⚝ 3 ⚝
Câu hỏi thứ hai: Rốt cuộc những công nhân vệ sinh đặc chủng bị sát hại đã phát hiện ra “bí mật chí mạng" gì?
Ngô quản gia dẫn Lôi Dung lên phòng dành cho khách ở tầng hai, Lôi Dung biết rằng lúc này vẫn chưa đủ chín muồi để nói chuyện sâu với ông, vì vậy chỉ mỉm cười gật đầu cảm ơn, lão Ngô đóng cửa lại rồi đi mất mà không nói tiếng nào.
Lôi Dung quay người lại, ngồi xuống một chiếc ghế tựa được bọc lớp vải nhuộm hoa xanh bằng sáp, nhìn khắp căn phòng dành cho khách: tường phông nền màu kem bọc nệm khiến căn phòng ngủ vừa thanh lịch vừa thư thái, thảm trải sàn hoa văn vuông màu xám sẫm, làm căn phòng mang vẻ tĩnh lặng lạ thường, còn chiếc giường to phủ chăn lông ngỗng khiến người vẫn căng cứng thần kinh suốt như cô, bất giác sinh ra cảm giác lười nhác nằng nặng, thậm chí có chút buồn ngủ.
Đúng lúc này, có người gõ cửa, cô nói một tiếng mời vào, thì thấy Hầu Kế Phong bước vào.
“Chị.” Hầu Kế Phong dùng một thiết bị dò máy nghe lén cầm tay để trắc dò kỹ lưỡng tỉ mỉ một lượt trong phòng, sau đó nhìn sang Lôi Dung khẽ lắc đầu, vẫn hạ thấp giọng nói, “Ổn thỏa rồi, chị yên tâm, cái gã ấy còn sợ không có dịp nịnh bợ cảnh sát nữa cơ, huống chi gã căm ghét Trần Nhất Tân đến thế, chỉ mong sao hắn ta bị bắt giữ xử bắn, còn lâu mới làm hỏng việc của chúng ta.”
Người mà Hầu Kế Phong nói đến là La Khiêm, do có gặp mặt qua một lần ở xưởng giết mổ sáng nay, nên gã biết được danh tính thật sự của Lôi Dung, cô lo gã sẽ tiết lộ bí mật cho Trần Nhất Tân, vì vậy đã đặc biệt đưa ra cảnh cáo cho gã.
Lôi Dung khẽ gật đầu, “Anh ở phòng nào?”
“Kế bên.” Hầu Kế Phong nói, “Tối nay tôi không ngủ, chị ở đây có bất kỳ động tĩnh gì, tôi cũng sẽ lập tức lao sang ngay.”
“Làm phiền anh rồi.” Lôi Dung nói, “Tôi thấy Trần Nhất Tân vẫn mang hoài nghi đối với danh tính của chúng ta, vì vậy vẫn cần phải cẩn thận lời lẽ cử chỉ hơn.”
“Vâng vâng… phải rồi, mới đây lại có một người quen đến.”
"Ai?”
“Cũng là người đã tham gia cuộc họp sáng nay, chuyên gia xử lý vật phẩm hóa sinh nguy hiểm Triệu Long.
“Sao gã ta cũng đến đây?”
“Gã ta bảo là cũng như La Khiêm với Tommy, gã cũng là một trong những người có mặt vào cái đêm mà Triệu Hồng Pha bị sát hại.” Hầu Kế Phong nói, “Tôi đã chào hỏi rồi, gã cũng là người biết điều.” Hầu Kế Phong nhận ra thần sắc Lôi Dung hơi mệt mỏi, bèn nói “Chị nghỉ ngơi một tí đi nhé”, rồi lui ra ngoài, đồng thời đóng cửa phòng lại.
Lôi Dung đứng dậy vén rèm cửa sổ, vừa vặn từ cửa sổ hướng nam có thể nhìn thấy ngay vườn hoa sau của Phong Chi Thự, nhưng cô chẳng có lòng dạ nào thưởng thức cảnh đẹp sân vườn, cô ngồi xuống ghế tựa, mở túi hồ sơ mà trước khi từ biệt Lưu Tiệp đã đưa cho mình, trong ấy chứa đầy ắp các tài liệu liên quan đến hai vụ án xảy ra liên tiếp trong Phong Chi Thự. Phần có liên quan đến vụ án Triệu Hồng Pha, Lôi Dung xem lướt qua một lượt, thấy chẳng khác biệt gì lắm so với lời giới thiệu của Lưu Tiệp, nên cũng chẳng xem tỉ mỉ, mà tập trung đọc tài liệu vụ án các công nhân vệ sinh đặc chủng bị sát hại.
Có lẽ do từ sáng sớm đến giờ tinh thần vẫn luôn trong trạng thái căng thẳng cao độ, có lẽ do trong phòng yên tĩnh quá mức, có lẽ do màu trời ngoài cửa sổ cứ âm u mờ mịt, có lẽ do mùi hương thanh nhẹ thoảng đến từ vườn hoa làm mê mệt, chẳng rõ từ khi nào, Lôi Dung lại ngủ thiếp đi...
Giữa mông lung, cô mơ thấy rất nhiều lát cắt: chiếc móc sắt loang lổ gỉ sét ở xưởng giết mổ, bờ môi mọc đầy râu ria rậm rạp, lỗ hổng to lớn bị đục ra trên tường, từng căn nhà gạch ngói đổ nát, như thể những nhà hang hốc mà người tiền sử đã vứt bỏ... chúng tịch lặng như chết, nhưng lại run rẩy một cách không dễ nhận ra, dần dà nổi bập bềnh lên, tựa hồ từng chiếc móng tay mang theo vằn tia máu, bị ngâm trong nước...
Đột nhiên, mọi thứ đều biến mất, chỉ duy có một gương mặt, không ngừng vặn vẹo biến dạng như thể màn hình screen saver của máy vi tính kiểu cũ.
Lôi Dung dốc hết sức muốn nhìn cho rõ xem người ấy là ai, cuối cùng cô nhận ra người ấy rất giống rất giống Lưu Tiệp, dường như anh đang sống chết gọi tên mình, miệng há to, nhưng chẳng phát ra được một tí âm thanh gì, dường như anh đang cảnh báo cô: Nguy hiểm ở ngay gần kề!
Lôi Dung đột nhiên tỉnh lại, phát hiện một bàn tay đang rón rén rút mớ tài liệu mà cô đang kẹp giữa kẽ ngón tay.
Cô vung mạnh tay hất bàn tay ấy ra, nắm thật chặt mớ tài liệu trong tay, lúc nhìn lên, không ngờ lại là Tô Tô.
Tô Tô cũng giật bắn mình, trên khuôn mặt tròn bầu bĩnh rặn ra một nụ cười ngượng ngùng, “Xin lỗi... em thấy chị ngủ thiếp đi mất, định cất mớ tài liệu này giúp chị, rồi đắp chăn cho chị.”
Quả nhiên, cô ấy đang nắm một mảnh chăn mỏng trong bàn tay còn lại.
“Người nên nói xin lỗi là chị.” Lôi Dung khẽ cười vẻ áy náy, cô đứng dậy, “Hôm nay bận rộn cả ngày, chị hơi mệt, không ngờ ngủ thiếp đi lúc nào không hay.”
Tô Tô vẫn nằng nặc thể hiện sự áy náy, “Lỗi tại em chứ, lẽ ra em đã hẹn trước với phó sở trưởng Lưu, phải đến được đây vào khoảng một giờ, tiếp ứng với chị từ trước, ai ngờ bên tòa soạn mở cuộc họp khẩn, không cho nghỉ phép, mà điện thoại của em thì gặp trục trặc, tin nhắn hay WeChat đều không gửi được, điện thoại lại càng gọi không được, có sống chết thế nào cũng không liên lạc nổi với Lưu phó sở, họp xong em bắt ngay một chiếc xe lao sang đây, dọc đường lại gặp phải một vụ tai nạn xe, không biết người đã chết là nhân vật quan trọng kiểu gì mà có rất đông cảnh sát đứng vây quanh, chặn luôn cả đường, hết cách, em chỉ còn cách đánh đường vòng, kết quả là em đã đến trễ, lúc nghe Trần Nhất Tân giới thiệu chị là đại Quách tiên sinh, em giật hết cả hồn, nhưng trông có vẻ như chị đã hoàn toàn được họ chấp nhận rồi, thì em cũng không nên ‘vạch mặt’ làm gì!”
“Nhưng em cũng phản ứng khá nhanh đó chứ, lẽ ra Trần Nhất Tân có chút nghi ngờ danh tính của chị, vừa nghe bảo em mời chị đến, thì dường như mọi sự nghi ngờ đều tiêu tan ngay lập tức.”
Tô Tô khẽ lắc đầu, “Chị đừng coi nhẹ con người Trần Nhất Tân, đừng trông bộ dạng hắn như thể con chuột mác-mốt vừa béo vừa ngốc, thật ra hắn là một con rắn độc đấy.”
Lôi Dung “ừm” một tiếng, rồi lại tò mò hỏi, “Danh tính mà em bố trí cho chị trong kế hoạch ban đầu là gì?”
“Phó sở trưởng Lưu bảo chị là một viên pháp y, em dự định bảo chị là bác sĩ... bác sĩ khoa tâm thần, em mời chị đến để khám bệnh cho Triệu Lân Chi.”
“Triệu Lân Chi... chính là cái cậu gầy gầy ngồi trên ghế sofa bị em ném trúng ba lô à?”
“Đúng đấy, tiếng kêu la của cậu ta làm em sợ mất mật, vóc dáng cậu ta gầy bé thế kia, em thật sự sợ cái ba lô đầy sách ấy sẽ đè bẹp cậu ta, rồi ngôi biệt thự xúi quẩy này lại có thêm một mạng người.”
“Sao đến ở biệt thự một đêm mà còn mang theo cả ba lô đầy sách thế?”
“Em yêu thích tiểu thuyết trinh thám, chỉ cần đi ra ngoài mà không mang vài quyển trên người là cảm thấy lòng thấp thỏm đến mức hoang mang, nhất là đến căn hung trạch này, buổi tối trước khi ngủ đọc Truyền thuyết bất tử Hắc ám quán hoặc Vụ án ở ngôi nhà nghiêng, thì hứng thú quá đỗi!” Tô Tô nói với vẻ phấn khích, “Án mạng giết người trong tiểu thuyết trinh thám có viết đáng sợ đến đâu, cũng chẳng khủng khiếp bằng vụ án ngoài đời thực đâu!”
“Nói như vậy, em từng thu thập qua tin tức về hai vụ án mạng xảy ra ở Phong Chi Thự rồi à?”
“Vụ Triệu Hồng Pha bị giết thì em không thu thập thông tin, lúc ấy em đang công tác ở nước ngoài.” Tô Tô bảo, “Nhưng vụ án mà toàn bộ công nhân vệ sinh hung trạch bị sát hại, thì em lại là phóng viên duy nhất mà sở tỉnh cho phép bước vào hiện trường để thu thập thông tin.”
“Tốt.” Lôi Dung khẽ chỉ vào một chiếc ghế tựa khác ở bên cạnh, mời Tô Tô ngồi, sau đó chính cô cũng ngồi xuống rồi bảo, “Thế thì em kể sơ qua về tình hình thu thập thông tin đi.”
Tô Tô bảo, “Thật ra, lúc xảy ra chuyện công nhân vệ sinh đặc chủng gặp nạn ở Phong Chi Thự, tin đã loan ra khắp tỉnh lỵ, hơn nữa càng loan thì càng khó tin, có người bảo do hồn ma của Triệu Hồng Pha phát cuồng, có người bảo do hồn ma của những người già đã chết trong viện dưỡng lão Phong Thụ Lĩnh năm xưa, nói chung là đủ các dạng, làm cho áp lực trên tỉnh rất lớn. Lãnh đạo tòa báo bèn cử em đi thu thập thông tin, mong rằng có thể đưa tin về quá trình phá án của vụ án này, để chấn chỉnh dư luận, làm yên lòng dân. Một phóng viên như em, như dầu con hổ, chuyên trị cửa chính trị pháp luật trong thời gian dài, mà quan hệ với sở tỉnh lại không tồi, nên sở tỉnh bèn đồng ý. Lúc em đến đấy, thì đã là ngày thứ ba sau khi vụ án xảy ra, thi thể đã được mang đi hết, nhưng hình dáng được phác họa bằng phấn trắng, từng mảng vết máu, nhìn vào vẫn khiếp đảm, nhất là một lọ hoa bị ném vào tường vỡ tan, một cây lau nhà bị bẻ làm hai, đủ để tưởng tượng ra khoảnh khắc mà vụ đồ sát xảy ra, những công nhân vệ sinh đã có cuộc vật lộn liều chết thê thảm đến mức nào...”
Kể từ lúc bước vào Phong Chi Thự, Lôi Dung vẫn luôn tập trung tinh lực để ngụy trang danh tính, mãi đến lúc này, mãi đến thời khắc này, nghe lời kể của Tô Tô, cô mới nhớ ra, ngôi biệt thự này là một căn hung trạch lớn, cũng chính vì thế cô cảm giác như một luồng khí lạnh âm thầm dâng vọt lên sau gáy.
Tô Tô nói tiếp, “Nạn nhân nhiều, thì vật chứng cũng nhiều, điều tra cũng chậm. Đích thân vị đội trưởng đội hình sự trinh sát đón tiếp đã dẫn em đi một vòng ngôi biệt thự từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, giới thiệu chi tiết về tình tiết vụ án. Tình hình về cơ bản là có sáu người đã chết, có người bị chém, có người bị siết cổ bằng dây, vị tiểu Quách tiên sinh dẫn đầu đội ấy, hình như tên là Từ Nhiễm, ngã xuống dưới vách núi, nghe bảo lúc được phát hiện ra thì vẫn còn thở ngoi ngóp, nhưng sau khi chuyển đến bệnh viện thì rất mau cũng đã chết.”
Trong tích tắc, đột nhiên Lôi Dung cảm thấy có chút không ổn. Tiểu Quách tiên sinh là người may mắn sống sót duy nhất, đây là điều mà cảnh sát giữ bí mật cao độ, việc Tô Tô không biết là điều rất bình thường, thế nhưng... vẫn có chỗ nào đó, như một cây kim bị bỏ quên trên tấm chăn bông, đâm vào dây thần kinh cổ đau điếng.
Bỗng nhiên! Cô nhớ ra, vừa mới đây thôi, lúc Trần Nhất Tân giới thiệu Tommy với mình, đã vô tình nói một câu như thể này…
“Nói như anh, cát trạch mà cũng có thể xảy ra hai vụ án mạng chết mất sáu người sao?!”
Lúc ấy cô chẳng để tâm, giờ nhớ lại, thì thấy không ổn lắm, vì với người ngoài, hai vụ án mạng giết người xảy ra ở Phong Chi Thự, vụ thứ nhất thì có Triệu Hồng Pha chết, vụ thứ hai thì có sáu công nhân vệ sinh hung trạch chết, thế thì con số người tử vong phải là bảy người, nhưng Trần Nhất Tân lại nói là “sáu người”...
Thế cũng có nghĩa là, hắn biết rằng trong vụ án ở Phong Chi Thự, có một người may mắn sống sót.
Xem ra, lời Lưu Tiệp bảo rằng Trần Nhất Tân có cấu kết với nội bộ cảnh sát là không ngoa!
Lúc này, Tô Tô tiếp tục giới thiệu tình tiết vụ án, “Điều tra hiện trường cho thấy, tên hung thủ cực kỳ tàn nhẫn, ngay từ đầu đã muốn giết tất cả mọi người để thủ tiêu. Ngoài ra, hắn cực kỳ gian xảo, tuy đã giết nhiều người như thể, vậy mà lại chẳng để lại dấu vân tay ở hiện trường, tuy có dấu giày của hắn, nhưng chỉ có thể dựa trên cỡ giày mà đoán là nam, hơn nữa do nhiều nguyên nhân như chạy, đi cà nhắc và cố tình lau chùi, không tìm ra được nhiều dấu chân đi thành đôi, nên cũng chẳng có cách nào xác định kẻ tình nghi dựa trên quỹ đạo đi lại.”
“Biên bản cuộc gọi báo cảnh sát của cục công an thành phố cho thấy, vào khoảng 6 giờ chiều hôm xảy ra vụ án, 110 từng nhận được cuộc gọi đến từ điện thoại bàn của Phong Chi Thự, nhưng khi nhân viên cảnh sát tiếp nhận tin báo gọi lại, thì chẳng có ai bắt máy, mà có một nạn nhân trong Phong Chi Thự chết ở ngay bên cạnh điện thoại ở sảnh khách tầng một, anh ta đã bị kẻ khác siết cổ bằng dây thép mềm từ phía sau, ống nghe cứ thế buông thõng xuống bên cạnh thi thể anh ta. Nhìn từ thứ tự tử vong, ngoài Từ Nhiễm, rất có khả năng anh ta là người đầu tiên bị giết hại trong số các nạn nhân.”
“Vì sao phải loại trừ Từ Nhiễm ra?” Lôi Dung không hiểu lắm.
“Vì không làm rõ được Từ Nhiễm đã rơi xuống vực lúc nào, tuy nhiên có thể khẳng định một điểm, đó là nạn nhân ấy gọi điện thoại báo cảnh sát có lẽ không phải là do phát hiện cô ấy rơi xuống vực, vì chỗ Từ Nhiễm rơi xuống vực không khó để cứu nạn nhân, nhưng cảnh sát lại không phát hiện ra bất kỳ ai từng thử cứu trợ cô ấy, thông thường, lúc phát hiện ra người rơi xuống vực thì chắc chắn phải thử cứu trợ trước, cố gắng không thành thì mới báo cảnh sát chứ?”
“Không!” Lôi Dung nói, “Phát hiện ra người rơi xuống vực, chắc chắn sẽ gọi số điện thoại cấp cứu 120 trước.”
Tô Tô khẽ gật đầu, “Vì vậy, em nghiêng hơn về hướng người bị siết cổ chết ấy đã phát hiện ra một chứng cứ phạm tội nào đó trong Phong Chi Thự, lại không tìm được Từ Nhiễm, cảm thấy giữa hai chuyện này có một mối liên hệ nội tại lạ lùng mà đáng sợ, cho nên mới gọi điện báo cảnh sát. Theo quy định, trước khi bắt đầu công tác thì công nhân vệ sinh phải tắt nguồn điện thoại, giao cho Quách tiên sinh, cho đến lúc hoàn thành công việc rồi mới phát trả lại, nhưng lúc ấy Từ Nhiễm đã rơi xuống vực, điện thoại di động nằm trên người cô ấy, cho nên chỉ còn cách gọi điện thoại bàn, kết quả là bị tên hung thủ ẩn náu trong bóng tối phát hiện ra, và bị siết cổ chết.”
Lôi Dung trầm ngâm giây lát, vừa tiếp tục giở đọc tài liệu, vừa nói với Tô Tô, “Em nói tiếp đi.”
“Còn một điều nữa là phân bố địa điểm tử vong, ngoại trừ người chết ở bên cạnh điện thoại, bốn người còn lại đều bị giết hại ở tầng hai và tầng ba ngôi biệt thự này, hơn nữa đều tập trung xung quanh thư phòng của Triệu Hồng Pha, cũng chính là gian phòng nằm ở tầng trên của căn phòng mà hiện tại chị đang ở...”
Lôi Dung hơi kinh hãi, “Cái gì? Tầng trên của căn phòng này chính là thư phòng của Triệu Hồng Pha à?”
“Đúng đấy. Em còn nghĩ ai đã sắp xếp căn phòng này cho chị nữa cơ, thật là thất đức quá.” Tô Tô cười nói, “Nói tiếp chuyện lúc nãy, có lẽ chị cũng biết, Triệu Hồng Pha đã chết ngay tại căn thư phòng phía trên trần phòng chị, lúc ấy cửa và cửa sổ đều đóng chặt, thi thể của các công nhân vệ sinh thì đều phân bố xung quanh thư phòng, điều này không thể không khiến các cảnh sát hình sự nghi ngờ, rằng bằng chứng phạm tội mà các công nhân vệ sinh đã phát hiện ra nằm ở ngay trong thư phòng, nhưng lật ngược cả thư phòng lên mà kết quả vẫn y hệt lúc điều tra hiện trường cái chết của Triệu Hồng Pha trước đây, chẳng thu được chút gì, không phát hiện ra ám khí lắp trên ván cửa mà khi xếp gấp lại thì không nhìn thấy nữa, cũng chẳng phát hiện nền nhà có độ nghiêng vẹo nào, càng không phát hiện trần nhà có thể nâng lên hạ xuống…”
Lôi Dung không kiềm được “phụt” ra một tiếng bật cười.
“Sao thế?” Tô Tô có chút hơi ngại, “Có phải là thấy em nói phét ghê quá rồi không?”
“Chẳng có gì, chỉ là lúc nãy trên đường đến đây, chị cũng nói qua với phó sở trưởng Lưu về những tình tiết chị gặp được trong tiểu thuyết trinh thám tân cổ điển, làm anh ấy tức xịt khói.” Lôi Dung nói.
“Tuy các âm mưu trong tiểu thuyết trinh thám tân cổ điển đều rất điêu, nhưng chưa biết chừng ngoài đời thực vẫn có những tên đầu đất cá biệt đem ra dùng thật.” Tô Tô nói, “Bọn chúng cũng chẳng nghĩ xem, có tiền để xây một căn nhà nhằm mưu sát, chẳng thà thuê hai gã dân lao động dưới gầm cầu vượt, muốn giết ai thì giết.”
“Giữa văn học và thực tế tồn tại khoảng cách là điều rất bình thường mà.” Lôi Dung giơ bộ tài liệu lên, “Chị xem xong rồi. Ban đầu chị tưởng có lẽ một người nào đó trong số những công nhân vệ sinh đặc chủng chính là hung thủ, cùng bị đưa đến chỗ chết trong lúc vật lộn với nạn nhân, thế nhưng xem xong báo cáo khám nghiệm tử thi và vết thương chí mạng của mỗi một nạn nhân trên ảnh đính kèm, thì có thể xua tan sự nghi ngờ này được rồi, ngoài cái người bị siết cổ chết mà em đã nói, những nạn nhân còn lại đều bị giết hại bởi cùng một con dao, đều là một nhát chí mạng, e đây là hành vi phạm tội mà chỉ có sát thủ chuyên nghiệp mới có thể thực hiện, chẳng lẽ đến một đối tượng nghi ngờ mà cảnh sát cũng không có hay sao?”
“Có thì cũng có, nhưng khó lòng khiến người ta tin được.” Tô Tô nói, “Trong lúc cảnh sát điều tra từng cư dân ở vùng quanh đây, hai cô gái sống ở tiểu khu đối diện sông nhớ lại, khoảng 8 giờ tối hôm xảy ra chuyện, có một chiếc xe sedan hiệu Crosstour màu đỏ đột nhiên chạy từ bên kia cầu sang, chạy rất nhanh, cũng rất điên cuồng, suýt nữa thì va phải họ, mà xe của Triệu Lân Chi, người con nuôi của Triệu Hồng Pha lái chính là một chiếc xe sedan hiệu Crosstour màu đỏ. Cảnh sát đã lập tức bắt giữ Triệu Lân Chi, tuy nhiên, anh ta cứ như thể đã hút rất nhiều heroin từ sáng đến tối, nói chuyện cứ rối mòng mòng, tinh thần thì cũng điên đảo, có chết cũng không thừa nhận hôm ấy anh ta từng đến Phong Chi Thự. Cảnh sát cũng cho rằng anh ta tuyệt đối không phải là hạng có thể giết người, là hạng bị giết thì còn đáng tin hơn, cộng thêm việc Trần Nhất Tân còn ra mặt bảo lãnh, vì vậy rất nhanh đã thả anh ta ra...”
“Trần Nhất Tân bảo lãnh cho anh ta ư?” Lôi Dung hơi kinh ngạc, “Trần Nhất Tân không phải là một trong những kẻ bị tình nghi đã giết chết cha nuôi của anh ta hay sao, tại sao hai người bọn họ lại còn về cùng một phe?”
“Em nghe được một số thông tin hành lang” Tô Tô hạ thấp giọng nói, “Nửa năm trước khi Triệu Hồng Pha bị giết hại, một hôm nọ, không biết vì cớ gì, đột nhiên ông chửi mắng Triệu Lân Chi một trận thậm tệ, làm Triệu Lân Chi tức đến nỗi bỏ nhà ra đi, trong khoảng thời gian ấy, Trần Nhất Tân đã thu nhận Triệu Lân Chi, cung cấp chỗ ở, gái gú cho anh ta, nhưng giữ bí mật nghiêm ngặt với bên ngoài, mãi cho đến sau khi Triệu Hồng Pha phát điên chém trọng thương cô giúp việc, Trần Nhất Tân mới để Triệu Lân Chi về nhà, mà Triệu Hồng Pha thì không biết tí gì về chuyện này.”
“Chị từng nghi ngờ rằng, buổi tối hôm Triệu Hồng Pha bị giết hại, lẽ ra ông định diễn một màn kịch cùng với Triệu Lân Chi cho các quan khách xem, nhưng lại bị Triệu Lân Chi thừa cơ ám sát, giờ nghe em nói thế, nếu Trần Nhất Tân và Triệu Lân Chi cấu kết với nhau từ trước, thế thì thật sự chị đã nói đúng.” Lôi Dung nhíu chặt mày lại, “Thế nhưng, Lưu Tiệp đã phủ định suy nghĩ này của chị, vì khi cửa bị tông bật ra, tất cả mọi người đều trông thấy phía trước người Triệu Hồng Pha đã có một vũng máu trên sàn, về sau xét nghiệm máu cho thấy, đấy quả thực là máu chảy ra từ chính miệng vết thương của Triệu Hồng Pha...”
Tô Tô lôi một hộp thuốc lá ra, ngậm một điếu rồi châm lửa, rít mạnh một hơi dài, “Cái này mà Phong Chi Thự gì, thực tình là Mê Chi Thự thì đúng hơn.”
Lôi Dung đứng bên cửa sổ, khẽ kéo mở rèm cửa sổ ra, nhìn xem vườn hoa đang u tối dần ngoài cửa sổ, cùng với chỗ tận cùng của hàng rào vườn hoa, một vách núi mọc đầy cỏ dại.
Bên cạnh vách núi, có một chiếc thùng màu trắng to lớn, dựng trên một cái giá được chống đỡ bởi cây cột inox có mặt cắt ngang hình chữ T.
“Thứ đấy là gì?” Lôi Dung hỏi Tô Tô.
Tô Tô đưa mắt nhìn một cái, “Cái đấy à, đấy là hệ thống bơm nước để dẫn từ suối nước nóng vào trong nhà.”
“Trên hòn đảo này có suối nước nóng sao?”
“Đúng đấy, lúc đầu xây viện dưỡng lão Phong Thụ Lĩnh, chính là do nơi này có suối nước nóng, phải rồi, tiểu Quách tiên sinh Từ Nhiễm đã rơi xuống chính từ vách núi ấy đấy.”
“Cô ấy đến bên vách núi ấy làm gì?”
“Ai mà biết được, người thì đã chết rồi.”
Lôi Dung trầm ngâm suy nghĩ, toàn bộ công nhân vệ sinh đều chết ở trong biệt thự, chỉ có Từ Nhiễm là bị rơi xuống vách núi, trong lúc đến bên vách núi chờ ai đó, cô ấy đã bị một bàn tay vươn ra từ sau lưng đẩy xuống chăng? Hay là bị tên hung thủ thật sự truy đuổi đến mức không còn đường nào để đi nên đã ngã xuống vực, nếu là như thế, vì sao mãi mà cô ấy không nói ra sự thật với cảnh sát? Hoặc là...
“Phải rồi.” Sau khi ánh mắt chầm chậm nhìn quanh một vòng hòn đảo nhỏ ở phía nam biệt thự, đột nhiên cô hỏi, “Trên hòn đảo này, chị không thấy một cây phong nào cả, vì sao nó lại có tên Phong Thụ Lĩnh?”
“Trước đây trên hòn đảo này có rất nhiều cây phong, vào mùa thu, từ bên kia sông nhìn sang trông như đã bốc cháy, rất nhiều trường khi tổ chức chuyến du lịch mùa thu cho học sinh đều thích đến đây.” Tô Tô nhớ lại, “Về sau viện dưỡng lão xảy ra chuyện, bị bỏ hoang rất lâu, đến khi Triệu Hồng Pha mua lại miếng đất để xây biệt thự, sức khỏe không tốt lắm, hễ gặp gió là bị đau nửa đầu, có một thầy phong thủy khuyên ông ta, muốn không bệnh không tai ương, thì phải cách xa chút khỏi ‘gió, thế là ông ta chặt bỏ toàn bộ cây phong, bà con ở ngoài đảo tức giận lắm, cố tình đặt tên cho biệt thự là Phong Chi Thự, gọi tới gọi lui, lâu dần, không ngờ ngôi biệt thự mang hẳn cái tên này luôn.”
“Câu chuyện của viện dưỡng lão thì phó sở trưởng Lưu đã nói qua với chị rồi, anh ấy nói đó là một sự cố đơn thuần, bệnh viêm phổi lây lan và phát tán đã khiến cho các cụ già tử vong, có thật như thể không?”
Đột nhiên biểu cảm của Tô Tô trở nên hơi nghiêm nghị, cô dụi điếu thuốc lá đã hút một nửa vào trong gạt tàn, tắt nhúm, “Câu chuyện ấy, em nắm rõ. Đợt nghỉ, ấy em đến viện dưỡng lão làm tình nguyện, đã tận mắt thấy toàn bộ diễn biến câu chuyện, lúc mới đầu cũng chỉ một, hai cụ già ho, cảm, sốt, có thế thôi, về sau có đến mấy cụ liên tiếp đột quỵ, sở y tế tỉnh và ban dân chính đã cử người đến, điều tra phát hiện ra, quả thực do sự lây lan của vi khuẩn gây bệnh viêm phổi gây ra, về sau Tu Thúc có đến Phong Thụ Lĩnh xem qua một lần, ông ta bảo nếu từ góc độ của phong thủy học thì viện dưỡng lão có ‘phạm phải điều cấm kị.”
Lôi Dung nhớ lại lời Tu Thúc nói trong buổi họp hồi sáng, “Có phải ông ta đã nhắc đến một cuốn sách tên là Trạch phổ thông ngôn, trong ấy có ghi chép là cành nghiêng hướng của, khóc lóc tang hồn; cửa đối cây, ho hắng bầm bệnh không?”
“Đúng đấy, lúc ông ta được phóng viên của tòa báo chúng em phỏng vấn, đã nói như thể.”
“Nhưng mà, câu nói đó rốt cuộc có nghĩa là gì?”
“Lúc được phỏng vấn, Tu Thúc đã nói những lời cố ra vẻ huyền bí, làm cho phóng viên cũng u mê mờ mịt cả lên, xong việc viết lại thành bản thảo đem cho tổng biên tập xem, vừa xem đã bị gạch bỏ, cậu phóng viên ấy hết cách, lại đi phỏng vấn tiểu Quách tiên sinh Từ Nhiễm, Từ Nhiễm giải thích đơn giản dễ hiểu, cô ấy nói, nói trắng ra thì ý nghĩa của câu nói ấy là người xưa không chủ trương trồng trọt cây to trong sân nhà, vì cây cối cao lớn thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến việc lấy ánh sáng, khiến trong nhà âm u ẩm thấp, lại còn ảnh hưởng đến việc thông gió, bất lợi cho việc bài khí thải và vi khuẩn gây bệnh, nhất là khi trong nhà có người mắc phải bệnh tật về hô hấp hoặc bệnh truyền nhiễm, thế thì không những gây hại mà còn không mang lại tí lợi gì cho sự hồi phục của người mắc bệnh, hơn nữa cũng sẽ tạo thành mối nguy hại cho những người cư ngụ khác. Ngoài ra, cây cối càng cao lớn, thì rễ cây càng vươn dài hơn, rất có thể sẽ phá hoại móng nhà, gây ra nguy cơ ngã đổ tiềm ẩn cho nhà cửa.”
Lôi Dung nghe mà gật đầu lia lịa, “Nói thế thì quả thực là có lý.”
“Cơ mà sau khi Tu Thúc biết được, thì giận sôi lên, vốn dĩ đại Quách tiên sinh với tiểu Quách tiên sinh đã không hợp nhau, huống hồ phen này Từ Nhiễm còn đóng vai người giải mã ảo thuật nữa, làm Tu Thúc tức đến nỗi phun lời ra, rằng sớm muộn gì cũng sẽ cho Từ Nhiễm biết tay.”
Lôi Dung bất giác nhoẻn cười, “Nghe bảo Phong Chi Thự này là do Trần Nhất Tân xây dựng cho Triệu Hồng Pha, có thật vậy không?”
“Không sai, nhiều năm trước, Trần Nhất Tân là tên lừa đảo và gian thương nức tiếng của tỉnh lỵ, đã cấu kết với bọn tham quan làm nhiều việc xấu, những năm gần đây nhà nước triển khai chống tham nhũng với khí thế lớn mạnh, thì hắn bỗng nhảy vào công ty của Triệu Hồng Pha, hạ thấp thân thế xuống, bặt vô âm tín, không biết làm sao dần dà lại lên như diều gặp gió, mạnh mẽ như xưa... Sau khi nghe nói Triệu Hồng Pha có ý muốn lui khỏi giang hồ về ở ẩn, hắn chủ động đứng ra dẫn đầu xây dựng Phong Chi Thự, còn tự móc hầu bao ra gánh vác chi phí xây dựng, đồ gia dụng và vật dụng trang trí đều do hắn đích thân chọn mua, bảo là muốn báo đáp ân tình của Triệu Hồng Pha, cuối cùng hắn ‘báo đáp triệt để thật đấy, cưu chiếm thước sào, nuốt luôn cả công ty của người ta.”
“Đồ gia dụng và vật dụng trang trí...” Lôi Dung nói chậm rãi, “Bức tranh sơn dầu khổ to treo trong sảnh khách dưới lầu, cũng do Trần Nhất Tân đặc biệt lựa chọn cho Triệu Hồng Pha hay sao?”
Tô Tô khẽ lắc đầu với vẻ không biết gì, “Bức tranh đó, sao thế?”
Lôi Dung định lên tiếng, chợt phát hiện ra có một người đang đứng trong đình nghỉ mát trên ngọn giả sơn phía đối diện, đang nhìn sang phía bên này, ánh mắt hắn thẳng đăm đăm, khiến Lôi Dung có chút hoang mang, nhưng nhìn kỹ lại thì, thật ra nơi hắn đang nhìn sang là gian phòng ở tầng trên của mình - căn thư phòng mà Triệu Hồng Pha đã bỏ mạng.
“Chị nghĩ, chị phải tìm người này để nói chuyện.” Lôi Dung lẩm bẩm.