Chương 8
Hiền bắt tay người chiến sĩ biên phòng.
Biên nhìn Hiền cười cười:
- Em ăn mặc như khách du lịch như vậy là phải, sẽ không bị chú ý. Quần Jean áo thun, giày thể thao cùng với túi hành lý nhỏ phía sau đẹp trai còn hơn tây ba- lô nữa. Nhưng em nhớ đừng để " thằng Nhân " theo em sát quá đấy!
Bây giờ em cứ đi dạo quanh địa bàn này đi, còn anh có điện thoại vệ tinh em tặng hôm qua, nếu có gì cứ gọi cho anh, anh sẽ hướng dẫn về lại đồn biên phòng trước khi trời tối. Chiều tối nhớ đừng ăn gì, về ăn đặc sản Mộc Châu do chính đội biên phòng tụi anh nấu đấy nhé
- Món gì vậy anh?
- Món bê chao, ngon lắm! Làm từ bê đực còn non chừng hơn tuần tuổi. Bì giòn thịt mềm thơm đặc biệt!
Hiền chặc lưỡi:
- Mới nghe thôi đã ứa nước miếng. À mà sao bê đực còn nhỏ lại làm thịt?.
- Đó là loại bê bị loại vì không sinh sản. Con cái mới cần giữ lại nhiều.
- Chết cha! Cái này áp dụng với người chắc anh với em hổng có mặt trên đời này rồi!
Người chiến sĩ biên phòng bật cười cúi xuống vuốt nhẹ đầu “đồng đội Nhân” nói đùa:
- Thế nào chú mày cũng có phần. Giời ơi! Em coi thằng Nhân nó hí hửng kìa. Lát nữa tha hồ mà bay nhảy nhé! Tội nghiệp nó phải ngồi trong xe bít bùng cả ngày trời.”
Như hiểu được lời nói của Biên, con chó liếm nhẹ tay anh, sủa nhẹ mấy tiếng.
- À mà tại sao em không đặt tên nó là Kyky, Lulu, Tô-tô, Tin-tin cho xứng với cái vóc dáng cao to bệ vệ của nó? Nó giống gì thế em?
- Con chó này giống berger, thuần chủng Đức, sở dĩ em đặt tên nó là Nhân vì em coi nó như một đồng đội, nó đã cùng em xông trận mấy lần. Tuy em không trực tiếp chăm sóc tắm gội cho nó nhưng mỗi ngày em tập huấn với nó khoảng hai tiếng đồng hồ. Giống chó nghiệp vụ này nó tinh lắm anh à! Mũi nó thính vô cùng. Vừa qua trong đợt truy kích bất ngờ ở sân bay Tân sơn Nhất nó phát hiện ra những gói ma túy đã được bọn buôn lậu khéo léo ngụy trang Vẫn biết nó là chó nhưng giống người, nó tình cảm lắm, thông minh nhanh nhạy, với tội phạm nó quyết liệt, với đồng đội nó dũng cảm, liều chết vì em mấy lần rồi đó! Em thương nó lắm! Mới đầu em gọi nó là “người chó” cũng giống người ta gọi “người dơi” hay “người cá” người ngựa” tức nhân ngư, nhân mã, nhân khuyển cuối cùng em đặt tên nó là Nhân.
Biên cười lớn nhìn con chó đầy vẻ khát khao:
- Em biết đấy,chó nghiệp vụ giống châu Âu ở đây không thiếu. Đời anh đã thấy nhiều con chó tinh khôn nhưng con chó này mắt nó đầy nhân tính, nếu chỉ nhìn vào ánh mắt thôi cứ nghĩ là mắt người, ước gì đội biên phòng của anh cũng sở hữu con chó đặc biệt thế này. Anh không thích giống chó Phú Quốc, giống chó này cũng thông minh chân có màng nên biết bơi, nhưng nó không thích ứng được với nhiều loại khí hậu khác nhau. Giống chó Ngao Tây tạng cũng thế, mới nhìn thì thích nhưng nuôi chật vật chỉ có đại gia chịu nỗi chứ như anh em mình thì thằng Nhân này là hữu ích nhất.!
Hiền gật gù:
- Anh biết không nó khôn đến nỗi khi truy kích phát hiện ma túy ở sân bay nó làm bọn buôn ma túy, bọn quan chức tham nhũng móc ngoặc một phen ề chề, xanh xám cả mặt. Nó được huấn luyện để tìm kiếm phát hiện, truy vết ma túy ở mọi dạng thể. Vì khi tập huấn em cho nó nhìn rõ mọi dạng túi xách, vali, ngửi những mùi mỹ phẩm như là gel xịt tóc, dầu thơm, mùi gia vị kích thích như tiêu ớt dấm rượu có thể được tội phạm dùng hòng làm lạc hướng sự đánh hơi của chó nghiệp vụ. Vì vậy có hôm trong đợt truy xét một hành khách được yêu cầu phải trút hết đồ đạc ra ngoài để đưa vali rỗng qua máy soi. Khi nhân viên hải quan cho phép vali được thông qua vì không phát hiện ra ma túy, ngay lập tức Nhân nhào vào sủa liên tục không dứt, nó cứ cắn lấy cái vali lôi đi không cho vị hành khách đó xếp đồ. Nó to khỏe liều lĩnh hung dữ nên cuối cùng phải mang cái vali “vô tội” của vị khách này vào phòng kiểm tra. Chụp dáng kiểu chiếc vali, phân tích hình ảnh dữ liệu trên máy tính, cuối cùng nhân viên kiểm tra quyết định rạch vali ra, phát hiện ma túy được bọc quanh bởi nhiều lớp băng keo đen tẩm đầy ớt bột bên ngoài rồi ép chặt vào thành đáy vali. Cái kỹ thuật sắp xếp che giấu hàng tinh vi để thoát được máy soi khiến người ta đặt nghi vấn có người bên trong giàu kinh nghiệm tiếp tay.
Biên cười ha hả:
- Hay quá nhỉ! Mày giỏi quá! Sao mày ngửi thấy mùi ma túy qua từng đó lớp bọc, còn bị đánh bạt bằng mùi ớt bột nồng nặc? Sao giỏi thế Nhân?
Con chó mặt vênh lên quay về phía Biên sủa mấy cái như đang trả lời.
Hiền và Biên nhìn nhau cười như nắc nẻ
- Có thể Nhân nhà ta không ngửi thấy mùi ma túy, nhưng khi huấn luyện chắc nó biết trọng lượng của một vali rỗng khi đồ đạc được trút ra hết, là bao nhiêu, vali rỗng này trọng lượng hơi bất thường chẳng hạn, mùi ớt nồng nặc cũng khiến nó không bỏ qua. Nó là đứa có trí nhớ khi học bài đó mà! Nghe nói thế hệ cha ông nó, có con còn được dùng để giám biệt hơi người, phát hiện ra ai đó đang có mầm mống ung thư mà chưa biết nữa đấy!. Thôi em đi đây! Anh nhìn kìa, đỉnh Pha Luông cao chót vót! Trời ơi Pha Luông đẹp quá! Mây vờn quanh Pha luông như một kiều nữ đang uốn mình trong tấm váy trắng
- Mới sáng sớm đã nhìn được Pha Luông mặc dù vẫn bập bềnh trong mây, trời chìu em rối nhé! hôm nay hứa hẹn một ngày nắng đẹp.
Hiền vỗ nhẹ đầu đồng đội Nhân:
- Nào thằng em Nhân của anh bắt tay anh Biên rồi đi thôi!
Con chó ngoan ngoãn giơ một chân trước lên đặt vào lòng bàn tay Biên đang xòe ra. Biên nắm lấy lắc nhè nhẹ:
- Hai anh em đi chơi nhé! Anh Biên đã chuẩn bị mọi thứ đâu ra đó rồi! Giờ anh Biên đi tuần tra với anh em chiến sĩ biên phòng đây! Hẹn chiều tối nhé!
Con chó nhìn Biên, ánh mắt sáng lên, nó rút chân về, liếm nhè nhẹ ống quần người lính biên phòng.
Hiền nhìn vẻ mặt khắc khổ nhưng rắn rỏi cương quyết của người trưởng đồn, lòng dâng lên một niềm thương mến. Chỉ mới gặp từ chiều qua tới nay nhưng Hiền thấy quyết định của mình tới đây là chính xác. Biết đâu khi vào Sài gòn Hiền sẽ tìm được cho anh một chú chó đặc biệt như Nhân và sẽ gởi ra làm quà cũng nên.
Anh nghĩ thầm trong đầu, mỉm cười bắt tay Biên, huýt gió ra hiệu cho Nhân theo mình cùng băng qua con đường món quanh co rẽ về phía các bản làng.