← Quay lại trang sách

⚝ 4 ⚝

Câu hỏi thứ ba: Thứ gì trong Phong Chi Thự đã khiến Triệu Hồng Pha xuất hiện ảo giác, sau đó phát điên?

Cô ta đi đến phía dưới ngọn giả sơn, ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua đình nghỉ mát, lão Ngô quản gia trông thấy cô ta, chậm rãi bước xuống men theo bậc đá, nhưng lại chẳng bước sang con đường nhỏ trải sỏi, mà rẽ ngoặt sang trái, rẽ vào trong một hốc núi chật chội.

Cô ta cũng bước vào hốc núi.

“Sao rồi?” Lão Ngô hạ thấp giọng hỏi, “Đã lấy được món đồ chưa?”

Cô ta khẽ lắc đầu.

“Hắn chê số tiền ta đưa ra không đủ ư?”

“Không phải, lẽ ra tôi đã liên hệ với hắn ổn thỏa, chiều hôm qua sẽ sang đấy để lấy món đồ, nhưng đến lúc tôi đến văn phòng của hắn, thì phát hiện không có một ai, cửa ngăn kéo và két an toàn đều mở toang, giấy tờ và tài liệu đều đã bị lấy đi hết, chỉ còn một chiếc cốc thủy tinh bị đập vỡ tan dưới sàn, tôi sợ hãi tột độ, vội vã bỏ chạy khỏi đấy...”

Mây đen lập tức sa sầm trên mặt lão Ngô.

“Xin lỗi.. tôi đã dốc hết sức rồi.” Nói xong, cô ta từ từ lui ra khỏi hốc núi.

“Không, cô vẫn chưa dốc hết sức.” Lão Ngô nói với giọng điệu lạnh lẽo, “Những gì cô nợ ông ấy, cả đời này trả không hết đâu!”

Cô ta khẽ cắn nhẹ môi dưới, dường như muốn nuốt một lời gì đó xuống, nhưng rốt cuộc vẫn nói ra, “Tôi còn phải trả như thể nào nữa?! Không sai, nếu không phải nhờ lão ấy, có lẽ tôi vẫn đang làm y tá trong bệnh viện nhỏ ấy, nhưng sau khi gả cho lão rồi, thì lão thống trị cái nhà này, thống trị cả tôi, hệt như một con ác quỷ! Từ thể xác đến linh hồn, tôi chịu đựng đủ sự giày vò và hủy hoại từ lão rồi, lão đã mất khả năng đàn ông từ lâu, cho nên càng trở nên cư xử quá đáng với tôi, nếu không tôi cũng sẽ không bỏ chạy khỏi cái nhà này đâu... Cái hôm xảy ra chuyện, lão gọi điện cho tôi, bảo tôi tối hôm ấy sang đây, muốn tìm tôi để bàn thủ tục ly hôn và phân chia tài sản, khoảnh khắc ấy, tôi bỗng nhận ra trong lòng mình vẫn còn một chút tình nồng cuối cùng với lão, tất cả mọi thứ mà tôi đã làm trong thời gian này, chính là vì chút tình nồng cuối cùng ấy, tôi không thể làm nhiều hơn được nữa!”

Lão Ngô trừng mắt nhìn cô ta, “Dù lúc còn sống ông ấy có như thể nào đi nữa, nhưng ông ấy đã bị giết hại tàn nhẫn đến thế, chẳng lẽ cô chẳng có đến một tí xíu...”

“Chỉ có ông…” Cô ta cũng trợn mắt trừng trừng/ “Chỉ có ông mới cho rằng lão đã bị Trần Nhất Tân giết hại thôi, còn ai nữa? Còn ai nhận định như ông nữa? Cảnh sát ở ngay hiện trường, căn phòng kín, cửa và cửa sổ đóng chặt, ngoài tự sát ra thì không còn cách giải thích nào khác. Lão Ngô, ông làm ơn đừng mang kiến giải của mình ra áp đặt cho người khác, bao gồm cả thứ mà ông bảo tôi đi tìm tên thám tử tư ấy để thu mua lại, có lẽ vốn dĩ nó không hề tồn tại...”

Lão Ngô ngắt lời, “Nếu món đồ ấy không tồn tại, thế thì vì sao tên thám tử tư ấy âm thầm ra đi không một lời từ biệt, thậm chí có thể đã bị bắt cóc hay giết hại rồi?!”

“Tất cả mọi chuyện này, toàn bộ đều là suy nghĩ chủ quan, là phỏng đoán của ông mà thôi, có lẽ do tên thám tử tư ấy đã chuyển nhà, có thể do gặp vấn đề tài chính nên đã bỏ trốn mất, có lẽ do anh ta đã bị các đối tượng điều tra khác truy sát!” Cô ta giương hai tay lên trời, “Lão Ngô, ông buông tha cho tôi, được không? Ông là vệ binh của bố Triệu Hồng Pha, đã một lòng tận tâm chăm sóc hai đời cha con lão, nhưng tôi có tự do của tôi, tôi không thể, cũng không muốn bị tùy táng theo Triệu Hồng Pha!”

Nói xong, cô ta quay người định bước ra khỏi hốc núi, một tiếng thở dài nặng nề của lão Ngô, lại khiến cô ta dừng bước.

Cô ta đứng trước cửa hốc, nhìn lên ánh sáng và bóng tối bị đá tảng bổ làm đôi trên đỉnh đầu mình, rất lâu sau, mới chậm rãi nói, “Tôi có thể hứa với ông, giả sử tôi phát hiện ra bằng chứng Trần Nhất Tân giết hại Triệu Hồng Pha, nhất định chính tay tôi sẽ giết chết hắn!”

Nói xong, cô ta vội vàng đi ra.

Lão Ngô bắt tréo tay vào nhau, nán lại trong hốc núi thêm một lúc, sau đó đi ra với vẻ thẫn thờ, men theo con đường nhỏ trải sỏi đi về phía trước, chợt nhận ra vị đại Quách tiên sinh đến từ Bắc Kinh đang đứng ngắm hoa trên đài hoa, lão muốn tránh đi, nhưng đã quá muộn, cô gái họ Lôi mỉm cười gật đầu về phía lão, “Chào ông.”

Lão bước về phía ấy một cách rất miễn cưỡng.

“Có thể nhận thấy, đài hoa này đã không có ai chăm nom một thời gian rồi, có rất nhiều loài hoa cỏ quý giá đã héo úa, nhưng vẫn có thể tưởng tượng thấy vẻ sum sê như đã từng.” Lôi Dung cười nói, “Căn biệt thự lớn như thể mà chỉ có ông và một bà phụ bếp, e là trông nom không xuể nhỉ.”

“Với tư cách một quản gia, điều quan trọng không phải là làm gì, mà là lựa chọn gì để làm.” Câu trả lời của lão Ngô, trong sự khiêm nhường mà lại mang chút cao ngạo, “Chắc hẳn cô cũng biết, nửa năm trở lại đây, ngôi biệt thự này đã xảy ra rất nhiều chuyện, người còn lo không nổi, sao mà lo được hoa với cỏ...”

“Thật ra tôi có chút không hiểu lắm.” Lôi Dung nhìn ông nói, “Ông là viên quản gia của đời chủ nhân trước đó cơ mà, vì sao Trần tổng còn muốn giữ ông lại?”

“Nếu cô đã thay đổi nhà ở thì sẽ biết, đối xử với các món đồ gia dụng do gia đình trước đó để lại, người chủ mới lúc nào cũng sẽ xem như gân gà [53E] , giữ lại hay ruồng bỏ, cần có một thời gian để quyết định.”

“Tôi lại không cảm thấy ông giống như đồ gia dụng, nếu để tôi lấy ví dụ, thì tôi nghiêng về ví von ông như một hung linh sống.”

Lời này vừa dứt, trong mắt lão Ngô, hai ánh nhìn hung ác rọi “xẹt” ra!

Tuy nhiên mặt Lôi Dung chẳng biến sắc, khóe miệng xếch lên như thể đã chuẩn bị từ lâu cho phản ứng của lão, điều này trái lại khiến lão Ngô dần điềm tĩnh lại, “Cô Lôi, e là cô đã quá chuyên chú trên kỹ năng chuyên ngành, mà phớt lờ đi phép lễ độ cơ bản, nhất là đối với một người già tuổi đã qua lục tuần như tôi đây.”

“Vậy ư? Tôi lại cảm thấy phép ví von của tôi vừa vặn chính xác.” Lôi Dung vẫn giữ âm tiết không nhanh không chậm, “Một vị quản gia trung thành tuyệt đối, trông giữ đợi chờ trong một ngôi biệt thự mà người chủ quá cố đã chết oan uổng, ôm cả một bồ thù hận trong lòng, một lòng phải giết chết tên chủ nhân mới, để trả thù cho người chủ quá cố... một con người như thể, chỉ e là còn đáng sợ hơn cả hung linh thật sự đấy chứ?”

“Cô Lôi, tôi là một người tuân thủ pháp luật, an phận thủ thường, cô bảo là tôi muốn giết chết Trần tổng, những lời như thể không thể nói bừa được đâu, tôi nghĩ cô không cần tôi phải nhắc, phỉ báng người khác là phải chịu trách nhiệm trước pháp luật đấy!”

“Được thôi, coi như tôi nhìn nhầm vậy.” Lôi Dung nói, “Tôi vốn tưởng rằng, là người theo Triệu tổng nhiều năm, ông sẽ không mở mắt ra nhìn chủ nhân bị giết hại mà không trả thù cho ông ấy.”

Lão Ngô ngây người ra một thoáng, sau đó từ tốn nói, “Có lẽ thông tin mà cô nghe bên lề có sai sót rồi, sau khi Triệu tổng đóng cửa sổ, khóa cửa thư phòng của mình lại, ông ấy đã tự sát bằng dao.”

Lôi Dung không nén nổi mà bật cười.

“Cô cười cái gì?” Lão Ngô nheo hai mắt lại.

“Tôi cười kỹ năng diễn xuất của ông chưa đủ tốt, đến cả tôi mà cũng không lừa nổi, làm sao mà có thể lừa được Trần Nhất Tân, thật ra cả hai người các ông đều biết tỏng trong bụng lẫn nhau rồi, mà người ngoài cuộc thì lại càng nhận ra rõ rệt hơn nữa. Lấy ngay cái chết của Triệu tổng ra nói, tôi cũng chẳng đi dạo nhiều trong biệt thự, mà vẫn nhận ra mục đích ban đầu khi Trần Nhất Tân xây dựng nên ngôi biệt thự này, chính là nhằm đẩy Triệu tổng vào chỗ chết.”

Trong thoáng chốc lão Ngô trơ ra, “Cô... cô nhận ra từ chỗ nào?”

“Đừng quên tôi là đại Quách tiên sinh.” Lôi Dung nói với thần sắc thản nhiên như không, “Ngôi biệt thự này trông có vẻ thoải mái cao quý, nhưng từng góc đều mang đầy sát khí, hơn nữa, thứ sát khí này không phải được tạo thành từ hình thế địa lý, mà là do người xây dựng cố tình tạo ra, chẳng nói đâu xa, ngay bức tranh sơn dầu treo trong sảnh khách tầng một, chính là bằng chứng rõ ràng.”

“Bức tranh ấy bị làm sao?” Lão Ngô ngờ vực không hiểu.

“Bức tranh ấy do Trần Nhất Tân lựa chọn đồng thời treo lên bức tường chính giữa sảnh khách cho Triệu tổng, đúng không?”

“Đúng thế.”

“Ông biết bức tranh ấy tên là gì không?”

Lão Ngô khẽ lắc đầu, “Lúc ấy Trần tổng giới thiệu với Triệu tổng, bảo đấy là một bức tranh phong cảnh được vẽ bởi một hoạ sĩ không nổi tiếng của châu Âu, chúng tôi thì chẳng mấy hiểu biết gì về nghệ thuật...”

Lôi Dung rút điện thoại ra, đã tìm kiếm ra bức tranh ấy rất nhanh, rồi trưng ra cho lão Ngô xem, “Là bức tranh này phải không? Ừm, tác giả của nó chẳng phải là họa sĩ không nổi tiếng của châu Âu, mà chính là đại danh họa Cézanne thuộc trường phái hậu ấn tượng danh tiếng lẫy lừng, hơn nữa tên của bức tranh cũng thú vị khác thường.” Ngón tay cô vuốt lên trên, tên của bức tranh sơn dầu bèn hiển thị ra...

“Ngôi nhà của người chết treo"!

Ngay tức khắc gương mặt lão Ngô phình đỏ lên, trong mắt cơ hồ muốn tóe ra ánh lửa, “Tên khốn Trần Nhất Tân này!”

“Nói từ góc độ phong thủy học, sảnh khách chính là gương mặt của con người, bức tường chính của sảnh khách tựa như ấn đường trên mặt, ấn đường tái xanh đã cho thấy rõ người ấy có sức khỏe không tốt, huống hồ treo một bức hung họa lên trên đấy.” Lôi Dung nói, “Mục đích mà Trần Nhất Tân xây dựng ngôi biệt thự này, chính là muốn khắc chết Triệu Hồng Pha, điểm này không cần nghi ngờ gì nữa.”

Lão Ngô ngẩng phắt dậy, “Tôi mạo muội hỏi một câu, rốt cuộc cô là ai?”

Lần này, chữ “cô” được nói ra không còn khách sáo như lúc nãy nữa, mà mang một sự kính nể chân thành.

“Tôi là một người bạn của Triệu tổng” Lôi Dung hạ thấp giọng nói, “Tôi đến đây, chính là để điều tra nguyên nhân cái chết kỳ lạ của ông ấy.”

Lão Ngô thở dài một hơi, mời Lôi Dung ngồi xuống chiếc ghế trên đài hoa, sau đó ông ngồi xuống bên cạnh cô, ánh mắt day dứt trên những hoa cỏ điêu tàn từ lâu, rồi lẩm bẩm, “Hoang cả, hoang cả rồi, nơi đây ngày trước có một thợ làm vườn chuyên chăm sóc, về sau Hồng Pha hóa điên hoá rồ, từ sáng tới tối cứ như bị ma ám vậy, thợ làm vườn cũng như rất nhiều người hầu khác, đều đã bỏ đi, nên vườn hoa này cũng mảnh còn mảnh mất, sau này nữa thì... tôi đã chăm sóc hai đời cha con họ, vốn cứ tưởng bộ xương già này còn phục vụ được Hồng Pha thêm ít thời gian nữa, ai ngờ cái nhà này tan vỡ nhanh đến thế, có câu ' Một sói vào nhà, cả nhà trống vơ ', nhưng hồi ấy, ai mà nhận ra Trần Nhất Tân là một con lang sói đâu chứ!”

“Lão Ngô, giờ không phải lúc để đau buồn, điều tôi muốn hỏi là, buổi tối hôm Triệu tổng bị giết hại, rốt cuộc ông đã nhìn thấy những gì?”

“Lúc ấy tôi không có mặt tại đó.”

"Ơ?”

“Cũng chính điều này làm tôi đau khổ nhất, hôm ấy Hồng Pha đã lên lầu trước, bảo Trần Nhất Tân mười phút sau lên thư phòng để tìm ông ấy, mười phút đã trôi qua, mà Trần Nhất Tân vẫn chẳng hề động đậy, tôi khẽ hắng giọng, nhắc hắn đã đến lúc phải đi lên lầu, hắn đi lên trên mà rất không cam lòng, lúc này, tôi nhận ra thức ăn trên bàn không nhiều nữa, ước chừng Hồng Pha phải nói rất lâu với Trần Nhất Tân, không thể để các vị khách khác bị tẻ nhạt, thế là tôi bèn vào bếp, sắp xếp cho bà phụ bếp làm thêm vài món nữa, lúc này mới nghe thấy một tiếng thét trên lầu, sau đó tiếng đấm đá, chửi rủa, la hét vọng lại, tôi vội vã chạy lên, khi đến trước cửa thư phòng, thì trông thấy Triệu Lân Chi quỳ bên Hồng Pha, một con dao trên ngực Hồng Pha, ông ấy nằm trong vũng máu, cơ thể vẫn đang co giật...” Nói đoạn, lão Ngô bụm mặt lại, vai lão run lên khe khẽ, “Giả sử lúc vụ án xảy ra tôi có mặt tại đó, có lẽ đã có thể tóm được tên hung thủ mưu sát ông ấy ngay tại chỗ, dù có ra sao tôi cũng không thể tin được là ông ấy đã tự sát, dù có ra sao cũng không thể!”

Kiêu hãnh vì luôn là người tôi tớ trung thành nhất của cha con Triệu Hồng Pha, nhưng lại rơi vào tự dằn vặt sâu sắc vì đã không chứng kiến tận mắt toàn bộ quá trình của vụ án lúc nó xảy ra, có lẽ đây chính là nguyên nhân mà trong cuộc điều tra của cảnh sát, Ngô quản gia đã vô cùng “đau thương đối với cái chết của ông chủ, nhưng trước sau lão không hề đưa ra bất cứ đánh giá và suy đoán nào” mà Lưu Tiệp đã nói đến chăng.

“Nhưng trong cuộc điều tra của cảnh sát, quả thực đã không phát hiện ra khả năng cái chết của Triệu tổng có ‘nguyên nhân bên ngoài’, dẫu sao thì cửa và cửa sổ đã đóng chặt...” Lôi Dung nhìn gương mặt gầy nhăn nheo của lão Ngô, nói vẻ thăm dò, “Ông không cần phải ủ rũ và đau buồn, bằng một chút thiên ý, tôi cho rằng khi một người không tìm ra người mình cần tìm trong nhà, thì có thể thử chờ đợi người đó trên đường về nhà của anh ta.”

“Ý cô là.” Chợt lão Ngô bừng tỉnh ra, “Tìm thử xem nguyên nhân vì sao từ khi dọn đến ngôi biệt thự này, Triệu Hồng Pha dần trở nên phát điên?

Lôi Dung khẽ gật đầu, “Tôi tin lúc ban đầu Trần Nhất Tân không hề có ý định trực tiếp giết hại Triệu tổng, nếu không thì hắn chẳng cần phải bỏ nhiều mưu chước vào ngôi nhà này đến thế, vì vậy ông thử nghĩ xem, sau khi Triệu tổng dọn vào đây ở, đã có những sự thay đổi nào về mặt ăn, mặc, đi, ở, khiến ông ấy dần dà xuất hiện các tình trạng không bình thường về tâm thần, nói từ bản chất thì, tất cả các chứng tật về mặt tâm lý đều do nhân tố vật lý tác động hoặc dẫn đến, nói cách khác, một bức tranh tuyệt không thể dồn một người phát điên được, chắc chắn trong đó còn có những thủ đoạn khủng khiếp và không thể nắm bắt, hơn nữa, những thủ đoạn này rất có thể vẫn đang ẩn giấu trong Phong Chi Thự, nếu chúng ta có thể phát hiện ra trong ấy có phần nào liên quan đến Trần Nhất Tân, thì cảnh sát nhất định sẽ niêm phong điều tra ngôi biệt thự này lần nữa, xem xét thẩm tra nguyên nhân cái chết của Triệu tổng và các nhân viên vệ sinh lần nữa, e rằng đây mới là điều mà Trần Nhất Tân sợ hãi nhất và không mong muốn nhất. Tôi tin rằng, sở dĩ Trần Nhất Tân nôn nóng mua lại căn biệt thự này rồi tiến hành cải tạo tu sửa như thể, tuyệt nhiên chẳng phải vì có mối yêu thích đặc biệt gì với hung trạch, mà là vì mong muốn tiêu hủy bằng chứng phạm tội của mình.”

Lão Ngô vừa gật đầu, vừa lẩm bẩm, “Ăn, ở, mặc, đi... đều bình thường, tôi nghĩ thử xem, khoảng gần nửa năm trước khi dọn vào ở, Trần Nhất Tân xúi Hồng Pha học thuật dưỡng sinh đạo gia gì đó, Nếu muốn bất tử, trong ruột không cặn, ngày nào cũng chỉ ăn món chay, uống trà tẩy ruột, tắm sáng trưa tối, bảo là ‘Sạch cả người, nhẹ cả người′ gì đó, sau đó mặc trang phục rộng rãi đi vòng vòng trong phòng, cô xem qua phim truyền hình Đại Minh Vương triều 1566 chưa, ông ấy giống y như hoàng đế Gia Tĩnh trong phim vậy...”

“Trà tẩy ruột là cái gì?” Lôi Dung hỏi.

“Là quyết minh tử, nhân mè, đại hoàng gì đấy trộn lẫn với nhau để pha trà, trước đây Hồng Pha có hơi táo bón, uống trà đấy xong thì trút ra tần tật sảng khoái, tinh thần cũng tốt hơn trong một thời gian, nhưng cũng buộc phải tiêu chảy miết, chắc chắn là tổn thương nguyên khí, nhưng nếu không uống, thì táo bón lại nghiêm trọng, vì vậy càng ngày ông ấy càng lệ thuộc vào thứ trà này.”

Lôi Dung khẽ gật đầu, “Sử dụng thuốc xổ trong thời gian dài, thì sự co bóp đường ruột sẽ hình thành ỷ lại thuốc, thế thì, nguyên liệu của trà tẩy ruột từ đâu mà ra? Có phải do Trần Nhất Tân bốc xong rồi tặng cho Triệu tổng?”

“Không phải.” Lão Ngô khẽ lắc đầu, “Đều do tôi dựa trên phương thuốc mà lão Trần cho, ra tiệm thuốc bốc về pha với nước cho Hồng Pha uống, có phải ba thứ này kết hợp với nhau thì sẽ là thuốc độc mãn tính không?”

“Đâu có ảo diệu đến thế, vấn đề không nằm trong vị trà tẩy ruột này.” Lôi Dung khẽ suy nghĩ rồi nói, “Ngoài Triệu tổng ra, những người còn lại dọn vào đây ở có cảm giác không khỏe không?”

“Có.” Lão Ngô nói, “Hồi mới vừa dọn vào, chúng tôi đều rất hay bị dị ứng, động một chút là trên người sẽ nổi mẩn đỏ, mũi thì ngưa ngứa, không ngừng hắt hơi, hơn nữa cổ họng dễ sưng đau, chẳng mấy hôm đã uống hết mấy viên ngưu hoàng thượng thanh hoàn, dù gì thì Triệu tổng cũng xuất thân từ nghề kiến trúc, ông ấy rành nghề, bảo là căn nhà này trong lúc xây dựng đã sử dụng quá nhiều vật liệu đá quý giá, có các chất mang tính phóng xạ và khí ra-đon gì đấy, cần một thời gian mới có thể bay hơi sạch sẽ, vì cớ này mà Trần Nhất Tân còn tới để xin lỗi, bảo là chỉ lo cân nhắc về xa hoa mà bỏ lỡ mất chuyện bảo vệ môi trường, Triệu tổng bảo hắn vừa mới bước vào ngành bất động sản không lâu, vì vậy cũng không trách hắn.”

“Triệu chứng xuất hiện ảo giác tương tự như dạng của Triệu tổng, những người khác có bị không?” Lôi Dung hỏi.

Lão Ngô suy nghĩ một thoáng, sau đó khẽ lắc đầu.

“Bởi vậy, chung quy vấn đề vẫn xảy ra trong cuộc sống sinh hoạt thường ngày của Triệu tổng” Lôi Dung nói, “Ông ấy ở trong căn phòng nào?”

“Chẳng phải thư phòng của ông ấy là gian phòng hướng nam ở đầu mút tận cùng phía tây trên tầng ba sao? Kế bên chính là phòng sinh hoạt của Hồng Pha, một căn phòng suite rất lớn, có một cánh cửa nối thông căn phòng suite này với thư phòng.”

Lôi Dung sửng sốt, vì khi giới thiệu tình tiết vụ án, Lưu Tiệp đã không nói rằng thư phòng còn có một cánh cửa nối thông với căn phòng suit kề bên. Bởi thế trong lúc cô xem xét bản vẽ mặt phẳng của Phong Chi Thự, cũng chẳng để ý đến điểm này.

“Thế thì, buổi tối hôm ông Triệu bị giết hại, cánh của nối thông với căn phòng suite ấy có mở ra không?”

“Không thể, chắc chắn không thể, buổi tối hôm ấy, cánh của ấy đã bị khóa trái từ bên phía thư phòng, khóa chắc chắn cẩn mật, căn bản là không mở ra được.”

“Được rồi, chốc nữa tôi lên lầu ba xem thử.” Lôi Dung đứng dậy, rồi đột ngột quay đầu lại, “Phải rồi, tôi vẫn phải hỏi lại câu hỏi lúc nãy, tôi tin rằng chắc chắn Trần Nhất Tân biết được trong lòng ông mang đầy thù hận với hắn, vì sao hắn còn mời ông trở về đây?”

“Chỉ là diễn kịch cho người ngoài xem thôi.” Lão Ngô nói, “Hồng Pha chết rồi, có lời đồn thổi cho rằng do Trần Nhất Tân gây ra, về sau lại có sáu công nhân vệ sinh đặc chủng bị giết hại trong Phong Chi Thự mà không biết vì sao, giới kinh doanh địa ốc lại lan truyền tin đồn là hiện tại Địa ốc Viên Mãn đang tích trữ hung trạch với số lượng lớn, sau khi tẩy trắng thì bán ra với mức giá cao, những điều này đều vô cùng bất lợi đối với thanh danh và việc làm ăn của Trần Nhất Tân. Hắn mời tôi về đây là để chứng tỏ rằng hắn có ‘lòng dạ thẳng thắn, không liên quan gì đến cái chết của Hồng Pha; trước khi trùng tu lại ngôi biệt thự, hắn đã triệu tập người thân bạn bè đến dự một buổi lễ truy điệu, đây cũng là điều kiện mà vợ của Hồng Pha là Đồng Lệ đưa ra khi bán biệt thự cho Trần Nhất Tân, hắn thừa cơ mời phóng viên báo tỉnh đến, mượn ‘lễ truy điệu để tiếp tục diễn xuất đóng vai người tốt, chung quy là hắn vừa muốn làm điếm, lại vừa muốn lập đền thờ.”

“Con người này quả tâm kế đa đoan.” Lôi Dung nhoẻn cười, “Phải rồi, ban nãy ông bảo là ngoài Triệu tổng ra, cả nhà không còn ai khác thể hiện triệu chứng bệnh về mặt tâm thần, e là điều này không đúng đâu, tôi thấy cậu Triệu Lân Chi đã không mấy bình thường rồi.”

“Cái đấy là do nó chơi thuốc!” Gương mặt lão Ngô tràn đầy vẻ khinh rẻ và coi thường, “Hồng Pha nhận cái món phá nhà phá cửa ấy về làm con nuôi, thật sự cũng là gia môn bất hạnh, từ nhỏ nó đã là thằng phế thải rồi, lên trung học thì học được trò chơi thuốc, về sau bố nó ép nó dọn vào Phong Chi Thự, định giúp nó cai đứt cơn nghiện đi, thằng nhãi ấy nhịn đến nỗi như bị trăm vuốt cào lòng, không biết đã đi đường gì, mà có được ma túy, ngày nào cũng trốn trong căn phòng nhỏ của mình để hút, một hôm nọ bị Hồng Pha phát hiện ra, ông ấy định đánh nó, nên nó đã bỏ chạy, mãi đến khi Hồng Pha ra khỏi viện điều dưỡng, nó mới về nhà, quỳ xuống sàn, nước mắt nước mũi ngắn dài nhận lỗi với người bố già, lúc ấy trong ngôi biệt thự này ngoài tôi và một bà nấu bếp, một cô giúp việc ra, thì chẳng còn ai khác nữa, Hồng Pha nhìn ngôi nhà lớn trống toang hoang như thể, suốt ngày than ngắn thở dài, thấy Triệu Lân Chi về thì vui mừng lắm, cái hồi trước khi bị giết hại, hai người thường xuyên bên nhau tán gẫu, tuy tôi không tin thằng vô lại ấy có thể cải tà quy chính, nhưng chỉ cần Hồng Pha thấy ổn, thì tôi cũng chẳng nhẫn tâm nhiều lời thêm nữa...

“Thế...” Lôi Dung hỏi với vẻ cẩn thận dè dặt, “Theo ông thì, Triệu Lân Chi có khả năng bắt tay với Trần Nhất Tân để mưu hại bố nuôi của mình hay không?”

“Một con cá lớn, lúc còn quẫy đạp trong nước, thì không ai dám lại gần nó cả, nhưng một khi nó bị câu lên bờ, bị nấu chín, rồi bị bưng lên bàn ăn, thì lại mỗi người một đũa...”

Lôi Dung thoáng gật đầu, cáo từ với lão Ngô, rời khỏi đài hoa, rồi bắt đầu dạo bước mà chẳng có mục đích gì.

Mới vừa nãy thôi, cô đứng bên cửa sổ phòng ngủ, trông thấy lão Ngô quản gia đứng trong đình nghỉ mát trên ngọn giả sơn phía đối diện mà trông sang phía thư phòng ở tầng dưới mà Triệu Hồng Pha bỏ mạng, bèn quyết định xuống dưới lầu đi tìm ông để nói chuyện, ai ngờ lúc sắp đến gần ngọn giả sơn, bỗng cô phát hiện có thêm một người phụ nữ xinh đẹp ăn bận rất thời trang ở trước mặt, đang trông trái nhìn phải, dường như đề phòng xem có ai theo dõi không. Lôi Dung vội nấp sang một bên, chờ mãi đến lúc cô ta và lão Ngô đi vào trong hốc núi, mới rón rén đi sang đấy, nghe lén được cuộc đối thoại của họ. Qua đó, có thể biết rằng, người phụ nữ ấy có lẽ chính là Đồng Lệ, dường như lão Ngô đang bảo cô ta đi mua vật gì đó của thám tử tư, nhưng thất bại... Mà niềm hận thù tận xương tủy trong lời nói của lão Ngô đối với Trần Nhất Tân, cũng khiến cho Lôi Dung quyết định, bằng việc lấy bức tranh sơn dầu ấy làm chỗ xen vào, trực tiếp ngửa bài với lão quản gia này, biết đâu có thể thu được nhiều thông tin hơn.

Sau một hồi trò chuyện, như thể thúc xe vào trong sương, chẳng những không hóa giải được mối nghi hoặc, trái lại còn lún sâu vào nhiều nghi hoặc hơn nữa.

Ngước mắt lên nhìn, trước mặt là cánh cửa rào ở đầu mút phía nam của cả vườn hoa, đẩy cửa ra sẽ nhìn thấy vách núi cao cao phía sau hòn đảo nhỏ này cùng với nước sông bên dưới vách núi, có lẽ do bờ sông nhô ra phía đối diện hình thành nên một góc nhọn, nên nước sông chảy xiết vô cùng.

Còn nữa, cái thùng màu trắng khổng lồ trên vách núi nọ.

Lúc nãy Tô Tô bảo, cái thùng này là hệ thống bơm nước giúp dẫn suối nước nóng trên hòn đảo nhỏ vào trong nhà, tuy nhiên, câu nói còn lại còn đáng lưu tâm hơn nữa...

“Tiểu Quách tiên sinh Từ Nhiễm đã rơi xuống chính từ vách núi ấy đấy.”

Lôi Dung đi vòng quanh chiếc thùng màu trắng, do tiếng nước chảy bên dưới vách núi ồn quá sức, cô không thể không dán tai lên thân thùng mát lạnh, mới nghe thấy được tiếng “ùng ùng ùng” vang vọng từ bên trong. Cô khẽ nhìn ổ khóa trên cánh cửa thùng, nhất là phần mắt khóa, trông mắt khóa hơi chút gỉ sét, nhưng không hề nghiêm trọng, chứng tỏ hệ thống bơm nước bên trong thùng thao tác bình thường, chỉ cần cách một khoảng thời gian bảo trì một chút là được.

Cô nhích qua bên vách núi với vẻ cẩn thận dè dặt, nhìn xuống dưới, chỉ thấy một vùng cỏ cây rậm rạp dày đặc trên bãi cỏ cách mười mấy mét phía dưới, nếu quan sát chăm chú kỹ lưỡng thêm nữa, có thể phát hiện một ngọn cây nhỏ mọc ngang ra từ lưng chừng núi bị gãy đôi ngay ở giữa, khi trước, lúc Từ Nhiễm rơi xuống chỗ này, chính nhờ bị ngọn cây nhỏ ấy cản lấy một phát, nên mới thoát khỏi cái chết đấy nhỉ...

Có lẽ do vách núi quá gần bờ sông, cỏ dại trên ấy đều trở nên sáng bóng vô cùng nhờ có hơi ẩm vờn quanh, đột nhiên giày của Lôi Dung nghiêng một cái, cả người cô đột ngột trượt xuống khỏi vách núi!