← Quay lại trang sách

Chương 26

Triển buông điện thoại xuống, ngẩn người ra. Những thông tin vừa nghe được từ bạn bè làm Triển ngạc nhiên đến bàng hoàng. Không ngờ Hiền còn trẻ mà đã lập được những thành tích xuất sắc đến như vậy!. Hóa ra hắn ta nổi danh về việc phá những đường dây buôn lậu lớn tại các cửa khẩu. May mình được báo trước. Hắn ta hẳn phải sắc sảo lắm, không phải loại tép riu dễ mua chuộc. Không nên đùa với dao kẻo có ngày đứt tay.

Có tiếng bước chân. Triển giật mình quay lại. Chị giúp việc bước tới thì thầm:

- Dạ thưa có người ngoài cổng muốn gặp cậu.

- Ủa tôi có hẹn ai giờ này đâu? Tôi sắp đi quán bar, chị nói tôi không có nhà.

- Dạ anh ta nói rằng anh ta tên Hiền, có hẹn trước với cậu là sẽ gặp nhau ngoài giờ hành chánh.

Triển nghĩ thầm “ Trời đất! Đúng là công an, chưa nói địa chỉ đã biết ngay nhà!”

Triển miễn cưỡng:

- Thôi được chị mở cửa mời khách vào đi.

Hiền bước đến ngưỡng cửa, Triển vội chìa tay ra miệng cười đon đả:

- Chào anh Hiền! Sao không gọi điện báo trước. May quá! Đến trễ chút xíu thôi là tôi ra khỏi nhà.

Hiền bắt tay Triển, siết chặt rồi nhìn đăm đăm. Triển phớt tỉnh như không biết, anh nghĩ thầm chắc hắn ta nhận ra cái xe đỏ của mình ở ga-ra rồi đây!. Nếu hắn ta hỏi chuyện làm ăn, mình ráng mềm mỏng chịu lép một chút cho xong, còn chuyện tình cảm thì đừng hòng chi phối mình?. Người tình của Trúc có là ai cũng mặc kệ, Triển này chả ngán!

Vừa ngồi xuống ghế Hiền nhìn lướt toàn bộ phòng khách rồi bắt chuyện:

- Nhà anh Triển nhìn cứ như đang ở ngoài thiên nhiên hoang dã, anh Triển còn trẻ mà cơ ngơi đồ sộ giỏi quá ha!

Triển đổi giọng ôn tồn nhỏ nhẹ:

- Có gì đồ sộ đâu anh!. Chẳng qua em làm ăn gặp thời, mua đất rẻ bán lại gấp năm sáu lần, xong lại chơi chứng khoán, trời thương cho mình trực giác nhận ra lúc giá đã chạm đỉnh thì bán. Bán vừa xong chứng khoán rớt chạm đáy, mình lại mua vào, cứ đấy rồi đỉnh một thời gian thì phất lên.

Hiền trố mắt nhìn Triển, ngả người ra ghế cười:

- Điệu này chắc mai mốt phải nhờ anh dạy cho một khóa cấp tốc để gia nhập thị trường bất động sản và chứng khoán mới được. Thôi giờ mình vào thẳng vấn đề đi!

Triển gật đầu chăm chú lắng nghe.

- Anh Triển biết không thằng em họ con bà dì tôi gần đây hay gởi hàng tươi sống như hoa quả và hải sản ra các tỉnh phía Bắc. Do mặt hàng dễ hư thối nên nó cần hàng hóa phải được chuyển đi kịp thời, đúng hợp đồng. Nếu không sẽ bị thua lỗ, thậm chí có thể phá sản trong một sớm một chiều. Nó không hiểu sao đã làm đúng thủ tục, đóng cước phí đầy đủ, chấp hành những điều kiện nghiêm ngặt khi gởi hàng vậy mà sao hàng cứ bị trễ không bao giờ đi được chuyến sớm nhất?. Nghe nó kể tôi bèn đến khâu vận chuyển quốc nội hỏi thì người bạn làm ở hải quan chỉ tôi đến tìm anh, mặc dù anh không phải là người đứng đầu kho hàng quốc nội ở sân bay, vậy là sao?

Triển bẻ lại khiêu khích ngầm thăm dò Hiền:

- Sao là sao, ý anh muốn nói luật rừng hả?

Hiền đáp trả:

- Sân bay là hình ảnh đầu tiên của một đất nước quốc tế nhìn vào dễ gì có luật rừng, nhưng tôi muốn anh giải thích rõ hơn về vấn đề này! Để xem luật lệ khi đem vào áp dụng trong thực tế sẽ như thế nào?

Triển mỉm cười bí ẩn:

- Bây giờ em trình bày như vầy xem anh có hiểu không đã. Em cũng là người gởi hàng như cậu em của anh. Nhưng số lượng mua tải của em rất lớn, em mua sĩ còn cậu em anh mua lẻ. Có nghĩa là em nhận gởi hàng thuê từ các doanh nghiệp nhỏ lẻ rồi gom lại thành một lượng tải lớn. Với số tải khủng đó hàng hóa công ty em gởi đi sẽ được ưu tiên hơn các doanh nghiệp lẻ tẻ nhỏ bé khác.

Hiền hỏi lại:

- Anh nói vậy có nghĩa em tôi cần liên kết không nên hoạt động gởi hàng riêng lẻ mà nên gởi hàng gián tiếp qua công ty anh từ đó hàng hóa sẽ được bảo đảm chuyển đi đúng hẹn an toàn? Vậy nhiệm vụ của những người ở khâu vận chuyển hàng sân bay là gì?

Triển nhỏ nhẹ phân trần:

- Thì chuyển hàng chứ là gì nữa?. Nhưng chủ yếu tùy theo đặc tính lô hàng. Hàng khô có thể nằm lại lâu ngày trong kho. Nếu mặt hàng tươi sống mà cứ gởi lẻ tẻ làm sao kiểm soát hết nên tốt nhất nhờ các công ty trung gian gom lại thành một khối lớn dễ kiểm soát rồi gởi đi. Người ta phải ưu tiên cho người mua tải số lượng lớn. Khối hàng lớn tươi sống sẽ được lưu ý. Anh thử ra ngoài chợ xem, một bà bán mớ giá sống chẳng hạn, nếu có ai mua khối lượng lớn bà ta sẽ bán cho khỏe chứ ngồi bán lắc nhắc chi cho mất công?. Còn người mua sĩ sau khi đã mua xong mới chia nhỏ mớ giá, bán lẻ ăn lời thế thôi!

- Vậy khi em tôi mua tải gián tiếp của anh thì mức cước mắc hơn cước phải trả trực tiếp?

- Chính xác!

- Mắc hơn bao nhiêu?

- Chừng năm trăm cho đến một ngàn một ký tùy theo mặt hàng.

- Trời! Vậy một ngày có biết bao tấn hàng được chuyển đi, số tiền đâu nhỏ?. Vậy rồi doanh nghiệp như em tôi còn hy vọng lời không?

- Nếu không lời sao người ta vẫn ùn ùn gởi?. Xin anh hiểu cho, tụi em là những người làm kinh tế. Mà kinh tế là phải có tính chất tương liên. Kinh tế phải được xây dựng trên những mối giao liên mang lại quyền lợi cho mọi bên. Chả có ai thiệt đâu. Miễn còn lời là được. Nếu không để cho người ta lời thì công ty sẽ bị xóa sổ. Luật trong thực tế là vậy đó anh à! Anh yên tâm đi, em sẽ lưu ý trường hợp của cậu em anh. Anh cứ bảo cậu ấy tới gặp em rồi đâu sẽ vào đấy!.

Hiền gật gù vỡ ra mọi điều, nghĩ thầm thảo nào anh ta giàu có đến vậy kiểu này chỉ có người tiêu dùng bị thiệt thôi!.

Hiền nhìn thẳng vào mắt Triển buông một câu:

- Luật lệ hay là luật đời?Khi mặt trời lặn là khi bóng tối ngự trị. Nếu lãnh vực nào đó sự tích cực tồn tại yếu ớt thì sẽ là mảnh đất màu mỡ nảy sinh những tiêu cực. Khi bị dồn ép đến đường cùng không còn gì để mất người ta lại vùng lên và một lối thoát lại mở ra đâu đó...biết đâu đấy phải không anh? Rồi như chợt nhớ ra, Hiền hỏi:

- Có phải anh là bạn Trúc không?

Đang ngỡ ngàng vì những câu đối đáp lướt rất nhẹ nhưng sắc buốt khi nghe Hiền hỏi về Trúc, Triển như tỉnh ra làm bộ ngơ ngác:

- Ủa sao anh biết? Anh quen Trúc à?

Hiền thành thật:

- Anh không nhận ra tôi nhưng tôi nhận ra anh lái chiếc xe đỏ hôm kia.

Triển giả vờ kêu lên:

- Á à! Em nhớ rồi, lúc đó trời đổ mưa chứ gì?. Trúc là bạn gái em, hồi hôm qua tụi em đi du lịch miền Tây vui hết biết luôn. Hồi sáng em chở Trúc ra sân bay nên mới có mặt tại đó!. Còn anh hôm đó gặp Trúc chắc có việc gì?

Mặt Hiền ngớ ra, ánh nhìn bỗng mất hẳn tinh anh, tối sầm lại. Hiền không trả lời đứng bật dậy chìa tay ra. Triển nhận thấy cái bắt tay không chặt, hững hờ không được như lúc nãy.

Hiền hạ thấp giọng:

- Tôi về đây! Cám ơn anh đã chỉ vẽ giải thích. Tôi sẽ nói em tôi đến gặp anh cùng bàn bạc sau. Phận sự của tôi đến đây là hết!

Nhìn vẻ mặt đang tươi phút chốc ủ dột của Hiền, Triển hả hê bồi thêm một câu:

- Hết sao được mà hết anh?. Em đã chấm anh rồi đó! Biết chừng đâu anh còn phải làm phù rể cho em đó nha!

Hiền không nói gì thêm, cúi đầu đi thẳng một mạch.

Hiền ngồi bên một quán nhỏ ven đường, đưa mắt nhìn phố phường ban đêm tấp nập người qua lại. Anh mong rằng ngồi đây một lúc sự khó chịu của cuộc gặp gỡ lúc nãy sẽ vơi đi.

Bên vệ đường một phụ nữ, dừng chiếc xe đạp cũ mèn để lượm lại bao phế thải cột ở yên xe vừa bị rớt xuống. Chị ta ì ạch nhấc cái bao tải còn lớn hơn thân hình mình, mím môi cố giữ thăng bằng để đặt trở lại yên sau. Làm xong dường như đã đuối sức chị dừng lại vài giây thở dốc, rồi định luồn dây buộc ngang bao tải, thế nhưng, lúng túng làm sao trật tay, xe đạp và bao đồ lăn kềnh ra đất.

Hiền chạy lại dựng xe đạp lên, mau mắn nhấc bao ve chai, buộc lại gọn gàng sau yên xe rồi nói:

- Chị ngồi lên xe đi tôi giữ cho.

Người phụ nữ nở một nụ cười trên khuôn mặt tuy hốc hác nhưng rất ưa nhìn, hướng về phía anh khẽ nói:

- Cám ơn anh!.

Dứt lời chị leo lên yên, gò lưng hối hả đạp xe đi. Mồ hôi tươm ra khiến lưng áo ướt đẵm. Chị ta cho xe băng ngang, luồn lách giữa dòng xuôi ngược. Chạy với đồ đạc cồng kềnh che khuất cả người như vậy thật quá ư nguy hiểm!. Hiền nhìn theo người phụ nữ xa lạ với nhiều câu hỏi trong đầu. Chị ta đi về đâu, nhà còn xa không?. Chị ta chắc đã có con rồi, con chắc còn nhỏ, chồng chị ta đâu? Chắc cũng phải đi làm. Hay chồng chị ta bị thương tật đau ốm gì nên mới để người vợ chân yếu tay mềm vất vả đến như thế chứ?. Cái gì khiến con người yếu đuối nhỏ bé kia trở nên nhẫn nhục can trường đến vậy?. Chị ta đang chở đồ phế thải đi giữa phố chợ hay đang chở bao gian truân nhọc nhằn của kiếp người?. Động cơ nào khiến chị ta dù kiệt sức vẫn cố gượng đứng lên?. Tình yêu chồng, thương con?. Vất vả cả ngày kiếm được bao nhiêu với số ve chai đó?. Tại sao có người khổ đến ngần ấy nhưng ngược lại có người chỉ cần ngồi nhìn những tấn hàng xuất kho chuyển đi đây đó, không phải động chân động tay, tiền cũng nhẹ nhàng chạy vào túi? Tại vì người ta giỏi giang thông minh ư?

Tiền, tình. Có tiền là giải quyết được tất cả?. Chỉ cần vài ngày sau khi chia tay trên đồi cát bay Trúc đã quên sạch rồi sao?. Mặt ngọc xanh lấp lánh ánh sao Trúc đeo trên cổ mới có hay có lâu rồi?.

Đang ngồi giữa chốn đông người, dập dìu tài tử giai nhân, biết bao quần là áo lượt qua lại không ngớt vậy mà mảnh khăn tấm buông lơi thả bay theo gió hôm nào bống chập chờn, dáng Trúc chạy tung tăng trên đồi cát lấp lánh sắc màu cứ hiện ra trước mắt khiến lòng anh bứt rứt không yên. Anh đưa ly cà phê lên miệng. Cà phê thấm ướt bờ môi, đăng đắng. Nỗi nhớ trở nên day dứt. Hiền buông ly xuống, đưa ngón tay uốn lượn vẽ vời trên mặt bàn. Trúc ơi! Anh đang vẽ môi em, nhưng làm sao anh vẽ được cái cảm giác khi môi chạm môi? Anh nhớ bờ môi em run run mềm ướt ngượng ngập. Nụ hôn lần đầu trao nhau, anh nghĩ mình không lầm!. Em quen Triển trước khi quen anh nhưng em không thể là người yêu của Triển!. Em giận anh, bỏ anh theo Triển có lẽ do anh không dành thì giờ chăm sóc chiều chuộng em chứ nào phải do anh nghèo không giàu như Triển?. Nếu vậy, em đã không đến với anh ngay từ lúc đầu. Em giận anh một phần cũng do sợi dây chuyền với trái tim gỗ đáng nghi ngờ phải vậy không em? Anh tính khi nào mình hết giận nhau anh sẽ kể rõ xuất xứ của trái tim gỗ. Lúc đó chắc em sẽ bật cười để rồi sẽ thông cảm cho anh. Nhưng điều đó giờ có thể không còn cần thiết nữa. Anh đã mất em!. Dù sao đi nữa em cũng tàn nhẫn quá. Lẽ nào chỉ vì những lý do nhỏ nhặt đó em đành bỏ anh?. Nếu vậy làm sao chúng ta có thể dìu nhau đi suốt cuộc đời?. Ai biết ngày mai sẽ ra sao?. Đường đời đâu phải lúc nào cũng trải đầy hoa hồng? Nhiều khi lắm chông gai ưu phiền.

Hiền rút điện thoại, bấm SMS lưỡng lự định nhắn tin nhưng lại đóng máy đút vào túi. Cả buổi sáng phải hoạch định những phương cách cho chuyên án sắp tới rồi tập huấn ngoài trời với đồng đội Nhân suốt buổi chiều. Cả ngày lu bu đủ thứ công việc, tưởng đã trốn được nỗi nhớ, ai dè hồi nãy gặp Triển nỗi nhớ Trúc lại bủa vây giăng đầy.

Hiền thở dài. Mấy ngày nay, hay gặp ác mộng. Trong mộng lúc nào cũng thấy Trúc bỏ mình đi rất xa. Mình hốt hoảng đau đớn kiếm tìm. Sợi dây chuyền có trái tim gỗ len lỏi theo vào trong mơ với mùi hương xá xị nồng đượm hơn cả trong hiện thực. Nỗi đau sự mất mát bỗng trở nên mơ hồ khó hiểu. Tại sao chỉ có Nhân thông cảm với trái tim có mùi hương ngọt ngào này?. Xa nhau chừng mấy ngày, khi gặp lại lúc nào nó cũng nhào vào lòng mình hít hít trái tim gỗ, rên ư ử như thể để cho thỏa nỗi nhớ mong. Vậy sao ngay cả má, người đã tặng trái tim gỗ cho mình đôi khi cũng muốn thay thế bằng cái khác?. Còn Trúc ác cảm với trái tim gỗ cũng dễ hiểu thôi. Bây giờ ngồi đây gặm nhấm nỗi đau khi biết Trúc đã rời xa, nhưng mình lại có cảm giác không phải lần đầu mình rơi vào trạng thái này. Lại một lần nữa có cảm giác ngờ ngợ rằng mình đã từng mất mát đau thương. Mất gì? Buồn gì?. Chịu thôi! Không thể giải thích được. Mình chưa yêu ai như yêu Trúc. Trước khi gặp Trúc, những bóng hồng chỉ thoáng qua đời không để lại dấu ấn gì trong tâm trí. Từ nhỏ tới lớn gia cảnh tuy nghèo đạm bạc nhưng mình có thiếu thốn gì đâu? Ba má thương hết mực, chưa bao giờ biết đòn roi là gì?.

Tiền lương ba ít ỏi, má chật vật kiếm sống qua ngày nhưng ba má đã chăm sóc mình chu đáo, hy sinh tất cả để mình đươc như ngày hôm nay. Thời còn đi học ba đã không ngại đường xa gò lưng đưa đón mình mỗi ngày mấy lần bằng chiếc xe đạp cọc cạch chỉ vì ba muốn cho mình học được trường tốt. Rõ ràng nếu không có ba má, làm gì có mình ngày hôm nay?. Má bán hàng rong tiền lời chả là bao, vậy mà mình muốn gì được nấy. Có hôm trời khuya lăc khuya lơ, chờ mãi mới thấy má xuất hiện ở đầu con ngõ ngập ngụa nước mưa, ướt lướt thướt chập choạng với gánh hàng ế ẩm nặng trĩu đôi vai. Mình vùng chạy ra bất kể sự ngăn cản của ba, ôm lấy má khóc ròng, gào lên không muốn cho má gánh hàng đi bán nữa. Má hỏi mình thương má nhiều không?. Mình bé quá không biết diễn đạt nỗi lòng ra sao cứ gật lia lịa miệng liên tục nói thương lắm lắm. Má ôm siết mình vào lòng nựng nịu: “Ôi Tin ơi! con là tất cả cuộc đời má.” Bóng hình má hôm đó đã in dấu vào tâm trí non nớt không thể phai mờ để rồi trở thành một quyết tâm. Khi trưởng thành có công ăn việc làm, lương tháng đầu tiên sẽ dành hết cho má. Thế rồi cũng từ đó theo ý nguyện của mình má bỏ luôn nghề bán hàng rong. Mình là đứa con hạnh phúc nhất trên đời. Vậy sao mình thường có những giấc mơ khiến mình đau buồn để rồi bị ám ảnh cứ ngỡ đời mình có gì đó bất hạnh?. Kỳ lạ thật!. Giấc mơ na ná nhau, lập đi lập lại, dạo gần đây thường xuyên hơn, đặc biệt lúc nào cũng có trái tim mùi hương xá xị xen lẫn với những hình bóng, nơi chốn lạ lẫm.

Tiếng điện thoại reo. Hiền móc túi rút điện thoại.

- A lô, Hiền đây, Tân đó hả?. Rồi rồi, anh đã hỏi kỹ cho em. Em phải gởi qua công ty trung gian thì mới bảo đảm hàng đi nhanh không sai hẹn. Giờ anh đang ở ngoài đường, Tân tới nhà đi, anh sẽ về ngay đây, mình bàn bạc sau!