⚝ 6 ⚝
Trong sảnh khách, lão Bì và Trương Siêu vừa hút xong một điếu nữa, hai người bắt đầu tán gẫu.
“Cậu nói xem, tiểu pháp y thật sự là cô gái mà Văn Giải đã từng gặp qua ở Bắc Kinh à?”
“Ai mà biết được, dù gì thì tôi cũng không tin, không chừng cậu ta chỉ vì giải cứu tiểu pháp y ra khỏi vuốt quỷ của ông, mới nghĩ ra chiêu đó thôi.”
“Mẹ kiếp, nghĩ lại, tôi cũng cảm thấy mình đã mắc lừa rồi. Nhưng trước đây hễ nhắc tới cô gái ấy, hai mắt Văn Giải liền sáng lên, cậu ta nỡ đem cô ấy ra để chắn đòn cho tiểu pháp y được sao?”
“Cái đó có gì đâu, cậu ta cũng đâu có mất mát gì... Ông cứ tin tôi đi, mười phần thì hết tám, chín phần là dọa ông rồi, 1,3 tỉ người Trung Quốc, có duyên gặp gỡ qua một lần, đâu ra chuyện gặp lại được ở đất khách dễ dàng đến thế, ông cầm điện thoại chơi lắc lắc của WeChat xem, gặp được cùng một người được bao nhiêu lần?”
Vương Hồng Hà định nói xen vào nhưng lại không xen được, có chút chán nản, khó khăn lắm bà ta mới nặn ra một câu, “Tiểu khu này thật sự càng lúc càng hiu quạnh, lâu như thể mà chỉ mới gặp được một hộ dân.”
“Hết cách rồi, thành tiểu khu hung trạch nức tiếng rồi, mới có mấy tháng thôi mà có đến tận mấy vụ án mạng, những ai dọn đi được thì đã dọn đi từ lâu.” Bộ dạng Trương Siêu như thể nắm rõ tiểu khu này trong lòng bàn tay.
“Ban nãy lái xe vào đây, tôi có nhìn qua, ba dãy tòa nhà phía nam và ba dãy tòa nhà phía bắc của tiểu khu này có khuôn mẫu tạo hình, tầng lầu, kiến trúc gần giống nhau, nhưng bức tường ngoài thì không giống nhau mấy.” Lão Bì nhíu mày nói, “Ba dãy tòa nhà ở phía bắc, đã được đắp gạch men vàng kim lấp loáng, còn ba dãy tòa nhà ở phía nam đây, thì chỉ được tô một lớp sơn vàng thôi!”
“Bên trong càng khác nhau hơn.” Vương Hồng Hà bắt được cơ hội để nói, “Đây là nhà gì? Nhà ở kinh tế tiện dụng! Ông xem đi, mới có mấy năm mà lớp sơn tường rơi tróc cả, gạch sàn cũng đã nứt, thấy đường ống trên đỉnh đầu kia chưa, bị rỉ nước trước rồi mới gỉ sét, đã vá đi vá lại mấy lượt rồi đấy. Hai dãy tòa nhà ở phía bắc là gì? Nhà thương mại cao cấp! Vừa bước vào thôi, sảnh khách vàng son lộng lẫy, thang máy đều là hàng chính hãng của Đức, toàn bộ cửa chống trộm hiệu Armor Mỹ, tặng các thiết bị tinh hoa lắp đặt trong nhà, gạch men hiệu Nabel, thiết bị vệ sinh hiệu Kohler, tủ bếp hiệu Boloni, đến cả điện thoại gọi video cũng là hàng Nhật Bản.”
“Nhà kinh tế tiện dụng sao lại ở cùng một tiểu khu với nhà thương mại cao cấp?” Lão Bì thấy mông lung.
Trương Siêu ném đầu thuốc lá xuống đất, dùng chân giẫm tắt, “Điều này cũng bình thường, để vơ thành tích chính và ứng phó với dư luận, bên trên yêu cầu các doanh nghiệp phát triển xây nhiều nhà kinh tế tiện dụng, mà doanh nghiệp phát triển phải kiếm tiền chứ, phải làm sao đây? Trước hết là xin phép sử dụng đất cho nhà kinh tế tiện dụng, đến khi đất đã về tay, dùng giá rất thấp để xây vài tòa nhà kinh tiện [44E] , đúng chủ trương ban đầu, không bị lỗ vốn, có cái để báo cáo với bên trên là ổn rồi, nền đất còn dư thì xây nhà thương mại cao cấp, kiếm tiền từ chỗ này.”
“Đúng thế, đúng thế.” Vương Hồng Hà nói, “Vì vậy với tiểu khu này, đừng bảo là tòa nhà ở phía nam khác với ở phía bắc nữa, cả vườn hoa của phía nam cũng khác phía bắc. Cái bên phía bắc mới là vườn hoa thật sự, đình nghỉ mát, rừng cây, hòn non bộ, thác nước nhân tạo, suối phun nhạc, đường chạy sắc xanh... Phía nam thì chỉ trồng vài ba thứ cỏ cây hoa lá giá rẻ, dễ nuôi dưỡng, trông trời để uống nước, trông chim bón phân cho, ba cái gì đấy mọc như điên như dại cả lên, khoảng giữa hai tòa nhà trông như thể bị ngăn cách bởi từng ngọn phần mộ vậy.”
Lão Bì đột nhiên nhớ ra điều gì, “Sao chị biết tường tận thế?”
“Ông quên rồi à, hồi mới gia nhập tôi từng nhắc với các ông mãi, trước đây tôi từng làm công nhân vệ sinh ở đây một thời gian, về sau do chuyện phá dỡ di dời làm căng quá, đến cả ban quản lý cũng bỏ chạy luôn, tôi bèn nghỉ việc không làm nữa.”
“Phá dỡ di dời?” Lão Bì có chút không tin, “Tuy tòa nhà này hơi bẩn một chút, hơi xuống cấp một chút, nhưng mới xây chưa đầy mấy năm, làm sao mà phải phá dỡ di dời thế?”
“Điều này thì tôi không biết.” Vương Hồng Hà khẽ lắc đầu, “Chỉ biết là thành phố muốn dỡ ba tòa nhà kinh tế tiện dụng ở phía nam này, bồi thường chẳng được bao nhiêu tiền, bọn chủ hộ dẫn đầu làm ầm lên, làm căng lắm, về sau một người họ Nghê cầm đầu bị chết, chuyện mới dần lắng xuống, đúng lúc rộ tin hung trạch, rất nhiều hộ dân cầm theo khoản tiền bồi thường giải tỏa vội vã dọn đi mất.”
“Thế thì chẳng phải chúng ta đã phí công dọn vệ sinh rồi à!” Lão Bì hơi cáu tiết, “Chúng ta dọn vệ sinh xong thì bọn họ dỡ, còn nữa, Trương Siêu, tòa nhà sắp dỡ này, cậu bán cho ai?”
“Ông không biết rồi, mua nhà bị giải tỏa, tiếng lóng trong nghề gọi là ‘mua khoáng, còn chuyện mua được khoáng nghèo hay khoáng giàu, thì phải xem số rồi, một khi đã đặt đúng cửa, thì ghê gớm lắm, mua xong dỡ ngay kiếm khoản bồi thường, lợi nhuận thu được từ giá chênh lệch ở giữa lớn lắm đấy, nếu có thể thu được một căn nhà mới có diện tích lớn, thì tỉ lệ lợi nhuận thu được so với đầu tư càng khả quan hơn. Nhất là nhà kinh tế tiện dụng, bản thân người ở cũng chẳng phải là người giàu có gì, về mặt yêu cầu đối với khoản tiền bồi thường thì cũng trăm nghìn kiểu khác nhau, anh đòi một mét vuông bồi thường mười nghìn, thì lão Vương hàng xóm sẽ dám đòi hai mươi nghìn, cuối cùng có thể xào ra giá trên trời. Hơn nữa chuyện giải tỏa này, dỡ nhanh thì phải dăm ba năm, dỡ chậm thì nói không chừng được đưa vào danh sách bảo vệ văn vật của tỉnh, vì vậy mua nhà bị giải tỏa rồi thì không được để trống, tự vào ở hoặc cho thuê thì mới coi là không lỗ. Bọn mình không dọn vệ sinh sạch sẽ, hộ cư dân mới chưa kịp chờ đến lúc dỡ dời, đã bị chuyển, thế chẳng phải là hại người sao!”
Lão Bì giơ ngón cái lên, “Cậu Siêu, có đạo nghĩa!”
Trương Siêu nở một nụ cười.
“Tu Thúc làm gì thế nhỉ, còn chưa xuống đây nữa? Một mình ở trong căn nhà ấy, tối mò như bưng, sợ lắm!” Vương Hồng Hà nhìn vào con số đứng yên bất động trên bảng hiển thị thang máy nói.
“Ông Tu Thúc ấy thì sợ cái gì!” Lão Bì cười nói, “Theo tôi ấy, Tu Thúc giống như một vị phán quan mà Diêm Vương cử lên đây. Còn nhớ không, lần trước đến Phong Chi Thự, cả một đội công nhân vệ sinh hung trạch đã bỏ mạng, người lăn lộn nhiều năm như tôi, vừa qua cầu cũng đã run cả gan, nhưng Tu Thúc, từ lúc bước vào đến lúc đi ra, mặt không biến sắc, tim không loạn nhịp, biểu cảm từ đầu đến cuối chỉ là vẻ mặt bình thản, nhất là lúc ông ta nghiệm thu sau khi làm vệ sinh xong, kiểm tra đủ một lượt hết từ trong ra ngoài, không bỏ qua một góc nào, chỗ nào có vấn đề, đều chỉ cho chúng ta từng chỗ một, ai không biết còn tưởng ông ta làm xây dựng, nghiệm thu nhà nữa cơ. Lúc ở trên tầng ba - cái tầng ấy từng có người chết, bất chợt Tu Thúc bảo hình như trong thư phòng còn việc cần phải giải quyết - ngay khoảnh khắc ấy, tôi thật sự cảm thấy ông ta chính là một con quái vật thác sinh từ bóng đêm.”
“Tu Thúc là một người rất quái lạ, không nhìn thấu nổi.” Trương Siêu nói.
“Mấy người chúng ta, có ai nhìn thấu nổi ai đâu?” Lão Bì mặt cười hể hả nói, “Nếu ai cũng nhìn thấu được, Vương Hồng Hà, chị nói thử xem nội y hôm nay tôi mặc có màu gì?”
“Đứng qua một bên đi!” Vương Hồng Hà nói với giọng điệu thô lỗ, nụ cười treo trên mặt, cũng không hẳn là giận thật.
“Ông không hiểu ý tôi rồi.” Trương Siêu nói với vẻ xa xăm, “Với người bình thường, tôi không nhìn thấu qua áo quần của người ấy được; với Tu Thúc, tôi không nhìn thấu nổi da của ông ta.”