⚝ 6 ⚝
Lưu Tư Miễu xem xét hình ảnh hiện trường phạm tội mà Lôi Dung gửi đến, vừa xem vừa căn cứ vị trí chụp ảnh, tuần quanh xem mấy địa điểm tương ứng.
Trước cửa phòng ngủ chính. Trên hình, xung quanh dấu hiệu hình người vẽ bằng phấn trắng, có từng vũng vết máu khô đặc, trên khung cửa bên phải còn có vết máu dạng phun, xem ra do lúc vụ án xảy ra, hung thủ chém trúng động mạch cảnh mặt bên cổ nạn nhân từ phía sau, còn bây giờ, dù là trên mặt sàn hay khung cửa, đều đã được lau sạch sẽ.
Xung quanh giường hai tầng, trên khắp tấm ván giường sạch sẽ như thể đã đắp qua mặt nạ, vết máu chấm trên phần đáy của ván giường tầng trên cũng đã được lau sạch trơn không còn tung tích gì, chỉ còn lại một mặt phẳng tuy thô ráp nhưng không một lỗ hõm.
Phòng vệ sinh, bây giờ, không tìm được một chút tàn dư nào của sự giết chóc trong phòng vệ sinh nữa, dù rằng trông vào nó vẫn bẩn thỉu và tối tăm, chỉ có mùi hôi xộc ra từ đường ống thoát nước khiến người ta nghi ngờ rằng những thứ tàn uế của cuộc giết chóc vẫn còn.
Phòng bếp có lẽ là hiện trường sau khi gây án.
Từ Nhiễm nhìn qua, bụm miệng lại rồi không ngừng nôn khan.
Mặt Lưu Tư Miễu cũng cắt không còn giọt máu, nhưng không phải vì hiện trường phạm tội, mà là việc điều tra hiện trường phạm tội như thể này thực sự rất khó.
Việc điều tra hiện trường phạm tội không phải là thơ và đồng nội ở phương xa [51E] không có giới hạn, mà là việc điều tra đối với khu vực nhất định mà trong đó hành vi phạm tội xảy ra trên cơ sở nguyên lý trao đổi vật chất của Edmond Locard, vì vậy xác định phạm vi điều tra là công tác quan trọng đầu tiên của nhân viên điều tra. Phạm vi điều tra hiện trường phạm tội bao gồm hiện trường trung tâm và hiện trường ngoại vi, bao gồm địa điểm mà kẻ gây án thực hiện hành vi phạm tội và nơi có khả năng lưu giữ vật chứng có liên quan.
Nhưng căn hung trạch trước mắt đây, lại khiến Lưu Tư Miễu có cảm giác vô cùng lúng túng, trực quan cho thấy, do toàn bộ việc thực thi hành vi phạm tội đều tập trung trong một căn hộ hai phòng, thì không được gọi là hiện trường trung tâm hay hiện trường ngoại vi, nhưng vì nạn nhân có hai người, một trong hai đã bị phân xác, khiến cả bốn nơi có liên quan đến án mạng đều có lượng lớn vật chứng lưu lại, bản thân chuyện điều tra đã rất không dễ dàng rồi; dĩ nhiên, với tư cách là sĩ quan từng điều tra án mạng sáu người tử vong ở tòa nhà Bờ hồ, Lưu Tư Miễu chẳng ngán điều này; điều chết người là, những vật chứng ấy đã bị cảnh sát lấy đi thì không nói, mà ngay cả một tí bằng chứng dấu vết cuối cùng cũng bị những công nhân vệ sinh do Tu Thúc dẫn đầu thanh tẩy sạch sẽ, cứ như tẩy răng vậy. Đúng thế, tờ bài thi này từng có đề bài, nhưng giờ đã bị biến thành một tờ giấy trắng, mà ngươi lại truy hỏi đáp án cuối cùng từ ta?!
Lưu Tư Miễu cảm thấy hơi nhức óc, cô chưa từng bị thế này bao giờ, đối mặt với hiện trường phạm tội mà không biết phải làm sao, bắt đầu dạo quanh trong căn hộ với vẻ đờ đẫn, trong lúc không chú tâm đã bước đến phòng ngủ phụ trống hơ trống hoác.
Cô đứng trơ ra một phút mới dần hồi tỉnh lại, trong não vẫn là một nồi cháo loãng nấu sôi rồi để nguội. Mình đang làm gì thế này, thời gian gấp rút như thể, địa điểm cần điều tra nhiều như thể, chẳng phải mình nên lập tức bắt tay vào thực hiện hay sao? Sao lại đứng như khúc gỗ ở đây, để mọi thứ ngưng trệ bất động... Mình phải gấp rút hành động, mình phải lập tức bắt tay điều tra, hai cô gái bị giết hại nơi đây, dù họ có làm nghề nghiệp hèn mọn, bị người khác khinh rẻ đến mấy đi nữa, nhưng dẫu sao họ cũng từng sinh sống, cười vui trong căn hộ này, cho dù có lấy vật dụng của họ đi, lau vết máu của họ đi, nhưng chắc chắn sẽ còn thứ gì đó bị bỏ sót lại, nhất định vẫn còn.
Một khi hành vi phạm tội xảy ra, trong lúc nhân viên giải quyết vụ án mang một số đồ vật đi khỏi hiện trường, chắc chắn sẽ đồng thời để lại một số đồ vật gì đó.
Chân trần, đi qua bãi cát, để lại dấu chân, sóng biển xô lùa, chẳng còn dấu tích nào...
Lưu Tư Miễu cảm thấy đầu đau nhức cứ như sắp căng vỡ ra, cô bấm mạnh lên công tắc, tắt ngọn đèn điện đi, rồi nhanh chóng tắt toàn bộ đèn của những gian phòng khác và phòng khách.
Bóng tối truyền vào hai mắt mang hơi mát sẵn, khiến đầu óc cô thoáng cảm thấy thoải mái, cơn đau nhức mau chóng giảm nhẹ.
Bất chợt cô nhận ra, Từ Nhiễm tựa lên trên tường ngay bên cạnh, nhìn mình với vẻ kinh hãi đầy mặt.
“Cô làm sao đấy?” Lưu Tư Miễu hỏi, giọng điệu có chút thô lỗ.
“Vì sao cô phải tắt hết đèn vậy?” Từ Nhiễm nói với giọng mếu máo.
Lúc này Lưu Tư Miễu mới nhận thức được rằng, hành động tắt đèn của mình đột ngột quá, thậm chí có hơi mang vẻ điên cuồng, đoán chừng nét mặt trong khoảnh khắc ấy chắc cũng khá đáng sợ.
Bản thân mình chưa bao giờ thất thố đến thế ở hiện trường phạm tội, mà tất cả những sự thất thố chẳng qua là hình chiếu của nỗi kinh sợ lúng túng trong nội tâm mà thôi... Cờ còn chưa bắt đầu đánh, mà thế trận đã loạn tung đến mức này rồi sao?
Không được, mình phải kiềm chế cảm xúc.
Cô nhìn Từ Nhiễm, dùng giọng điệu bình thản hết sức để nói, “Không có gì, tôi cần dùng dung dịch luminol dạng phun để kiểm tra vết máu, luminol chỉ có thể phát xạ ra ánh dạ quang ở điều kiện trong bóng tối.”
Trên thực tế, do vết máu bị lau chùi, hình thái nguyên gốc đã bị phá hoại, dù có dùng luminol để kiểm tra, thứ nhìn thấy được cũng chẳng qua là đường nét đại khái và tình trạng phân bố chủ yếu, chẳng có nhiều ý nghĩa, có còn hơn không vậy.
“Thế à!” Từ Nhiễm đã yên tâm hơn phần nào, “Không phải vết máu đã bị lau mất hết cả rồi sao, kiểm tra cách nào được nữa chứ.”
“Luminol có thể phát hiện ra vết máu bị làm loãng đi gấp 12.000 lần, chỉ giội rửa hoặc lau chùi bằng nước không thôi, thì không thể nào ngăn cản luminol phát sinh phản ứng dạ quang với huyết sắc tố được.”
“Không phải trên ảnh đã chụp hết vết máu rồi sao, còn phải kiểm tra gì nữa?”
“Cục du lịch Australia đăng ảnh phong cảnh lên trên trang web hằng ngày, mà cô vẫn cứ phải đích thân đi Melbourne xem thử mới thấy vui đó thôi.” Nói xong, Lưu Tư Miễu mở chiếc cặp điều tra hiện trường phạm tội đặt trước cửa ra, đeo găng tay cao su vào, lấy dung dịch luminol dạng phun ra, bước đến trước cửa phòng ngủ chính, ngồi thụp xuống đất, phun mấy phát nhắm vào vị trí phân bố vết máu được thể hiện trên ảnh.
Cảnh tượng trước mắt làm cô kinh ngạc tột độ, một vùng phản ứng dạ quang màu lam lục trên mặt sàn, như thể đứng trên đỉnh Beverly Hills nhìn bao quát cảnh đêm của Los Angeles vào giờ phút nửa đêm.
Thế là thế nào? Đột nhiên, cô hiểu ra, quay đầu lại hỏi Từ Nhiễm, “Lúc các công nhân vệ sinh đặc chủng lau sàn, có bỏ thuốc tẩy trắng vào trong nước à?”
“Đúng đấy.” Từ Nhiễm nói, “Để lau sạch vết máu triệt để chứ, sao thế”
Lưu Tư Miễu cảm thấy như bị ăn một phát đạn vào phần ót.
Sở dĩ luminol có thể phát ra ánh dạ quang, là tác dụng của phản ứng oxy hóa, mà bản thân thuốc tẩy trắng đã là một chất thuốc oxy hóa rồi, một khi dùng nó để lau chùi qua hiện trường, khi phun rải luminol cũng sẽ xảy ra phản ứng oxy hóa tương tự, hơn nữa ánh dạ quang còn mạnh hơn nhiều, “che” hoàn toàn các vết máu ban đầu.
Thế nhưng, nếu phần tử phạm tội định thử dùng chiêu này để phá hoại hiện trường phạm tội, thế thì thứ hắn phá hoại chỉ là hình thái của máu, không thể nào loại bỏ triệt để bằng chứng về sự tồn tại của máu, vì chỉ cần nhân viên hình sự điều tra kiên nhẫn chờ vài ngày, đến lúc thuốc oxy hóa đã hết tác dụng rồi, kiểm nghiệm lại lần nữa, sẽ có thể nhìn thấy ánh dạ quang của máu, trên thực tế, trong các vết máu đã lau qua bằng thuốc tẩy trắng, thậm chí còn có thể chiết tách được ADN của nạn nhân.
Vấn đề là thời gian.
Xem qua đồng hồ đeo tay, hai mươi phút nữa là đến 9 giờ rồi.
Mà cuộc điều tra của mình còn chưa bắt đầu nữa.
Có lẽ... cái người tên là Tu Thúc ấy chỉ đùa thôi, hắn hoàn toàn sẽ không giết hại Đường Tiểu Đường được.
Không!
Lưu Tư Miễu dùng ngón tay móc chặt từng sợi tóc vẻ đau khổ, một trong những nguyên tắc của công tác điều tra hình sự, chính là vĩnh viễn không được gửi gắm hy vọng trên người phần tử phạm tội.
Giây phút này, Lôi Dung ở Phong Chi Thự chắc chắn đang nhìn chằm chằm vào điện thoại, nôn nóng chờ đợi thông tin mà mình mang lại cho chị ấy... Thế thì, bước tiếp theo nên làm như thể nào, trong vòng hai mươi phút cuối cùng, mình còn có thể làm những gì?
“Thậm chí phải học được năng lực tìm kiếm sự thật ở hiện trường phạm tội đã được vệ sinh sạch hoàn toàn!”
Từ nhỏ đến lớn, Lưu Tư Miễu chưa bao giờ hối hận như lúc này đây, giả sử biết được câu nói này báo trước cho cảnh ngộ của mình ngay giờ phút này đây, thì nói gì cô cũng sẽ không áp đặt điều kiện điều tra hà khắc cùng cực như thể lên Trương Hiện Hà.
Trong bóng tối, Lưu Tư Miễu nửa quỳ trên mặt sàn, hơi vị tuyệt vọng lan tỏa khắp người, như thể một nữ tù nhân xinh đẹp chờ án tử hình; ở nơi không xa, Từ Nhiễm ôm lấy cánh tay trái bằng tay phải như thể sợ lạnh, nhìn cô trân trối.
Không biết đã trải qua bao lâu.
Bất ngờ điện thoại vang lên.
Là Lôi Dung gọi đến chăng? Chị ấy giục hỏi mình về tiến triển vụ án chăng? Mình nên trả lời chị ấy như thể nào? Chẳng lẽ người chưa bao giờ chịu thua là mình đây phải lần đầu tiên thừa nhận sự thảm bại cửa chính mình hay sao?
Lưu Tư Miễu dùng tay phải đang run rẩy, rút điện thoại ra khỏi túi áo khoác.
Tên người hiện trên hiển thị cuộc gọi đến là ba chữ…
Hô Diên Vân.