Chương 25
Trúc đứng dậy thu dọn chén dĩa định mang đi rửa nhưng bà Thức giữ tay con gái lại:
- Con để đó mẹ rửa cho.
Trúc hỏi:
- Sao vậy mẹ? Hãy để con được dịp giúp đỡ bố mẹ chứ! Chả lẽ cứ đi chơi cho đã đời rồi về nhà ườn xác ra đó sao? Con nói thiệt với mẹ, nhiều khi phục vụ khách trên máy bay con lại ngậm ngùi thương bố thương mẹ ở nhà. Mẹ cắt trái cây mời bố đi, để con rửa chén cho.
Bà Thức chép miệng:
- Thật ra mẹ cũng không muốn con làm nghề tiếp viên lâu dài đâu! Nghề này bận bịu vất vả quá! Thôi thì cứ chịu khó cho đến khi lập gia đình hẳng hay.
Trúc kêu lên:
- Mẹ nói gì kỳ vậy?. Mẹ nhìn tướng con bộ giống tướng ăn bám chồng lắm sao?
Bà Thức mỉm cười lấp lửng:
- Ăn bám gì mà ăn bám?. Con nói vậy không lẽ mẹ ăn bám bố con mấy chục năm trời nay sao?. Khi lập gia đình mỗi người một nhiệm vụ. Trừ khi lương chồng không đủ sống thì vợ phải vất vả ngược xuôi, còn nếu chồng giàu có dư dả, tội gì phải bương chãi kiếm tiền kia chứ?. Chỉ cần làm tròn nhiệm vụ người vợ người mẹ trong gia đình là tốt lắm rồi!
- Lỡ con lấy chồng nghèo thì cũng phải đi làm chứ?
Bà Thức buột miệng:
- Triển mà nghèo gì?. Nghe con Chi nói nó là tỷ phú chứ không phải triệu phú đâu?. Hôm qua con Chi nói với mẹ rằng Triển có ý muốn hỏi cưới con đó!
Trúc trợn tròn mắt kêu lên:
- Ôi, mẹ ơi! Sao mẹ nói cứ như thể con sắp làm vợ Triển rồi không bằng?. Ai muốn cưới con thì con đây phải rõ chứ!. Mẹ nên nghe con trước khi nghe Chi.
Nói xong Trúc khẽ liếc nhìn bố rồi vùng vằng bưng chồng chén đĩa đi rửa.
Nãy giờ ông Thức chỉ lặng lẽ nghe hai mẹ con nói chuyện. Ông để ý thấy suốt bữa ăn Trúc chỉ trả lời ngắn gọn khi mẹ hỏi han về chuyến du lịch. Trúc không linh hoạt như mọi khi. Từ lúc đi Mũi né về Trúc ít nói hẳn. Mỗi khi vợ ông nhắc đến Triển con gái ông tìm cách lãng tránh. Chốc chốc ông bắt gặp ánh mắt con gái liếc nhìn mình. Ánh nhìn đồng lõa. Ông nghĩ vậy!. Từ khi Trúc chỉ mới chập chững biết đi, ông đã tỏ ra mình là người thấu hiểu con gái hơn cả mẹ nó. Chỉ cần nhìn vẻ mặt Trúc ông biết con muốn gì, ông tin mình hiểu được tâm trạng của con mà không cần con phải mở lời. Ông chưa tâm sự gì với vợ về tình cảm của con gái mà ông linh cảm nghiêng hẳn về phía Hiền. Bà Thức đang choáng ngợp vì cái xe hơi bóng loáng màu đỏ của Triển. Nếu biết ý con gái vợ ông thế nào cũng đem giá trị vật chất ra để so sánh cân đo đong đếm. Cũng không thể trách được. Người mẹ nào chả muốn con gái sống trong nhung lụa?. Có lẽ vì vậy mà lúc nãy Trúc liếc nhìn ông như thầm cám ơn. Dù cho Trúc có giận Hiền và không liên lạc với anh ta, ông vẫn tin cho đến giờ phút này Hiền vẫn là người trong tâm tưởng của con gái. Hồi nãy ông còn hoang mang chưa dám khẳng định lắm, ông nghĩ có thể lần này mình lầm, do ông chớm có cảm tình với Hiền hơn, nhưng câu cự nự cuối cùng của con gái với mẹ nó chứng minh những gì ông cảm nhận trước đó không sai.
Trúc nằm thẫn thờ trên giường, thân thể rã rời sau một ngày lang thang trong miệt vườn nhưng vẫn không sao chợp mắt được. Tiếng tivi dưới nhà im tiếng từ lâu. Bố mẹ đã đi ngủ. Trong không gian im ắng đầu óc Trúc lại hiện ra dãy số di động từ tin nhắn chưa được đọc của Hiền. Nhắm mắt lại dãy số vẫn chình ình ra đó. Trúc thở dài luồn tay xuống gối mò điện thoại. Bấm nút mở khóa, bấm nhắn tin, bấm chọn.
Dãy tin nhắn lại hiện ra. Tin nhắn đến từ Hiền đã thành một dãy dài dằng dặc. Tin nhắn cuối cùng Trúc nhìn giờ gửi. Nó đến từ tối hôm qua. Sáng nay Hiền cũng có cuộc gọi lờ.
Bỗng một dòng chữ hiện ra trên điện thoại “Bộ nhớ đã đầy”. Trúc nghĩ do bộ nhớ đầy, nên tin nhắn của Hiền có thể đã không vào được máy của mình nữa, chứ nếu không chắc lại có tin nhắn. Giờ phải xóa tin nhắn thì tin nhắn khác mới đến hộp thư mình được. Cứ mở ra đọc xem anh ta nhắn gì rồi xóa hết cho nhẹ bớt máy, có thể cũng nhẹ luôn cái đầu lúc nào cùng chứa đầy số.
Trúc bấm xuống từ từ, tính đọc tin nhắn theo thứ tự trước sau thì máy rung lên. Số điện thoại từ tiếp viên trưởng gọi đến hiện ra trên máy. Trúc giật mình. Có chuyện gì sao chị ấy gọi mình tối khuya vậy cà?.
Trúc vội bấm nghe. Giọng từ bên kia máy vang lên:
- Chúc mừng Trúc! Có một hành khách trên chuyến bay hôm qua để lại comment trong hộp thư góp ý rất tích cực về em. Bà ta nêu đích danh tên em, khen em hết lời. Hóa ra chuyến bay hôm qua em gặp may chứ không phải gặp rủi đâu! Hiếm khi có hành khách khen, phần lớn “các thượng đế” than phiền là chính. Em ổn chưa? Thôi khuya rồi ngủ đi em, ráng giữ gìn sức khỏe. Mai gặp nhau sẽ nói nhiều hơn.
Trúc chỉ kịp thốt lên “Dạ em cám ơn chị” đầu máy bên kia đã rơi vào im lặng. Nhận được cú phôn bất ngờ, Trúc hoãn lại ý định đọc và xóa tin nhắn của Hiền. Trúc nhớ lại ánh mắt của người phụ nữ đau ốm cứ nhìn theo mình trên chuyến bay hôm qua, trong lòng bỗng phấn khích trở lại.
Cô nhét điện thoại xuống gối nhắm mắt cố dỗ giấc ngủ. Nặng nề căng thẳng vơi hẳn đi. Nghĩ đến những “thượng đế” sẽ phải phục vụ trên chuyến bay sắp tới tự dưng Trúc không còn cảm giác ấm ức tức tối nữa. Cô mỉm cười trong bóng tối, đầu óc lởn vởn với những dự tính của ngày mai, làm sao để từ chối khéo việc đưa đón của Triển, làm sao để thoát khỏi sự ám ảnh của Hiền, làm sao, làm sao?.
Triển cho xe dừng ngay sát khu vực hạn chế của sân bay. Anh dành mở cửa nên nhoài ngang qua người Trúc. Trúc ngồi lùi lại, nép sát vào cửa xe khẽ kêu lên:
- Em mở được mà, anh đâu có cần phải làm vậy?
Triển nháy mắt:
- Ga-lăng một chút không được sao?
Trúc nghiêm nét mặt:
- Ga-lăng? Anh nói gì nghe mắc cười quá!. Nếu đúng anh ga-lăng, trước hết hãy bước xuống, đi vòng qua để mở cửa cho em, không được lợi dụng đụng chạm gì đến em, anh nghe rõ chưa?
Triển cúi đầu tủm tỉm:
- Dạ nghe rõ rồi ạ!. Giờ mình kiếm chỗ nào ngồi ăn uống gì đã nha?. Còn sớm mà phải không em?
Trúc nhìn đồng hồ lắc đầu:
- Không được anh à! Em phải chia tay anh ở đây vì lúc nãy khi gặp nhau ở Trụ sở Đoàn tiếp viên chị tổ trưởng nhắc nhở đến sân bay nhận nhiệm vụ ngay.
Triển than thở:
- Vậy sao em không nói anh đến nhà đón sớm để ra sân bay được thư thả hơn?
Trúc phân trần:
- Anh phải hiểu cho em chứ! Em là tiếp viên hàng không. Đến sân bay để phục vụ hành khách chứ không phải để kiếm chỗ nào đó ăn uống tán gẫu được!.
Triển thất vọng ra mặt. Anh uể oải đưa tay lên miệng ngáp dài. Mới mười giờ sáng. Mình đã hẹn Hiền tới gặp mình tại khu vực sân bay vào khoảng mười giờ mười lăm. Lần này phải nhìn thấy vẻ mặt sửng sốt đến đau đớn của hắn ta cho rõ. Cả đêm trằn trọc vắt óc suy nghĩ mới tìm được chiêu này. Nếu cả hai đụng đầu nhau trong cảnh ngộ bẽ bàng như kế hoạch, có thể mình sẽ được như ý. Làm sao để Trúc quên hắn ta, sau đó thừa thắng xông lên chinh phục người đẹp. Theo như lời Chi kể, Trúc đang thất vọng và muốn “xù” hắn ta nên mình phải chớp lấy cơ hội này!.Phải hối hắn ta nhanh nhanh may ra còn kịp.
Triển quay lại nói với Trúc:
- Anh có cuộc gọi, chờ anh vài phút đã nha!
Nói xong anh bước xuống quay người tựa vào đuôi xe, móc điện thoại bấm số: “A-lô có phải anh Hiền đó không?. Tôi đang ở khu vực ăn uống của sân bay, anh tới ngay đi vì tôi không có thời gian nhiều đâu anh ạ!.”
Tiếng Hiền từ đầu máy đáp:
- A chào anh! Tôi cũng đang định gọi cho anh xin khất lại cuộc hẹn vì hôm nay thứ hai tôi bận quá không tới gặp anh được. Thật ra tôi được người ta giới thiệu nên muốn hỏi anh về việc gởi hàng tươi sống dùm cho người em họ ấy mà!
- Vậy ra anh hẹn gặp tôi không phải vì việc của anh à?
- Việc của tôi là sao?
- Thì tôi tưởng anh được cục an ninh chỉ định thẩm tra dịch vụ vận chuyển hàng hóa sân bay?
- Đâu có! Nếu là chuyện công, tôi phải làm theo chỉ định chứ, có thông tư trước, phải tới ngay địa điểm cần làm việc chứ làm sao mà gặp riêng anh được?. Cậu em họ nhờ tôi hỏi dùm cậu ấy chứ không phải chuyện của tôi đâu anh ạ! Cám ơn anh đã gọi lại. Thôi chúng ta sẽ gặp nhau sau, nội trong ngày hôm nay, khi nào tìm được thời gian thuận tiện ngoài giờ hành chánh tôi sẽ gọi lại cho anh, còn bây giờ tôi đang bận, xin chào anh!
Triển bật cười nhẹ nhõm khi nghe lời giải thích của Hiền, nhưng vẫn tiếc nuối, phải chi Hiền ra đây đúng hẹn.
Anh tắt di động quay lại nhìn. Xe trống không. Cửa xe khép hờ. Anh hốt hoảng chạy về phía sân bay. Đang trong giờ cao điểm, các quầy làm thủ tục bắt đầu đông đúc nháo nhào đến chóng cả mặt. Không thể nhìn thấy tà áo đỏ thướt tha. Trúc đã biến mất. Lý do Trúc đưa ra để không đeo nữ trang nghe hợp lý Triển không buồn. Thế nhưng Trúc không hề tỏ ra xao động trước ngôi biệt thư hàng trăm tỷ đồng mà ai đặt chân tới đều phải xuýt xoa, đó mới là vấn đề!. Chắc chắn Chi đã rỉ tai về khả năng tài chính của mình cho Trúc biết nhưng cô nàng coi bộ vẫn tỉnh bơ. Đây là trường hợp khó khăn đặc biệt mình chưa từng gặp phải trong tình trường. Từ trước tới nay mình thường nổi tiếng cướp người yêu trên tay kẻ khác nhanh như chớp, nhiều khi chỉ chưa đầy nửa ngày. Có khi còn chưa kịp lòi tiền ra, các nàng đã chạy theo rồi!. Mình vẫn còn phải yêu đơn phương đến bao giờ đây?.Từ hôm qua đến giờ giữa mình với cô ta vẫn có khoảng cách. Gần gũi như bạn còn chưa được, nói chi tới những gì xa xôi khác!. Triển ném ánh nhìn hằn học về phía những cặp tình nhân ngồi tình tứ bên nhau. Hai tay nắm chặt, hàm bạnh ra, răng nghiến lại, suýt nữa Triển buột miệng chửi đổng. Tưởng được tháp tùng người đẹp vào sân bay, được ngồi lại dù chỉ mươi phút thôi, bên chiếc bàn kia, nhâm nhi ly cà phê, ngắm mái tóc búi cao gọn gàng, khuôn mặt thanh thoát, chiếc cổ thon trắng mịn màng trước ánh mắt ngưỡng mộ của nhiều người vậy mà….
Đứng thẫn thờ một lúc Triển hậm hực trở vào xe đóng sầm cửa lại. Chiếc xe màu đỏ sang trọng quay đầu từ từ rời khỏi bãi đậu.