⚝ 5 ⚝
“Có thể nhận ra, anh ta rất thích cô, nhưng trong lòng cô đang cất giấu một người khác.”
Từ Nhiễm ngồi trên chỗ ghế phụ bất ngờ nói.
Không khí ngột ngạt từ nãy giờ trong chiếc xe Tiguan đã bị phá vỡ như thể, cảm giác kỳ lạ làm sao.
Lưu Tư Miễu lái xe, không nói gì.
“Không nói gì tức là tôi đã đoán đúng.” Từ Nhiễm nói, “Đời người chính là một khối sáu mặt, mỗi một mối tình đều là để tìm ra cái người đối diện với mình, nhưng bàn tay của số phận lại giống như đang chơi rubik vậy, không ngừng xoay tới xoay lui, kết quả là thứ mỗi lần chúng ta tìm thấy, đều không phải mục tiêu ban đầu...”
Không biết vì sao, nói xong câu này, chính cô ta lại thở dài một hơi.
Có lẽ đã bị lời của Từ Nhiễm chạm đến nỗi lòng, hoặc là cân nhắc đến chuyện công tác tới đây cần đến sự phối hợp của cô ta, mà Lưu Tư Miễu bất ngờ trả lời, “Vì vậy, điều quan trọng không phải là tìm kiếm, mà là chờ đợi.”
“Hả?” Từ Nhiễm nghe mà không hiểu lắm.
“Khoảng cách ngắn nhất giữa hai điểm, là đường thẳng.” Lưu Tư Miễu nói, “Chỉ tiếc là, chỉ cần có một điểm di chuyển, thì điểm còn lại sẽ mất đi phương hướng, thế thì chỉ có thể chờ đợi điểm ấy quay về.”
“Nói như thể, người ấy của cô đã rời đi rồi?”
Lưu Tư Miễu khẽ lắc đầu, “Thậm chí tôi còn không biết anh ấy ở đâu... chờ đến lúc anh ấy trở về rồi, tôi cũng không biết mình còn yêu anh ấy nữa không.”
Từ Nhiễm tựa đầu lên ghế.
“Mỗi một trái tim từng chịu tổn thương đều là một căn hung trạch.” Từ Nhiễm nói, “Chúng ta bước vào một căn hung trạch, không biết hung linh ở đâu, thế nhưng nhất thiết phải tìm kiếm, mục đích của việc tìm kiếm không phải là để có được, mà là để xua đuổi đi, như thể trái tim mới trống, mới có thể có người mới vào ở.”
Câu nói này làm Lưu Tư Miễu vô cùng kinh ngạc, cô nghiêng đầu nhìn Từ Nhiễm một thoáng.
“Sao lại nhìn tôi bằng ánh mắt như thể?”
Lưu Tư Miễu không trả lời.
Đứng trước cửa phòng số 701, dãy 4, tòa nhà số 1, tiểu khu Tân Thủy Viên, Lưu Tư Miễu nhẹ nhàng kéo cánh cửa chống trộm ra, áp tai lên ván cửa khẽ nghe ngóng, xác định trong nhà không có ai, mới mở ra, đang chuẩn bị bước vào, nhận ra Từ Nhiễm đứng trơ ra trong hành lang, bộ dạng thà chết cũng không chịu tiến bước.
“Bước vào hung trạch, mới có thể xua đi hung linh trong tim.” Lưu Tư Miễu nhìn Từ Nhiễm bảo, “Là cô nói đấy.”
Từ Nhiễm thở dài một hơi, bước theo sau cô đi vào nhà.
Trong căn hộ tối như hũ nút ngập tràn mùi chua khét của cao su bị đốt, mùi hăng của nước khử trùng, và xen lẫn mùi thơm của vỏ quýt.
“Tìm đúng rồi!” Lưu Tư Miễu thở ra một hơi, “Nơi này vừa mới được dọn vệ sinh... sao mùi lạ vậy?”
“Quá nhiều loại mùi trộn lẫn với nhau, có thể nào không lạ sao? Có mùi của nước khử trùng, mùi thơm vỏ quýt là của dung dịch khử trùng Mr Muscle, còn mùi đốt cao su chua khét ấy, có lẽ là kết quả của việc trừ tà.” Từ Nhiễm bật đèn lên, vừa chỉ vào một đụn cát nằm trên sàn phòng ngủ chính vừa nói.
Một chiếc gót giày biến dạng lộ ra bên rìa đụn cát, trông vào khiến người ta liên tưởng như có một cái chân gãy của phụ nữ ở trong.
“Đốt tà là gì?” Lưu Tư Miễu có vẻ không hiểu.
“Tức là đốt đi tà khí, cùng một ý nghĩa với từ ‘trừ tuổi (tụy) trong câu ‘ Bộc trúc thanh trung nhất tuế trừ ’ [50E] ” Từ Nhiễm nói, “Đốt xong phải chôn tà bằng cát, xem như là nhập thổ vi an.
Lưu Tư Miễu cười khẩy một tiếng.
Đối mặt với sự khinh thường của Lưu Tư Miễu, mà Từ Nhiễm lại tỏ vẻ rất thản nhiên, “Nói thật, phái hình pháp chúng tôi chẳng tin tưởng gì lắm đối với cái món này, bởi vì chúng tôi cho rằng nguyên nhân tạo thành hung trạch là nguyên nhân vật lý, không phải ma quỷ gì cả, nhưng phép tắc mà tổ tông truyền lại, thì vẫn phải tuân thủ, dẫu sao làm việc trong hung trạch, thà tin là có chứ không được tin là không có, thêm nữa, vốn dĩ trên thế giới đã có rất nhiều chuyện mà khoa học không thể giải thích được...”
“Cô chưa nghe nói qua sao? Nếu như khoa học biết chấp nhận, thì cái gì cũng có thể giải thích được.” Lưu Tư Miễu nói.
Lúc này tiếng chuông WeChat vọng lại trên điện thoại, cô vừa mở lên xem, hiển thị trên màn hình, là mấy tấm ảnh và thông tin mà Lôi Dung gửi sang, cô xem thông tin ấy trước.
“Sáng ngày 10 tháng 7, đồn cảnh sát Phong Thụ Lĩnh nhận được báo án của quần chúng, phòng số 701, dãy 4, tòa nhà số 1, tiểu khu Tân Thủy Viên tỏa ra mùi tanh thối. Khi viên cảnh sát tiếp nhận án đến hiện trường, phát hiện ra có hai thi thể nữ trong nhà, một thi thể nằm ngửa trên chiếc giường tầng trong phòng ngủ chính (nạn nhân họ Vương), xương sọ bị đập vỡ, cơ thể co quắp, hung khí bỏ lại trên sàn là một cái búa; thi thể còn lại đã bị phân xác (nạn nhân họ Dương), địa điểm phân xác là bồn tắm nằm trong phòng vệ sinh (về sau qua kiểm nghiệm xác định, những chất lỏng vẩn đục màu nâu đen là axit sunfuric), trong bể nước còn có một con dao làm bếp khác (về sau qua kiểm nghiệm xác định, đây là hung khí). Cửa và cửa sổ bếp đều bị dán kín bởi băng dính loại cuộn màu vàng. Phát hiện điện thoại, thẻ ngân hàng... của hai nạn nhân trong phòng ngủ, những tài sản khác đều không bị mất. Phát hiện một đôi găng tay cao su dính máu trong sọt rác ở phòng khác, nghi ngờ được hung thủ sử dụng trong lúc xử lý hiện trường, trên hung khí và tại địa điểm phạm tội đều không lấy được dấu vân tay, không phát hiện dấu chân của người thứ ba trên mặt sàn. Pháp y kiểm tra được, thời gian tử vong của hai nạn nhân vào khoảng trước hoặc sau ngày 2 tháng 7, khi còn sống chưa từng bị xâm hại tình dục, hơn nữa nạn nhân họ Dương mang thai gần ba tháng. Điều tra hiện trường cho thấy, nạn nhân họ Dương bị chém trước cửa phòng ngủ chính, không có dấu vết bỏ chạy và vật lộn, hình thái vết máu thể hiện khi nạn nhân ngã sấp xuống thì đầu ở ngoài cửa, chân ở trong phòng. Qua điều tra, hai cô gái đều là gái tiếp viên, quan hệ xã hội phức tạp. Sau khi vụ án xảy ra, chủ nhà trọ bỏ trốn (nam, sinh năm 1975, chiều cao khoảng 1,85 mét, dáng người vạm vỡ, tóc ngắn, có vết sẹo trên cánh mũi).”
Xem ra đây chính là bản khái quát tình tiết vụ án đã xảy ra trong căn hung trạch này, do quá đơn giản, nên thật sự không nhìn ra được điều gì.
Tiếp sau đấy là một đoạn tin nhắn, Lôi Dung viết riêng cho cô.
“Tư Miễu, vì Bộc Lượng đang đảm nhiệm chức trưởng đồn cảnh sát Phong Thụ Lĩnh, cho nên anh ta đã gửi vài tấm ảnh liên quan đến hiện trường án mạng và vật chứng được lưu trữ trong máy tính, nhưng viên cảnh sát hình sự điều tra vụ án này đã nghỉ phép, tài liệu liên quan đến việc điều tra hiện trường và khám nghiệm pháp y thì lại đã giao cho Tổng đội điều tra hình sự Cục thành phố để lưu hồ sơ, không thể cung cấp thông tin gì thêm. Ngoài ra, thông tin Bộc Lượng cung cấp cho thấy, trước đây căn hộ này từng xảy ra một sự cố ngoài ý muốn khiến có người tử vong. Cô giúp việc trẻ mà chủ nhà thuê, giở ván giường ra tìm đồ trong phòng ngủ phụ, thanh khí nén chống đỡ ván giường đã hỏng, ván giường rất nặng, hễ lơi tay là sẽ rơi xuống, cô ta bèn đi tìm một cây gậy gỗ đến chống vào, sau đó đưa đầu vào bên trong tủ giường, không biết vì sao gậy gỗ lại gãy, ván giường rơi xuống, trong nháy mắt đập lên não sau của cô ta, ước chừng lúc ấy cô ta đã hôn mê mất rồi, ván giường lại kẹp cổ của cô ta ở giữa tủ giường, nên cô ta đã tử vong.”
Từ Nhiễm rướn đầu nhìn đoạn chữ trên điện thoại của Tư Miễu, không kiềm được nói, “Chuyện cô giúp việc trẻ bị đè chết này thì tôi biết, lúc đó chủ nhà muốn tìm Quách tiên sinh để đuổi tà, mà lại không chịu chi tiền, Tu Thúc báo giá tương đối cao, chủ nhà tìm đến tôi, tôi nói có người chết ngoài ý muốn trong nhà thì chẳng gọi là hung trạch gì đâu, chủ nhà vẫn kiên trì muốn mời, nhưng thực sự là ông ta báo giá thấp quá, tôi không nhận lời, sau khi Tu Thúc biết được, còn tưởng là tôi ép giá, ghét tôi muốn chết.”
“Chẳng có chút ý nghĩa nào.” Lưu Tư Miễu nói với vẻ lạnh lùng.
“Cái gì… chẳng có chút ý nghĩa nào?” Từ Nhiễm nghe chưa hiểu. “Phải rồi, cô nói Tu Thúc đã bắt cóc một vị cảnh sát, nhốt ngay trong căn hung trạch này, mà sao tôi không thấy cô ấy?”
Lưu Tư Miễu cảm thấy giờ đây không cần thiết phải giấu cô ta thêm nữa, “Đúng là có chuyện bắt cóc, nhưng thực ra người bị bắt cóc đã chủ động gia nhập tiểu đội công nhân vệ sinh đặc chủng do Tu Thúc dẫn đầu, hiện tại đã cắt đứt liên lạc với chúng tôi rồi. Tu Thúc bảo muốn chơi một trò chơi với cảnh sát, tối nay hắn dẫn theo các công nhân dọn vệ sinh ba căn hung trạch liên tiếp, những vụ án xảy ra trong ba căn hung trạch đều chưa được phá, mỗi khi vệ sinh căn nào, thì bắt tôi điều tra căn nấy, tìm ra sự thật của vụ án, nếu không tìm ra được sự thật trước khi hắn kết thúc việc dọn vệ sinh căn hung trạch tiếp theo, thì hắn sẽ kết liễu con tin! Chỉ khi phá hết toàn bộ những vụ án rồi, hắn mới để con tin sống sót rời đi.”
Từ Nhiễm không cầm được trố mắt sững sờ, “Một buổi tối, bắt cô phá liên tiếp ba vụ án chưa phá, còn là trong căn nhà đã qua vệ sinh, làm sao có thể làm được?”
Lưu Tư Miễu thoáng chỉ vào điện thoại, “Bởi vậy tôi nói, bản khái quát tình tiết vụ án mà đồng nghiệp gửi cho tôi đơn giản quá, chẳng có chút ý nghĩa nào đối với chuyện điều tra phá án.”
Từ Nhiễm khẽ gật đầu, “Trước khi chúng tôi dẫn đầu đội công nhân vệ sinh làm vệ sinh hung trạch, đều sẽ nhận được một bản khái quát tình tiết vụ án như thể do phía cảnh sát gửi, để tiện cho chúng tôi biết được khu vực vệ sinh trọng điểm. Phải rồi, các cô tìm ra ai đã gửi bản khái quát này cho Tu Thúc, chẳng phải sẽ biết được căn hung trạch mà hắn cần vệ sinh là căn nào rồi sao? Sau đó có thể tóm hắn ngay tại trận, cứu con tin ra.”
Lưu Tư Miễu thoáng cười cay đắng, “Nghe bảo vì tiểu đội công nhân vệ sinh mà cô dẫn đầu gặp nạn ở Phong Chi Thự, khiến cho lượng lớn hung trạch không ai dọn dẹp đã tồn đọng trong hai tháng trời, cảnh sát không sắp xếp được nhiều người trông coi, bèn ủy phái hết cho hiệp cảnh, mà hiệp cảnh lại khó quản, vì vậy tất cả địa chỉ hay bản khái quát tình tiết vụ án gì đó của hung trạch, đều đã giao hết cho Tu Thúc quản lý rồi.”
“Vệ sinh liên tiếp ba căn hung trạch, những vụ án xảy ra trong đó đều chưa được phá...” Từ Nhiễm vừa lẩm bẩm, vừa ném ánh mắt ra bầu trời tối như hũ nút ngoài cửa sổ, đột ngột rùng mình run rẩy, “Trời ơi, đừng bảo hắn sẽ chọn căn hung trạch cuối cùng ở Phong Chi Thự đấy nhé!”