ngơ.