Chương 3
Hiền một tay cầm quần bơi định thay, một tay với lấy điện thoại trên bàn
Trúc lo lắng chăm chú nghe cuộc đối thoại.
- “Dạ em đây anh, dạ em đang ở Mũi Né với bạn gái, có chuyện gì không anh?”
Qua cuộc đối thoại, Trúc nhìn thấy vẻ mặt Hiền biến đổi hơi ngạc nhiên ngỡ ngàng. Rồi giọng nói bỗng chùng xuống khe khẽ:
- “Dạ…dạ…em hiểu rồi anh, em sẽ về ngay đây! Dạ…em nhớ rồi, em chào anh”
Nghe những câu trả lời đầy sự tuân phục Trúc biết ngay nỗi lo sợ của mình từ qua đến nay đã thành sự thật. Thất vọng đến quá nhanh, hụt hẫng, người run lên miệng cứng lại Trúc cứ nhìn Hiền chăm chăm không thể thốt nên được lời nào.
Hiền nhét quần bơi vào lại túi xách ngồi xuống sát bên Trúc vuốt tóc cô vỗ về:
- “Trúc à, anh có việc gấp phải về cơ quan ngay, em ở lại tắm biển ăn uống, đi dạo phố biển rồi hẵng về sau nha!. Anh xin lỗi em, vô cùng xin lỗi em, kỳ này về khi nào công tác xong anh sẽ thưa với xếp tìm người thay thế để anh có thể được nghỉ trọn vẹn hai ba ngày gì đó, khi ấy anh sẽ đưa em về nhà giới thiệu với má luôn ha, cũng như qua nhà em trình diện nếu như em cho phép. Còn bây giờ anh phải đi ngay mới kịp!...”
Đang nói bỗng Hiền rú lên:
- “Ôi, Trúc! Túp kem em bóp nhoè nhẹt ra rồi kìa!”
Trúc nhìn xuống tay mình, túp kem mở nút đang bị bóp bẹp dí, kem phọt ra nhiễu xuống cát. Lúc này Trúc mới hoàn hồn, giận dỗi ném túp kem ra xa nói như quát:
- “Anh Hiền! anh coi thường em quá! Tại sao....tại sao…giọng uất nghẹn lại Trúc lắp bắp một hồi mới cất thành lời: …tại sao anh không nói xếp của …của…anh tìm ai đó thay thế lúc này đi! Anh có thấy như vậy là tàn nhẫn với em quá không? Nói tới đây nước mắt ứa ra Trúc úp mặt vào hai lòng bàn tay gục xuống thành xích đu.
Hiền cuống lên vội vã phân bua:
- Em ơi! Có những công việc khó thay thế được cơ quan mới phải gọi anh. Em biết không, xếp gọi anh về vì có một đoàn phóng viên đang chờ được gặp anh để làm một phóng sự dài về việc phòng chống tội phạm ma túy xuyên quốc gia…Anh là nhóm trưởng đội đặc nhiệm, người duy nhất có thể đảm trách được việc này nhờ đã có những chuyến đi công tác phối hợp với công an biên phòng các tỉnh…
Trúc mỉa mai cắt ngang:
- Vậy tại sao không hẹn trước mà đến bất ngờ? Phóng viên người ta đâu có làm ăn xốc nổi như vậy? Khó tin!
- Thì họ đã hẹn trước mình cả tuần nhưng giờ tới nơi họ mới trình bày tỉ mỉ điều họ cần để làm phóng sự.
Hiền vòng tay định ôm eo Trúc nhưng cô giận dỗi đứng dậy xua tay:
- Thôi thôi em mệt anh quá đi! Để em yên!
Hiền thở dài nhìn Trúc giọng đầy ân hận:
- Tội nghiệp em quá! Anh sẽ dặn nhân viên khách sạn phục vụ em cẩn thận nên em đừng sợ đừng ngại hãy tận hưởng nha em!. Nghề nghiệp bọn mình dễ gì có dịp được nghỉ ngơi thoải mái như thế này đâu em! Thôi anh đi đây! Đừng giận đừng buồn anh nghe em!.
Nói xong chàng lặng lẽ cầm túi xách lên, đi về phía khách sạn. Trúc nhìn theo Hiền rồi ôm lấy ngực thở hổn hển. Có cái gì đó đang bóp nghẹt tinh thần thể chất. Căng thẳng bàng hoàng đến tột độ.
Một lúc sau như được khai thông, sự uất ức vỡ òa Trúc rên lên, nước mặt lại trào ra không dừng được nữa lăn dài trên má, mặn chát bờ môi. “Tận hưởng” “Tận hưởng”, trời ơi anh nghĩ sao mà nói em tận hưởng gì ở nơi đây nữa hả anh? Sao anh vô tình thế?. Rõ ràng anh biết nghề nghiệp khó khăn của cả hai mà! Để có được những khoảnh khắc trọn vẹn cho nhau đâu có dễ? Em đã phải tính toán, liệt kê hoạch định một thời gian rất dài như thể người ta “truy nã khủng bố” mới có thể tìm được cho cả hai một khoảng không gian cũng như thời gian trùng khớp tuyệt vời như ngày hôm nay. Cả hai lúc nào lịch làm việc cũng bận rộn dày đặc. Giờ giấc nghỉ ngơi cũng không cố định thuận lợi để có thể gặp nhau thường xuyên. Trúc chỉ có thể gặp Hiền qua điện thoại khi chưa cất cánh bay hay sau một chuyến bay dài mệt mỏi. Nhưng ngay cả những lúc như vậy những cuộc gọi đến máy của anh cũng bị nhỡ. Nhiều khi không thể nói trực tiếp và phải biến thành SMS (tin nhắn).
Trước khi biết Hiền, Trúc nổi tiếng thờ ơ lãnh đạm với những cái “đuôi” luôn lởn vởn quanh mình đến nỗi bị đặt cho cái danh hiệu “người đẹp băng giá”. Trúc chưa bao giờ thân chinh đi gặp người đàn ông nào. Chỉ có họ canh cô ở sân bay, tranh nhau đòi đưa đón. Thế rồi cho đến một ngày “trái tim băng giá” bỗng nhiên biến đổi như thể bị ánh mặt trời hừng hực chiếu rọi tan chảy, đó là lúc Trúc bất chợt quen được anh. Giờ mỗi lần kết thúc hành trình bay, nếu được anh báo trước, có chút thời gian dành cho nhau, Trúc gọi tắc xi chứ ít khi chịu đi xe của ai kể cả xe của hãng hàng không vì phải chờ đợi, đi lòng vòng mất thời giờ quý báu. Trên xe cô gọi điện thoại cho Hiền, ghé chỗ anh làm việc, hẹn hò đi uống nước, trò chuyện cho đỡ nhớ.
Trong mắt mọi người, Trúc đổi tính hẳn. Bạn bè người thân không hiểu tại sao, chỉ bản thân cô mới hiểu thấu những nguyên nhân của sự đổi thay. Trước kia sau những chuyến bay cô cứ có cảm giác như mình bị vắt cạn kiệt hết sức lực. Bố mẹ thường rất lo lắng khi phải chứng kiến vẻ mặt xanh xao đờ đẫn mệt mỏi cũng như phải chịu đựng những câu trả lời cáu gắt phũ phàng vô cớ.
Thế nhưng giờ lại khác. Trúc thường rời khỏi sân bay với vẻ hớn hở mau mắn. Có lúc xe ai đó chờ đợi để được đón đưa chưa kịp trờ tới cô đã mau chóng chui tọt vào tắc-xi đi mất hút. Cái đầu của Trúc bỗng trở nên linh hoạt hẳn lên. Đôi khi nó làm việc liên tục cả trong giấc ngủ. Lúc nào hình bóng anh ấy cũng hiện lên với vô vàn câu hỏi “ Hôm nay thứ hai buổi sáng bàn giao công việc không biết anh có được nghỉ bù giờ nào không? Lúc hai giờ chiều đi họp chừng năm giờ chiều chắc có thể nói chuyện được?. Thứ hai cuối tháng anh đi công tác thứ tư mới về…” Thế rồi cô xâu chuỗi những sự kiện quanh mình cùng với những công việc của anh, tìm ra những khoảng thời gian ít ỏi nào đó để cả hai có thể được gần gũi nhau. Từ lúc quen Hiền tới nay, giờ cô mới thật sự lập ra một kế hoạch hoàn hảo để có thể cùng người yêu trốn biệt, thoát khỏi mọi người thân quen cùng nhau tung tăng trên đồi cát bay, vậy mà…
- Thưa chị, dừa lửa của chị đây ạ!
Trúc ngước lên nhìn cô tiếp viên khách sạn khẽ gật đầu, uể oải nhìn trái dừa tươi. Ghé môi vào ống hút. Nước dừa lửa hôm qua cùng Hiền uống khi mới đến ngọt lịm vậy sao giờ đây cũng thứ nước mát lạnh ấy khi trôi qua cuống họng nó nhạt thếch…
Chịu không nỗi nữa Trúc ném trái dừa lăn long lóc, đứng bật dậy đi về phía trước,khuỵu xuống, nằm vật ra bãi cát. Cát bắt đầu nóng dần lên, nước mắt mặn chát, bờ môi khô se. Trúc quay người lại nằm úp mặt xuống.
Biển lặng, sóng mơn man bờ cát vậy mà lòng Trúc không thể dịu lại. Một lúc sau Trúc chạy ra phía biển, hất tung những con sóng dịu êm lăn tăn với tất cả sự giận dữ. Cô không muốn nhìn thấy mặt nước êm ả. Lội bì bõm quậy tứ tung, vẫn chưa hả, Trúc chạy miệt mài chả biết đã bao lâu. Có một bờ ghềnh, những con sóng vỗ bờ. Từng lớp sóng đâm đầu vào ghềnh đá vỡ tan tung bọt trắng xóa. Uất ức trong lòng cũng theo đó trào dâng....Trúc há miệng thật to.... Một tiếng thét cuồng điên thoát ra khỏi cổ họng. Tất cả hòa cùng sóng nước, chìm giữa trùng khơi.