← Quay lại trang sách

Chương 5

Trúc buông đũa. Tô bún bò vẫn còn hơn một nửa. Bà Thức vừa ăn vừa lặng lẽ quan sát con đang lấy giấy lau miệng.

Khi thấy Trúc kéo ghế đứng dậy định rời bàn bà mới lên tiếng:

- Con có đau ốm gì không mà bỏ mứa hơn hai phần ba bữa ăn sáng thế kia, lát làm sao có đủ sức bay?

Trúc trả lời gượng gạo:

- Ôi, mẹ khéo lo, trên máy bay có thiếu gì đâu? Muốn ăn lúc nào chả được.

- Chị này nói hay nhỉ? Chị làm như chị là hành khách không bằng! Xin lỗi chị nhé, lên máy bay nhiệm vụ của chị là phục vụ khách chứ không phải cứ muốn nghỉ lúc nào ăn lúc nào mà được đâu. Cái tội của chị hôm qua tôi chưa tính đấy!

Nghe giọng nói “mát mẻ” gọi mình bằng “chị” Trúc biết mẹ giận mình lắm. Trúc hiểu mẹ vốn tính dịu dàng chịu đựng nên chỉ đổi giọng hờn mát để biểu lộ tình cảm của mình. Trúc đi vòng qua bàn ôm mẹ từ phía sau thì thầm:

- Mẹ cho con xin lỗi nhe, con hứa sẽ không làm mẹ buồn nữa đâu!

- Thật không?

- Thật!

- Vậy con hãy mở quà sinh nhật của anh Triển ra cho mẹ xem nào!

Trúc ngớ người ra bật cười:

- Được rồi con sẽ mở quà sinh nhật trước mặt mẹ đây!

Nói xong Trúc hấp tấp chạy ra phòng khách. Cái hộp vuông vuông xinh xắn bọc giấy bạc được buộc dây nơ hồng vẫn còn nằm trên bàn. Cô cầm cái hộp vừa đi vừa lắc lắc.

Bà Thức có vẻ sốt ruột hơn cả con gái. Bà vừa nhìn hộp quà vừa quan sát thái độ của con.

Trúc kéo thật mạnh cái nơ hồng. Chiếc nơ biến mất. Sợi dây lỏng dần. Trúc lột dây ném qua một bên.

Bà Thức nhíu mày. Nỗi lo sợ của bà hình như đang trở thành sự thật. Nhìn thái độ xử sự với món quà sinh nhật được tặng bà nghĩ con gái bà đã không để ý tới Triển. Chắc chắn là vậy! Xem kìa. Nó lột giấy bọc rất nhanh, rất mạnh bạo không một chút nâng niu trân trọng gì cả! Bà vội nhắc nhở:

- Con làm gì vụng về thế! Con gái con đứa gì mà hùng hục như dùi đục thế kia. Rách hết giấy bọc rồi!

Một chiếc hộp hiện ra trước mắt hai mẹ con. Bà Thức thích thú hăm hở nhìn món quà với vẻ háo hức.

Hay đi shopping mỗi khi rảnh rỗi nên nhìn thoáng Trúc cũng biết đây là đồ nữ trang. Cô ngần ngừ không mở vội. Bà Thức giục:

- Mở ra coi đi, sốt ruột quá! Cái cậu Triển này mà tặng quà, hẳn đồ phải đặc biệt lắm!

Trúc không lên tiếng. Cô biết mẹ đã chấm Triển. Nếu cách đây một ngày có lẽ Trúc sẽ gởi trả lại. Nhưng hôm nay đã khác. Cô sẽ nhận món quà này. Triển đáng được đối xử tử tế. Còn “con người kia” hãy gắng quên đi thì hơn.

Có tiếng điện thoại di động réo. Trúc lục túi xách. Mở máy nhìn thấy cuộc gọi có tên Hiền di động, cô vội tắt máy không trả lời. Trúc khóa máy hơn một ngày nay rồi! Quyết không trả lời nếu người gọi là Hiền. Thoáng nhìn chỗ SMS một loạt tin nhắn phần lớn từ số máy của Hiền. Trúc lạnh lùng nhét lại máy vào túi xách, cầm chiếc hộp lên ngắm nghía. Biết mẹ đang sốt ruột cô mở thật nhanh.

Nắp hộp được mở ra, cả hai mẹ con cùng ồ lên một lúc. Một bộ trang sức bằng vàng trắng, gắn đá saphia và kim cương lung linh lấp lánh, nhìn nhỏ mảnh đơn giản nhưng rất sang trọng. Mặt dây chuyền gắn saphia màu xanh da trời chung quanh gắn những hạt kim cương trắng, hoa tai, vòng xuyến nạm kim cương trắng với những cánh hoa nhỏ li ti màu xanh cùng màu với mặt dây chuyền. Trong khi mẹ còn mãi ngắm nghía nâng niu bộ trang sức Trúc cầm tấm thiệp chúc lên mở ra:

“ Happy birthday to you! Chúc em một ngày sinh nhật vui vẻ tràn ngập hạnh phúc. Tặng em bộ trang sức này. Mặt dây chuyền có ngôi sao sáu cánh. Em là nguồn sáng đặc biệt nhất của đời anh. Em, ngôi sao lấp lánh trên bầu trời xanh đầy hy vọng của anh.

TRIỂN”

Trúc quay lại nhìn mặt đá saphia rên lên:

- ”Trời ơi đẹp quá mẹ ơi! Mẹ có nhìn thấy ngôi sao sáu cánh không? Đó…đó mẹ xoay lại phía này nhìn rõ hơn nè”

Bà Thức gật gật:

- “Ừ…ừ mẹ đang nhìn đây! Quá đẹp!. Thằng này có cái nhìn sắc sảo quá! Nó có con mắt thẩm mỹ đó con à! Mẹ thấy nó có lòng với con. Gia thế nó thì khỏi phải lăn tăn gì nữa!”

Vừa nói bà vừa dò xét thái độ của con gái. Trúc không nói năng gì. Cô nghe mẹ khen Triển, bỗng cảm thấy nhồn nhột, liên tưởng đến sợi dây đeo như sợi xích ngang cổ chó của Hiền, vẫn còn những cảm giác buồn buồn khó chịu làm sao!. Không biết mình có bị bỏ bùa mê không mà cứ phải vương vấn cái con người ấy?. Ngay cả lúc này đây, biết sợi dây “xích cổ” hắn ta trông buồn cười quái dị nếu so với món quà sinh nhật này nhưng vẫn cứ khiến mình suy nghĩ tưng tức sao ấy…Hiền có gì hơn Triển?

Tiền bạc? Không! Vẻ lịch lãm? Không! Bề ngoài? Không thể so sánh được vì mỗi người một vẻ. Cả hai đều đẹp trai nhưng sao “hắn ta” vẫn thu hút mình hơn Triển? Chắc tại kiếp trước mình “nợ” gì hắn ta đây!

Trúc buông một tiếng thở dài. Bà Thức nghe con thở dài lo lắng hỏi:

- Con sao thế?

Trúc lắc đầu không trả lời. Cô nhón tay khe khẽ rút sợi dây chuyền ra ướm nhẹ phía trước ngực.

Bà Thức nói:

- Con đưa đây mẹ đeo cho. Con mẹ đeo cái này lộng lẫy sang trọng khó ai sánh bằng. Ôi! Ngôi sao sáu cánh trên mặt saphia đang tỏa ánh kìa!

Trúc xoay người lại cho mẹ tròng dây chuyền qua cổ nhưng như chợt nhớ ra điều gì Trúc kêu lên:

- Thôi mẹ! Để khi khác hẵng đeo, hôm nay đi bay chút sẽ mặc áo dài đỏ, mặt dây chuyền lại màu xanh lơ nên không hợp.

Bà Thức gạt đi:

- Không sao đâu con, vàng trắng phù hợp với màu áo hồng dâu mà con.

- Thiệt không mẹ?

- Thiệt chứ vì vàng trắng vẫn là chủ đạo trong bộ trang sức này. Con mang thêm cái vòng tay này nữa thôi, còn hoa tai để lại dành khi đi tiệc tùng vui chơi gì đó… Mẹ nhớ con có cái váy màu trắng khi nào có dịp mặc, đeo bộ trang sức này vào, đẹp phải biết!. Nghe mẹ dặn này. Nếu vào gặp cơ trưởng Phát thì nhớ bảo của Triển tặng nghe chưa!

- Sao vậy mẹ?

- Hỏi ngớ ngẩn thế không biết! Tôi nói cho chị biết cái nghề của chị nó khắc nghiệt lắm, có người để mình nương tựa vẫn tốt hơn con ạ!

- Mẹ nói cứ như con vô tích sự phải dựa vào ai mới sống được không bằng! Mẹ không biết chứ con gái mẹ mới vào nghề có hơn một năm thôi nhưng đã được cấp trên khen tặng vì thành tích làm việc hiệu quả trên những chuyến bay đấy!

- Con còn non nớt lắm. Chưa có kinh nghiệm đâu! Được lọt vào mắt xanh của anh em cơ trưởng là may mắn đó!