← Quay lại trang sách

Chương 4

Ông Thức hít một hơi thuốc thật sâu, do lơ đãng ông bị sặc khói ho rũ rượi.

Vợ ông từ phía trong chạy vội ra phòng khách, giựt lấy điếu thuốc còn cháy dở dụi vào gạt tàn giọng gần như năn nỉ:

- Thôi mà! Kệ nó anh! Hơi đâu lo cho mệt! Nó lớn rồi, đi đông đi tây không biết giữ mình thì ráng chịu chứ biết sao giờ? Vợ chồng mình cưng con hết mực, lo cho con đủ mọi điều vậy mà nó còn đối xử như thế thì lo làm gì hả anh? Đi ngủ đi khuya quá rồi!

Giọng ông Thức run run khản đặc:

- Em nói vậy sao được? Nếu con nó đi, nói rõ cho mình một tiếng, vợ chồng mình đâu có ngỡ ngàng bàng hoàng nếu không nói là ngượng với Triển lúc nãy. Đằng này nó lại nói dối. Nó làm gì mờ ám mới phải dối trá chứ! Anh lo là lo vậy đó em!

- Nhưng vì nó nói nó đi bay chuyến này dài ba ngày cho nên em mới nghĩ nó đã chủ động sắp đặt kế hoạch, điện thoại thì tắt chứ nếu không em đã trình với cảnh sát. Khi nghe Triển kể anh cậu ấy cho biết Trúc được nghỉ ba ngày liền em mới tá hỏa. Nó đi đâu? Đi với ai? Làm gì? Con với cái sao nỡ làm khổ bố mẹ vậy hả con?

Giọng bà Thức dài ra như một lời than.

Ông Thức thở dài nhìn đồng hồ. Đã gần một giờ sáng. Lòng ông nóng như lửa đốt có vào giường cũng chẳng ngủ được. Ông nhìn bó hoa hồng to tường được đặt vào trong một cái xô. Những đóa hồng đỏ thắm cánh khỏe đang nở chúm chím hàm tiếu. Một trăm nụ hoa hồng mừng sinh nhật con gái ông của Triển cùng cái hộp nho nhỏ vuông vắn được bọc giấy sang trong còn trên nằm ở bàn kia…Thành ý, tấm lòng của người tặng quá rõ. Vóc dáng nhân thân của Triển ông cũng không có gì thắc mắc. Ông đã từng thấy chàng trai này chở con mình về nhà mấy lần nhưng chưa hề thấy con gái tỉ tê tâm sự gì. Nếu hai người có tình ý ông sẽ không ngạc nhiên. Thế nhưng khi thấy Triển ngơ ngác không biết Trúc đi đâu ông đâm lo. Vẫn biết con gái rượu của mình rất đắt giá nhưng ông luôn e ngại con gái tính khí lãng mạn bất thường sẽ yêu lầm để rồi không có được một bến đỗ bình an. Nỗi sợ cứ lớn dần lên khi đã qua ngày thứ hai vẫn chưa thấy tăm hơi con đâu. Hỏi con Chi thì con này cũng ú ớ chả biết nó đi đâu! Thường tụi nó nghỉ là kéo nhau đi nhà hàng siêu thị ăn uống mua sắm. Theo như lời Phát, anh ruột Triển làm cơ trưởng,ông được biết chỉ có Trúc được nhóm bay cho nghỉ liền ba ngày theo như yêu cầu vì những xử lý tuyệt hảo trong chuyến bay nhọc nhằn vất vả tuần trước. Ba ngày nghỉ liền là phần thưởng dành cho một nhân viên làm việc đắc lực hiệu quả. Nếu không có lời kể này chắc ông Thức không kiên nhẫn ngồi chờ con gái như thế này!

Có tiếng xe đỗ ở đầu ngõ, tiếng cửa đóng sầm rất mạnh. Ông Thức đứng dậy vén rèm nhìn ra. Tim ông thót lại khi nhận ra bóng con gái lầm lũi một mình đi vào nhà.

Ông tắt đèn chỉ để đèn chụp với ánh sáng mờ mờ rồi lùi lại ngồi im trên chiếc ghế bành. Tiếng khóa lách cách. Trúc lách mình thật nhẹ nhàng qua cánh cửa. Cô khựng lại, tay đưa lên ngực, mắt trợn tròn khi thấy cha còn ngồi lù lù trong phòng khách. Lúc này ông Thức mới với tay bật công tắc điện. Dưới ánh đèn huỳnh quang sáng rỡ ông không nhận ra con gái mình nữa! Mặt mày chân tay đỏ như tôm luộc. Áo quần xốc xếch nhăn nhúm. Cái túi xách lòi cả áo quần ra ngoài không buồn kéo zip lại, trễ xuống một bên vai. Dáng con thiểu não buồn bã. Ông Thức kêu lên:

- Trời ơi Trúc con, con sao vậy, con đi đâu mà chả báo tin gì với bố mẹ vậy con? Sao đầu tóc da dẻ ghê thế này?

Trúc nhìn bố, ánh mắt vô hồn, cất giọng bình thản:

- Con đi Mũi Né chơi, tắm biển nhưng về gấp không kịp tắm lại nước ngọt nên quần áo tóc tai còn dinh muối biển bết lại, bố làm gì hốt hoảng quá vậy?.

Ông Thức nhìn sâu vào mắt con lẩm bẩm:

- Có thật thế không con? Con đi với ai ra đó?Tại sao con tắt máy di động?. Tại sao không đi với em Chi?. Con biết hôm nay ai tới thăm chúc mừng sinh nhật con không? Anh Triển, em cơ trưởng Phát đó! Con không đi với ai trong đám bạn thông thường. Bạn con không rõ con đi đâu. Con cũng không thể đi một mình ra Mũi Né. Bố không biết rõ con đi với ai nhưng đó phải là người mà con thương và coi trọng hơn hết thảy kể cả bố mẹ. Vậy tại sao con không mang về nhà giới thiệu cho rõ ràng? Dù con đã qua cái tuổi bố mẹ phải kè kè theo sau nhưng khi còn ở trong cái nhà này mà dẫu cho không còn sống trong sự kiểm soát của gia đình thì con nên nhớ rằng chúng ta không thể thoát ra những quan hệ ràng buộc với nhau.

- Bố nói vậy là sao ạ?

- Danh dự truyền thống gia đình không cho phép con muốn làm gì thì làm. Trước khi hẹn hò với ai đó nên suy nghĩ sâu sắc đừng hời hợt vô ý thức như thế!

- Bố đang áp đặt con phải không ạ?

- Bố mẹ muốn con hãy sống cho rõ ràng công khai. Tình cảm chân thật trong sáng không có gì phải giấu giếm.

- Bố ơi con xin bố, hơn ai hết bố hiểu công việc của con căng thẳng như thế nào, vì lẽ đó con phải ra sức làm tốt mỗi khi đến lượt bay của mình để rồi sau đó có thể được đền bù bằng những phút giây thư giãn như mình muốn, không bị quấy rầy bằng muôn câu hỏi tại sao, để nạp lại năng lượng, hầu có thể tỉnh táo làm việc trở lại. Đó là lý do con đành phải đi du lịch mà như đi trốn vậy! Xin bố thông cảm cho con.

- Nhưng con có thể lựa ngày nào khác chứ tại sao lại tước đi cái quyền của bố mẹ được chúc mừng sinh nhật con như vậy?. Con có thể nói cho bố mẹ biết ý định của mình trước khi đi mà! Bố mẹ có cấm cản con điều gì đâu? Con làm vậy e rằng khinh thường bố mẹ quá!

- Con biết lỗi rồi, con xin lỗi bố. Thôi bố đi ngủ đi. Con cũng vào phòng ngủ cái đã, mệt quá!

Ông Thức chỉ bó hoa hồng to đùng và gói quà nói:

- Quà mừng sinh nhật của Triển đó. Tội nghiệp, nó đợi cả buổi đấy!

Trúc khẽ liếc qua bó hồng, ngáp dài một cái:

- Cứ để đó mai tính!

Câu nói của con gái làm ông chưng hửng. Quà sinh nhật mà thờ ơ như thế con này khùng tới nơi rồi! Cũng có thể do nó mệt sau một chuyến đi dài. Thôi để sáng mai rồi nói cũng không muộn. Nó về tới nơi là mừng rồi!