← Quay lại trang sách

⚝ 3 ⚝

Lưu Tư Miễu vừa lái xe, vừa gọi vào số điện thoại của Sở Thiên Anh.

“Tư Miễu, sao lại là em?” Tuy giọng nói của Sở Thiên Anh được nén xuống rất nhỏ, nhưng vẫn không nén nổi vẻ kinh ngạc và xúc động. Dẫu sao, Lưu Tư Miễu là cô gái mà anh yêu sâu đậm, thậm chí có thể nói, chính vì một lời thỉnh cầu của cô, anh đã đánh mất tiền đồ tốt đẹp, bị truất xuống khỏi chức Đội trưởng đội trinh sát hình sự tỉnh, hiện giờ đang làm một viên dân cảnh bình thường ở một đồn cảnh sát Bắc Kinh [47E] .Thế nhưng, anh chưa bao giờ trách cô.

“Thiên Anh, em cũng ở tỉnh, anh hãy cho tiểu Quách tiên sinh bên cạnh anh nghe máy một chút.”

Sở Thiên Anh sững ra, “Tiểu Quách tiên sinh gì?”

Lưu Tư Miễu mới nhớ ra rằng tiểu Quách tiên sinh chỉ là tên gọi của nghề nghiệp, “Có phải hiện giờ anh đang chấp hành nhiệm vụ bảo vệ nhân chứng phải không?”

“Đúng vậy... xì!” Sở Thiên Anh đột ngột phát ra một tiếng nên rỉ đau đớn.

Lưu Tư Miễu lập tức hiểu ra, “Anh bị thương à?”

Chuyện phải kể lại từ buổi trưa hôm nay. Lẽ ra Sở Thiên Anh chuẩn bị về Bắc Kinh, trên đường đi đến ga tàu, anh bỗng nhận được mệnh lệnh của sở tỉnh, mời anh hỗ trợ thực hiện nhiệm vụ bảo vệ nhân chứng. Anh vội vã bảo xe taxi quay đầu lại, tức tốc đến kho súng, lĩnh một khẩu súng trường tự động kiểu 95, rồi lại lao sang căn hộ 1502 dãy 2 tòa A thuộc Thuận Cảnh Uyển. Do thủ tục nhận súng ống đạn dược rườm rà, cộng thêm việc giao thông quá tắc nghẽn, lúc đến nơi đã là 4 giờ chiều. Cửa mở ra, có ba viên cảnh sát mặc thường phục trong phòng khách, đang trải giấy báo lên trên mặt bàn để đánh bài tú-lơ-khơ, súng lục giắt xiêu vẹo trên thắt lưng, đến chốt bảo hiểm cũng chẳng mở ra.

“Anh tìm ai? Có việc gì?” Một gã râu ria nhỏ thó hỏi với vẻ lười nhác uể oải.

“Thay ca”. Sở Thiên Anh trưng thẻ sĩ quan cảnh sát ra, “Bên trên cử tôi đến thay thế các anh chấp hành nhiệm vụ bảo vệ nhân chứng.”

Có một gã đứng đầu, trông có vẻ to cao thô kệch như thùng nước, lập tức lộ ra bộ dạng “Bố mày đang muốn quẳng cái gánh phiền phức này”, thu bài tây lại, chu môi về phía buồng trong, tỏ ý rằng nhân chứng cần được bảo vệ ở bên trong, sau đó dẫn theo hai cấp dưới đi ra, bước đến trước cửa, mới nhớ ra phải xác thực với cấp trên.

Đến khi ngắt máy điện thoại rồi, sắc mặt gã trở nên rất khó coi, nói với Sở Thiên Anh, “Xin lỗi, tôi không thể giao người cho anh được.”

“Vì sao?”

“Đoán chừng là mấy sếp lớn ở văn phòng sở tỉnh đều đang bận việc bảo vệ an ninh cho hội thao toàn quốc, không ai bắt máy cả, quả thực kho súng ống đã nhận được mệnh lệnh, cấp cho anh một khẩu súng trường tự động kiểu 95, nhưng không hề biết anh nhận nhiệm vụ gì.”

“Thế thì anh gọi cho Phó sở trưởng Lưu để xác thực đi, là việc anh ấy cắt cử cho tôi đấy.”

“Phó sở trưởng Lưu đã mất tích, không rõ đi đâu.”

Sở Thiên Anh ngây ra, hoàn toàn không ngờ lại có thể xảy ra tình huống kiểu này.

“Bây giờ anh có thể rời đi rồi đấy.” “Thùng nước” hạ lệnh đuổi khách không chút khách sáo.

Sở Thiên Anh có chút nổi giận, gọi mình từ nơi xa xôi về đây để thực hiện nhiệm vụ, mà lại không trao đổi với nhau từ trước, bộ phận cảnh vụ ở địa phương sao vẫn mang cái tác phong quan liêu như thể này chứ, nhưng bản tính anh điềm tĩnh lão luyện, cho nên anh kiên nhẫn nói, “Tôi đã thực sự nhận được chỉ thị của văn phòng sở tỉnh, các anh có thể xác thực lại lần nữa được không?”

“Bây giờ anh hãy lập tức rời khỏi đây!” “Thùng nước” trừng mắt, “Nếu không thì...”

Lời chưa nói xong, một tiếng “pằng” lớn vang vọng trong hành lang, đột nhiên bụng gã toác ra!

Đạn bắn vào bên phải phần bụng nhô lên rõ cao của gã, như thể lưỡi dao xoẹt qua, xé rách bụng của gã, gã hét lên thảm thiết trong lúc ngã xuống sàn, nhưng làm cách nào cũng không bịt lại được mẩu ruột trượt từ trong khoang bụng ra!

Gần như cùng lúc ấy, Sở Thiên Anh nằm rạp xuống ngay tức khắc, không phải là anh bị đạn bắn ngã hoặc sợ hãi ngã xuống, mà là kinh nghiệm phong phú sau nhiều năm chiến đấu sống chết ở tuyến đầu trinh sát hình sự, đã khiến anh nhanh chóng sử dụng phương thức cấp cứu thực dụng nhất.

Tất cả mọi tay súng khi bắn người đang đứng thẳng, do độ cao mà cánh tay giơ lên và góc độ bắn của họng súng, đều hình thành nên một khu vực tương đối an toàn cho người bị bắn, khu vực này nói tóm gọn lại thì càng thấp càng tốt, ví dụ khi một tên vóc dáng to lớn cao 1,9 mét giơ súng bắn ngang, trẻ em có chiều cao dưới 1 mét thậm chí có thể chơi xe ván trượt bên dưới vùng đạn bay loạn xạ.

Tiếng súng rung ầm tai, Sở Thiên Anh tức tốc bò vào phòng trong, sau đó anh quay đầu lại nhìn một cái, hai viên cấp dưới của “Thùng nước” vẫn chưa kịp rút súng, đã bị đạn hạ gục.

Nghe tiếng súng, ít nhất phải có ba tay súng, kỹ thuật bắn không tồi, có lẽ là cảnh sát vũ trang hoặc quân nhân giải ngũ.

Nhất định phải đánh trả ngay lập tức, nếu không thì đi đời là cái chắc!

Sở Thiên Anh đóng cửa lại bằng một cú đạp chân, tuy cánh cửa này vốn chẳng che chắn nổi đạn, nhưng đối với những tay súng, do không rõ tình hình trong phòng nên sẽ hình thành sự chần chừ ngắn ngủi về mặt tâm lý, lợi dụng thời gian này, có thể lấy khẩu súng trường tự động đang vác sau lưng xuống, nạp đạn, chỉ cần hoàn thành động tác chiến thuật này rồi, với kỹ thuật bắn và tài nghệ của mình, thì ba tay súng ấy cứ chờ bị ăn đạn đi!

Thế mà điều làm anh tuyệt nhiên không thể ngờ đến đã xảy ra!

Một cú đau đớn kịch liệt như thể bị ong bắp cày đốt, sau đó anh trông thấy rõ ràng, một cây bút chì đã cắm thẳng vào ngực phải cửa chính mình!

Đôi tay đang nắm chặt cây bút chì ấy vẫn đang ra sức ấn xuống.

Sở Thiên Anh đẩy kẻ đánh lén mình ra, sau đó chống xuống sàn ngồi dậy, trông thấy cô gái vô cùng sợ hãi nơi góc tường ấy, áo khoác ngoài màu đen và mái tóc dài màu đen của cô, tựa hồ một tảng mây đen bị cơn cuồng phong thổi đến mức suýt vỡ tan mấy lần.

Sở Thiên Anh không biết cây bút chì ấy có cắm trúng động mạch hay không, vì vậy anh không dám rút ra, chỉ nói thấp giọng với cô gái, “Tôi không phải kẻ thù của cô, tôi đến để cứu cô.”

Cô gái chẳng dám không tin, khẽ gật đầu như gà mổ thóc.

Thế nhưng chính khoảng thời gian năm giây đồng hồ bị chậm trễ này, đã đánh mất cơ hội lấy súng và nạp đạn, hơn nữa do chỗ bị thương nằm ở cự li rất gần với xương bả vai, Sở Thiên Anh hầu như không nhấc nổi cánh tay lên. Tay súng ở phía ngoài căn phòng đã dự cảm được rằng người ở trong ấy đã mất đi năng lực chống cự, vừa giương súng lên bắn đều, vừa nhắm thẳng vào trong phòng.

“Pằng pằng pằng pằng pằng”!

Tấm ván cửa như thể miếng bánh mì vuông bị chọc thủng bằng đũa, biến thành trăm vết nghìn lỗ trong tích tắc. Một tay súng đá một phát làm cửa mở ra, trong phòng trống trơn, bọn chúng đang cảm thấy kỳ lạ, thì bỗng nhận ra căn phòng này vốn là một phòng xép có kèm phòng vệ sinh, chúng nhìn phòng vệ sinh với cánh cửa đóng kín, lặng lẽ chờ trong giây lát, rồi lại bắn một tràng, bắn tan nát xung quanh khóa cửa, sau đó xông vào trong thêm lần nữa.

Trong phòng vệ sinh không có ai, cửa sổ đang mở toang. Một tay súng cẩn thận dè dặt ló đầu ra khỏi cửa sổ, chỉ thấy có hai cặp vết giày trên giàn treo ngoài máy lạnh, giẫm lên nó có thể thông sang căn hộ kế bên.

“Bọn chúng chạy rồi!” Tay súng ấy kêu lên, đang định đuổi theo ra ngoài, đột nhiên đứng lại, nhíu đầu lông mày lại nói với hai tên đồng bọn, “Bọn mày có nghe thấy tiếng xì xì không?”

Hai tên đồng bọn giữ im lặng, khẽ gật đầu, “Đúng là có tiếng động, với lại, sao lại có chút nóng?”

Lần theo tiếng động, bọn chúng không hẹn mà cùng nhìn hướng lên chiếc đèn sưởi phòng tắm treo trên tường.

Do sức nóng được mở đến mức lớn nhất, hai ống gia nhiệt đã cháy đỏ rực, một lọ đựng thuốc xịt diệt côn trùng được buộc trên đấy bằng băng dính màu vàng.

Chưa chờ cho bọn chúng kịp phản ứng, chỉ nghe một tiếng “đoàng” vang dội, chiếc lọ bị làm nóng ở nhiệt độ cao đã nổ tung, những mảnh vỡ bay tung tóe bắn vào khuôn mặt bọn chúng, tiếng gào thảm thiết vô cùng...