← Quay lại trang sách

⚝ 2 ⚝

Hồi lâu, ông mới hoàn hồn trở lại, do căng thẳng quá độ, ông quên mất chuyện truy hỏi danh tính của cô gái, “Làm sao cô biết được vụ án là giả?”

“Tâm lý học tội phạm.” Cô gái lạnh lùng nói, “Phần lớn hung thủ trong các vụ án vứt xác, trong lúc lựa chọn địa điểm vứt xác, đều sẽ chọn một nơi kín đáo hơn, do vậy, nếu bọn chúng đã đến bên sông, gần như một trăm phần trăm sẽ ném xuống sông, sao lại có thể vứt trong bụi cỏ hoang ven sông được? Lúc nhỏ nếu bài thi không đạt, ông vo bài thi lại thành một nắm rồi vứt đi, hay đem về nhà đặt trên bàn học?”

Nghe xong, Trương Hiện Hà trơ mắt ra, lúc đầu khi xây dựng đề thi thực tập, bản thân chỉ lo thiết lập địa điểm điều tra ở nơi lùm cỏ ít dấu chân người, hoàn toàn lơ là nhân tố tâm lý tội phạm, tuy nhiên, nói cho cùng vẫn do ông không muốn giằng co triền miên không dứt với mấy người ở bộ phận hậu cần, vì nếu mảnh thi thể được thiết lập ném xuống dưới sông, dính dáng tới chuyện điều tra hiện trường phạm tội vùng nước, chắc chắn cần có tàu tuần tra, đồ lặn, ra-đa quét định vị..., có món nào lại chẳng cần bộ phận hậu cần phê chuẩn giấy tờ mới lấy ra được? Nếu thật sự phải chờ phê chuẩn xong cả đống giấy tờ, ước chừng mặt sông cũng đóng băng mất rồi... Không nhất thiết phải hao công tốn sức đến thế chỉ vì một lần thi thực tập.

“Được thôi.” Trương Hiện Hà ráng trây mặt ra thừa nhận, “Quả thực đây là một lần thi thực tập của cảnh sát, tôi thừa nhận lúc lập đề bài đã lơ là yếu tố tâm lý tội phạm...”

Cô gái bật cười lạnh lẽo.

“Cô... cô cười cái gì?”

“Sĩ quan huấn luyện kiểu như ông đây, chẳng trách dẫn dắt một đám lính thế này!” Cô gái chỉ vào những viên thường phục đang “điều tra” trong bụi cỏ, “Điều tra hiện trường phạm tội ở ngoài trời, cần áp dụng phương pháp lùng soát đường thẳng, yêu cầu cơ bản của phương lùng soát đường thẳng là tất cả nhân viên điều tra xếp thành hàng ngay ngắn, tiến bước đồng đều với khoảng cách một cánh tay, thế mà ông xem xem, bọn người dưới trướng ông, đi cứ khấp khểnh, sẽ bỏ sót bao nhiêu thứ đây? Họ đang cầm thứ gì trong tay đấy? Thẻ đinh ghim màu vàng? Đừng bảo tôi là ông dự tính dùng cái món gió thổi phát là bay này để đánh dấu vị trí của vật chứng nhé, khi khám xét hiện trường, đối với chuyện đánh dấu vị trí vật chứng ở dã ngoại, nhất định phải dùng gậy gỗ nhỏ cắm xuống mặt đất, cho dù ông dùng que kem còn hợp lý hơn là thẻ đinh ghim. Còn nữa, nơi đây là khu vực chung quanh vùng nước, các ông hiểu rõ được bao nhiêu về độ ẩm của đất đai và thuộc tính thực vật? Có tồn tại khả năng vật chứng sẽ thoái biến và chìm xuống hay không? Nếu có khả năng đó, vì sao tất cả nhân viên điều tra không có đến cả một chiếc xẻng hay cây bừa trong tay? Cái người đứng trên thang cầm máy ảnh Nikon kia là muốn chụp ảnh khái quát à? Cả một khu vực có phạm vi lớn đến thế, lại là buổi tối, nên sử dụng Painting with light (kỹ thuật vẽ màu ánh sáng) để đạt được độ phơi sáng chính xác, đèn flash kèm máy Nikon mà làm được sao? Dĩ nhiên là không được! Nhất định phải dùng đèn flash chuyên nghiệp với cự li chiếu sáng là 150 feet [45E] !”

Mặc dù gió sông phần phật, trên trán Trương Hiện Hà cũng đã thấm ra một lớp mồ hôi, ông không kìm được lẩm bẩm, “Chúng tôi đây... là đã chuyên nghiệp lắm rồi.”

Thấy ông chịu thua, giọng điệu của cô gái ôn hòa hơn chút, “Tôi không đưa ra yêu cầu quá cao đâu, những gì tôi nói là điều cơ bản trong điều tra hiện trường phạm tội. Nhất định phải nhận thức một cách tỉnh táo rằng phần tử phạm tội đã không còn là những tên đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển như trước, sau khi bắt được hăm dọa một trận, thậm chí kéo vào trong phòng làm một trận là chuyện gì cũng khai ra nữa, thông qua việc xem các chương trình pháp chế, phim truyền hình, tiểu thuyết trinh thám, dần dà bọn chúng nâng cao, nâng cấp năng lực phạm tội lên, học được các loại phương pháp để trốn tránh hình phạt, ví dụ như lau dấu vân tay, mang bao bọc giày, tránh né thiết bị ghi hình, giảm thiểu vật chứng vi lượng sót lại, làm hao mòn các dấu vết nhận dạng mang tính đặc trưng trên hung khí..., gây khó khăn rất lớn cho công tác điều tra, điều này yêu cầu công tác của chúng ta phải càng tỉ mỉ, nghiêm túc, kỹ lưỡng từng chi tiết, tiêu chuẩn cao yêu cầu nghiêm, thậm chí phải học được năng lực tìm kiếm sự thật ở hiện trường phạm tội đã được dọn sạch hoàn toàn!”

Tìm kiếm sự thật ở hiện trường phạm tội đã được dọn sạch hoàn toàn.

Sao lại có thể như thể được?

Đôi mắt của Trương Hiện Hà mờ mịt hết cả.

Ánh mắt cô gái điềm tĩnh, tựa hồ đang bảo ông: nhiệm vụ trông như thể không thể hoàn thành được này, rất có thể chính là nhiệm vụ nhất định phải hoàn thành.

Đột nhiên, ông giật mình, sực tỉnh lại ngay lập tức, bản thân ông đã hoàn toàn bị cô gái này “bắt cóc” đi chỗ khác mất rồi, bất giác có chút thẹn quá hóa giận, “Bớt nói những chuyện vô dụng lại, chứng minh thư đâu? Lấy ra đây! Tôi muốn xem cô là thần tiên phương nào!”

Cô gái lôi một tấm thẻ từ lớp lót trong của chiếc áo khoác ra, đưa cho ông.

Trương Hiện Hà mở mắt ra nhìn...

Tròng mắt trợn to như thể chuông đồng, hai tay đưa lại thẻ cho cô gái, sau đó hai chân đứng nghiêm đánh “bốp” một cái, giơ tay lên chào, tư thế chuẩn mực đến mức có thể đem lên làm mẫu trên nghi thức duyệt binh.

“Trưởng phòng Lưu, ngưỡng mộ đã lâu! Ngưỡng mộ đã lâu! Xin cô thứ lỗi cho sự thất lễ của tôi, không phải ngày mai cô mới tới sao? Tôi đã ghi danh để nghe toàn bộ khóa học của cô rồi đấy!”

Cô gái không muốn nói cho ông ta hay, vào đúng thời điểm cuối xuân hai năm trước, vì một vụ án, cô đã từng đến tỉnh này với người mình yêu sâu đậm, sau khi phá án, buổi sáng hôm sắp sửa về Bắc Kinh ấy, họ từng dạo bước nơi đây, cô hỏi anh rằng gần đây có nghe bài hát thịnh hành nào không, anh bảo có một bài Luyến nhân tâm nghe rất hay...

Ngay lúc này, điện thoại trong túi áo cô vang lên.

⚝ ⚝ ⚝

Ngay khoảnh khắc bắt máy, một giọng nói quen thuộc vọng lại trong ống nghe, “Tư Miễu, em đến tỉnh lỵ rồi à?”

Lưu Tư Miễu là chuyên gia điều tra hiện trường phạm tội ưu tú nhất Trung Quốc, ngoài việc tham gia công tác điều tra hình sự tuyến đầu căng thẳng, cô còn kiêm thêm nhiệm vụ giảng dạy ở nhiều trường lớp của học viện công an. Lẽ ra, cô đã sắp xếp khóa học công khai trong thời gian hai ngày, bắt đầu từ ngày mai ở học viện cảnh sát của tỉnh, dựa trên thành quả nghiên cứu khoa học mới nhất của mình, so sánh các vấn đề kỹ thuật cần chú ý khi chụp ảnh hiện trường phạm tội bằng các thương hiệu điện thoại khác nhau, nhưng vì muốn đi dạo một chuyến bên sông, nên cô cất công ngồi tàu cao tốc, đến đây sớm trước một ngày.

“Vâng, chị tìm em có chuyện gì thế?” Lưu Tư Miễu hỏi.

Lưu Tư Miễu tâm khí ngạo mạn, bấy lâu nay luôn cự tuyệt không đoái hoài gì với người khác giới, với người cùng giới thì càng lạnh nhạt hờ hững, “bạn gái thân nhất” duy nhất có lẽ chính là Lôi Dung. Điều này không chỉ vì lúc học ở trường đại học, biểu lộ niềm kính phục sâu sắc đối với nhiệt tình học tập không sợ bẩn, không sợ khổ và một thứ tài năng trời phú nào đó biểu hiện ra trong lĩnh vực nghiên cứu pháp y của cô ấy, sau khi đi làm rồi, họ luôn cộng tác ăn ý không rời nhau, hơn nữa còn là do khi bản thân cô đau khổ khôn nguôi trong chuyện tình cảm, bằng sự trầm tĩnh và khoáng đạt đối với vạn sự vạn vật của mình, Lôi Dung trở thành người duy nhất mà cô muốn tâm sự. Vì thế, cũng giống như rất nhiều người khác, cô luôn kính trọng gọi Lôi Dung là “chị”.

“Tốt quá rồi, tốt quá rồi!” Giọng nói xúc động của Lôi Dung vọng từ trong điện thoại, “Không ngờ em đang ở tỉnh thật, phen này có cách rồi.”

Sao lại khiến người ta có một cảm giác “Cuối cùng cũng được cứu rồi”?

Đây đâu giống một Lôi Dung vốn chẳng bao giờ biến sắc dù núi Thái Sơn có sập đổ trước mắt chứ.

Lưu Tư Miễu còn chưa hiểu đầu đuôi câu chuyện thế nào, Lôi Dung đã thuật đại khái về quá trình mình đến tỉnh tham dự lễ cưới của người bạn, sáng nay đi thăm Đường Tiểu Đường, nhận được lời mời của Phó sở trưởng sở tỉnh Lưu Tiệp, đã đi đến xưởng giết mổ ở ngoại ô tham gia một cuộc tọa đàm về hung trạch, sau đó bị Lưu Tiệp “cuốn lôi” đến Phong Chi Thự, mong muốn tìm hiểu rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra đối với chuyện quái lạ về cái chết của người chủ trước của tòa biệt thự này và chuyện đội công tác vệ sinh đặc chủng gặp nạn, chết toàn bộ.

Nghe xong, Lưu Tư Miễu cười khẩy một tiếng, “Chị rỗi hơi thật đấy, em mà là chị, em cũng chẳng màng đến cái ông Tu Thúc gì đấy. Còn Lưu Tiệp, thân là nhân viên cảnh vụ, việc nghiêm túc không làm mà đi bày chuyện oai môn tà đạo gì!”

Lưu Tư Miễu là thế, đối với người gần gũi nhất đi nữa, miệng lưỡi vẫn sắc như dao.

Lôi Dung đã quen với tính cách của cô từ lâu, coi như không nghe thấy, “Sau khi chị đến Phong Chi Thự chiều nay, đã có không ít khách khứa tụ hội về đây, chị cũng đã thử tiến hành tiếp xúc với họ ở nhiều mức độ khác nhau, dù là biểu hiện của mỗi người hay là quan hệ giữa họ với nhau, cùng với bản thân ngôi biệt thự này, đều mang lại cho chị cảm giác vừa quái dị vừa khác thường, chị định tìm tòi câu trả lời cho một số điều bí ẩn, ai ngờ càng tìm thì bí ẩn càng nhiều, Trần Nhất Tân và vệ sĩ của ông ta hoài nghi, cảnh giác với chị suốt, những vị khách khác ai nấy đều kín như bưng, làm cho chị đến giờ vẫn chẳng có tí manh mối nào. Ai ngờ có chuyện tồi tệ hơn, mới đây đã xảy ra. Chị đột ngột nhận được cuộc gọi của Tu Thúc, hơn nữa còn được gọi đến bằng điện thoại của Đường Tiểu Đường!”

“Ông ta gọi điện cho chị nói gì?”

“Ông ta bảo hiện giờ Đường Tiểu Đường đã gia nhập tiểu đội vệ sinh đặc chủng được thành lập mới, đang cùng dọn vệ sinh hung trạch, thế nhưng ông ta có một đề nghị rất hay, muốn chơi một trò chơi với chị.”

“Trò chơi?”

“Đúng vậy, quy tắc của trò chơi là, ngay tối nay, ông ta sẽ dẫn tiểu đội công nhân vệ sinh đặc chủng mới thành lập, làm vệ sinh liên tiếp ba căn hung trạch, mà những vụ án xảy ra trong ba căn hung trạch này đều chưa được phá, mỗi khi vệ sinh một căn hung trạch nào, thì sẽ để chị điều tra căn hung trạch ấy, tìm ra sự thật vụ án, nếu không tìm ra sự thật trước khi kết thúc việc vệ sinh căn hung trạch tiếp theo, ông ta sẽ kết thúc mạng sống của Đường Tiểu Đường! Ba căn hung trạch, ba lần thử thách, chị phá hết toàn bộ những vụ án rồi, ông ta mới để cho Đường Tiểu Đường sống sót rời đi.”

Lưu Tư Miễu không kiềm nổi trợn mắt há mồm!

Đây đâu phải trò chơi, rõ rành rành là một canh bạc, lấy mạng sống Đường Tiểu Đường ra đánh cược, hơn nữa, tỉ lệ thắng của người chơi nhỏ đến mức có thể bỏ qua không tính đến!

Hiện trường phạm tội đã được dọn vệ sinh, đừng nói là những vật chứng tương đối nguyên vẹn, mà ngay cả khả năng về sự tồn tại của chứng cứ vi lượng cũng rất nhỏ, còn có ý nghĩa điều tra gì nữa?! Hơn nữa trong tình trạng không có nhân chứng, cũng không lấy được lời khai, trong tình hình khẩn cấp như thể, cũng rất khó đề nghị sự phối hợp của sĩ quan cảnh sát thụ lý vụ án để làm rõ tình tiết vụ án một cách chi tiết. Đừng bảo là ba căn hung trạch liên tiếp, mà ngay cả vụ án trong một căn hung trạch thôi cũng không phá nổi, huống hồ trong khoảng thời gian cực kỳ có hạn!

“Cái lão Tu Thúc... hắn điên rồi sao?”

“Không, Tư Miễu, nếu em gặp qua Tu Thúc rồi, thì sẽ hiểu, có lẽ hắn có tính kích động và khả năng phá hoại giống như kẻ điên, nhưng trong lúc hắn hiện thực hóa tính kích động và khả năng phá hoại, thì lại sở hữu sự bình tĩnh và tàn nhẫn không tưởng tượng nổi, thật sự giống một thầy phù thủy tinh thông tà thuật hắc ám. Chị dám nhận định rằng, hắn tuyệt đối không phải đang đùa giỡn! Nếu chị không làm theo những gì hắn bảo, hắn thật sự sẽ làm hại Tiểu Đường. Tư Miễu, danh tính của Tiểu Đường thì em biết mà, bố em ấy là Cục trưởng Cục công an thành phố Thượng Hải, luôn giúp đỡ rất nhiều cho công tác của chúng ta...”

“Bố em ấy là ai thì em không có hứng thú.” Lưu Tư Miễu nói, “Cho dù em ấy là con gái của một nhà bình thường đi nữa, em cũng không thể trơ mắt nhìn em ấy bị làm hại được.”

“Em nói đúng! Cho nên chị muốn thỉnh cầu sự giúp đỡ của em.” Giọng điệu Lôi Dung nôn nóng vô cùng, “Có thể Tu Thúc không hiểu rõ lắm về hệ thống công an, tưởng rằng chị là một viên pháp y thì sẽ biết điều tra hiện trường, sự thực thì khác nghề như cách núi, đấy là chuyên ngành mà em tinh thông, vả lại cho dù biết đi nữa, chị cũng không bỏ đi được, tình hình bên Phong Chi Thự vô cùng phức tạp, chị cứ cảm thấy sẽ còn có chuyện xảy ra vào tối nay, chị phải ở lại, cố gắng ngăn chặn khả năng này, vì vậy...”

“Chị, em hiểu rồi, em sẽ đi một chuyến.”

Có lẽ không ngờ Lưu Tư Miễu nhận lời một cách quả quyết đến thế, Lôi Dung sững sờ, tiếp đó nói bằng giọng điệu cảm kích vô vàn, “Cảm ơn em nhé, Tư Miễu, thực sự không còn cách nào khác chị mới tìm đến em. Trong chiếc túi đựng tài liệu vụ án Phong Chi Thự mà Lưu Tiệp đưa cho, chị phát hiện ra một danh sách các chuyên gia đến tiến hành tọa đàm ở tỉnh vào ngày mai, trên đấy có tên em, nên mới gọi vào số điện thoại của em... Nhằm mục đích ổn định và mê hoặc Tu Thúc, chị đã nhận lời, đích thân chơi trò chơi này với hắn, không nói với hắn rằng chị đã tìm một người ‘thế thân.”

“Chị làm đúng đấy.” Lưu Tư Miễu nói, “Con bài trong tay chúng ta vốn dĩ đã ít, do vậy càng phải giữ bí mật, hắn không biết người đến hiện trường là chị, thì càng có lợi để em triển khai hành động, thậm chí tóm lấy hắn trước. Bây giờ, chị hãy nói cho em địa điểm của căn hung trạch đầu tiên mà hắn đang có mặt đi.”

Trong điện thoại, Lôi Dung cười gượng, “Chị không biết.”

"Hả?”

“Thật đấy, Tu Thúc không nói với chị căn hung trạch đầu tiên làm vệ sinh ở đâu, chỉ nói là cuộc chơi này đã bắt đầu từ sáng sớm nay rồi, hắn đã để lại ám hiệu cho chị thông qua một phương thức đặc biệt, tiếp đây, trong mỗi căn hung trạch, sau khi vệ sinh xong hắn sẽ để lại một ám hiệu, chỉ rõ vị trí căn hung trạch tiếp theo, còn chuyện có hiểu được hay không, thì đành trông vào vận may của chúng ta rồi...”

“Đã bắt đầu từ sáng sớm nay rồi...” Lưu Tư Miễu thoáng nhìn mặt sông đen nghìn nghịt, mỗi một âm mưu cuộn trào ập đến, đều bắt đầu từ các dòng chảy ngầm giữa lúc không để ý, “Chị có biết ám hiệu hắn để lại là gì không?”

Trong điện thoại lặng thinh chốc lát, giọng nói của Lôi Dung lại lần nữa vọng đến, “Từ sáng sớm đến giờ, quả thực xảy ra rất nhiều chuyện không ngờ đến, nhưng đã là ám hiệu, thì chắc chắn phải để lại ấn tượng cực kỳ sâu đậm cho chị, đồng thời ở mức độ nào đấy ‘chỉ thuộc về chị hoặc chỉ có số ít người trong đó bao gồm chị biết được thôi.”

“Là gì ạ?”

“Một chiếc móng tay.”

Một tiếng “vù”! Một luồng gió sông lạnh giá gào rít thổi qua, nhè nhẹ lay vạt dưới chiếc áo khoác của Lưu Tư Miễu, cô bất giác rùng mình run rẩy.

Cô khẽ quấn chặt áo khoác lại, hỏi, “Móng tay gì ạ?”

“Một chiếc móng tay nữ, nguyên vẹn, nổi trên chiếc cốc đánh răng của Đường Tiểu Đường sáng nay.” Lôi Dung thuật lại tường tận diễn biến sự việc, “Em cũng biết vì sao Đường Tiểu Đường rời khỏi trung tâm nghiên cứu pháp y mà, vì vậy khi nhìn thấy chiếc móng tay ấy, em ấy sợ đến mức hồn xiêu phách lạc! Chị đã hỏi Sở tỉnh rồi, căn hộ mà Đường Tiểu Đường ở chưa từng có án mạng xảy ra, có thể loại bỏ khả năng chiếc móng tay ấy rơi từ nơi cao xuống vào cốc đánh răng, thế thì chỉ còn một kết luận, chính Tu Thúc đã thả chiếc móng tay vào đó!”

“Cho dù do hắn thả vào, thì hắn đã thả như thể nào? Đường Tiểu Đường đi ngủ mà không khóa cửa sao?”

“Điều này chị không biết.”

Lưu Tư Miễu suy nghĩ hồi lâu, rồi chậm rãi nói, “Từ kinh nghiệm giải quyết vụ án bấy lâu nay của em, giả sử tên giết người biến thái muốn thách thức cảnh sát, cố tình để lại ám hiệu thông qua bộ phận cơ thể, cách thường gặp nhất là khắc chữ trên đấy, chiếc móng tay đó ở đâu? Trên đấy có khắc chữ gì không?”“Chị đã giao chiếc móng tay cho Lưu Tiệp rồi, nhưng chị đã quan sát tỉ mỉ, trên nó không khắc bất kỳ chữ nào.”

“Nếu vậy, thì câu đố của hung thủ không phải là một vật nữa mà là một ‘nơi’. Điều quan trọng không phải bản thân chiếc móng tay ấy, mà là ý nghĩa đặc biệt mà nó thể hiện trong một tình huống nào đó, thường thường ý nghĩa này chỉ có người nắm giữ ‘tập mật mã′ mới có thể biết được, người này có lẽ cũng giống như Tu Thúc, theo đuổi các nghề Quách tiên sinh cận kề tuyệt chủng gì đấy - có người như thể ở tỉnh không?”

“Em với chị có cùng suy nghĩ rồi đấy.” Lôi Dung nói, “Theo chị biết, cả một tỉnh, e là chỉ có một người có thể biết được ám hiệu của hắn, chính là người may mắn sống sót duy nhất trong sự kiện đội công nhân vệ sinh đặc chủng gặp nạn tập thể xảy ra ở Phong Chi Thự; một Tiểu Quách tiên sinh.”

“Thế thì được, có thể tìm vị tiểu Quách tiên sinh ấy ở đâu?”

“Nhắc đến cũng trùng hợp, ở bên ngoài xưởng giết mổ, chị vô tình nghe cuộc đối thoại giữa Lưu Tiệp và Cục phó Tần, vị tiểu Quách tiên sinh nọ dường như biết được sự thật của vụ thảm án Phong Chi Thự, vì vậy trước mắt cô ấy đang được cảnh sát bảo vệ nghiêm ngặt, sống ở nhà an toàn, Lưu Tiệp và Cục phó Tần còn mời cả một vị sĩ quan cảnh sát Bắc Kinh đúng lúc có mặt ở tỉnh để bảo vệ cho sự an toàn của cô ấy, người này chúng ta có quen biết.”

"Ai?”

“Sở Thiên Anh.”

“Thiên Anh cũng đang ở tỉnh à?” Lưu Tư Miễu có chút kinh ngạc.

“Vì thế, em lập tức liên hệ ngay với Sở Thiên Anh, sau đó nghĩ cách tìm đến vị tiểu Quách tiên sinh nọ, mời cô ấy đến phân tích một chút xem Đường Tiểu Đường có thể ở trong căn hung trạch nào. Sáng nay, sau khi họp xong, chị nghe Lưu Tiệp bảo toàn bộ tỉnh lỵ hiện có 114 căn hung trạch chờ được vệ sinh, nếu tìm từng căn một, đừng bảo là mấy người chúng ta, e là có điều động hết một nửa lực lượng cảnh sát ở tỉnh, thì trong khoảng thời gian ngắn chưa chắc có thể tìm thấy được, vả lại tối nay khai mạc hội thao toàn quốc, nghe bảo chín mươi phần trăm lực lượng cảnh sát đều được điều tới khu vực xung quanh hội trường để duy trì an ninh rồi, các đồn cảnh sát chỉ có mấy người ở lại trực ban. Những người khác trong tiểu đội công nhân vệ sinh đặc chủng thì chị hoàn toàn không quen biết. Chị đã nghĩ đến chuyện, thông qua LBS [46E] điện thoại để định vị điện thoại của Tiểu Đường, nhưng khi Tu Thúc ngắt cuộc gọi, chị gọi lại lần nữa, thì đã tắt máy, rất có thể ngay cả sim điện thoại Tu Thúc cũng đã tiêu hủy mất rồi...”

“Sao chị không thử định vị điện thoại của Tu Thúc?”

“Dĩ nhiên là chị đã thử rồi... nhưng em thử nghĩ xem, giả dụ Tu Thúc không quên tắt nguồn điện thoại của Tiểu Đường để tránh bị theo dõi, thì làm sao lại quên tắt nguồn điện thoại cửa chính mình được chứ?” Lôi Dung cười cay đắng, “Hơn nữa, sử dụng LBS để định vị điện thoại, theo quy định, nhất định phải được sự phê chuẩn của sĩ quan cảnh sát cấp cao chủ quản liên lạc và thông tin hóa của sở tỉnh, hiện nay do hội thao toàn quốc, không những không liên hệ được với vị sĩ quan cảnh sát ấy, mà dù có liên hệ được, chạy thủ tục xong cũng phải sáng sớm mai mới có thể bắt đầu được.”

Lưu Tư Miễu suy nghĩ một lúc, rồi nói, “Theo điều lệ cảnh vụ, với mỗi căn hộ xảy ra án mạng, sau khi kết thúc điều tra, đều sẽ phân công một viên dân cảnh thuộc đồn cảnh sát ở địa phương xảy ra vụ án canh gác trong nhà, cho đến lúc công nhân vệ sinh đặc chủng đi vào, anh ta mới có thể rời đi, trước khi rời đi thì để lại chìa khóa ở gần cửa chính là được. Mà giữa công nhân vệ sinh đặc chủng với viên dân cảnh canh gác, phải có một người dắt mối trực thuộc bộ phận hậu cần của phía cảnh sát, phụ trách thông báo cho viên dân cảnh rút đi và cho công nhân vệ sinh đặc chủng đi vào, chỉ cần tìm được người này, thì chẳng phải sẽ biết được tối nay Tu Thúc sẽ vệ sinh căn hung trạch nào rồi hay sao?”

“Lưu Tiệp bảo chị rằng, kể từ khi toàn thể tiểu đội công nhân vệ sinh đặc chủng trước gặp nạn, thì những căn hung trạch chưa vệ sinh tích dồn lại càng lúc càng nhiều, phía cảnh sát không cử ra được nhiều dân cảnh ngồi không đến thế, bèn gọi một nhóm hiệp cảnh đi, em cũng biết hiệp cảnh toàn là công việc tạm thời, làm một ngày thì biết một ngày, không thể yêu cầu nghiêm khắc được, vì vậy cũng không có nhân viên cảnh sát chính quy quản những người này, không tìm được người dắt mối thích hợp, bèn để cho Tu Thúc liên hệ, nói cách khác, họ rút khỏi căn hung trạch nào vào lúc nào, chỉ có Tu Thúc biết.”

Lưu Tư Miễu nói với vẻ giận dữ, “Tất cả mọi vấn đề xuất hiện trong công việc, suy cho cùng đều do không tuân thủ kỷ luật!”

“Vấn đề tồn tại trong công tác của sở tỉnh, về sau nhất định phải quay lại xử lý.” Lôi Dung nói, “Tạm thời không quan tâm họ nữa. Em nhất định phải tìm ra tiểu Quách tiên sinh ngay lập tức, mời cô ấy xuất hiện, xem căn hung trạch thứ nhất nằm ở đâu, sau đó khẩn trương đến đó tiến hành điều tra. Thời gian kết thúc điều tra mà Tu Thúc hạn định cho chị là 9 giờ, còn một tiếng rưỡi nữa, bắt buộc chị phải cho hắn biết sự thật về vụ án trong căn hung trạch đầu tiên.”

Còn một tiếng rưỡi nữa.

Dường như Lôi Dung đã cảm nhận được nỗi lòng của Lưu Tư Miễu, “Bất kể mưu đồ của Tu Thúc có điên rồ và quái dị đến mấy, chí ít trước mắt, hắn đã chiếm hết thời cơ quan trọng, vì hắn là kẻ đi nước trên, chúng ta đi nước sau, còn chuyện có thể hóa bị động thành chủ động được không, trông cả vào việc tiếp tới đây chúng ta có thể tìm thấy sơ hở của hắn trong cuộc chơi này không, còn bây giờ, chúng ta đành ngoan ngoãn bị hắn dắt mũi... Chỉ có điều, phải làm phiền em rồi, Tư Miễu, bảo em đi hoàn thành một nhiệm vụ hầu như không thể nào hoàn thành nổi.”

Nhiệm vụ hầu như không thể nào hoàn thành nổi.

Bất chợt, lời mình giáo huấn Trương Hiện Hà lúc nãy vọng lại bên tai...

“Thậm chí phải học được năng lực tìm kiếm sự thật ở hiện trường phạm tội đã được dọn sạch hoàn toàn!”

Không ngờ lời mình vừa nói, đã trở thành lời tiên tri nhanh như thể, hơn nữa lại còn ứng nghiệm lên chính mình.

Tuy nhiên, bản thân cái nghề cảnh sát hình sự này đã là một bài thi không cách nào dự đoán được đề bài, cũng không thể biết trước địa điểm thi, càng không thể lựa chọn độ khó của đề bài, hơn nữa còn triền miên không dứt...

Ngay lúc này, Lưu Tư Miễu ngước mắt nhìn, đám cảnh sát thường phục mà Trương Hiện Hà dẫn đầu ấy, có lẽ đã điều tra xong “hiện trường phạm tội”, đang đi tốp năm tốp ba về phía gò cao bên bờ sông, vội vàng hét gọi một tiếng, “Toàn bộ các anh tạm thời đừng đi!”

Thực ra “cảnh sát thường phục” đều là học viên trường cảnh sát, vì cần tiến hành một bài thi về phương diện kỹ năng điều tra hình sự, nhà trường đã đặc biệt mời Trương Hiện Hà xây dựng đề bài và coi thi. Lúc nãy bọn họ đều vùi đầu vào “điều tra hiện trường”, không nhìn thấy cái màn Trương Hiện Hà cúi đầu khom lưng với Lưu Tư Miễu, giờ phút này, chỉ thấy một cô gái xinh đẹp chỉ huy ra lệnh, họ đều cảm thấy buồn cười, đi tiếp về phía trước mà chẳng buồn đoái hoài.

“Đứng lại hết cho tôi!” Trương Hiện Hà trợn trừng mắt rống to lên, “Chấp hành mệnh lệnh!”

Mấy học viên thật sự không dám tin vào tai mình, “chấp hành mệnh lệnh”? Cũng có nghĩa là cô gái này có quân hàm cảnh sát hoặc chức vụ còn cao hơn cả Trương Hiện Hà?

Từng người bọn họ khựng lại tại chỗ không dám nhúc nhích.

Lưu Tư Miễu nói tiếp với Lôi Dung, “Chị, vậy em lập tức liên hệ với Thiên Anh, tìm ra tiểu Quách tiên sinh, mời cô ấy giúp đỡ, ngoài ra, em điều tra hiện trường sau vệ sinh, chí ít cũng phải biết có vụ án gì từng xảy ra ở hiện trường, mới có khả năng đưa ra phán đoán tìm ra sự thật chứ? Nếu ngay cả câu đố cũng không cho em, chị nói với Tu Thúc bảo hắn giết con tin luôn cho rồi!”

“Nói ra thì, đây lại là chuyện làm người ta đau đầu...” Lôi Dung nói với chút buồn phiền, “Sau khi đến hội thao toàn quốc, Lưu Tiệp đã khởi động hệ thống liên lạc nội bộ, hoàn toàn không thể gọi vào điện thoại của anh ấy được, chị thử gọi điện thoại cho vài người khác có quen biết trong sở tỉnh, điện thoại của họ nếu không tắt nguồn thì cũng không ai bắt máy, đoán chừng cũng đang bận bảo vệ an ninh ở hội thao toàn quốc. Chị tính thử liên hệ với Bộc Lượng sau khi làm rõ căn hung trạch thứ nhất ở đâu, thế nhưng, hiện giờ anh ta chỉ là một trưởng đồn cảnh sát mà thôi, cho dù có thể tra từ trong mạng nội bộ ra tình tiết vụ án của căn hung trạch ấy, theo quy định bảo mật, có lẽ cũng chỉ là một bản tóm lược thôi... Còn nữa, chúng ta đang ở một sân khách hoàn toàn lạ lẫm, bịt mắt chơi trốn tìm với đối thủ, rốt cuộc đối thủ muốn làm gì, làm như thể nào, có đồng bọn trong nội bộ hàng ngũ cảnh sát hay không, chúng ta hoàn toàn không nắm rõ, vì vậy toàn bộ sự việc càng ít người biết thì càng tốt, vả lại đối thủ ở trong tối, để bảo vệ an toàn cho Đường Tiểu Đường, chị không định báo cảnh sát.”

Lưu Tư Miễu để lộ ra một nụ cười đắng, “Nếu với năng lực của hai chúng ta mà vẫn không giải quyết được chuyện này, thì dù có thêm một bầy ngỗng đi nữa, ngoài gây rối thêm, e là cũng chẳng có tác dụng gì!”

“Ừ, ừ.” Sau khi trả lời, Lôi Dung có chút ngập ngừng, “Có một người, chị muốn mời cậu ấy ra giúp đỡ.”

Lưu Tư Miễu đã đoán được người mà cô nói là ai, “Không cần!”

“Tư Miễu, em nghe chị này, đây không phải là lúc xử sự theo cảm tính, dẫu gì thì vật chứng còn sót lại ở hiện trường phạm tội là quá ít, lỡ như không điều tra ra, thì khả năng lớn là phải dựa vào suy luận để tìm ra sự thật...”

“Nói chung, em không cần sự giúp đỡ của người đó, em không muốn nói câu này lại thêm lần thứ ba!”

Lôi Dung đành chịu, “Được rồi, giữ điện thoại thông suốt nhé, chúng ta sẽ liên lạc bất kỳ lúc nào. Em nhất định phải chú ý an toàn”

“Chị cũng vậy nhé.”

Bỏ điện thoại xuống, Lưu Tư Miễu bỗng cảm thấy mắt mình như thể bị một lớp bóng tối che phủ, mờ mịt mơ hồ nhìn không rõ ràng bất cứ thứ gì, cô khẽ hất đầu nhè nhẹ, lớp bóng tối đã biến mất, thế là cô nhìn thấy rõ cục diện mà mình đang đối mặt tồi tệ đến thế, không chỉ rối như tơ vò, mà còn là một tờ giấy trắng.

Cô thoáng điều chỉnh lại dòng suy nghĩ, đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Sở Thiên Anh, bỗng cô trông thấy trên bờ sông ở nơi không xa còn một đám người đang đứng, không động đậy, như khúc gỗ, đột nhiên nhớ ra mục đích của việc bảo họ đứng lại, cô quay mặt qua nói với Trương Hiện Hà, “Không phải ông đang làm bài thi điều tra hiện trường phạm tội sao? Thế thì nhất định là đã mang theo không ít đồ dùng chuyên dụng, phải không?”

Trương Hiện Hà vội vã gật gật đầu.

“Tốt lắm, ông lập tức xách một chiếc cặp điều tra hiện trường phạm tội được sản xuất đúng tiêu chuẩn ra đây, đồ dùng trong đấy phải có đầy đủ!”

Rất nhanh, một học viên đã xách một chiếc cặp da nhỏ màu đen ra, đặt trước mặt Lưu Tư Miễu, cô mở ra kiểm tra, băng dính, nhãn đánh dấu vật chứng, thước cuộn, ống hút dịch, bột hiện rõ dấu vân tay và cọ vân tay, nhíp, kìm, dung dịch Luminol dạng phun, chất bảo quản tiêu bản côn trùng, thuốc thử tăng cường hiện rõ vết máu vết tay, toàn bộ đều đầy đủ.

Cô thở ra một hơi nhè nhẹ, thôi được, đây là chuyện may mắn đầu tiên trong tối nay, may nhờ nhóm cảnh sát này thi ở đây, nếu không đêm hôm khuya khoắt biết tìm ở đâu ra công cụ điều tra đầy đủ đến thế.

“Chìa khóa xe.” Cô xòe tay ra về phía Trương Hiện Hà.

Trương Hiện Hà vội vàng móc chìa khóa đưa cho cô, đồng thời dẫn cô tìm đến chiếc xe Tiguan, mở cửa xe bên ghế lái cho cô, “Trưởng phòng Lưu, có cần tôi đi chung với chị không?”

Lưu Tư Miễu xin số điện thoại cầm tay của ông, nói một câu “Ngày mai trả xe cho ông”, sau đó phóng vút đi mất.

Nhìn theo chiếc Tiguan biến mất vào màn đêm, Trương Hiện Hà lầm bầm, “Dù sao cũng nên nói một tiếng cảm ơn chứ...”