Chương 28
Trúc lách mình ra khỏi cửa phòng, đứng một lát nghe ngóng. Dưới nhà im phăng phắc. Không có tiếng tivi cũng chưa nghe mùi xào nấu. Bố mẹ chắc còn ngủ giấc trưa trong phòng. Cô rón rén chạy thật nhanh xuống thang lầu. Chân vừa chạm nấc thang cuối Trúc khựng lại đứng chết trân vì nhận ra bố mẹ đang ngồi chình ình ở phòng khách. Cả hai đang hướng về phía Trúc với ánh nhìn dò hỏi. Trúc cố làm ra vẻ tự nhiên cười gượng gạo hỏi:
- Ủa bố mẹ không ngủ trưa sao?
Bà Thức nhếch môi giọng hờn mát:
- Chị tưởng hai tên già này sướng lắm sao mà được hưởng giấc ngủ trưa dài vậy?. Chị làm gì trong phòng suốt từ sáng đến giờ, tôi gọi cửa hoài chị không mở?.
- Mẹ à, con ngủ có nghe gì đâu mà mẹ trách. Con đã chẳng nói với mẹ hồi tối qua rằng con ngủ bù đừng gọi cửa, mẹ không nhớ sao?.
Bà Thức nghiêm nét mặt: Thế nào là ngủ nướng?. Ngủ suốt sáng qua trưa đến chiều phải không?.
Trúc định phân bua nhưng nhìn thấy bố trừng mắt Trúc nín khe.
Bà Thức to tiếng hơn:
- Hồi trưa Chi có đến đây, một lúc sau Triển cũng đến. Hai đứa định rủ con đi đâu đó. Mẹ lên gọi con nhưng con khóa cửa phòng, sau đó chờ lâu quá Chi cũng lên đập cửa lẽ nào con không nghe thấy gì sao?. Con nghĩ mặt bố mẹ là mặt mo à?. Nếu con không bằng lòng cứ việc xuống đây đường hoàng nói thẳng với người ta chứ đừng đẩy bố mẹ vào tình cảnh khó xử như vậy!. Thật tình mẹ không biết con nghĩ gì trong đầu nữa!. Con gái đang tuổi thanh xuân, đi làm thì thôi về là cứ đóng cửa nằm riết trong phòng. Bạn bè tới rủ đi chơi thì tránh mặt, sao vậy hả?. Con có vấn đề gì à?. Hâm vừa vừa thôi con à. Nhiều lúc thấy con gái người ta thứ bảy chủ nhật cặp kè tay mẹ đi dạo phố đi chợ, mẹ con tỉ tê xoắn xuýt bên nhau mẹ lại thấy tủi cho mình quá!.
Nghe mẹ trách móc than thở Trúc chạy lại quàng vai bà Thức kêu lên:
- Ôi! nghe mẹ nói con cảm thấy mình tồi quá, bất hiếu quá. Hay giờ mẹ vào thay quần áo rồi đi chơi phố với con, nhân thể con sẽ tâm sự với mẹ tại sao con tránh mặt Triển?. Còn Chi thì mẹ lo gì, nó đâu phải khách?. Nó thừa hiểu tại sao con lại có thái độ đó! Thật ra dạo này con có gặp chuyện buồn, định hôm nào thư thả sẽ kể mẹ nghe để mẹ thông cảm cho tính khí thất thường của con nhưng về tới nhà là mệt rã người ra chỉ muốn nằm để lấy sức cho những chuyến bay sau. Giờ mẹ đi với con nha mẹ?
Ông Thức nãy giờ ngồi yên nhìn hai mẹ con, nghe Trúc rủ mẹ đi phố ông tủm tỉm cười:
- Thôi con đi đâu thì đi. Ăn mặc trang điểm kỹ như thế chắc chắn có hẹn với “người ta” rồi phải không? Thôi đi đi, tối về nói chuyện tâm sự với mẹ sau.
Bà Thức trố mắt nhìn chồng:
- Anh nói gì em không hiểu, “người ta” là ai?. Hai cha con ông giấu em chuyện gì vậy?
Trúc nhìn cha thán phục. Sao bố cứ như đi guốc trong bụng mình?.
Ông Thức không trả lời trực tiếp vợ, ông quay sang dặn dò con gái:
- Chiều tối, khi nào về nhà con hãy dành một chút thời gian nói chuyện với bố mẹ cho rõ ràng. Trước hết để mẹ con không thắc mắc nữa, mẹ con xứng đáng được như vậy! Sau đó để bố mẹ còn có thái độ cư xử cho đúng mực với Triển.
Trúc lí nhí:
- Dạ con hiểu, giờ con đi ra ngoài một chút đã, con chào bố mẹ con đi!
Trúc liếc bố thầm cám ơn trước khi thoát ra khỏi nhà.
Trúc tắt máy điện thoại đưa mắt nhìn xung quanh. Tất cả các bàn đều có người, phần lớn là các cặp đôi, chỉ còn Trúc lẻ loi nơi góc khuất. Vài thanh niên ngồi bàn bên cạnh ngoái nhìn Trúc huýt gió nháy mắt cười cười làm quen. Trúc ngó lơ đi chỗ khác trong lòng hồi hộp ngóng trông. Từ lúc quen Hiền đến giờ chưa lúc nào Trúc phải vào quán một mình như thế này. Qua cách nói chuyện vừa rồi trong máy Trúc biết Hiền giận mình. Giọng lạnh tanh hờ hững. Trúc phải cam chịu thôi!. Giờ Trúc chỉ mong Hiền sớm xuất hiện để mình được nhìn thấy anh cho đỡ nhớ cái đã. Trúc nhìn đồng hồ. Đã bốn giờ chiều. Mình ngồi đây cũng đã hơi lâu, tuy nhấp từng ngụm nhỏ nhưng ly trà chanh đã gần cạn.
Có tiếng xe máy quen quen. Trúc nhoài người nhìn ra, thở phào nhẹ nhõm. Hiền đang đi vào. Trúc giơ tay vẫy. Hiền tiến lại kéo ghế ngồi rồi nhìn thẳng vào mắt Trúc mở lời trước:
- Nào bây giờ có gì hãy nói đi. Chắc phải có chuyện gì quan trọng lắm chứ không tự dưng lại hẹn gặp anh gấp gáp đến vậy!
Đang mừng Trúc bỗng cảm thấy hụt hẫng, có cái gì chận đứng ngang cổ họng khiến Trúc không sao thốt nên lời. Một lúc sau Trúc mới dám ngước nhìn Hiền giọng run rẩy:
- Chả lẽ có chuyện quan trọng mới hẹn anh hay sao?. Đơn giản chỉ vì em nhớ anh…
Hiền cắt ngang câu nói:
- Chuyện đơn giản vậy sao?. Nhớ anh?. Anh có lầm không vậy Trúc?. Nhớ anh lẽ nào anh nhắn tin em không trả lời, anh gọi em cúp máy, anh ra đón tận phi trường, em không thèm đoái hoài, để người khác đưa đón, bỏ mặc anh chạy theo dưới mưa mà không biết mình phạm tội gì nặng nề để phải chịu sự ghẻ lạnh của em đến như vậy?
Trúc ấm ức:
- Em đang nói anh chặn ngang làm sao em phân trần được?. Em công nhận rằng em có giận anh đến nỗi sau khi ở Mũi Né về em không muốn đọc hay nghe bất cứ điều gì từ anh. Thế nhưng nếu anh là em, em nghĩ anh cũng vậy thôi!. Làm sao có thể chịu nỗi khi người mình yêu ngang nhiên bỏ về để mình lại bơ vơ trên bãi biển?. Có phải lúc nào chúng ta cũng có được những khoảng trời riêng như vậy?. Em đã phải suy nghĩ nát óc mới có thể cùng anh đi đến đó, thậm chí biết rằng khi về nhà sẽ bị bố mẹ la mắng thậm tệ vậy mà…
Hiền xen ngang:
- Anh đã nói với em cái nghề của anh nó vậy!. Anh về không phải vì muốn bỏ em mà do đặc thù công việc, không thể chối từ được. Lẽ nào chỉ vì chuyện đó, em bỏ theo người khác phũ phàng trước mặt anh?. Giờ em muốn gì?. Anh với em còn gì để nói nữa đâu?.
Giọng Trúc lí nhí đầy ân hận:
- Em biết mình nông cạn hồ đồ nhưng mong anh hãy hiểu cho em, khi yêu mình thường không sáng suốt. Khi đọc hết các tin nhắn của anh, em đã hiểu anh hơn cũng như xác định được rằng em không thể rời xa anh!.
- Em nói vậy có nghĩa em không thèm đọc các tin nhắn của anh cho đến khi nào nổi hứng muốn đọc thì đọc phải không?. Nếu em cho tình yêu là cái gì đó phải vừa ý, đẹp lòng thì chúng ta nên dừng tại đây. Vì tình yêu không phải thứ gì từ trên trời rơi xuống, nó có phải sung rụng đâu!. Cuộc sống có bao giờ suôn sẻ đến vậy?. Tính chất đích thực của tình yêu giống như cái đèn cảm biến trong góc kia kìa. Nó chỉ lóe lên khi cần thiết mà thôi!. Trong lúc khó khăn không chịu hiểu cho nhau còn mong gì sống với nhau trọn đời?
Hiền luồn tay móc sợi dây chuyền có trái tim gỗ để ra ngoài áo nhìn sâu vào mắt Trúc giọng thách thức:
- Yêu là chấp nhận. Chấp nhận những dị biệt của nhau, chấp nhận quá khứ khó chịu của nhau, chịu đựng nhau để được có nhau, chứ còn chưa gì đã tìm người khác còn gì để nói nữa đây!
Nghe tới đây Trúc tái mặt lắp bắp:
- Anh nói gì vậy?. Em tìm người khác là sao?.
- Còn sao nữa?. Hôm vừa rồi anh có việc gặp Triển, anh ta khoe em là bạn gái của anh ta, rằng em đi chơi miền Tây với anh ta, rằng anh ta đưa em ra phi trường. Anh ta còn sống sượng đưa ra đề nghị sẽ nhờ anh làm phù rể nữa kìa!. Anh ta đâu có nói dối, chính anh cũng chứng kiến tận mắt em lên xe anh ta mà!
Trúc giận run cả người. Hóa ra người công an đặc nhiệm Triển đề cập hôm đó chính là Hiền sao?
Trúc rên lên:
- Anh Hiền, em xin anh đó! Như anh đã nói lúc nãy, tình yêu của hai đứa đang gặp quá nhiều sự hiểu lầm, chúng ta đang còn trong giai đoạn tối tăm. Vậy từ nay trở đi chúng ta hãy cố gắng gạt bỏ những trở ngại hiểu lầm để được bên nhau đi anh!. Em đi chơi với ai đó đâu có nghĩa em yêu người đó. Chuyện đâu có đơn giản vậy?. Nếu anh có lòng tin hãy bỏ qua cho em những lỗi lầm, em sẽ chứng minh cho anh thấy em chỉ yêu anh mà thôi, được không anh?. Nói tới đây Trúc cầm lấy trái tim gỗ nhẹ nhàng giấu vào phía trong áo sơ mi của Hiền thì thầm:
- Em sẽ trân trọng quá khứ của anh, không ghen bóng ghen gió, không thắc mắc gì nữa đâu, anh cứ an tâm giữ nó tận sâu trong lòng mình nha anh!. Em chỉ xin anh một điều, tối nay chắc anh rảnh vì hồi nãy anh đã phải đến sở làm rồi, anh có thể cho phép em được theo anh về nhà thăm bác được không anh?
Hiền lắc đầu:
- Tuy từng một thời hoạt động trong chiến khu nhưng tính khí má anh chân chất mong manh lắm!. Anh nghĩ tình cảm giữa chúng ta chưa đủ chín mùi để anh đưa em về giới thiệu với má. Anh không muốn má vui chưa được bao lâu lại phải thất vọng. Anh thương má lắm, anh không thể chịu nỗi khi thấy má buồn, em thông cảm.
Lời từ chối khéo của Hiền khiến Trúc chỉ muốn bật khóc.
- Thưa anh, anh uống gì ạ?
Hiền ngước lên. Cô bé chạy bàn đang đứng chờ, anh đáp:
- Cho anh ly cà phê đá đi!
Cô bé hỏi Trúc:
- Trà chanh hết rồi chị muốn dùng gì thêm nữa không ạ?
Trúc trả lời:
- Chị cũng cà phê đá.
Khi cô bé quay lưng đi, cả hai lại rơi vào trạng thái im lặng. Hiền ngồi đối diện Trúc thay vì ngồi sát bên nhau như mọi lần. Trúc nhớ lại những lần được anh ve vuốt mu bàn tay. Cái cảm giác đê mê kỳ lạ khiến Trúc không thể để lâu, phải từ từ xoay ngửa lòng bàn tay, đón nhận bàn tay Hiền úp lên ấm áp, rồi những ngón tay đan xen, hai bàn tay tự động nắm chặt.
Bên ngoài nắng đã tắt từ lâu. Chiếc đèn thả lụa treo lơ lửng trên trần tỏa sáng. Hiền quay nhìn Trúc. Ly cà phê chưa được khuấy đường còn đọng trắng ở đáy. Cô đang trầm tư nhìn mặt bàn. Không biết có phải do ánh đèn hay do màu phấn tim tím trang điểm quanh bầu mắt nên khuôn mặt Trúc trông hư hao, ánh nhìn như vương khói buồn buồn?. Giận nhau Trúc hẳn cũng đâu sung sướng gì!. Trúc phải “cừ” lắm mới chịu nhẫn nhục ngồi đây một mình đợi chờ trong khi xung quanh những cặp mắt cứ hau háu dán chặt vào mình. Đẹp, sang trọng như Trúc nếu không thật tình dễ gì chịu ngồi đây!. Xót xa dâng trào.
Anh vươn tay khuấy ly cà phê của Trúc dịu dàng nhắc nhở:
- Uống đi em! Em hẹn anh ra đây rồi, muốn gì cứ nói, anh xin nghe.
Trúc lắc đầu nhè nhẹ. Cô từ từ úp lòng bàn tay mềm mại lên tay Hiền chờ đợi. Hiền lật ngược thế tay của Trúc. Những ngón tay đan xen vào nhau ép chặt, siết lại. Trúc đứng dậy ngồi lại sát bên Hiền ngả đầu vào vai anh.
Tiếng chuông điện thoại reo. Trúc mở xách tay tìm điện thoại.
- A-lô Trúc đây! Chi hả?.
Đang trả lời điện thoại, khuôn mặt Trúc bỗng tươi rói, ánh lên chút tinh nghịch, Trúc gật gù cười nhạt ra vẻ đắc ý, cuối cùng buông một câu:
- OK tao về ngay đây! Chịu khó chờ tao xíu.
Trúc tắt máy ghé tai Hiền thì thào:
- Mình về thôi anh! Bữa nay anh đưa em về nhà nghen?.
Hiền gật đầu.
Trúc ngồi sau xe ôm siết Hiền. Xe chạy qua cầu, gió sông thổi mát rượi. Trúc áp mặt vào lưng người yêu thấy lâng lâng như lúc cặp kè nhau trên đồi cát bay. Trúc nhắm mắt lại, lần đầu tiên từ khi giận nhau đến giờ Trúc mới thấy đầu óc nhẹ nhõm thoáng đãng không còn lùng bùng rối rắm nặng nề. Cả hai câm lặng không nói gì cho đến khi xe dừng sát cột đèn bên đường. Trúc kêu lên:
- Sao anh không cho xe đậu trước nhà em?
- Thôi em vào gặp bạn đi, anh về đây!
Trúc lắc đầu:
- Không! Hôm nay anh rảnh đưa em về, giờ còn sớm, đây là dịp em có thể giới thiệu anh với mẹ em. Bố em thì đã biết anh rồi!
Nói xong không đợi cho Hiền kịp phản ứng Trúc hối:
- Anh cho xe đậu trước sân nhà em,hãy vào một lúc thôi cũng được, nhanh lên anh!
Trúc đợi cho Hiền khóa xe cẩn thận liền cắp tay anh bước vào nhà.
Triển và Chi đang ngồi nói chuyện với ông bà Thức dưới ánh đèn chụp mờ mờ nhưng ấm cúng. Trúc với tay bật công tắc đèn nê-ông. Căn phòng khách sáng choang. Bốn người giật mình cùng dồn ánh mắt về phía Trúc đang cắp tay Hiền cười thật tươi.
Đang huyên thuyên cười nói Triển bỗng khựng lại khờ câm. Chi cũng nhìn Trúc trân trối. Cô nàng hầu như không thể thốt nên lời. Thái độ bất ngờ của Trúc khiến ngay cả Hiền cũng lúng túng lớ ngớ. Khoảng nửa phút sau Hiền mới bình tĩnh lại. Anh gật đầu chào ông bà Thức, chào Chi rồi chìa tay về phía Triển cố giữ vẻ tự nhiên:
- Chào anh, hôm nay có chương trình gì hay sao mà tụ họp ở đây?.
Triển đã kịp hoàn hồn. Anh đứng lên cầm bó hoa hồng nhung trao cho Trúc rồi quay sang Hiền trả lời:
- Có chương trình ca nhạc nghe nói hay lắm tụi này định rủ Trúc đi nghe cho vui. Tối chủ nhật…
Triển chưa nói hết câu Trúc cắt ngang:
- Hình như hai người đã biết nhau thì phải?. Bó hoa này đẹp quá để em nhờ mẹ cắm vào bình. Nhân cuộc hội ngộ bất ngờ này em cũng xin giới thiệu với anh đây là Hiền, người yêu của em.
Nói xong Trúc quay về phía bà Thức đang ngồi nhìn Hiền không chớp mắt nói tiếp:
- Anh lại kia nói chuyện với mẹ đi!
Nãy giờ bà Thức lặng lẽ quan sát Hiền. Giờ nghe những lời của chính con gái thốt lên tuy chưa đối mặt với Hiền lần nào, chỉ nghe chồng nói nhưng lúc này bà Thức đã biết ý con gái nên vỗ tay xuống chiếc ghế bành nói giọng thật tự nhiên:
- Ơ kìa! Con lại đây ngồi uống nước với hai bác chứ đứng chi cho mỏi chân.
Hiền bước lại ngồi xuống bên cạnh. Bà Thức rên lên:
- Ui chao, hai cái đứa này nghề ngỗng ra sao mà hiếm hoi mới có được bữa đi chơi hẹn hò với nhau vậy hả?. Ráng làm sao tới chơi nhà thường xuyên nghe con! Bữa nay rảnh ở lại đây ăn tối với hai bác nghen con.
Hiền mỉm cười đáp:
- Dạ nghề của con hầu như khó biết được ngày nào nghỉ thật sự. Có hôm đi làm thì không có công việc gì bất ngờ, khi đang nghỉ lại bị gọi đột xuất. Con sẽ ráng lại chơi đều khi nào có dịp chứ hôm nay đi với Trúc suốt buổi rồi, giờ con phải về, má con không được khỏe.
Thái độ ân cần của bà Thức đối với Hiền cùng ánh nhìn thẳng thắn không chút e dè của Trúc khi tuyên bố Hiền là người yêu khiến Triển thật sự bối rối. Anh khẽ liếc về phía Chi đang ngồi bần thần rồi quay sang Trúc cười gượng gạo cố hỏi vớt vát:
- Thế bây giờ sao đây? Có đi nghe ca nhạc với tụi này không?.
Trúc cười:
- Đi thì đi mà có vé chưa?. Có đủ vé cho bồ em đi với không?
Hiền nghe vậy muốn gỡ rối cho Triển vội đứng lên nói:
- Thôi em đi với bạn được rồi, anh về đây. Hồi trưa anh nhận thấy má có vẻ mệt, có lẽ lo tất bật cúng giỗ khi sáng, giờ anh phải về xem sao đã!. Thưa hai bác con về. Bữa khác rảnh con sẽ ghé. Anh Triển ở lại chơi, tôi về trước nha! Anh về nghe Chi!
Nói xong Hiền bước nhanh ra khỏi cửa. Anh hy vọng sẽ làm cho Triển bớt bẽ bàng. Giờ Hiền hiểu tại sao Trúc nôn nóng muốn anh vào nhà. Triển đang lập mưu chia rẽ hai người?. Trúc muốn tự minh oan?. Tội nghiệp Trúc!. Mình đã nghĩ sai về Trúc. Trên đường về nhà Hiền cứ chặc lưỡi ân hận vì những lời lẽ nặng nề với Trúc trong quán nước. Hiền tấp xe vào lề đường bấm số. Giọng Trúc vang lên:
- Anh hả?. Sao về nhà nhanh vậy?. Má anh sao rồi?
- Không! anh chưa về tới nhà. Anh đang dừng bên đường. Anh muốn nói với em, tuần sau khi nào trở về nhớ gọi cho anh, nếu rảnh anh sẽ mang em về nhà thăm má.
Giọng Trúc hí hửng:
- Dạ em biết rồi!. Ngủ ngon nha anh!
Hiền dặn dò:
- Em có đi chơi với bạn cũng nên về sớm dưỡng sức cho những hành trình bay tuần sau. Hôn em.
Trúc không nói gì thêm, Hiền chỉ nghe mấy tiếng chùn chụt thật kêu bên tai. Anh bật cười.