← Quay lại trang sách

Chương 7

Hiền ngồi trong phòng chờ của tổng cục cảnh sát. Cánh cửa xịch mở.

Một nữ nhân viên tiến lại phía Hiền mỉm cười:

- Thưa anh, xếp cho mời anh ạ!

Hiền đứng dậy vội vã bước vào phòng. Căn phòng chỉ có một mình vị đại tá cảnh sát. Ông ta đứng dậy niềm nở bắt tay anh nói:

- A! xin chào người có thành tích xuất sắc nhất trong đợt ngăn chặn ma túy tại sân bay vừa rồi.

Nói xong ông kéo ghế mời Hiền ngồi, chạy về phía cửa ra vào khóa trái rồi mới quay lại hỏi Hiền thật thân mật:

- Cậu uống với tôi ly cà phê rồi chúng ta làm việc nhé!

Hiền khoát tay:

- Dạ thưa, em uống hồi nãy trong phòng chờ rồi! Em đến để được tiếp nhận quyết định của đại tá đây!

- Hôm nay tôi mời cậu đến để nhận lệnh mới, đó là nhóm đặc nhiệm của cậu sẽ “bắc tiến” để tiếp tay với các lực lượng trinh sát và biên phòng vùng biên Tây bắc “đánh một chuyên án ma túy đặc biệt”. Theo như những tường trình từ ngoài ấy gởi vào tôi nhận thấy một trưởng nhóm đa năng như cậu sẽ đóng góp những phương pháp hiệu quả cho chuyên án này. Hẳn cậu đã được “xếp” của cậu tường trình cặn kẽ trước khi gặp tôi hôm nay rồi chứ? Vậy trong cái đầu trẻ của cậu đã có “sơ đồ” gì chưa?

- Dạ đại tá yêu cầu thì em xin trình bày như sau. Đại tá biết đó, từ lâu chúng ta đã kết hợp với nhiều ngành liên quan để theo dõi những đường dây ma túy đang lộng hành ở những vùng giáp biên miền Trung và miền Nam. Nay đường dây này có xu hướng di chuyển lên miền Bắc. Nhiều tên trùm bỗng nhiên mất dấu tại những khu vực mình khoanh vùng truy nã. Không dễ gì bắt sống những tên trùm thực sự, chỉ có thể chặt phá các tay chân của chúng, vô hiệu hóa các hoạt động của chúng mà thôi. Chúng không bao giờ xông xáo xuất hiện trực tiếp giao hàng vận chuyển ma túy cả. Thêm nữa là ở Việt Nam, hệ thống tài chính chúng ta còn lỏng lẻo, giao dịch dùng tiền mặt không đòi hỏi nguồn gốc, nên có thể bọn trùm chỉ ngồi trong một căn phòng sang trọng nào đó chờ tiền đổ vào các tài khoản theo lệnh của mình và ra sức “rửa” cho “sạch” phù phép sao để đồng tiền bất hợp pháp hòa vào dòng chảy của nền kinh tế nước ta bằng các con đường xuất nhập khẩu hàng hóa, mở nhà hàng, khách sạn, đầu tư chứng khoán, bảo hiểm, chuyển đổi tiền tệ…

Theo như những dữ liệu lấy được từ trung tâm phòng chống rửa tiền do Ngân hàng cung cấp em đã dò ra được những tài khoản đáng ngờ. Có thể đây là những tội phạm ma túy xuyên quốc gia, có những lúc bắt buộc chúng phải sử dụng giao dịch qua ngân hàng. Những giao dịch của bọn này mới nhìn rất hợp lệ, không bao giờ quá năm trăm triệu một lần. Thế nhưng nếu móc nối dõi theo vết thì phát hiện có rất nhiều những giao dịch chuyển tiền từ những tài khoản nhỏ lẻ xuất phát từ miền Bắc Việt nam, Trung quốc đổ về những tài khoản đáng ngờ này trong một thời gian ngắn rồi lại chuyển lòng vòng qua nhiều tài khoản khác để rồi đích đến là cùng một tài khoản quen thuộc nào đó ở Macao, Campuchia, Lào và xa hơn nữa là các nước Âu Mỹ. Tiền gởi vào và rút ra rất nhanh, doanh số giao dịch qua tài khoản ở vùng biên phía bắc mấy ngày nay tăng đột biến, dạo gần đây những hoạt động mua bán vùng biên Trung-Việt rất nhộn nhịp bát nháo. Thị trường ngoài đó nhất là vùng Móng Cái rộ lên những mặt hàng quốc cấm thậm chí cả vũ khí thuôc lắc được tuồn qua biên giới vào nội địa rất nhiều.

Viên đại tá gật gù:

- Đúng vậy, tiền “đen” của bọn buôn lậu ma túy được phù phép lưu chuyển vòng vo một hồi trong hệ tuần hoàn hành chính đầy tham nhũng vốn thường phải được “bôi trơn” trước, để rồi có cơ hội thuận tiện thì nó sẽ nằm “sạch” trong ngân hàng nước ngoài không những biến thành tích sản di động đầu tư vào những vụ làm ăn tại những thị trấn sầm uất ở cửa khẩu mà còn đường hoàng trở thành tiền du học, tiền du lịch, tiền mua bất động sản ở nước ngoài của các cậu ấm cô chiêu do các quan tham nhũng nhà ta tiếp sức từ đen trở thành trắng từ bẩn trở thành sạch, nguy hiểm quá! Tôi đã ký quyết định cho nhóm của cậu đi gấp cùng chó nghiệp vụ ra ngoài ấy. Bằng lòng chưa?

- Vậy là chuyên án mang bí danh “Nhện giăng” bắt đầu phải không ạ?

- Đúng thế.

- Do đường biên phía Bắc dài, rừng suối hiểm trở, lực lượng biên phòng còn mỏng nên cần sự giúp sức của nhiều lực lượng khác để có thể giăng một mẻ lưới quy mô toàn bộ không để bọn chúng trở tay thoát thân. Mọi hoạt động trong đợt truy kích phải được giữ bí mật đến phút cuối…

Tới đây cả hai châu đầu lại thầm thì với nhau rất lâu.

Có tiếng điện thoại bàn reo. Hiền vội đứng dậy: Thôi xin phép xếp cho em ghé qua nhà thăm má em chút trước khi đi!

Viên đại tá vỗ vai Hiền:

- Ừ thôi cậu về đi! Cho tôi gởi lời thăm bác nhé! Cậu ra ngoài đó sẽ rõ. Chúc cậu đi may mắn.

Ra khỏi cơ quan thường trực phòng chống ma túy Hiền nhìn đồng hồ. Đã gần mười giờ sáng. Anh rút điện thoại di động, bấm số lắng nghe rồi thở dài. Đã năm ngày liền không liên lạc được với Trúc. Nhắn tin không biết bao nhiêu lần cũng không được trả lời. Điện thoại cứ tắt máy. Chưa bao giờ thấy buồn bã chán nản như ngày hôm nay. Trúc ơi! Chắc bây giờ em đang bay phải không? Sao giận anh lâu vậy cưng? Anh muốn ra phi trường hỏi thăm nhưng không còn kịp nữa rồi. Tối nay anh đi công tác gấp ra Bắc. Giờ phải ghé qua nhà thưa với má đã.

Hiền dắt xe gắn máy ra khỏi cơ quan, phóng đi hòa vào dòng người ồn ã xuôi ngược.

Nửa tiếng sau Hiền về đến nhà, để xe trước ngõ. Còn đang loay hoay mở cửa đã nghe tiếng dép lẹp xẹp. Ngửng lên Hiền reo:

- Má! Sao má biết con về giờ này hay vậy?

Bà Chín nhìn Hiền cười cười nheo nheo mắt:

- Cha mày! Mày là con tao không biết sao được?

- Nhưng thường con có về giờ này đâu? Ít ra phải tám giờ con mới về mà!

- Đó đó….cái hay là ở chỗ đó đa. Má nghe tiếng xe của con dừng trước ngõ vào giờ này, lại không đi xe thẳng vào nhà vậy là má nghi rồi! Má buồn rồi! Tối này tui lại thui thủi một mình trong nhà rồi!

Nghe má càm ràm một hơi không nghĩ Hiền thương quá vòng tay ôm siết bà Chín thì thầm:

- Má biết không hôm nay con có lệnh phải đi công tác gấp ra Bắc. Chắc phải một tuần nữa mới về.

Bà Chín kéo con vào hẳn trong nhà thì thào:

- Rồi con có mang theo “đồng đội Nhân” không con?

Hiền cười:

- Có chứ má! Có nó đỡ lắm! Tuy bây giờ vũ khí súng đạn là chính nhưng theo kinh nghiệm của con, chó nghiệp vụ rất quan trọng đối với lực lượng đặc nhiệm như tụi con. Khi chiến đấu xáp lá cà với đối thủ có vũ khí nó lăn xả không sợ đạn nổ, tránh đạn cũng nghề lắm má! Nó là giống chó săn châu Âu đó!

Bà Chín gật gù:

- Con nói phải đa! Má yên tâm phần nào. Cầu trời khấn phật cho xong công tác để con còn về với má.

Nói tới đây bà Chín sụt sịt:

- “Con là tất cả đời má. Không có con, má không muốn sống đâu con! Con nhớ đó! Nhưng phải vào ăn uống gì đi đã, không ăn là không có đi đâu được đó nghen.”

Hiền hôn nhẹ lên trán mẹ:

- Má đừng lo! Con đi đâu cũng không hoạt động một mình. Đi có đoàn, có nhóm, hoạt động truy kích có kế hoạch đàng hoàng. Tụi con đã dò xét điều tra hàng mấy tháng trời trước khi nhận được quyết định chính thức của cấp trên. Má ở nhà ăn ngủ cho khỏe nghe má! Khi nào về con báo cho má biết nấu cơm cho con ăn. Má biết không, con đi đâu, ở đâu con cũng không ngại gì chỉ ngại không bao giờ có được những bữa ăn ngon như ở nhà.

Bà Chín chớp chớp mắt. Bà nhìn Hiền với ánh mắt trìu mến pha lẫn hãnh diện. Bà thương con không biết để đâu cho hết. Chỉ cần một ngày không thấy con thì cũng phải nghe giọng con qua điện thoại bà mới yên lòng. Hồi còn bé, chỉ cần Hiền hơi sốt bà đã quýnh lên bỏ ăn bỏ ngủ luôn. Đến nỗi khi chồng bà còn sống đôi lúc ông phải buột miệng than:

- “Trời ơi! Thằng Hiền nó đau mà tôi lại lo cho sức khỏe của chính bà đó!”

Nuôi được Hiền lớn khôn được như ngày hôm nay bà mãn nguyện lắm! Giờ bà chỉ mong con yên bề gia thất nữa thôi! Cái đó bà không giục được. Hạnh phúc cả đời của con. Con tự lựa chọn tìm kiếm lấy. Con hạnh phúc là bà hạnh phúc.